Editor: Miêu Bàn Tử
Thực ra tự ti đã khắc sâu bên trong, cộng thêm lòng tự trọng chồng chất, Đào Vãn Tâm lại không muốn thừa nhận điểm này, chỉ có thể cứng đầu cứng cổ chống đỡ.
Tô Đát Kỷ đã sớm tiếp thu kịch bản, liền nhìn thấu ả là cái loại người gì, tâm tính ra sao.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
"Nha, cô thật đáng thương",
Nàng chậc chậc hai tiếng, giơ cằm cao cao tại thượng nhìn xuống Đào Vãn Tâm, trong lời nói mang theo gai nhọn,
"Biết rõ ràng chân tướng như thế, lại cứng rắn lừa mình dối người. Đáng thương, thật sự là quá đáng thương ~ "
Chỉ một câu, liền kéo đi tia máu cuối cùng trên mặt Đào Vãn Tâm.
Cái giọng điệu trào phúng thương hại này, còn khiến ả khó chịu hơn gấp mấy lần so với việc trực tiếp mắng ả!
Đào Vãn Tâm cảm giác bị từng câu từng lời của nàng xé toang tất cả vỏ bọc của bản thân, đâm sâu vào trong đến mức máu me đầm đìa. Những suy nghĩ mà ả không muốn tin, giờ đây đều bại lộ trong không khí.
Tất cả kiên trì, chống đỡ đến giờ phút này giống như một trò cười.
Nhìn ánh mắt đã ngốc trệ của ả, ngay cả khóc đều quên, Tô Đát Kỷ biết thời cơ đã đến.
Mắt hồ ly mị hoặc của nàng nhíu lại, giọng nói mang theo tia mê hoặc,
"À, nhìn cô đáng thương như thế, thật sự trong tim tôi có chút băn khoăn đấy! Nếu như cô thật lòng van xin tôi, có thể tôi sẽ cân nhắc chuyện giải trừ hôn ước với Thì Đình nha?"
Giọng điệu thoả mãn mà bố thí, lại khoét sâu vào lòng Đào Vãn Tâm.
Ả ghen ghét Tô Đát Kỷ, lại càng không có hảo cảm với bất cứ cái gì của nàng, chớ nói chi là cái lời bố thí này.
Nhưng mà... Đề nghị này thực sự quá mức mê người.
Chỉ cần không có Tô Đát Kỷ ngáng chân ở đây, Thì Đình nhất định sẽ yêu người ưu tú sáng chói như mình!
Ả vô cùng tin tưởng bản thân!
Thế nhưng nếu cầu xin, thì phải vứt tất cả tôn nghiêm xuống. Vậy sau này ả đứng trước mặt Tô Đát Kỷ, thật sự sẽ không ngẩng đầu lên được.
Ánh sáng trong mắt Đào Vãn Tâm lấp loé, đang chống lại tầng tâm lý phòng thủ cuối cùng.
Tô Đát Kỷ ở bên cạnh nhìn đến hăng hái, khó có khi không đi thúc giục. Editor: Miêu Bàn Tử
Nàng rất hưởng thụ quá trình phá nát ranh giới cuối cùng của người khác.
Đặc biệt là khoảnh khắc người ta vùng vẫy giãy chết trước lúc sụp đổ.
Bị xã hội thượng lưu nuôi đến kén cá chọn canh, sau đó lại không cam chịu trở lại khu ổ chuột.
Tô Đát Kỷ biết Đào Vãn Tâm nhất định sẽ đáp ứng, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn thôi. Cho nên nàng tuyệt đối không sốt ruột.
Qua nửa phút, Đào Vãn Tâm liền đưa ra lựa chọn.
Ả cắn răng, từ trong miệng khó khăn nhả ra mấy chữ, giọng như muỗi vo ve,
"Tôi, tôi cầu xin cô."
"Hả? Cô nói cái gì? Nhỏ quá, tôi không nghe được."
Yêu Cơ độc ác đùa giỡn người khác như vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho ả đây?
Đào Vãn Tâm hít một hơi thật sâu, lớn tiếng một chút,
"Tôi nói, tôi cầu xin cô."
"Cầu ai? Cầu xin cái gì? Nói chuyện không có đầu không có đuôi, nghe không hiểu cái gì hết",
Tô Đát Kỷ vẫn cảm thấy không hài lòng,
"Được rồi, cô đã không thành tâm như vậy, coi như tôi chưa nói gì đi."
Đã làm kỹ nữ, còn muốn lập đền thờ?
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy! Chỗ tốt ngươi đều chiếm hết, lại không chịu nỗ lực một chút nào?
Nói xong, nàng đứng dậy muốn đi.
Đào Vãn Tâm liền vội vàng đứng lên đi cản.
Dù sao cầu xin đã cầu xin rồi, tôn nghiêm đều bị đạp ở dưới chân, hiện tại từ bỏ không phải quá đáng tiếc sao?
Nghĩ đến sau này gả cho Thì Đình, có thể hưởng thụ những cái đồ vật đắt đỏ kia, có thể nhận lấy ánh mắt hâm mộ của người khác, thậm chí ngay cả nữ nhân này đều phải núp dưới bóng của mình thì chút hi sinh của ngày hôm nay tính là cái gì?
Đào Vãn Tâm không thèm đếm xỉa, lớn tiếng kêu lên,
"Ninh Quân Tuyền! Tôi cầu xin cô, tôi thật sự rất thích Thì Đình, cầu xin cô giải trừ hôn ước với anh ấy đi!"
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Lúc này mặt mày Tô Đát Kỷ mới giãn ra, cười một tiếng, đôi mắt hồ ly lóng lánh ánh sáng, chẳng khác nào sao trời.
Thấy nàng rốt cục hài lòng, Đào Vãn Tâm thở dài một hơi.
Ngay tại lúc ả tháo xuống gánh nặng tâm lý, chỉ thấy đôi môi anh đào của người đối diện khẽ mở, phun ra ba chữ lạnh lùng đến cực điểm.
"Ồ."
"Tôi, không!"
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Tự nhiên quên mất pass watt:))))
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Thực ra tự ti đã khắc sâu bên trong, cộng thêm lòng tự trọng chồng chất, Đào Vãn Tâm lại không muốn thừa nhận điểm này, chỉ có thể cứng đầu cứng cổ chống đỡ.
Tô Đát Kỷ đã sớm tiếp thu kịch bản, liền nhìn thấu ả là cái loại người gì, tâm tính ra sao.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
"Nha, cô thật đáng thương",
Nàng chậc chậc hai tiếng, giơ cằm cao cao tại thượng nhìn xuống Đào Vãn Tâm, trong lời nói mang theo gai nhọn,
"Biết rõ ràng chân tướng như thế, lại cứng rắn lừa mình dối người. Đáng thương, thật sự là quá đáng thương ~ "
Chỉ một câu, liền kéo đi tia máu cuối cùng trên mặt Đào Vãn Tâm.
Cái giọng điệu trào phúng thương hại này, còn khiến ả khó chịu hơn gấp mấy lần so với việc trực tiếp mắng ả!
Đào Vãn Tâm cảm giác bị từng câu từng lời của nàng xé toang tất cả vỏ bọc của bản thân, đâm sâu vào trong đến mức máu me đầm đìa. Những suy nghĩ mà ả không muốn tin, giờ đây đều bại lộ trong không khí.
Tất cả kiên trì, chống đỡ đến giờ phút này giống như một trò cười.
Nhìn ánh mắt đã ngốc trệ của ả, ngay cả khóc đều quên, Tô Đát Kỷ biết thời cơ đã đến.
Mắt hồ ly mị hoặc của nàng nhíu lại, giọng nói mang theo tia mê hoặc,
"À, nhìn cô đáng thương như thế, thật sự trong tim tôi có chút băn khoăn đấy! Nếu như cô thật lòng van xin tôi, có thể tôi sẽ cân nhắc chuyện giải trừ hôn ước với Thì Đình nha?"
Giọng điệu thoả mãn mà bố thí, lại khoét sâu vào lòng Đào Vãn Tâm.
Ả ghen ghét Tô Đát Kỷ, lại càng không có hảo cảm với bất cứ cái gì của nàng, chớ nói chi là cái lời bố thí này.
Nhưng mà... Đề nghị này thực sự quá mức mê người.
Chỉ cần không có Tô Đát Kỷ ngáng chân ở đây, Thì Đình nhất định sẽ yêu người ưu tú sáng chói như mình!
Ả vô cùng tin tưởng bản thân!
Thế nhưng nếu cầu xin, thì phải vứt tất cả tôn nghiêm xuống. Vậy sau này ả đứng trước mặt Tô Đát Kỷ, thật sự sẽ không ngẩng đầu lên được.
Ánh sáng trong mắt Đào Vãn Tâm lấp loé, đang chống lại tầng tâm lý phòng thủ cuối cùng.
Tô Đát Kỷ ở bên cạnh nhìn đến hăng hái, khó có khi không đi thúc giục. Editor: Miêu Bàn Tử
Nàng rất hưởng thụ quá trình phá nát ranh giới cuối cùng của người khác.
Đặc biệt là khoảnh khắc người ta vùng vẫy giãy chết trước lúc sụp đổ.
Bị xã hội thượng lưu nuôi đến kén cá chọn canh, sau đó lại không cam chịu trở lại khu ổ chuột.
Tô Đát Kỷ biết Đào Vãn Tâm nhất định sẽ đáp ứng, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn thôi. Cho nên nàng tuyệt đối không sốt ruột.
Qua nửa phút, Đào Vãn Tâm liền đưa ra lựa chọn.
Ả cắn răng, từ trong miệng khó khăn nhả ra mấy chữ, giọng như muỗi vo ve,
"Tôi, tôi cầu xin cô."
"Hả? Cô nói cái gì? Nhỏ quá, tôi không nghe được."
Yêu Cơ độc ác đùa giỡn người khác như vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho ả đây?
Đào Vãn Tâm hít một hơi thật sâu, lớn tiếng một chút,
"Tôi nói, tôi cầu xin cô."
"Cầu ai? Cầu xin cái gì? Nói chuyện không có đầu không có đuôi, nghe không hiểu cái gì hết",
Tô Đát Kỷ vẫn cảm thấy không hài lòng,
"Được rồi, cô đã không thành tâm như vậy, coi như tôi chưa nói gì đi."
Đã làm kỹ nữ, còn muốn lập đền thờ?
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy! Chỗ tốt ngươi đều chiếm hết, lại không chịu nỗ lực một chút nào?
Nói xong, nàng đứng dậy muốn đi.
Đào Vãn Tâm liền vội vàng đứng lên đi cản.
Dù sao cầu xin đã cầu xin rồi, tôn nghiêm đều bị đạp ở dưới chân, hiện tại từ bỏ không phải quá đáng tiếc sao?
Nghĩ đến sau này gả cho Thì Đình, có thể hưởng thụ những cái đồ vật đắt đỏ kia, có thể nhận lấy ánh mắt hâm mộ của người khác, thậm chí ngay cả nữ nhân này đều phải núp dưới bóng của mình thì chút hi sinh của ngày hôm nay tính là cái gì?
Đào Vãn Tâm không thèm đếm xỉa, lớn tiếng kêu lên,
"Ninh Quân Tuyền! Tôi cầu xin cô, tôi thật sự rất thích Thì Đình, cầu xin cô giải trừ hôn ước với anh ấy đi!"
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Lúc này mặt mày Tô Đát Kỷ mới giãn ra, cười một tiếng, đôi mắt hồ ly lóng lánh ánh sáng, chẳng khác nào sao trời.
Thấy nàng rốt cục hài lòng, Đào Vãn Tâm thở dài một hơi.
Ngay tại lúc ả tháo xuống gánh nặng tâm lý, chỉ thấy đôi môi anh đào của người đối diện khẽ mở, phun ra ba chữ lạnh lùng đến cực điểm.
"Ồ."
"Tôi, không!"
- ------✡-------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Tự nhiên quên mất pass watt:))))
🌹Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái🌹Meo~
Danh sách chương