Qua thông tin từ Lão Tú Ông, Thánh Âm biết được một điều. Tối nay trong lễ mừng thọ của nàng, có khả năng cao là Thái tử sẽ dấy binh tạo phản. Trong đấy cũng có nhiều phe phái quan khác hùa cùng y nữa.

Dễ hiểu thôi, Hoàng đế mấy năm gần đây tuy làm vua của một nước nhưng đã sớm khiến cho dân chúng bất bình. Quan thần bằng mặt nhưng không bằng lòng. Có Kính vương trước đấy tiên phong chịu chết, giờ lại có thêm một Thái tử.

Và cũng có lẽ đêm nay...Lưu Tổ Đế sẽ tèo.

Vấn một kiểu tóc Uy Đoạ kế, từng đường nét trên mặt nàng chỉ được trang điểm nhè nhẹ nhưng vẫn không mất đi vẻ yêu hoặc nhân tâm. Thánh Âm không hài lòng lắm với lớp son hơi mỏng bám trên môi mình, liền bôi thêm chút bột son nữa cho đậm xíu.

Chúng cung nữ đã sớm ra ngoài, để lại một mình Hoàng hậu trong nội thất.

Thánh Âm móc từ trong ống tay áo của mình ra một mảnh kim bài...Đây là kim bài chuyên dụng của Hoàng đế đưa cho nàng. Lão ta dường như đã đoán trước kết cục của bản thân...Hay là lão ta đã không còn tha thiết gì với cuộc sống hoàng cung này...


Nàng không hiểu Lưu Tổ Dế đang nghĩ gì. Chỉ là hai hôm trước, khi cùng lão đi dạo trong Ngự Hoa Viên thưởng hoa. Lão đã tặng nàng chiếc kim bài này, bảo rằng đây là quà sinh nhật.

"Ái phi, chiếc kim bài này là kim bài chuyên dụng của đế vương. Mỗi đời đế vương Yến tộc đều được trao nó. Dùng kim bài này, khi trẫm không còn ở bên nữa, sẽ luôn luôn có sĩ tử ngầm bảo hộ nàng thay trẫm."

Khi nghe những lời nói tràn ngập sự bao dung sủng nịnh này của Hoàng thượng, Thánh Âm đã tươi cười nói lại: "Bệ hạ sẽ bảo hộ thiếp mãi mãi mà. Sao phải nhờ sĩ tử chứ?"

Lúc đấy, Lưu Tổ Đế chỉ cúi gằm mặt lắc đầu, dúi chiếc kim bài này mà bắt Hải yêu nhận nó.

Lão không muốn nàng an táng theo mình. Lão muốn nàng sống tiếp trong nửa đời hạnh phúc.

Lão ta đã biết trước được số mệnh mình rồi... ( Lưu Tổ Đế biết là tại Quốc sư bói mệnh đó:>>>>)

____________________________________

Tiệc Thiên thu tổ chức cho Hoàng hậu tại hoa viên cung Khôn Ninh. Khác với mọi năm linh đình, đông đúc, năm nay lại bày biện đơn giản hơn nhiều. Nhưng những thứ cần có vẫn phải có.

Đồ ăn ngon.

Âm nhạc.

Cùng rượu thơm trân quý.

Ba thứ không thể thiếu.


Giờ đang là mùa hoa mai nở, vạn vạn cánh mai hồng nhiễm sắc cho cả một vùng trời. Bao khóm lưu ly xanh được chăm sóc cẩn thận nay lại toả một hương thơm ngọt dịu khắp khu vườn. Đám thiếu nữ con gái vui vẻ trò chuyện, có vài vị tiểu thư còn tình nguyện lên hiến khúc, ngâm thơ làm quà cho Hoàng hậu.

Lưu Tổ Đế đương nhiên chỉ quan tâm có mỗi ái phi đang ngồi cạnh mình. Một câu "ái phi", hai câu cũng "ái phi", chỉ cần Thánh Âm nhìn ưng cái gì lão đều sai người mang tới hết.

Tiểu yêu tinh nhét miếng bánh táo vào miệng, lén lút quan sát sắc mặt của những đại nhân vật trong yến tiệc...

Yến Đà Lôi là kẻ khiến nàng muốn đánh nhất, bỏ qua kẻ này.

Thái tử thì ngồi. Đằng sau y là một tiểu nô tài vẫn luôn cúi gằm mặt, nhìn dáng người Thánh Âm đoán đó hẳn là Vân Khinh.

Còn mấy ông quan khác thì mắt cứ dáo dác liếc chỗ này chỗ nọ, trông rất có phong thái của một kẻ chuyên đi trộm chó.

Sau một hồi ca hát, ngâm thơ, vẽ tranh, thưởng ngoạn là đến phần tặng lễ vật. Thái tử bước đến trước mặt Đế hậu, cúi mình ngoan ngoãn bẩm: "Hôm nay là tiết Thiên thu mừng Hoàng hậu, nhi thần đặc biệt đã tốn công chuẩn bị cho Người một món quà đặc biệt. Chỉ mong phụ hoàng cùng nương nương không ghét bỏ nó."

Hẳn là một món quà đặc biệt, Thánh Âm nghĩ mẩm.

Khác với vẻ ngoài trầm ngâm của nàng, Lưu Tổ Đế ngẩng đầu lên trời cười sang sảng. Đế vương cười to đến vậy, thật dễ dàng gây chú ý cho mọi người. Cả hoa viên còn đang náo nhiệt tiếng người cười cười bỗng trở nên lặng ngắt.

"Thái tử, trẫm bất ngờ vì món quà của con đấy." Nói xong câu này, lão chợt siết chặt tay Thánh Âm. Nốc thẳng ly rượu nồng vào miệng.

Thái tử cũng không còn cúi người nữa. Y đứng thẳng lưng, dáng đứng ngạo nghễ tựa cây trúc. Đầu mày khoé miệng đều đượm ý cười ôn hoà: "Phụ hoàng bao năm nay chỉ vì Yêu hậu mà bỏ bê việc nước, không màng chuyện triều chính. Thậm chí quốc khố cho dân chúng cũng vì ả mà hao đi quá nhiều, giết bao mạng người. Quần thần căm phẫn. Thế nên hôm nay nhờ sự phò trợ của các đại gia tộc..."

"Nói lòng vòng như vậy, ngươi quyết định tạo phản, đúng không?" Thánh Âm mở mồm cắt lời y.


Không ngờ đấy, chuyện giết vua cha tạo phản mà cũng được các đại gia tộc ủng hộ ư?

Đạo làm con vứt cho chó ăn rồi hả?

"Đúng vậy." Thái tử hất tóc, khoé miệng cong cong lên thành một nụ cười nhẹ. Ngay sau đó, Yến Đà Lôi liền giơ một tay lên không trung. Tiếng bước chân rầm rầm vang đến gần, đến gần. Người đi đầu cho đám người mặc binh giáp này chính là Thống lĩnh Cấm vệ quân - Tôn Hiến.

Thánh Âm lập tức hiểu ra, tại vì nàng từng đem Tôn Ái, muội muội của Tôn Hiến ném vào Hoán y cục.

Giờ chắc là lúc gã trả thù mà.

Tôn Hiến không nói nhiều. Chỉ hướng đến chỗ Lưu Tổ Đế chắp hai tay lạy một lần, trầm ổn nói: "Mạo phạm Người rồi, Hoàng thượng."

"Trẫm đều lường trước hết. Thái tử, không ngờ được đứa nhi tử mà trẫm coi trọng nhất cho ngai vàng lại làm ra hành vi này đấy." Lưu Tổ Đế ngồi trên vị trí này bao năm, thực sự nghĩ là lão ăn chay hay gì. Thái tử muốn tạo phản, điều này không có nghĩa là lão giơ tay chịu chết.

Không, dù lão chết. Nhưng còn ái phi của lão...Nàng phải sống, sống một cuộc đời hạnh phúc. Con đường an nhiên còn lại lão đã dọn dẹp cho nàng trước rồi. Giờ chỉ cần nàng bước trên đó mà đi thôi.

Bọn họ rơi vào tình huống này, âu cũng là cái nghiệp.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện