Editor: Miêu Bàn Tử
Ánh đèn vàng ấm mông lung chiếu xuống, bao phủ trên thân Thì Đình, khiến không khí lạnh lùng xung quanh hắn nhu hoà một chút.
Bên trên lọn tóc là giọt nước bé nhỏ óng ánh trong suốt, lấp la lấp lánh, làm dịu đi gương mặt ác liệt của hắn, đồng thời tăng thêm vẻ đẹp trai cho gương mặt, khiến người ta chói mắt.
Hắn tựa nửa người vô tường, cúi đầu nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Hai người kề sát rất gần, bốn mắt chuyên chú nhìn nhau, trong mắt chỉ có hình ảnh của đối phương!
Đây sẽ là một bức tranh thâm tình, đẹp đẽ như phim thần tượng....
【 Nếu như... Hai người các ngươi đổi chỗ một chút. 】
Hệ thống xoay chuyển hình ảnh của bọn họ 180° trên không trung, sau khi nghiêm túc nghiên cứu, trịnh trọng đưa ra đề nghị.
Người ta đều là tổng giám đốc bá đạo kabe-don tiểu tỷ tỷ, còn có tiểu tỷ tỷ mặt đỏ tim run thẹn thùng che mặt. Làm sao đến lượt con hồ ly tinh này mọi việc lại đảo ngược lên hết, còn mang một khí thế Bá Vương cường ngạnh nồng đậm là thế nào!!!
Thì Đình cũng sợ ngây người.
Ninh Quân Tuyền luôn luôn dịu dàng uyển chuyển hàm súc, hiện tại thế mà dửng dưng dùng nguyên cái chân đem mình vây giữa thân thể của nàng và tường!
Hắn thậm chí không cần hoài nghi, chỉ cần mình thoáng dời tầm mắt xuống, sẽ trực tiếp thấy được phong cảnh rõ ràng ẩn dưới váy!
Cái tác phong hào phóng như thế, thật sự là vị hôn thê của hắn sao?
Nếu không phải từng cơn mát lạnh từ trên vách tường truyền đến nhắc nhở Thì Đình, hắn hoài nghi bản thân mình xuất hiện ảo giác!
"Ninh Quân Tuyền!"
Trong mắt của hắn chứa đầy khí lạnh bức người,
"Cô đây là muốn chết sao."
Đối mặt cái uy hiếp đầy tử vong này, trên mặt Tô Đát Kỷ một chút xíu sợ hãi cũng không có, thậm chí còn nghiêng đầu cười cười,
"Tôi nhìn, người muốn chết chính là anh."
Thì Đình bởi vì khiếp sợ, con mắt mở to một chút. Nàng thế mà dám uy hiếp lại mình?
Từ lúc nhận biết nàng mười chín năm cho tới nay, đây là lần thứ nhất nàng phản kháng lại hắn!
Ai cho nàng lá gan đó!
( Editor: Mắc cười, ai cho anh cái quyền kiểm soát zô zuyên đó vậy?)
"Cô biết cô đang nói cái gì không?"
Ngữ điệu Thì Đình lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén đến mức muốn đem nàng phân thành tám khúc.
Dưới ánh mắt tràn đầy ác liệt này, Tô Đát Kỷ duỗi tay trắng thuần ra, vung lên sợi tóc bên tai, sau đó quấn quấn cuốn lại trên ngón tay trắng noãn. Editor: Miêu Bàn Tử
Nàng lười biếng quét đuôi mắt qua, môi đỏ khẽ mở,
"Lái xe ở trạng thái tinh thần không ổn định, tình huống này của anh chẳng khác nào là tự sát."
Không đợi Thì Đình mở miệng, nàng lại tăng thêm một câu,
"Thế nào, bị hôn bị sờ chính là tôi, tôi còn chưa có đòi này nọ đâu. Anh đây làm vậy là muốn thay cô vợ nhỏ lấy cái chết để bảo vệ trinh tiết à?"
Thì Đình bị miệng lưỡi sắc bén của nàng chọt một câu, có chút thất thần.
Cái người nói chuyện không khách khí trước mặt này, cùng với vị hôn thê nhẹ giọng thì thầm dịu dàng hiểu lễ nghĩa kia là một sao?
Nhưng hiện tại đáy lòng xông tới càng nhiều tức giận, khiến không khí xung quanh người hắn càng thấp hơn.
"Xem ra tôi cần phải suy nghĩ lại một lần nữa hôn ước giữa hai chúng ta."
【 Đinh! Độ thiện cảm -2 điểm, tiến độ trước mắt 3/100 】
【 Phốc! 】
Hệ thống đang uống sữa dê ngon lành, bất thình lình bị cái âm thanh như bùa đòi mạng này dọa đến trực tiếp phun sữa ra.
【 Hồ ly, ngươi muốn tìm đường chết hả! Rốt cuộc ngươi đang làm gì! 】
Hắn gấp đến độ dậm chân,
【 Nguyên chủ tốt xấu gì cũng là sống qua thật nhiều chương mới bị giải trừ hôn ước. Ngươi làm sao lại không bằng nguyên chủ vậy! 】
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Tô Đát Kỷ giật một tờ khăn giấy xoa xoa giúp hắn, ngăn chặn cái miệng nhỏ ồn ào kia, lại đem khăn phủ lên toàn bộ người mèo con. Sau đó, không chút sợ hãi nào hỏi ngược lại vị đại tổng tài hùng hổ dọa người ở phía đối diện một câu,
"Ồ? Xin hỏi lý do là gì?"
Biết rõ còn cố hỏi!
Thì Đình bị da mặt dày của nàng chọc đến muốn cười lạnh thành tiếng, lông mày sắc bén nhướng một cái,
"Hạ thuốc cho tôi. Điểm này, có đủ hay không?"
"Thuốc?"
Nghe vậy, trong mắt Tô Đát Kỷ lóe ra một tia nghi hoặc.
Lông mày của nàng khẽ nhíu một cái, nhưng rất nhanh liền giãn ra, lại đối đầu với ánh mắt chán ghét của Thì Đình, bên trong con ngươi trong suốt sáng ngời, có mấy phần hiểu rõ.
Tô Đát Kỷ yên lặng nhìn hắn, nghiêm túc hỏi:
"Nếu như tôi nói, tôi chưa từng làm. Anh sẽ tin sao?"
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
Kịch nhảm của editor:
Tô Đát Kỷ nghiêm túc nhìn hắn, hỏi:
- Anh tin em sao?
Nam chính nhìn nàng, nhếch miệng:
- Anh tin.
Tô Đát Kỷ: * đang định xổ ra diễn xuất khóc lóc đau lòng *....... Hả?
( Trời má, tự cảm thấy thiếu muối vl:))))))))))) Quý dị hãy lướt qua đoạn này đi ~~)
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Mèo méo meo~
Ánh đèn vàng ấm mông lung chiếu xuống, bao phủ trên thân Thì Đình, khiến không khí lạnh lùng xung quanh hắn nhu hoà một chút.
Bên trên lọn tóc là giọt nước bé nhỏ óng ánh trong suốt, lấp la lấp lánh, làm dịu đi gương mặt ác liệt của hắn, đồng thời tăng thêm vẻ đẹp trai cho gương mặt, khiến người ta chói mắt.
Hắn tựa nửa người vô tường, cúi đầu nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Hai người kề sát rất gần, bốn mắt chuyên chú nhìn nhau, trong mắt chỉ có hình ảnh của đối phương!
Đây sẽ là một bức tranh thâm tình, đẹp đẽ như phim thần tượng....
【 Nếu như... Hai người các ngươi đổi chỗ một chút. 】
Hệ thống xoay chuyển hình ảnh của bọn họ 180° trên không trung, sau khi nghiêm túc nghiên cứu, trịnh trọng đưa ra đề nghị.
Người ta đều là tổng giám đốc bá đạo kabe-don tiểu tỷ tỷ, còn có tiểu tỷ tỷ mặt đỏ tim run thẹn thùng che mặt. Làm sao đến lượt con hồ ly tinh này mọi việc lại đảo ngược lên hết, còn mang một khí thế Bá Vương cường ngạnh nồng đậm là thế nào!!!
Thì Đình cũng sợ ngây người.
Ninh Quân Tuyền luôn luôn dịu dàng uyển chuyển hàm súc, hiện tại thế mà dửng dưng dùng nguyên cái chân đem mình vây giữa thân thể của nàng và tường!
Hắn thậm chí không cần hoài nghi, chỉ cần mình thoáng dời tầm mắt xuống, sẽ trực tiếp thấy được phong cảnh rõ ràng ẩn dưới váy!
Cái tác phong hào phóng như thế, thật sự là vị hôn thê của hắn sao?
Nếu không phải từng cơn mát lạnh từ trên vách tường truyền đến nhắc nhở Thì Đình, hắn hoài nghi bản thân mình xuất hiện ảo giác!
"Ninh Quân Tuyền!"
Trong mắt của hắn chứa đầy khí lạnh bức người,
"Cô đây là muốn chết sao."
Đối mặt cái uy hiếp đầy tử vong này, trên mặt Tô Đát Kỷ một chút xíu sợ hãi cũng không có, thậm chí còn nghiêng đầu cười cười,
"Tôi nhìn, người muốn chết chính là anh."
Thì Đình bởi vì khiếp sợ, con mắt mở to một chút. Nàng thế mà dám uy hiếp lại mình?
Từ lúc nhận biết nàng mười chín năm cho tới nay, đây là lần thứ nhất nàng phản kháng lại hắn!
Ai cho nàng lá gan đó!
( Editor: Mắc cười, ai cho anh cái quyền kiểm soát zô zuyên đó vậy?)
"Cô biết cô đang nói cái gì không?"
Ngữ điệu Thì Đình lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén đến mức muốn đem nàng phân thành tám khúc.
Dưới ánh mắt tràn đầy ác liệt này, Tô Đát Kỷ duỗi tay trắng thuần ra, vung lên sợi tóc bên tai, sau đó quấn quấn cuốn lại trên ngón tay trắng noãn. Editor: Miêu Bàn Tử
Nàng lười biếng quét đuôi mắt qua, môi đỏ khẽ mở,
"Lái xe ở trạng thái tinh thần không ổn định, tình huống này của anh chẳng khác nào là tự sát."
Không đợi Thì Đình mở miệng, nàng lại tăng thêm một câu,
"Thế nào, bị hôn bị sờ chính là tôi, tôi còn chưa có đòi này nọ đâu. Anh đây làm vậy là muốn thay cô vợ nhỏ lấy cái chết để bảo vệ trinh tiết à?"
Thì Đình bị miệng lưỡi sắc bén của nàng chọt một câu, có chút thất thần.
Cái người nói chuyện không khách khí trước mặt này, cùng với vị hôn thê nhẹ giọng thì thầm dịu dàng hiểu lễ nghĩa kia là một sao?
Nhưng hiện tại đáy lòng xông tới càng nhiều tức giận, khiến không khí xung quanh người hắn càng thấp hơn.
"Xem ra tôi cần phải suy nghĩ lại một lần nữa hôn ước giữa hai chúng ta."
【 Đinh! Độ thiện cảm -2 điểm, tiến độ trước mắt 3/100 】
【 Phốc! 】
Hệ thống đang uống sữa dê ngon lành, bất thình lình bị cái âm thanh như bùa đòi mạng này dọa đến trực tiếp phun sữa ra.
【 Hồ ly, ngươi muốn tìm đường chết hả! Rốt cuộc ngươi đang làm gì! 】
Hắn gấp đến độ dậm chân,
【 Nguyên chủ tốt xấu gì cũng là sống qua thật nhiều chương mới bị giải trừ hôn ước. Ngươi làm sao lại không bằng nguyên chủ vậy! 】
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Tô Đát Kỷ giật một tờ khăn giấy xoa xoa giúp hắn, ngăn chặn cái miệng nhỏ ồn ào kia, lại đem khăn phủ lên toàn bộ người mèo con. Sau đó, không chút sợ hãi nào hỏi ngược lại vị đại tổng tài hùng hổ dọa người ở phía đối diện một câu,
"Ồ? Xin hỏi lý do là gì?"
Biết rõ còn cố hỏi!
Thì Đình bị da mặt dày của nàng chọc đến muốn cười lạnh thành tiếng, lông mày sắc bén nhướng một cái,
"Hạ thuốc cho tôi. Điểm này, có đủ hay không?"
"Thuốc?"
Nghe vậy, trong mắt Tô Đát Kỷ lóe ra một tia nghi hoặc.
Lông mày của nàng khẽ nhíu một cái, nhưng rất nhanh liền giãn ra, lại đối đầu với ánh mắt chán ghét của Thì Đình, bên trong con ngươi trong suốt sáng ngời, có mấy phần hiểu rõ.
Tô Đát Kỷ yên lặng nhìn hắn, nghiêm túc hỏi:
"Nếu như tôi nói, tôi chưa từng làm. Anh sẽ tin sao?"
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
Kịch nhảm của editor:
Tô Đát Kỷ nghiêm túc nhìn hắn, hỏi:
- Anh tin em sao?
Nam chính nhìn nàng, nhếch miệng:
- Anh tin.
Tô Đát Kỷ: * đang định xổ ra diễn xuất khóc lóc đau lòng *....... Hả?
( Trời má, tự cảm thấy thiếu muối vl:))))))))))) Quý dị hãy lướt qua đoạn này đi ~~)
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Mèo méo meo~
Danh sách chương