Editor: Thiên Lam

————

Liên tiếp mấy ngày Cận Bùi đều đến trước cửa sương phòng đứng hết đêm, nhưng Tô Cẩm chính là đóng cửa không thấy, nàng cũng không đi ra ngoài, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, dường như trong mắt, trong lòng chỉ có hài tử của mình.

Nhưng mà chỉ có Tiểu Khúc biết, thỉnh thoảng đêm khuya nàng lại đơn độc rơi nước mắt.

Nháy mắt đã sáu tháng qua đi, thời tiết chuyển lạnh, Tô Cẩm và Cận Bùi vẫn chiến tranh lạnh, Cận Bùi liên tiếp đứng một tháng không có kết quả, cuối cùng cũng mệt mỏi mà từ bỏ sau một trận nhiễm phong hàn.

Đại phu nhân tức muốn hộc máu, tự mình tới muốn giáo huấn nàng, nhưng ái ngại nhìn bụng nàng đã lớn, bà cũng không thể dùng hình phạt, chỉ có thể ngoài miệng xả giận.

Cận Bùi bệnh nặng một thời gian, Tô Cẩm cũng chưa từng đi xem hắn, làm cho hắn thương tâm, sau khi khỏi bệnh cũng không ngốc một chỗ chờ đợi, mà là tiếp tục cùng người khác ân ái.

Tô Cẩm cũng không phải không muốn đi xem Cận Bùi, chẳng qua nàng đã suy nghĩ rất nhiều, nàng chấp nhận được những thiếp thất kia, tiền đề là nàng không yêu hắn, vậy thì biện pháp duy nhất chính là đối với hắn hết hy vọng.

Mà bước đầu tiên chính là cảm thấy có hắn hay không đều giống nhau, nhưng mà hài tử trong bụng lại rõ ràng nhắc nhở sự tồn tại của hắn từng giây từng phút.

Vì thế, Tô Cẩm cảm thấy thống khổ cực kỳ.

Thời điểm cuối năm vừa đến, bụng của Tô Cẩm đã rất lớn, đi lại có chút vụng về, bình thường đều ăn vạ trên giường.

Trước đêm trừ tịch ( đêm ba mươi), Tô Cẩm cảm giác được bụng bắt đầu đau, đó là cảm giác quen thuộc trước khi sinh! Có kinh nghiệm lần trước, hơn nữa hai ngày nay vẫn luôn có Tử Tình bên cạnh, Tô Cẩm vì thế cũng không quá hoảng hốt.

Nhưng mà lần này sinh, một chút cũng không thể xem nhẹ.

Mà thời điểm nửa đêm, Thanh Hà bên kia cũng muốn sinh, Đại phu nhân không biết phải đi bên nào, nhưng Cận Bùi vẫn luôn kiên định ở ngoài cửa sương phòng Tô Cẩm chờ.

Có thể là bởi vì lần này mang thai Tô Cẩm rất lười, cũng có thể là vì ốm nghén nhiều, chẳng những cốt phùng khai chậm (?), lại còn có rất có khả năng là khó sinh.

Mãi đến hừng đông, sau khi ăn vài lần để bổ sung thể lực, rốt cuộc vào lúc trời sáng đã sinh được hài tử.

Bà đỡ nói đó là một nữ hài, chẳng qua đứa nhỏ này Tô Cẩm căn bản chưa kịp xem một chút, trước mắt đã thành một mảnh hắc án.

Tô Cẩm trước khi hôn mê, cho rằng mình chỉ bị mất sức như lần trước, kỳ quái là, nàng lại có thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra xung quanh bao gồm cả thân thể chính mình nằm trên giường.

Nàng phát hiện mình đang trong trạng thái linh hồn, bởi vì không có ai nhìn thấy được, nàng chăm chú nhìn hài tử đáng yêu, lại thấy Cận Bùi gục xuống trước giường, nắm lấy tay nàng. Hắn không dám tin tưởng đem tay kiểm tra hơi thở của nàng, sau đó hắn cả người giống như ngốc lăng mà đờ đẫn.

Tô Câm nghe thấy bà đỡ nói nàng bị xuất huyết sau khi sinh, đại phu thì bảo nàng tâm lực tiều tụy, dầu cạn đèn tắt...Nàng còn nghe được cả từng tiếng khóc nỉ non của hài tử, cũng nghe được Tử Tình cùng Tiểu Khúc không nhịn được mà khóc rống...

Nhưng hết thảy, đều không địch lại tiếng bi thống kêu gào của Cận Bùi, Tô Cẩm muốn tiến lại gần lau nước mắt cho hắn, vậy mà linh hồn của nàng lại không chịu khống chế tiến vào đường hầm thời không

Trước khi biến mắt, nàng hối hận nhất chính là không có cùng Cận Bùi hoà thuận ở bên nhau, không có cùng hắn trò chuyện giãi bày hết tâm sự.

......

"Aiz! Vậy mà lại có một sợi hồn phách đến tìm ngươi!" Hệ thống đột nhiên từ trên sô pha nhảy đến dưới chân Tô Cẩm nói.

"Cái gì hồn phách, vì sao lại như vậy?!" Tô Cẩm nhất thời sợ hãi.

" Là của nguyên chủ thế giới đầu tiên, chỉ là thứ nhỏ bé mà thôi. Nàng ta trở về đồng nghĩa với việc ngươi đã chết, còn nguyên nhân, ngươi chờ lúc sau sẽ biết."

———

19/4/2020

Trót dại làm hỏng cục phát wifi nên mấy hôm nay không đăng được chương mới, để mọi người đợi lâu rồi QAQ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện