Thượng Quan Uyển đã nghĩ rằng nó bị thất lạc ở đâu đó, cô đã không ngừng tìm kiếm trong suốt những tháng ngày qua.
Chỉ là không ngờ, nó lại xuất hiện trước mặt cô theo cách thức này...
Bầu không khí bỗng chốc liền trở nên tĩnh mịch, yên lặng đến mức sự ngột ngạt lại được bà mà chiếm đóng cả không gian lạnh lẽo này.
Rất lâu şau Tô Cảnh Sâm mới nghe thấy tiếng cô nói.
“Theo như ảnh chụp của bản báo cáo, chẳng phải... Vẫn còn thi thể được đưa về hay şao?” Cô ngước mắt nhìn ông, trong đôi mắt vẫn luôn kiên định kia đã không còn rõ tiêu cự, nguồn sáng biễn mất, hoàn toàn chìm trong bóng tối vô vọng.
“Con thật sự muốn xem?" Tô Cảnh Sâm hỏi lại lần nữa, đúng là có thi thể đưa về, nhưng... Toàn bộ đều không rõ hình dạng, bởi vì vụ nổ mà có kẻ chỉ còn lại tứ chi.
Và người đàn ông mà bọn họ sau khi khám nghiệm hiện trường xong lại cho rằng là Nghiêm Kình đó, toàn thân hắn dập nát bởi vì bị đè bởi bức tường xi măng đổ xuống.
Thượng Quan Uyển trầm mặc một lúc, Tô Cảnh Sâm cho rằng cô sẽ không dám đối mặt với hình ảnh quá mức ghê rợn đó, nhưng rốt cuộc cô gái nhỏ trước mặt ông vẫn gật đầu, muốn xem.
Nếu cô đã quyết tâm đến vậy, thì ông cũng chẳng cấm cản thêm nữa, dù gì thi thể cũng được trả về cho người thân nhận dạng, thế nên Tô Cảnh Sâm mới đưa cô đến nhà xác của quân y.
Sau khi tận mắt chứng kiến cỗ thi thể đó, quả thật không thể nhận dạng được ai với ai ngoại trừ quần áo, thế nhưng lúc Nghiêm Kình lẻn vào khu nhà bỏ hoang để cứu cô, hắn đã mặc đồng phục giống với người của Thượng Quan Mục, cho nên bây giờ quần áo trên người hắn cũng như vậy.
Nếu là người bình thường chỉ cần nhìn thôi, không ngất xỉu thì cũng là nôn thốc nôn tháo, thậm chí ngay cả pháp y còn không tránh khỏi e ngại, thế nhưng một cô gái chỉ mới mười chín gần hai mươi tuổi lại còn là con gái nhỏ của ông, vậy mà phản ứng của cô chỉ là một cái nhăn mặt thoáng qua, cánh tay vốn đang giữ lấy tấm vải trắng bỗng dưng phủ lên lại cỗ thi thể kia.
Không nói không rằng quay người bỏ đi.
Tô Cảnh Sâm liền nhanh chóng đuổi theo sau: “Đồng Đồng! Con ði ðâu?!”./
“Các người đừng lừa con nữa!".-
“Chỉ với một cỗ thi thể không đầu đó ai dám khẳng định là anh ấy?! Con không biết mọi người đang làm cái quái gì! Nhưng đừng đem thứ đó ra để che mắt con!”.
“Đồng Đồng! Ta biết con không tin, nhưng pháp y đã khám nghiệm, gương mặt có thể là không nhận dạng được, nhưng ADN đã rõ rành rành như ban ngày rồi, sự thật ở ngay trước mắt con, dù con có không chấp nhận thì cũng không thể mang người đã chết trở về!”.#
“Thế tại sao anh ấy lại nằm ở đó?! Động cơ là gì?! Nguyên do ở đâu?! Cha có thấy thật vô lý không?! Vô lý đến mức buồn cười!”.
“Đồng Đồng... Trong một cuộc chiến, không ai có thể đảm bảo bản thân toàn mạng được cả.” Tô Cảnh Sâm giữ chặt lấy bả vai của cô, ông nói tiếp: “Hắn có thể là một kẻ tài giỏi, biết cách sống sót là dựa vào thực lực nhưng may mắn mới là thứ cuối cùng quyết định toàn bộ, con hiểu không?!”.
“Dù cha có nói như thế nào đi chăng nữa thì con vẫn không tin!” Cô vùng ra khỏi bàn tay của Tô Cảnh Sâm, từng bước lớn như đang chạy lao ra bên ngoài.
Sau khi về đến nhà, cô tìm kiếm thu dọn đồ đạc một chút, vốn định sẽ quay về biệt thự của Nghiêm Kình, nhưng không ngờ rằng chính mình bị Tô Cảnh Sâm cấm túc.
Bảo vệ cổng không để cô rời khỏi nhà nửa bước, cho đến khi Thượng Quan Uyển phải ầm ĩ lẫy dao ra đe dọa tính mạng thì Tô Cảnh Sâm mới chịu xuất hiện, cưỡng chế mang cô đem về phòng làm việc mà giáo huấn.
“Đồng Đồng! Con ngỗ nghịch đủ chưa?!”
“Ta biết con yêu nó! Nhưng con thử nhìn đi, đến cả kẻ đứng đầu một băng bảng lớn như vậy còn mất mạng, thì con còn muốn quay về nơi nguy hiểm đó hay sao?!”
“Đó là ta không nói đến, con còn quá trẻ để làm mẹ, để trở thành người giám hộ của hai đứa bé kia!” Tô Cảnh Sâm phiền não đến mức độ ông không biết phải khuyên răn cô thế nào cho ðủ: “Thậm chí đó còn chẳng phải con ruột của con kia mà”
Thượng Quan Uyển im lặng nhìn ông, cô lặng lẽ thở dài, có lẽ rằng ít nhiều thì cô cũng hiểu được vì sao Tô Cảnh Sâm lại phản ứng như vậy.
Thượng Quan Uyển hít sâu một ngụm khí lạnh, ánh mắt kiên định nhìn ông, như thể cô muốn ngầm thông báo rằng những gì cô sắp nói ra đều chính là sự thật.
Tô Cảnh Sâm còn không hiểu được ngụ ý của ánh mắt đó là gì thì đã thấy Thượng Quan Uyển quỳ xuống trước mặt ông.
Một sự thật mà cô biết mình đã giẫu quá lâu.
“Ngài Bộ Trưởng, tôi biết bây giờ tôi nói ra thì đã quá trễ rồi, nhưng tôi thật sự không phải là con gái của ngài, tôi không phải là Tô Hân Đồng.”
Tô Cảnh Sâm trừng mắt nhìn đứa con gái xa lạ trước mắt mình, ông bất đắc dĩ đến mức khó tin mà cười thành tiếng: “Đồng Đồng, bây giờ con muốn phản nghịch ta đến mức này rồi şao?”