Tô Nhiên cảm thấy Chu Hàng thực sự bốc hỏa đến tận đầu rồi, lần đầu tiên cô bước vào nhà của anh, anh liền kéo cô thẳng vào phòng.

Ồ, thậm chí còn kéo thẳng lên giường.

Tiểu Bạch nhìn thấy cô, vẫn không hoan nghênh như cũ, gâu gâu kêu to. Cô cực kỳ buồn bực, dường như hàng xóm láng giềng đều nói con chó này rất tốt, nói nó rất ngoan, vậy mà tại sao khi gặp cô, lại biến thành thú hoang như vậy chứ? Chỉ là sự buồn bực ấy của cô chẳng kéo dài được bao lâu.  

Bởi vì người đàn ông trọng sắc khinh chó, đi thẳng vào phòng không thèm nói một lời quan tâm đến Tiểu Bạch, sau đó đè lên cô.

Đầu lưỡi ươn ướt mềm mại chậm rãi ɭϊếʍ láp gáy cô, khiến cho cả người Tô Nhiên đều tê dại. Cô cảm nhận được, hơi thở nguy hiểm của người đàn ông tựa như một con dã thú, nhưng lại không hề muốn phản kháng chút nào.

Lưỡi của Chu Hàng di chuyển tới môi của cô, hương thơm thanh nhẹ trêи người anh cứ thể phảng phất xung quanh mũi Tô Nhiên.

“Đã đến giờ ăn tối rồi đó Nhiên Nhiên.” Giọng nói khàn khàn của anh như có ma lực đầu độc người khác: “Nếu em không nói gì, thì anh bắt đầu tiến tới đây.”

Tô Nhiên vô ý thức mà há to miệng, đáng tiếc là còn chưa kêu được tiếng nào thì đôi môi cô đã bị bít lại.

Chu Hàng nhắm mắt nhẹ nhàng than một tiếng.

Môi của cô, quả nhiên ngọt ngào như trong tưởng tượng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện