Càn Thanh cung.

Trong Dưỡng Tâm điện, trong khi chúng thái y cùng Quỷ y đang chăm chú thi chạy với Hắc Bạch Vô Thường, dành giật sự sống cho Hoàng thượng. Thì ở nơi trắc điện lại diễn ra một khung cảnh xuân sắc thật khó tả.

Yêu hậu nương nương xinh đẹp, cao quý, hại nước hại dân, người người phỉ nhổ đang bị Yến quận vương, kẻ nổi tiếng thanh tâm quả dục đè mạnh trên mặt bàn. Đống ly trà đã sớm bị hất văng, vỡ tan tành trên mặt đất. Quần áo của nàng ấy thật quá mức xộc xệch, kiểu tóc sáng nay vấn lên đơn giản bù xù, xiêu vẹo.

Khoảng cách của hai người này quá mức gần nhau. Sức phụ nữ trước giờ sao có thể đấu lại sức nam nhân, Thánh Âm bị Yến Đà Lôi ép hôn cuồng bạo nãy giờ. Mặc cho bọn họ đã hôn nhau chảy cả máu miệng rồi thì Yến biến thái vẫn không muốn ngừng lại. Máu của ở môi chàng là do nàng ấy cắn rách mà ra, vậy nàng phải nuốt hết bằng được. ( Thôi thôi, trẫm thấy SE ổn áp vcl =))))

Thánh Âm càng giãy dụa, thân thể càng bị gông kìm chặt chẽ. Cuối cùng nàng đành từ bỏ phản kháng, bị động tiếp nhận nụ hôn điên loạn này. Nhưng cổ họng bị ép nuốt đống nước bọt lẫn máu tươi kia khiến nàng thật sự muốn ói. Tiểu yêu tinh cầm lên một chùm tóc dài của Yến biến thái, giật một cú thật mạnh, hận không thể tróc luôn da đầu chàng ra...


"Ra là nương nương thích chơi kiểu này." Yến Đà Lôi liếm khoé miệng nàng, tà tứ buông một câu. Bị chàng ôm với tư thế đáng xấu hổ tột cùng. Hô hấp của Thánh Âm bỗng nhẹ đi một hơi, nhân lúc gã đàn ông này còn đang đắm chìm trong dục vọng mê hồn. Trên tay nàng chợt xuất hiện một cây dao nhỏ, cứ thế phóng thẳng vào lưng chàng. Mũi dao loé sáng, ánh mắt Hải yêu thoáng qua tia hưng phấn.

Giết chàng! Hoàn thành nhiệm vụ.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Không thể ngờ tới ngay lúc này, Yến Đà Lôi chợt đưa môi ghé vào cần cổ Thánh Âm. Ở nơi động mạch của nàng day day nhẹ. Đây là vị trí hiểm trên cơ thể, nàng chợt có cảm giác như thể chàng ta sắp sửa cắn đứt cổ nàng vậy.

Bàn tay chệch nhẹ một hướng, không cắm quá sâu vào lưng Yến Đà Lôi. Lưỡi dao xuyên qua da thịt chàng, rồi rơi thẳng trên nền đất. Thanh âm keng kênh thanh thúy đánh thẳng vào lòng nàng.

"Người hả giận chưa?" Yến biến thái không hề quan tâm tới vết thương sau lưng mình, hỏi nàng một câu, giọng điệu khá ôn hoà.

Thánh Âm nhíu mày vì đau. Gã khốn này không hề ôn ôn hoà hoà, chàng ta dám bóp vụn cổ tay nàng sao?

"Ngươi chết đi có lẽ bản cung sẽ hết giận." Nàng đang nói rất thật, nếu chàng chết thì nhiệm vụ sẽ hoàn thành.

Dưới đáy mắt phượng của Yến Đà Lôi, một tia chua xót khẽ lướt qua rồi biến mất. Giọng chàng ta vẫn một mực lãnh đạm: "Thần chết rồi sẽ không ai yêu nương nương như thần nữa."

Thánh Âm:"..." Không cần đâu.


Ta không mượn nhà ngươi yêu ta.

"Thế thì ngươi giết chết Vân Khinh đi, bản cung sẽ thích ngươi hơn chút." Thánh Âm chỉ tùy ý nói ra câu này, nàng cũng không mong chờ gì Yến Đà Lôi thực sự đi đập bẹp Vân Khinh. Dẫu gì chính chàng ta là người đã cứu Bạch Liên Hoa.

"Nàng muốn Vân Khinh đó chết vậy sao?"

"Muốn, có thế ta mới vui."

"Tiểu yêu tinh..." Dán mặt sát lại má người thương, Yến biến thái khẽ chụt nhẹ cái: "Là Âm Âm nói trước, thần sẽ không để Người thất vọng."

...

Ca phẫu thuật của Quỷ y tiến hành mất ba canh giờ lận mới xong. Nắng gắt càng thêm chói chang, mặt trời ban trưa cheo leo giữa đỉnh đầu. Song cũng không thể xua tan được cái khí lạnh nơi hoàng cung.

Thánh Âm quay trở lại Dưỡng Tâm điện, quần áo tóc tai đều được chỉnh sửa trở nên tỉ mỉ gọn gàng. Quỷ y tiên sinh đang ngồi xem xét lại tình trạng của Lưu Tổ Đế, còn đám thái y kia thì nhanh nhẹn thu dọn đống đồ phẫu thuật cùng những con dao dính máu. Sắc mặt của tên nào tên nấy cũng trắng bệch cả ra, Đỗ Bạch Thuật cũng không ngoại lệ. Đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến một phương thức chữa bệnh máu me kinh khủng đến vậy.

Nhưng người này là Quỷ y... Nên chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.

"Nương nương, hạ dân đã xong nhiệm vụ rồi. Giờ chỉ cần theo dõi Bệ hạ trong mấy ngày tiếp theo thôi. Thuốc thang hạ dân đã kê đơn trước cho Đỗ ngự y, phòng ngừa mọi trường hợp xấu xảy ra." Quỷ y dường như rất hài lòng với thành quả của mình, giọng điệu nói chuyện với Hoàng hậu cũng nhẹ nhàng đi không ít.


"Quỷ y tiên sinh không thể nán lại hoàng cung vì Hoàng thượng sao?" Thánh Âm có lệ hỏi một câu.

Nàng đoán không sai, Thái tử cùng Vân Khinh quả là có gì đó rất không bình thường. Đến cả Lưu Tổ Đế là vua cha của Yến Mặc, vậy mà y tỏ ra không hề quan tâm dù chỉ một chút. Khăng khăng lấy lí do Quỷ y có giao tình trên giang hồ rất bận bộn mà kéo người dời cung.

Người ta đã không muốn, hà cớ sao phải cưỡng cầu?

Thánh Âm không cản lại. Sai a hoàn ra tiễn (*)ba con gián kia.

(*) Ba con gián: Thái tử, Yến Đà Lôi và Vân Khinh. ( Không vì lí do gì đou, chị nhà thích gọi vậy thôi:))))

Sau đó nàng quay ra dùng ánh mắt "ta trao tất cả niềm tin cho ngươi" nhìn Đỗ Bạch Thuật, vỗ tấm lưng già của ông ta: "Đỗ ngự y, bản cung đành đặt hy vọng vào ngươi vậy."

Đỗ Bạch Thuật:"..." Được sủng mà lo sợ.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện