Tiểu Hắc chốt cửa rồi thở phào, người đàn ông nào đó tiến đến ép cô vào cửa rồi lên tiếng:
" Trai đơn gái chiết mà em khoá cửa phòng là có ý gì? Chẳng lẽ...".
Hắn ngập ngừng không nói hết câu, lui ra xa rồi bắt chéo tay che trước ngực làm ra cái bộ dạng sắp bị người ta khinh bạc:
" ... em định... em định cướp đời trai của ta?".
Cô giữ lại chút lý trí cuối cùng, hít vào một hơi liếm môi định nói thì hắn chen lời:
" Háo sắc\~".
Pặc...
Sợi dây lý trí đứt rồi, không cột lại được nữa. Tiểu Hắc rút kiếm ra lao về phía hắn rồi chém một đường từ trên xuống không chút nghĩ ngợi. Người đàn ông bắt kiếm bằng hai tay, gương mặt uỷ khuất, giọng nói trầm mang theo yếu ớt:
" Cởi đồ bằng tay là được rồi mà\~ dùng cả kiếm... ta biết em nóng vội, nhưng bình tĩnh đi, ta sẽ tự cởi mà, hu\~".
Nếu như có ai ở ngoài đó thì có thể tưởng tượng được cảnh cô đang bổ nhào về phía hắn rồi ép buộc phải cùng nhau vui vẻ thông qua lời nói ấy, nhưng phía bên trong cánh cửa là một cảnh tượng vô cùng đối lập.
Cô gái nhỏ gương mặt đỏ gay, chỉ muốn xiên tên này ngay tại chỗ.
" Hãy nhẹ nhàng với ta, đừng có mạnh bạo thế\~".
" Ta giết ngươi!!!".
" Á!" - Tam hoàng tử bày ra cái dáng vẻ con gái nhà lành bị sơn tặc ức hiếp, nhưng chỉ vài giây sau khi bắt được thanh kiếm trong tay cô rồi ném qua một bên thì gương mặt và giọng nói của hắn hoàn toàn thay đổi:
" Giết ta thì ai lo cho em đây?".
Ngửi thấy mùi vô cùng nguy hiểm, Tiểu Hắc liền giữ khoảng cách, người đàn ông trước mặt câu lên nụ cười tà:
" Sao lại tránh ta chứ, vừa mới ôm ấp thân mật thế mà... đau lòng quá đi\~".
Tiểu Hắc chậm rãi quan sát thì mới thấy nơi này là phòng ngủ, ở gần khung cửa sổ hình vuông là một chiếc giường tròn sáng màu khá to có mạn che vòm bằng vải voan nhìn vô cùng mềm mại, thực sự không hợp với hắn chút nào nhưng khi nhìn lại thì lại không còn cảm giác đó nữa.
Cộp cộp!!!
" Hic".
Bên ngoài vẫn còn tiếng cào cửa, doạ cho cô một phen giật mình. Xích Diễm nhìn cô một lúc rồi tiến đến bên giường, ngồi xuống, cổ chân trái vắt lên đầu gối phải, tỳ cánh tay rắn chắc rồi chống cằm, bộ dạng ngông cuồng nhưng đầy mị lực của hắn lúc đó khiến cho bao nhiêu người nhìn vào sẽ ngất tại chỗ, nhưng với Tiểu Hắc thì không, cô sợ rơi cả tim ra ngoài rồi, làm gì còn tâm trạng chiêm ngưỡng vẻ đẹp cương nhu hợp nhất của hắn? " Những con báo đó chỉ cần nhìn thấy người lạ xâm phạm lãnh thổ thì sẽ xử gọn ngay, nhờ chúng mà những kẻ muốn ám sát ta dù muốn cũng không dám đến đây" - Người đàn ông chậm rãi đứng lên rồi tiến về phía cô, gương mặt không còn dáng vẻ đùa cợt mà nghiêm túc nói :
" Đối với chúng, em là kẻ lạ mặt cần phải giải quyết, nếu muốn an toàn thì chỉ có thể ở trong này hai năm".
Tiểu Hắc nhíu mày, vậy thì khác nào giam cầm? Chi bằng đưa cô về Đế Quốc, ở lại nơi này cũng chẳng làm được gì.
" Chẳng lẽ... không còn cách khác?".
Chân mày hắn nhẹ nhếch lên, chỉ trong chớp mắt khiến cho cô khó lòng nhìn thấy, Xích Diễm khoanh tay trước ngực, nghĩ ngợi rồi nói:
" Cách thì có, nhưng chỉ sợ em không đồng ý thực hiện".
Cô gái nhỏ đăm chiêu, cắn căn môi dưới. Nếu như chỉ có một cách thì phải làm thôi, cũng không thể ở trong căn phòng này tận hai năm được, khác gì cầm tù đâu?
" Là cách gì?".
Đôi mắt màu hổ phách nhìn chăm chăm vào cô gái trước mặt, thấy sự quyết tâm của cô, hắn chậm rãi mà tiến đến gần như đang muốn nói gì đó.
______________
Trên chiếc giường lớn, hai thân thể đối lập đang quấn lấy nhau, cô gái nhỏ không mảnh vải che thân bị người đàn ông đè xuống nệm, thân thể của hắn cường tráng, trang phục vẫn vẹn nguyên trái ngược hoàn toàn với cô.
Xích Diễm cúi đầu liếm vành tai mát lạnh rồi trượt một đường xuống chiếc cổ mảnh khảnh, Tiểu Hắc rùng mình một cái, cơ thể cứ nóng lên không ngừng.
" Ưn... chẳng lẽ... chỉ có cách này...".
Hắn vẫn hôn không ngừng, thờ ơ mà đáp lại:
" Nếu muốn nhanh chóng ra ngoài thì chỉ có thể lưu lại mùi của ta lên cơ thể em mà thôi, đám báo kia ngửi được mới không nhầm em là miếng thịt di động".
" Vậy thì... cho tôi mượn... quần áo... ah...".
" Nếu được thì ta dùng cách này làm gì? Trước đó cũng đã từng thử rồi, nhưng kết quả vẫn bị nuốt chửng".
Danh sách chương