Mạc Đà Lôi, tuổi còn trẻ nhưng công danh lại cao không đếm xuể. Năm năm trước chàng ta một thân một mình xách tay nải áo vải lên kinh thành dự thi. Không ngờ tài kì, thi, hương quá mức giỏi giang, trực tiếp chiếm giữ vị trí đầu bảng - tân khoa Trạng Nguyên. Điều đáng ngạc nhiên đây là điểm số tổng hợp của Mạc Trạng Nguyên này vượt xa so với Bảng Nhãn cùng Hoa Thám. Lưu Tổ Đế khi ấy vẫn là một đức minh quân, gặp người tài trẻ khỏe bèn không kìm được đưa ra vài thử thách cho Tân Trạng Nguyên này.

Khi ấy, vua sủng ái nhất chính là Mẫn Quý phi, đương nhiên cũng rất trọng dụng Kính vương điện hạ. Thái tử bé nhỏ thế lực đơn độc thật tội nghiệp, có mẫu thân là Hoàng hậu bị ốm bệnh mà (*)hoăng. Rồi không có nổi sự sủng ái của vua cha, cho đến giờ thế mà vẫn giữ nổi ngôi vị Thái tử thì quả thật y ta rất đáng nể đấy.

(*) hoăng: ngủm đó =))))

À, trở lại với sự tích Yến Đà Lôi thì về sau anh chàng này lập được đại công, danh tiếng vang khắp thiên hạ. Hoàng đế liền viết chiếu chỉ phong làm quận vương, ban cho đất riêng dựng phủ tại kinh thành. Cho phép chàng ta sử dụng họ Yến của hoàng tộc. Đổi tên từ Mạc Đà Lôi thành Yến Đà Lôi. Đồng thời cũng triệu người từ Thâm Quyến trở về kinh thành thưởng bổng lộc...v...v...mây...mây...

Quân sủng vô biên, cẩm tú tiền đồ trải dài mặc sức người đi.


Chàng ta không chỉ là một vị tướng giỏi mà còn là đấng quân sư rất tài ba.

Nhưng...

"*Trăm năm trong cõi người ta...

Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau*..."

**Chú thích: Ý là ông trời hay ghen ghét với kẻ tài ba, khiến cho số phận họ trắc trở đó**.

Vị Yến quận vương này giỏi thì giỏi thật đó, nhưng có sống đến tập cuối hay không thì chưa chắc.

Nhìn vẻ mặt lão nam nhân ngồi cạnh mình luôn mồm thưởng thức Yến quận vương như thế này như thế nọ, cùng với vẻ mặt sùng bái, ngưỡng mộ, trầm ngâm của đám quan ngồi dưới. Thánh Âm nhàm chán không thôi, thả lỏng lưng dựa vào Phượng toạ cắn hạt dưa.

Sau một hồi lâu, cuối cùng thái giám cũng đã đọc xong danh sách quà thưởng. Vạn châu báu bảo thạch đấy sẽ được cung nhân chuyển tới phủ Yến quận vương. Yến Đà Lôi quỳ một chân trước mặt Đế hậu, gương mặt đẹp trai ngàn năm cúi xuống. Đưa hai tay nhận chiếu chỉ, cất giọng trầm trầm: "Thần tạ chủ long ân của Hoàng thượng."

"Được được, Yến quận vương hôm nay cứ vô tư đi thôi. Bữa tiệc này trẫm tổ chức vì khanh mà, phải không ái phi?" Lưu Tổ Đế vuốt râu cười khà khà, bàn tay lợn beo béo bất chợt túm tay tiểu yêu tinh. Thánh Âm khẽ giật mình, rồi nhanh nhẹn nở nụ cười thật dịu dàng. Bàn tay mềm mại không xương liền nắm lại tay lão hoàng đế: "Hoàng thượng, đúng vậy nha~."

Nhất tiếu khuynh thành, cướp đoạt tâm quân. Lưu Tổ Đế bị bản mặt tràn ngập nụ cười kiều mị này của Hải yêu quyến rũ. Thế là quên béng luôn đám quần thần trước mặt. Nhưng dẫu gì thần trí lão vẫn rõ đây là cung yến tẩy trần. Nhân cơ hội này chọn thê cho bọn nhi tử kia. Nên đành kìm nén lại sự hưng phấn trong lòng, tay chỉ dám đùa nghịch bóp bóp tay nhỏ Thánh Âm vài cái.


Tiểu yêu tinh nhấp ly trà đặc, ánh mắt vẫn tràn đầy ý cười đa tình.

Với hành động này của Lưu Tổ Đế, nàng đã học cách làm quen dần.

Thánh Âm còn mơ hồ cảm thấy có những ánh mắt cổ quái hướng về phía mình cơ.

Ồ, với trường hợp này chỉ cần nở nụ cười thật tỉnh táo và đẹp trai là ok rồi.

Lưu Tổ Đế cuối cùng cũng buông tay nàng, tiếp tục ngồi đàm đạo việc chính luận với chúng quan. Bữa tiệc có xu hướng nhộn nhịp dần lên. Ca cơ cùng cầm sư gắng lòng tấu bản khúc thật hay, mua vui cho mọi người. Hải yêu phải ngồi trên bảo toạ đến ê mông rồi. Khi mà để ý trong đám hoàng tử không có bóng dáng Hành nhi. Nàng bèn kéo tay áo lão nam nhân bên cạnh, mở miệng xin lão cho ra Ngự Hoa Viên đi dạo.

Đương nhiên là với bất kì lời cầu xin xỏ nào của Thánh Âm, Lưu Tổ Đế sẽ không bao giờ từ chối.

Và rồi nàng thuận lợi dắt cung nữ Hà Ngâu của mình ra ngoài.

...

Yến Hành nhìn tràng cảnh tối om không ánh lửa quanh mình. Trái tim bé nhỏ có chút sợ hãi mà đập bùm bà là bùm. Nhưng vì giữ phong thái của một hoàng tử, nhóc ta phải cố tỏ ra bảo bảo đây phi thường không sợ hãi. Trấn định bước theo thái giám dẫn đường, ánh đèn lửa le lói giữa màn đêm u tối.

Chợt rẽ đến một gốc cây cổ thụ nọ, bước chân thái giám dẫn đường chợt khựng lại. Yến Hành cũng nhanh tay lẹ mắt dừng theo. Nhìn tên thái giám trước mặt phúc thân: "Nô tài gặp qua Hoàng hậu nương nương."


Tiểu hoàng tử bé nhỏ thấy vậy, cũng định cúi đầu chào mẫu hậu theo. Ai dè Thánh Âm đã chạy vượt qua thái giám, phẩy tay cho đa lễ. Sau đấy kéo Yến Hành leo lên cây cổ thụ đó.

Thái giám dẫn đường ở dưới: "???"

Cái quái...?

Hoàng hậu nương nương ơi...

Trong khi đầu óc gã ta còn đang trong trạng thái mơ màng đần đần độn độn. Thì chiếc đèn lồng trên tay chợt dập tắt, mồm gã được bịt kín. Giọng nữ quen thuộc đập thẳng vào tai: "Tiểu An Tử, im lặng xíu! Nếu ta thả ngươi ra ngươi mà hét lên, ta đành phải đánh ngất ngươi đấy."

Thái giám Tiểu An: "..."

Hà...Hà Ngâu cô nương?




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện