Tô Cảnh Sâm trừng mắt nhìn đứa con gái xa lạ trước mắt mình, ông bất đắc dĩ đến mức khó tin mà cười thành tiếng: “Đồng Đồng, bây giờ con muốn phản nghịch ta ðến mức này rồi sao?”
Thượng Quan Uyển biết rằng ý chí của Tô Cảnh Sâm đang lung lay, cô đảm bảo ông đã nhìn ra được những thay đổi mà trước giờ Tô Hân Đồng không hề có, và những gì ông vừa nói ra chỉ là muốn cứu vớt lại đứa con gái kia của mình vẫn còn sống mà thôi.
Thượng Quan Uyển cũng không vì thế mà mất kiên nhẫn, thậm chí còn kể lại từng chi tiết một cho ông nghe.
“Có thể ngài sẽ không tin vào hiện tượng trước mắt này, nhưng từ khi Tô Hân Đồng gặp tai nạn thì người giữ xác của cô ấy là tôi, tôi không thể biết cô ấy hiện tại đang ở đâu, thậm chí đến cả tôi còn không thể giải thích được những gì đã xảy ra, chỉ là... Tôi là người đã chết và sống lại dưới thân xác của con gái ngài.”
“Nhưng... Nếu ngài muốn biết danh tính thật sự của tôi là ai thì tôi vẫn sẽ thành thật khai báo.".#
“Thậm chí nếu như ngay lúc này ngài muốn tôi trả lại thân xác cho Tô Hân Đồng, thì tôi vẫn có thể...” Ngay lúc con dao trong tay cô đang kề lên cổ thì lại bị Tô Cảnh Sâm hung hăng giật lẫy, ông hoang mang loạng choạng ngã ngồi xuống ghế.
“Đủ rồi! Được rồi! Đừng nói nữa!” Ông không thể để Thượng Quan Uyển tiếp tục phanh phui toàn bộ sự thật được nữa.
Tô Cảnh Sâm không muốn nghe, ông không đủ can đảm để nghe tiếp điều đó, càng không đủ mạnh mẽ để đối mặt với việc “Tô Hân Đồng” đã mất rồi, và người đang sống dưới hình dạng của con gái ông lại là một người khác!
Thật ra, chính bản thân Tô Cảnh Sâm biết rõ mình đã dần nghi ngờ đứa con gái của mình, chỉ là khi nhìn vào gương mặt non trẻ trước mắt, ông lại cố gắng nhịn xuống những nghi hoặc kia.
Rõ ràng chính bản thân ông cũng biết, Đồng Đồng đã thay đổi rồi, đã không còn là đứa con gái rụt rè nhút nhát mà ông lo được lo mất trước kia nữa.
Tô Cảnh Sâm cũng giống như cô ngay lúc này vậy...
Bằng một một thời điểm, lại có hai kẻ đang ở cùng một hoàn cảnh, không chấp nhận được rằng người thân yêu nhất của mình đã không còn nữa.
Như ông muốn, Thượng Quan Uyển không nói nữa, nhưng trước khi rời đi, cô có để lại cho Tô Cảnh Sâm một câu: “Theo ý của ngài, tôi sẽ không tiếp tục nói thêm nữa, nhưng nếu ngài muốn biết được toàn bộ sự thật thì hãy xem tấm ảnh ở bên dưới gối đầu giường của tôi.”
Sau đó Tô Cảnh Sâm cũng không ngăn cản cô nữa, và dù cho ông thật sự không muốn phải biết rõ sự thật, nhưng rốt cuộc vẫn không ngăn cản được bước chân đến trước cửa phòng cô.
Cho đến khi Tô Cảnh Sâm cầm lên bức ảnh được nhét dưới gối đầu, ông rốt cuộc cũng đã có đầy đủ câu trả lời cho toàn bộ những thắc mắc kia của mình rồi...
Ông rốt cuộc cũng đã hiểu vì sao Đồng Đồng lại thay đổi nhiều đến vậy.
Con gái ông ðúng thật là hoạt bát và năng động hơn, nhưng không phải là sự vui vẻ hồn nhiên của một cô nhóc sinh viên sống trong nhung lụa.
Mà là sự thấu hiểu, rành mạch cuộc đời này giống như đã trải qua lăn lộn đến mức lấm lem trong “bùn lay".
Ông cũng đã hiểu mỗi quan hệ đó, vì sao phải nhất định phải là Nghiêm Kình... Vì sao giữa Tô Hân Đồng và người đàn ông đó không hề có một điểm chung nào nhưng lại dính chặt nhau đến vậy.
Và đặc biệt là... Vì şao hai ðứa trẻ kia dù không phải con ruột nhưng “con gái ông” lại đánh đổi cả mạng sống để cứu chúng về.
Bởi vì cô cũng giống như ông mà thôi... Đã là bậc cha mẹ, dù có đến mức phải mất đi cả mạng sống thì cũng không nỡ để con mình trầy xước ngoài da.
Đến cuối cùng thì...
Tô Cảnh Sâm không thể biết được bây giờ ông nên xem người trong thân xác kia là Tô Hân Đồng hay là Thượng Quan Uyển nữa rồi...
Tô Cảnh Sâm biết chứ, dù bản thân có chọn câu trả lời nào đi nữa thì cũng chỉ là dối lòng mà thôi.
Báo đưa tin, trực thăng của Thượng Quan Mục đã bị ám sát trong lúc tẩu thoát cùng ngày với vụ bom nổ ở khu nhà bỏ hoang khiến hơn năm mươi người mất mạng, dù không có tin tức nào bảo rằng ông ta đã chết, nhưng khả năng cao Thượng Quan Mục không còn có thể rong ruổi ngoài vòng pháp luật được nữa.
Từng ngày qua đi là từng ngày mà Thượng Quan Uyển ðắm mình vào tìm kiếm tung tích của Nghiêm Kình, nhưng kết quả nhận lại vẫn là những vết dao sắc lạnh cắm thẳng vào trái tim cô.
Cận Khiêm cũng đã giao lại cho cô toàn bộ di chúc chuyển nhượng tài sản của hắn, ngày và tháng chuyển nhượng in trên những tờ giấy vô tri vô giác đó, cách cái ngày chết chóc kia là tận hơn một tháng trời.
Chẳng lẽ... Nghiêm Kình đã có sẵn câu trả lời cho tương lai của cả hai rồi şao? Hắn không đảm bảo có thể toàn mạng trở về bên cô, thế nên mới phải làm đến cách cuối cùng này.
Mặc dù cô không tin rằng hắn đã chết, càng không tin cổ thi thể đầy rẫy điểm nghi ngờ kia lại chính là người đàn ông mà cô yêu đến sinh hận như thế này.