Khi tỉnh lại thì trời đã sáng, liền nhìn thấy chiếc giường quen thuộc của mình, cách bài trí quen thuộc.
Cảm giác khô khan trong miệng làm nàng khó chịu ho khan, Tiểu Mai thấy nàng tỉnh lại, vội vàng bưng lên một chén nước giúp nàng uống vào. Đầu óc mê man, Bách Lý ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ. Giấc mộng thủy chung vẫn quanh quẩn hậu viện đó, nữ tử hồng y không thấy rõ mặt, hàn quang bộ hài cốt hiện ra.
"Không....." Lại một lần nữa từ trong mộng thức tỉnh, mồ hôi ướt tóc, trên người cũng ướt át theo, dị thường khó chịu.
Quay đầu, liền thấy Tập Ám ngồi bên giường, bóng dáng cao lớn hơi nghiêng, một tay đặt lên trán nàng, thấy không có gì đáng ngại, liền thu hồi thân mình, đứng lên.
"Đừng đi." Hai đầu gối Bách Lý quỳ lên, mạnh mẽ ôm chặt lấy eo hắn: "Đừng đi, ta sợ......" Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng gọi hắn lưu lại, cũng là lần đầu tiên chịu thua trước mặt hắn.
Tập Ám chẳng dùng đến bao nhiêu lực liền kéo tay nàng ra: "Ta sẽ không lưu lại nơi này." Nói xong cũng không quay đầu lại liền tiêu sái đi ra ngoài. Đi đến cửa bỗng nhiên quay đầu lại: "Ngươi xông vào cấm địa của ta, người không nghe lời, ta cũng sẽ không mềm lòng, ngày mai ta gọi người tới nhốt ngươi vào tòa hậu viện, ngươi không phải là rất hiếu kỳ sao?" Trong mắt hắn lóe lên một tia phẫn nộ, mắt tựa tiếu phi tiếu khiến tâm Bách Lý lạnh đến cực điểm.
"Không, ta không muốn....." Hướng về bóng lưng Tập Ám, Bách Lý hét lớn, cơn gió lạnh lẽo thổi vào trong phòng, xuyên thấu qua góc cửa sổ, xen lẫn với thanh âm không rõ ràng, phảng phất như lại nghe được tiếng khóc làm lòng người lạnh lẽo đó, Bách Lý kéo chặt chăn chui vào bên trong. Cho đến khi đảm bảo không có một chút dấu vết gì lưu lại ở bên ngoài, mớibật người dậy, không tiếng động khóc thút thít.
Tập Ám lệnh cho gia đinh làm cho thêm hai cây khóa ở hậu viện, Liễu Nhứ âm thầm cảm thấy may mắn vì không có đi vào đó, mặc dù không nhìn thấy hậu viện đến tột cùng là cất giấu cái gì, nhưng vừa nhìn thấy Bách Lý té xỉu được Tập Ám ôm trở về, liền khẳng định là hết sức đáng sợ.
Lại nhìn Tập Ám, vốn là lạnh lùng, tuấn nhan lại giống như bị bao phủ một tầng băng, đến gần một bước cũng có thể cảm nhận được hàn khí.
Mơ hồ nghe được tiếng bước chân ngày càng gần, thân thể vốn run run của Bách Lý lại càng run lợi hại hơn. Nắm chặt một góc chăn, mồ hôi lẫn nước mắt từ giữa má chảy xuống, tiếng bước chân tiến đến bên giường, Bách Lý cảm giác được chăn bị nhẹ nhàng kéo xuống, lực đạo trên tay càng tăng thêm.
Âm thanh sợ hãi kiềm nén không nổi từ trong cổ họng bật ra: "Ô ô ô.................." Chăn bị dùng sức kéo ra, Bách Lý mở to đôi mắt đẫm lệ liền thấy Tập Ám thuận thế chui vào trong chăn.
Không còn chút nào cố kỵ, ôm thật chặt lấy eo ắn, vùi đầu vào trước ngực hắn, tiếng khóc không hề đè nén nữa, xuyên thấu qua lớp áo mỏng tiến vào ngực Tập Ám.
Tập Ám lấy đôi tay lau đi nước mắt nàng, ôm thật chặt lấy thân thể đang còn run rẩy của nàng: "Tốt lắm, đừng khóc....." Người trong lòng không có chút ý tứ nào dừng lại, nước mắt bỗng chốc thấm ướt nội y của hắn.
"Ngươi nguyện ý lưu lại sao." Bách Lý ngẩng đầu lên, tay đang siết chặt ở eo hắn không khỏi tăng thêm lực đạo.
"Ngủ một giấc liền không sao rồi." Bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, vỗ đều đều, giờ khắc này, Bách Lý đột nhiên cảm thấy hắn cưng chiều nàng như vậy, nhưng lập tức liền lắc đầu, hắn đối với mọi nữ nhân đều là như vậy.
An tĩnh nhắm mắt lại, ở trong lòng hắn, mình có thể an tâm ngủ, cũng không phải sợ gặp ác mộng.
Vén một ít tóc trước trán Bách Lý, Tập Ám hôn lên khuôn trán đầy đặn của nàng. Đúng vậy, giống như một loại thúc giục quan tâm, vì nàng nửa đêm bỏ Liễu Nhứ, chỉ sợ nàng ngủ không được an ổn.
Bắt đầu từ lúc nào, hắn lại đối với nàng lưu tâm như vậy, có lẽ là lần đầu gặp mặt, trông thấy vẻ quật cường cùng sự liều lĩnh trong mắt nàng, tại thời điểm đó liền bắt đầu thôi.
Bách Lý tỉnh dậy lần nữa liền cảm thấy cánh tay dị thường nhức mỏi, thử hoạt động một chút, liền cảm thấy tê tê, nguyên lai là lúc ngủ, chính mình vẫn còn quấn chặt lấy bờ eo của hắn, lộ ra vẻ tức giận rút tay về, nhìn khuôn mặt Tập Ám có vẻ hơi mệt mỏi, một loại tình cảm không nói nên lời lặng lẽ chiếm cứ trái tim nàng.
Môi nhẹ nàng hôn lên hắn, nhưng không nghĩ tới hắn lại càng hôn sâu hơn nữa, thuận thế đem Bách Lý đặt ở dưới thân, nụ hôn của hắn mang theo ôn nhu, mang theo sự xâm chiếm, giống như mang theo sự bá đạo từ môi chậm rãi di chuyển xuống.
"Gia, ta không có phương tiện." Bách Lý nhẹ nhàng ngăn đôi tay không an phận của Tập Ám lại, môi đỏ mọng bị hôn đến kiều diễm, ướt át.
"Ta chỉ muốn nhìn một chút." Tập Ám cười một lần nữa phủ lên môi nàng, ngón tay linh hoạt di động trên quần áo của Bách Lý, thấy được ấn kí của mình lưu lại trước ngực nàng: "Xem ra, cái này muốn theo ngươi cả đời." Ngón tay có chút thô ráp lướt qua dấu răng, cười nhìn Bách Lý ở phía dưới.
"Vương gia, ta có thể hỏi người một chuyện không?" Bách Lý dạ thưa mở miệng, cẩn thận nhìn sắc mặt của Tập Ám.
Thực sự là bản tính của nữ nhân, Tập Ám biết rõ nàng muốn hỏi điều gì, xoay người qua một bên, kéo chăn gấm che thân thể hai người lại.
"Nữ tử ngươi nhìn thấy, là trắc phi của bổn vương, Lý Như." Thì ra nàng chính là trắc vương phi, Bách Lý rụt cổ một cái, thật không ngờ, lần đầu gặp mặt của các nàng lại ở trong trường hợp đó.
"Hai năm trước, khi ta cưới nàng ta vào cửa, cũng không biết nàng đã có người trong lòng, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã." Tập Ám không để ý đến phản ứng của Bách Lý, tiếp tục nói: "Đợi đến sau này biết rõ thì ta vốn định thành toàn cho bọn họ, nhưng Lý Như bảo đã quen với cuộc sống ở Vương phủ, không muốn rời đi. Ta đem nàng an bài tại hậu viện, nàng cũng cam đoan sẽ không cùng tên nam tử kia lui tới nữa, chỉ cần yên ổn sống ở Vương phủ."
"Nhưng, nửa năm sau, nàng đã mang thai, ta tức giận đến cực điểm, cũng không phải ta không cho nàng lựa chọn, mà nàng lần lượt phản bội vượt quá ranh giới chịu đựng của ta. Nam nhân kia tới tìm ta, nói muốn mang theo Lý Như và đứa bé rời khỏi Vương phủ, nếu không sẽ đem chuyện xấu này công bố khắp thiên hạ. Ta cười thầm vì sự ngu xuẩn của hắn, để hắn cùng Lý Như gặp mặt."
"Lý Như vẫn là không chịu đi. Nàng thà rằng không cần đứa bé, không cần người yêu, chỉ muốn ở lại Vương phủ. Ở trước mặt hắn, ta sai người giấu cho Lý Như ăn hoa hồng. Chỉ tiếc, hắn cũng xem như là một người quá cuồng dại, liền tự sát tại chỗ. Ta sai người nhốt bọn họ chung một chỗ, không phải nói là đồng sinh cộng tử sao? Ta chính là muốn nàng ta nhìn xem, người yêu bởi vì lòng tham của nàng mà chết trước mặt nàng, thối rửa, sau cùng hóa thành một đống xương trắng, vĩnh viễn bồi bạn cùng nàng."
Tập Ám nói xong những lời này, trên mặt bình tĩnh không có bất kỳ cảm xúc nào, khóe mắt khẽ nhếch sáng lạn hơn.
"Ngươi thực tàn nhẫn." Bách Lý không khỏi rụt thân mình lại, trong đầu lại hiện ra Lý Như cùng bộ hài cốt kia.
"Ta tàn nhẫn sao? Ta đích thực là tàn nhẫn nên ở trước mặt Lý Như, móc mắt của hắn, chặt đứt tứ chi của hắn, cắt lưỡi hắn, rút hết máu của hắn. Sau cùng chỉ lưu lại trái tim máu chảy đầm đìa lại vẫn còn đập cấp cho Lý Như, để nàng ta nhìn xem, trái tim vốn còn đập trong tay là như thế nào ngừng hô hấp." Tập Ám càng nói càng cười nhiều hơn, ý cười tận trong đáy mắt, kéo theo một tia khát máu tàn nhẫn.
Cảm giác khô khan trong miệng làm nàng khó chịu ho khan, Tiểu Mai thấy nàng tỉnh lại, vội vàng bưng lên một chén nước giúp nàng uống vào. Đầu óc mê man, Bách Lý ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ. Giấc mộng thủy chung vẫn quanh quẩn hậu viện đó, nữ tử hồng y không thấy rõ mặt, hàn quang bộ hài cốt hiện ra.
"Không....." Lại một lần nữa từ trong mộng thức tỉnh, mồ hôi ướt tóc, trên người cũng ướt át theo, dị thường khó chịu.
Quay đầu, liền thấy Tập Ám ngồi bên giường, bóng dáng cao lớn hơi nghiêng, một tay đặt lên trán nàng, thấy không có gì đáng ngại, liền thu hồi thân mình, đứng lên.
"Đừng đi." Hai đầu gối Bách Lý quỳ lên, mạnh mẽ ôm chặt lấy eo hắn: "Đừng đi, ta sợ......" Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng gọi hắn lưu lại, cũng là lần đầu tiên chịu thua trước mặt hắn.
Tập Ám chẳng dùng đến bao nhiêu lực liền kéo tay nàng ra: "Ta sẽ không lưu lại nơi này." Nói xong cũng không quay đầu lại liền tiêu sái đi ra ngoài. Đi đến cửa bỗng nhiên quay đầu lại: "Ngươi xông vào cấm địa của ta, người không nghe lời, ta cũng sẽ không mềm lòng, ngày mai ta gọi người tới nhốt ngươi vào tòa hậu viện, ngươi không phải là rất hiếu kỳ sao?" Trong mắt hắn lóe lên một tia phẫn nộ, mắt tựa tiếu phi tiếu khiến tâm Bách Lý lạnh đến cực điểm.
"Không, ta không muốn....." Hướng về bóng lưng Tập Ám, Bách Lý hét lớn, cơn gió lạnh lẽo thổi vào trong phòng, xuyên thấu qua góc cửa sổ, xen lẫn với thanh âm không rõ ràng, phảng phất như lại nghe được tiếng khóc làm lòng người lạnh lẽo đó, Bách Lý kéo chặt chăn chui vào bên trong. Cho đến khi đảm bảo không có một chút dấu vết gì lưu lại ở bên ngoài, mớibật người dậy, không tiếng động khóc thút thít.
Tập Ám lệnh cho gia đinh làm cho thêm hai cây khóa ở hậu viện, Liễu Nhứ âm thầm cảm thấy may mắn vì không có đi vào đó, mặc dù không nhìn thấy hậu viện đến tột cùng là cất giấu cái gì, nhưng vừa nhìn thấy Bách Lý té xỉu được Tập Ám ôm trở về, liền khẳng định là hết sức đáng sợ.
Lại nhìn Tập Ám, vốn là lạnh lùng, tuấn nhan lại giống như bị bao phủ một tầng băng, đến gần một bước cũng có thể cảm nhận được hàn khí.
Mơ hồ nghe được tiếng bước chân ngày càng gần, thân thể vốn run run của Bách Lý lại càng run lợi hại hơn. Nắm chặt một góc chăn, mồ hôi lẫn nước mắt từ giữa má chảy xuống, tiếng bước chân tiến đến bên giường, Bách Lý cảm giác được chăn bị nhẹ nhàng kéo xuống, lực đạo trên tay càng tăng thêm.
Âm thanh sợ hãi kiềm nén không nổi từ trong cổ họng bật ra: "Ô ô ô.................." Chăn bị dùng sức kéo ra, Bách Lý mở to đôi mắt đẫm lệ liền thấy Tập Ám thuận thế chui vào trong chăn.
Không còn chút nào cố kỵ, ôm thật chặt lấy eo ắn, vùi đầu vào trước ngực hắn, tiếng khóc không hề đè nén nữa, xuyên thấu qua lớp áo mỏng tiến vào ngực Tập Ám.
Tập Ám lấy đôi tay lau đi nước mắt nàng, ôm thật chặt lấy thân thể đang còn run rẩy của nàng: "Tốt lắm, đừng khóc....." Người trong lòng không có chút ý tứ nào dừng lại, nước mắt bỗng chốc thấm ướt nội y của hắn.
"Ngươi nguyện ý lưu lại sao." Bách Lý ngẩng đầu lên, tay đang siết chặt ở eo hắn không khỏi tăng thêm lực đạo.
"Ngủ một giấc liền không sao rồi." Bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, vỗ đều đều, giờ khắc này, Bách Lý đột nhiên cảm thấy hắn cưng chiều nàng như vậy, nhưng lập tức liền lắc đầu, hắn đối với mọi nữ nhân đều là như vậy.
An tĩnh nhắm mắt lại, ở trong lòng hắn, mình có thể an tâm ngủ, cũng không phải sợ gặp ác mộng.
Vén một ít tóc trước trán Bách Lý, Tập Ám hôn lên khuôn trán đầy đặn của nàng. Đúng vậy, giống như một loại thúc giục quan tâm, vì nàng nửa đêm bỏ Liễu Nhứ, chỉ sợ nàng ngủ không được an ổn.
Bắt đầu từ lúc nào, hắn lại đối với nàng lưu tâm như vậy, có lẽ là lần đầu gặp mặt, trông thấy vẻ quật cường cùng sự liều lĩnh trong mắt nàng, tại thời điểm đó liền bắt đầu thôi.
Bách Lý tỉnh dậy lần nữa liền cảm thấy cánh tay dị thường nhức mỏi, thử hoạt động một chút, liền cảm thấy tê tê, nguyên lai là lúc ngủ, chính mình vẫn còn quấn chặt lấy bờ eo của hắn, lộ ra vẻ tức giận rút tay về, nhìn khuôn mặt Tập Ám có vẻ hơi mệt mỏi, một loại tình cảm không nói nên lời lặng lẽ chiếm cứ trái tim nàng.
Môi nhẹ nàng hôn lên hắn, nhưng không nghĩ tới hắn lại càng hôn sâu hơn nữa, thuận thế đem Bách Lý đặt ở dưới thân, nụ hôn của hắn mang theo ôn nhu, mang theo sự xâm chiếm, giống như mang theo sự bá đạo từ môi chậm rãi di chuyển xuống.
"Gia, ta không có phương tiện." Bách Lý nhẹ nhàng ngăn đôi tay không an phận của Tập Ám lại, môi đỏ mọng bị hôn đến kiều diễm, ướt át.
"Ta chỉ muốn nhìn một chút." Tập Ám cười một lần nữa phủ lên môi nàng, ngón tay linh hoạt di động trên quần áo của Bách Lý, thấy được ấn kí của mình lưu lại trước ngực nàng: "Xem ra, cái này muốn theo ngươi cả đời." Ngón tay có chút thô ráp lướt qua dấu răng, cười nhìn Bách Lý ở phía dưới.
"Vương gia, ta có thể hỏi người một chuyện không?" Bách Lý dạ thưa mở miệng, cẩn thận nhìn sắc mặt của Tập Ám.
Thực sự là bản tính của nữ nhân, Tập Ám biết rõ nàng muốn hỏi điều gì, xoay người qua một bên, kéo chăn gấm che thân thể hai người lại.
"Nữ tử ngươi nhìn thấy, là trắc phi của bổn vương, Lý Như." Thì ra nàng chính là trắc vương phi, Bách Lý rụt cổ một cái, thật không ngờ, lần đầu gặp mặt của các nàng lại ở trong trường hợp đó.
"Hai năm trước, khi ta cưới nàng ta vào cửa, cũng không biết nàng đã có người trong lòng, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã." Tập Ám không để ý đến phản ứng của Bách Lý, tiếp tục nói: "Đợi đến sau này biết rõ thì ta vốn định thành toàn cho bọn họ, nhưng Lý Như bảo đã quen với cuộc sống ở Vương phủ, không muốn rời đi. Ta đem nàng an bài tại hậu viện, nàng cũng cam đoan sẽ không cùng tên nam tử kia lui tới nữa, chỉ cần yên ổn sống ở Vương phủ."
"Nhưng, nửa năm sau, nàng đã mang thai, ta tức giận đến cực điểm, cũng không phải ta không cho nàng lựa chọn, mà nàng lần lượt phản bội vượt quá ranh giới chịu đựng của ta. Nam nhân kia tới tìm ta, nói muốn mang theo Lý Như và đứa bé rời khỏi Vương phủ, nếu không sẽ đem chuyện xấu này công bố khắp thiên hạ. Ta cười thầm vì sự ngu xuẩn của hắn, để hắn cùng Lý Như gặp mặt."
"Lý Như vẫn là không chịu đi. Nàng thà rằng không cần đứa bé, không cần người yêu, chỉ muốn ở lại Vương phủ. Ở trước mặt hắn, ta sai người giấu cho Lý Như ăn hoa hồng. Chỉ tiếc, hắn cũng xem như là một người quá cuồng dại, liền tự sát tại chỗ. Ta sai người nhốt bọn họ chung một chỗ, không phải nói là đồng sinh cộng tử sao? Ta chính là muốn nàng ta nhìn xem, người yêu bởi vì lòng tham của nàng mà chết trước mặt nàng, thối rửa, sau cùng hóa thành một đống xương trắng, vĩnh viễn bồi bạn cùng nàng."
Tập Ám nói xong những lời này, trên mặt bình tĩnh không có bất kỳ cảm xúc nào, khóe mắt khẽ nhếch sáng lạn hơn.
"Ngươi thực tàn nhẫn." Bách Lý không khỏi rụt thân mình lại, trong đầu lại hiện ra Lý Như cùng bộ hài cốt kia.
"Ta tàn nhẫn sao? Ta đích thực là tàn nhẫn nên ở trước mặt Lý Như, móc mắt của hắn, chặt đứt tứ chi của hắn, cắt lưỡi hắn, rút hết máu của hắn. Sau cùng chỉ lưu lại trái tim máu chảy đầm đìa lại vẫn còn đập cấp cho Lý Như, để nàng ta nhìn xem, trái tim vốn còn đập trong tay là như thế nào ngừng hô hấp." Tập Ám càng nói càng cười nhiều hơn, ý cười tận trong đáy mắt, kéo theo một tia khát máu tàn nhẫn.
Danh sách chương