Liễu Nhứ ngồi ở bên cạnh bàn, sững sờ nhìn chằm chằm Bách Lý:" Ngươi nói, gia của chúng ta là người tốt sao?"
Bách Lý buông nữ công trong tay xuống, mấy ngày này cũng đã cùng Liễu Nhứ nói chuyện nhiều hơn, nàng tính tình bộc trực, tuy lời nói nhìu lúc có chút mạo phạm, nhưng là không mất đi sự thẳng thắn:" Ngươi cho là đúng cũng được."
"Uh, cũng đúng." Liễu Nhứ nhìn ngó thấy bốn bề vắng lặng, liền ngồi vào bên cạnh Bách Lý, thần bí nói:" Ngươi đã đi qua hậu viện chưa?"
"Chưa từng." Bách Lý nhớ rõ, thời điểm nàng vừa tới đây, hạ nhân đã nói qua, hậu viện là nơi đồ vật chất đống hỗn độn, Vương gia không cho phép người khác vào đó.
"Ai, ta cũng chưa." Liễu Nhứ mở to đôi mắt đen láy: " Bất quá, có một lần, ta đi ngang qua hành lang hậu viện thì nghe được có tiếng khóc của nữ nhân.
Bách Lý không đáp, đúng vậy, Vương phủ này tựa hồ cất giấu quá nhiều bí mật, hậu viện thần bí, trắc vương phi chưa bao giờ lộ diện, cùng với Tập Ám, bản thân hắn cũng chính là một bí mật.
"Nếu không thì, hôm khác chúng ta vụng trộm đi xem một chút như thế nào?" Lòng hiếu kỳ của Liễu Nhứ đã bị dày vò từ lâu, một người không dám đi, liền nghĩ cách để thuyết phục Bách Lý.
"Nếu Vương gia đã nói nơi ấy không thể tự tiện xâm nhập, chúng ta cũng đừng truy cứu, ngộ nhỡ chọc giận gia, ta thực không dám tưởng tượng." Liễu Nhứ nghe lời bình tĩnh lại, nàng nghĩ tới Tiểu Bạch, nó là một loại mèo Ba Tư thuần chủng, trước khi chết ánh mắt vô cùng u ám bi thương. Toàn thân không khỏi rùng mình một cái, vẫn là nên an phận một chút sẽ tốt hơn.
Bách Lý cũng có tò mò, nhưng nàng biết rõ, bảo toàn chính mình so đi với thăm dò vẫn là quan trọng hơn. Nàng đã được xem là may mắn, không muốn lại đi phá hoại sự yên ổn vất vả lắm mới có được.
Tập Ám hầu như đêm nào cũng đến nơi của nàng, chính hắn cũng không hiểu tại sao.
Ôm thân hình gầy yếu của Bách Lý từ phía sau, khẽ chống cằm trên vai nàng, một cỗ thơm mát ùn ùn kéo tới:" Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút."
Bách Lý khẽ nhấc tay hắn ra:" Vương gia, hôm nay ta cảm thấy không thoải mái."
"Nếu không, người đi nơi khác vậy, đêm nay ta muốn ngủ một mình." Bách Lý không muốn cho hắn thấy khuôn mặt của mình bởi vì đau bụng mà tiều tụy. Mỗi tháng đến những ngày này, đều làm cho nàng chịu đựng đủ mọi hành hạ.
"Ngươi đuổi ta?" Khuôn mặt Tập Ám từ từ trầm xuống, sắc mặt u ám.
"Gia đi thong thả." Bách Lý khẽ nhún người, hướng về phía giường đi đến.
"Hừ." Tập Ám khinh thường mở miệng:" Đừng tưởng rằng bổn vương sủng ngươi mấy ngày liền vô pháp vô thiên, nếu không phải thân thể này của ngươi đối với ta còn có chút hấp dẫn, ngươi còn có thể có ngày hôm nay sao?" Nói xong cũng không quay đầu lại liền bước ra khỏi phòng.
Bụng đau ngày càng thêm kịch liệt, từ xưa tới nay bạc bẽo như lòng đế vương, nói cũng không sai chút nào.
"Tiểu Mai, Tiểu Mai......." Kêu vài tiếng không có người đáp lại, Bách Lý đành phải chống đỡ thân người đứng lên, tập tễnh bước ra cửa phòng.
Nàng cứ đi nhờ phòng bếp sắc cho một chén thuốc bắc, coi như giảm đau tạm thời cũng tốt.
Đi qua cửa phòng Liễu nhứ, âm thanh hoan ái bên trong xuyên thấu qua màn cửa sổ liên tục truyền vào tai Bách Lý, chỉ đành phải nâng gấu váy bước nhanh về phía trước.
Xuyên qua hành lang, mơ hồ nghe có tiếng khóc của nữ nhân, nếu không nghe kĩ còn tưởng là tiếng gió, chỉ là tiếng khóc lại có phần ai oán. Kèm với cơn gió lạnh lẽo, làm người ta không rét mà run. Giống như có cái gì đó thôi thúc, Bách Lý dần dần chuyển bước, băng qua đình hướng về hậu viện đi tới.
Theo bước chân tới gần, tiếng khóc cũng càng lúc càng rõ ràng, như ca như khóc, hết mực thê lương.
Bách Lý nghĩ tới những lời mình đã nói với Liễu Nhứ, chần chừ không dám tiến lên. "Hài nhi, hài nhi của ta, trở về a..............."
Bách Lý nhìn bốn phía cũng không phát hiện ra người khác, liền đánh bạo tiến lên, hậu viện rất tối, trừ bỏ ánh trăng lờ mờ, căn bản là cũng không có một chút ánh sáng nào. Trên cửa là một cái khóa thêu chặn ngang, nhẹ nhàng xé ra, lại không có khóa.
Tay Bách Lý run run đẩy cửa ra, mùi mốc meo vì lâu ngày không có ánh sáng mặt trời làm cho nàng che mũi lại. Cửa gỗ cũ kĩ nhẹ nhàng bị đẩy ra, phát ra một tiếng "Chi", phá vỡ bầu trời đêm, tâm Bách Lý cũng không khỏi kinh hãi. Loáng thoáng cũng có thể thấy được một tấm giường gỗ bên trong, trên khung giường quấn đầy lụa trắng. Trong phòng rất loạn, chỉ tùy tiện đi lại một bước cũng sẽ vấp phải bàn ghế vốn đã rất ngổn ngang.
"Có ai không?" Bách Lý thử khẽ gọi ra tiếng, thoạt nhiên thời điểm Bách Lý bước vào gian phòng này tiếng khóc liền ngưng lại: "Có người ở bên trong sao?"
Đột nhiên, trong góc một bóng đen chuyển động, lúc Bách Lý không có một chút phản ứng nào níu chặt lấy vai nàng, một đầu tóc dài xõa tung ở trước mắt nàng, hoàn toàn không thấy rõ mặt, trên má chợt thấy lạnh buốt, chẳng biết lúc nào lại bị đôi tay giữ lấy: "Hài nhi, hài nhi của ta, để nương hảo hảo nhìn kỹ ngươi một chút........"
"A..................." Bách Lý tránh tay nàng ta ra, sợ hãi chiếm hết tâm can, dường như hô hấp cũng dừng lại vậy, từng bước lui về phía sau, hai chân như nhũn ra không nghe theo sai bảo: "Đừng tới đây, đừng tới đây........."
Ngay lúc chạy nhanh ra khỏi cửa, thân thể bỗng dưng lảo đảo, đụng vào một thứ đồ vật nào đó ở ngưỡng cửa, theo tiếng "bốp" ngã xuống đất. Nhờ ánh trăng, Bách Lý thấy rõ đó là một bộ hài cốt, hõm mắt trống rỗng giống như đang lườm nàng. Thân thể rốt cuộc cũng không thể chống đỡ nổi, mềm nhũn ngã xuống đất, thực sự là không có khí lực đứng lên, chỉ có thể lấy tay chống đỡ không ngừng lui về phía sau: "Đừng tới đây, không cần, không cần......"
"Hài nhi, tới đây, tới đây......" Nữ tử đi đến trước cửa, toàn thân đỏ thẫm không còn màu sắc nào khác, tóc đen che khuất khuôn mặt rũ trước ngực, nâng bộ hài cốt dậy, móc ra khăn gấm từ trong người lau chùi: "Ngã đau thôi....."
"Không............" Bách Lý lảo đảo bò dậy chạy đi, quay đầu lại, sắc thái quỷ dị kia vẫn còn ở đó, vẫn như cũ không thấy rõ khuôn mặt, lại đụng phải Tập Ám đang đứng đón đầu, bộ ngực cường tráng phơi bày ra bên ngoài, mồ hôi trên trán vẫn còn chưa khô, đối diện với ánh mắt thịnh nộ của hắn, Bách Lý rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, té xỉu trong ngực hắn.
Bách Lý buông nữ công trong tay xuống, mấy ngày này cũng đã cùng Liễu Nhứ nói chuyện nhiều hơn, nàng tính tình bộc trực, tuy lời nói nhìu lúc có chút mạo phạm, nhưng là không mất đi sự thẳng thắn:" Ngươi cho là đúng cũng được."
"Uh, cũng đúng." Liễu Nhứ nhìn ngó thấy bốn bề vắng lặng, liền ngồi vào bên cạnh Bách Lý, thần bí nói:" Ngươi đã đi qua hậu viện chưa?"
"Chưa từng." Bách Lý nhớ rõ, thời điểm nàng vừa tới đây, hạ nhân đã nói qua, hậu viện là nơi đồ vật chất đống hỗn độn, Vương gia không cho phép người khác vào đó.
"Ai, ta cũng chưa." Liễu Nhứ mở to đôi mắt đen láy: " Bất quá, có một lần, ta đi ngang qua hành lang hậu viện thì nghe được có tiếng khóc của nữ nhân.
Bách Lý không đáp, đúng vậy, Vương phủ này tựa hồ cất giấu quá nhiều bí mật, hậu viện thần bí, trắc vương phi chưa bao giờ lộ diện, cùng với Tập Ám, bản thân hắn cũng chính là một bí mật.
"Nếu không thì, hôm khác chúng ta vụng trộm đi xem một chút như thế nào?" Lòng hiếu kỳ của Liễu Nhứ đã bị dày vò từ lâu, một người không dám đi, liền nghĩ cách để thuyết phục Bách Lý.
"Nếu Vương gia đã nói nơi ấy không thể tự tiện xâm nhập, chúng ta cũng đừng truy cứu, ngộ nhỡ chọc giận gia, ta thực không dám tưởng tượng." Liễu Nhứ nghe lời bình tĩnh lại, nàng nghĩ tới Tiểu Bạch, nó là một loại mèo Ba Tư thuần chủng, trước khi chết ánh mắt vô cùng u ám bi thương. Toàn thân không khỏi rùng mình một cái, vẫn là nên an phận một chút sẽ tốt hơn.
Bách Lý cũng có tò mò, nhưng nàng biết rõ, bảo toàn chính mình so đi với thăm dò vẫn là quan trọng hơn. Nàng đã được xem là may mắn, không muốn lại đi phá hoại sự yên ổn vất vả lắm mới có được.
Tập Ám hầu như đêm nào cũng đến nơi của nàng, chính hắn cũng không hiểu tại sao.
Ôm thân hình gầy yếu của Bách Lý từ phía sau, khẽ chống cằm trên vai nàng, một cỗ thơm mát ùn ùn kéo tới:" Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút."
Bách Lý khẽ nhấc tay hắn ra:" Vương gia, hôm nay ta cảm thấy không thoải mái."
"Nếu không, người đi nơi khác vậy, đêm nay ta muốn ngủ một mình." Bách Lý không muốn cho hắn thấy khuôn mặt của mình bởi vì đau bụng mà tiều tụy. Mỗi tháng đến những ngày này, đều làm cho nàng chịu đựng đủ mọi hành hạ.
"Ngươi đuổi ta?" Khuôn mặt Tập Ám từ từ trầm xuống, sắc mặt u ám.
"Gia đi thong thả." Bách Lý khẽ nhún người, hướng về phía giường đi đến.
"Hừ." Tập Ám khinh thường mở miệng:" Đừng tưởng rằng bổn vương sủng ngươi mấy ngày liền vô pháp vô thiên, nếu không phải thân thể này của ngươi đối với ta còn có chút hấp dẫn, ngươi còn có thể có ngày hôm nay sao?" Nói xong cũng không quay đầu lại liền bước ra khỏi phòng.
Bụng đau ngày càng thêm kịch liệt, từ xưa tới nay bạc bẽo như lòng đế vương, nói cũng không sai chút nào.
"Tiểu Mai, Tiểu Mai......." Kêu vài tiếng không có người đáp lại, Bách Lý đành phải chống đỡ thân người đứng lên, tập tễnh bước ra cửa phòng.
Nàng cứ đi nhờ phòng bếp sắc cho một chén thuốc bắc, coi như giảm đau tạm thời cũng tốt.
Đi qua cửa phòng Liễu nhứ, âm thanh hoan ái bên trong xuyên thấu qua màn cửa sổ liên tục truyền vào tai Bách Lý, chỉ đành phải nâng gấu váy bước nhanh về phía trước.
Xuyên qua hành lang, mơ hồ nghe có tiếng khóc của nữ nhân, nếu không nghe kĩ còn tưởng là tiếng gió, chỉ là tiếng khóc lại có phần ai oán. Kèm với cơn gió lạnh lẽo, làm người ta không rét mà run. Giống như có cái gì đó thôi thúc, Bách Lý dần dần chuyển bước, băng qua đình hướng về hậu viện đi tới.
Theo bước chân tới gần, tiếng khóc cũng càng lúc càng rõ ràng, như ca như khóc, hết mực thê lương.
Bách Lý nghĩ tới những lời mình đã nói với Liễu Nhứ, chần chừ không dám tiến lên. "Hài nhi, hài nhi của ta, trở về a..............."
Bách Lý nhìn bốn phía cũng không phát hiện ra người khác, liền đánh bạo tiến lên, hậu viện rất tối, trừ bỏ ánh trăng lờ mờ, căn bản là cũng không có một chút ánh sáng nào. Trên cửa là một cái khóa thêu chặn ngang, nhẹ nhàng xé ra, lại không có khóa.
Tay Bách Lý run run đẩy cửa ra, mùi mốc meo vì lâu ngày không có ánh sáng mặt trời làm cho nàng che mũi lại. Cửa gỗ cũ kĩ nhẹ nhàng bị đẩy ra, phát ra một tiếng "Chi", phá vỡ bầu trời đêm, tâm Bách Lý cũng không khỏi kinh hãi. Loáng thoáng cũng có thể thấy được một tấm giường gỗ bên trong, trên khung giường quấn đầy lụa trắng. Trong phòng rất loạn, chỉ tùy tiện đi lại một bước cũng sẽ vấp phải bàn ghế vốn đã rất ngổn ngang.
"Có ai không?" Bách Lý thử khẽ gọi ra tiếng, thoạt nhiên thời điểm Bách Lý bước vào gian phòng này tiếng khóc liền ngưng lại: "Có người ở bên trong sao?"
Đột nhiên, trong góc một bóng đen chuyển động, lúc Bách Lý không có một chút phản ứng nào níu chặt lấy vai nàng, một đầu tóc dài xõa tung ở trước mắt nàng, hoàn toàn không thấy rõ mặt, trên má chợt thấy lạnh buốt, chẳng biết lúc nào lại bị đôi tay giữ lấy: "Hài nhi, hài nhi của ta, để nương hảo hảo nhìn kỹ ngươi một chút........"
"A..................." Bách Lý tránh tay nàng ta ra, sợ hãi chiếm hết tâm can, dường như hô hấp cũng dừng lại vậy, từng bước lui về phía sau, hai chân như nhũn ra không nghe theo sai bảo: "Đừng tới đây, đừng tới đây........."
Ngay lúc chạy nhanh ra khỏi cửa, thân thể bỗng dưng lảo đảo, đụng vào một thứ đồ vật nào đó ở ngưỡng cửa, theo tiếng "bốp" ngã xuống đất. Nhờ ánh trăng, Bách Lý thấy rõ đó là một bộ hài cốt, hõm mắt trống rỗng giống như đang lườm nàng. Thân thể rốt cuộc cũng không thể chống đỡ nổi, mềm nhũn ngã xuống đất, thực sự là không có khí lực đứng lên, chỉ có thể lấy tay chống đỡ không ngừng lui về phía sau: "Đừng tới đây, không cần, không cần......"
"Hài nhi, tới đây, tới đây......" Nữ tử đi đến trước cửa, toàn thân đỏ thẫm không còn màu sắc nào khác, tóc đen che khuất khuôn mặt rũ trước ngực, nâng bộ hài cốt dậy, móc ra khăn gấm từ trong người lau chùi: "Ngã đau thôi....."
"Không............" Bách Lý lảo đảo bò dậy chạy đi, quay đầu lại, sắc thái quỷ dị kia vẫn còn ở đó, vẫn như cũ không thấy rõ khuôn mặt, lại đụng phải Tập Ám đang đứng đón đầu, bộ ngực cường tráng phơi bày ra bên ngoài, mồ hôi trên trán vẫn còn chưa khô, đối diện với ánh mắt thịnh nộ của hắn, Bách Lý rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, té xỉu trong ngực hắn.
Danh sách chương