Tiểu Hắc nằm trên giường nắm chặt lấy góc chăn, tình hình bây giờ thực sự phải nói là tiến thoái lưỡng nan.
Cô không muốn ở trong này với hắn, nhưng nếu ra ngoài thì đám mèo con kia sẽ xơi tái cô mất.
Chậc, ở lại thì bị hắn nuốt chửng, có nên đánh ngất hắn hay không? Nghĩ là làm, cô gái nhỏ giơ tay nhắm thẳng vào gáy người đàn ông rồi dứt khoát xuống tay, lợi dụng hắn đang say sưa chôn đầu vào hõm cổ trắng noãn, nhưng hắn là ai chứ?
Xích Diễm từ năm 12 tuổi đã ở trên chiến trường, các giác quan đều được tôi luyện đến độ nhất định. Vậy nên hắn nhạy bén vô cùng, nhanh chóng bắt lấy cổ tay mảnh khảnh, ghì xuống dưới giường.
Gương mặt cô gái nằm bên dưới đỏ bừng bừng, khó khăn thở dốc, ai oán liếc hắn. Người đàn ông rướm người lên thỏ thẻ vào tai cô khiến cho Tiểu Hắc vừa nhột vừa ngứa nhưng chẳng thể làm gì được.
" Em thật tàn nhẫn mà\~".
" Đã được rồi chứ, bấy nhiêu đây đủ để lại mùi của anh rồi, tránh ra".
" Ta không chắc chắn lắm".
Cô gái nhỏ nhíu mày:
" Có ý gì?".
Xích Diễm trơ tráo mà nói:
" Đã làm thì thêm chút nữa vẫn hơn, nếu mùi để lại quá ít thì ta không đảm bảo em còn lành lặn đâu\~".
Nói xong, hắn cúi đầu cắn nhẹ vào chiếc cổ mảnh khảnh của cô, Tiểu Hắc rùng mình một cái, mọi nơi trên cơ thể đều bị hắn chạm qua không bỏ sót chỗ nào, bàn tay to lớn kia đặt ở trên ngực tiếp theo đó miệng hắn cũng lân la đến đó ngậm chặt quả anh đào nhỏ xinh.
" Ưn" - Tiểu Hắc cố nén âm thanh rên rỉ, cắn chặt răng.
Người đàn ông sau khi đã thoả mãn liền lướt nhẹ trên làn da mềm mịn của cô, hướng xuống bên dưới.
Trên cơ thể của cô có vài vết sẹo do 7 năm trước liều mạng bảo vệ công tước phu nhân khỏi đám ám sát, nhưng Xích Diễm không để tâm lắm, hắn vạch cánh hoa rồi chôn đầu vào.
" Á, đừng... đang làm.. gì... nga...".
Lưỡi hắn không ngừng liếm quanh, dù đang chôn đầu vào giữa hai chân của thiếu nữ nhưng ánh mắt sắc như dao của hắn luôn chăm chú nhìn vào biểu cảm của cô.
Mái tóc của cô gái chỉ dài qua tai, không thể hiện được sự thước tha mềm dịu của thiếu nữ nhưng trong mắt hắn lại kinh diễm vô cùng, đôi mắt ướt át lộ ra vẻ bối rối nhưng lại không chịu khuất phục, hai má hồng hồng nóng ran, chiếc miệng nhỏ chúm chím thỉnh thoảng vì sự trêu chọc quá đáng của hắn mà cắn chặt.
Bàn tay của cả hai đan vào nhau, cô khó lòng mà giãy giụa, Xích Diễm đặt chân của cô lên vai mình chăm chỉ ngấu nghiến hoa viên yếu ớt đang run rẩy.
Tiểu Hắc không hiểu rõ hắn đang làm gì, cô từ nhỏ đã chứng kiến được hình ảnh nam nữ đang vui vẻ, nhưng chẳng qua đều là cảnh tượng thoả mãn của đám buôn người, tiếng cười xấu xa man rợ khi đang chà đạp nữ nô chứ không hề như hắn lúc này.
Cô chợt nhận ra có gì đó sai sai, để lại mùi thì cũng chẳng cần phải làm đến thế này, nhưng cô giờ đây bị hắn chế trụ, tay bị nắm chặt, hai chân không còn sức để phản kháng, chỉ có thể để mặc hắn tuỳ ý cư xử.
" Đừng... không muốn...".
Người đàn ông hướng mắt lên trên, nhìn gương mặt cô đỏ gay trông thật xinh đẹp liền đưa cả lưỡi tiến vào bên trong hoa viên nhỏ, Tiểu Hắc chưa từng có cảm giác thế này, bị hắn đưa lên cao trào, thét lên một tiếng rồi nằm xụi lơ.
Bàn tay cấu chặt vào tay hắn dần buông lỏng, cô thiếp đi.
Lúc này, người đàn ông mới buông tha, hắn ngẩng đầu lên dùng tay lau đi khoé môi đang dính nước rồi tà đạo cười:
" Không để em mất đi một miếng thịt, hai năm sau có khi còn có thêm một vật nhỏ, ta giữ đúng lời hứa đấy nhé\~".
Người đàn ông đắp chăn cho cô rồi tự nhiên nằm ở phía sau lưng ôm lấy hôn hôn lên má và chiếc cổ nhỏ nỉ non:
" Hôm nay tạm tha cho em đấy".
Chẳng biết là do đi đường xa mệt mỏi hay là vì cảm giác kỳ lạ hắn đã làm mà đêm đó cô ngủ thật ngon, đến khi mở mắt thì trời đã sáng.
Không gian xa lạ khiến cho Tiểu Hắc chưa hoàn toàn tỉnh táo có chút nghi hoặc, cô ngồi bật dậy thật nhanh, cố gắng nhớ lại hết tất cả mọi chuyện nhưng phía sau lưng có một vòng tay rắn chắc ghì cô xuống giường rồi ôm chặt, lười biếng lên tiếng:
" Ngủ thêm chút nữa đi\~".
Danh sách chương