Tộc Nam Man xảy ra chiến loạn. Chúng đánh đổ vào tỉnh thành Nam Kinh, giết người cướp của, phóng hoả của dân. Trực tiếp dưới chân Thiên tử làm càn. Đây là việc khá đại trọng, Thái tử tuy đã có quyết định chính nhưng dù gì y giờ vẫn chưa phải quân chủ chân chính. Nên vẫn phải theo đạo làm con dâng bộ tấu này lên tay vua cha.
Vấn đề này nên để cho Trấn Quốc Đại tướng quân ra quân dẹp loạn là ổn áp nhất.
Nhưng điều kinh khủng ở đây là...Bệ hạ cư nhiên hồ đồ tới mức hạ lệnh cho Sở vương điện hạ cùng Sử quan lục phẩm đi đến chiến trường.
Điên mẹ rồi!
Sở vương Yến Vô Sở năm nay còn chưa đủ mười sáu tuổi, sao đủ tài trí để xử đám tộc Nam Man hung ác, bạo ngược kia?
Còn Sử quan là quan văn cơ mà, có phải quan võ đâu? Đem ra chiến trường để bị địch ủi chết à?
Bệ hạ! Không thể!
Dường như đã dự đoán trước phản ứng điên rồ của quần chúng thần dân, Lưu Tổ Đế còn rất tâm lý ghi kèm thêm một cuộn chiếu chỉ để giải thích ngụ ý của mình.
"Trẫm thấy Sở vương Yến Vô Sở trời sinh thông minh, lanh lợi tài giỏi, tính tình khiêm tốn. Nay liền giao phó cho đến Nam Man dẹp loạn thiên hạ. (*)Sử quan Sơn Lý đi theo sẽ ghi lại sự kiện này, lưu lại chiến tích cho con cháu đời sau kính nể."
(*) Sử quan là chức vụ ghi lại những sự kiện quan trọng xảy ra trong mỗi triều đại và những tư liệu này sẽ được bảo hộ kĩ trở thành tư liệu lịch sử.
Cuốn chiếu chỉ này, không viết ra thì thôi. Vừa viết cái xong đem đi công bố xém nữa làm cho Yến Vô Sở hộc máu vì tức.
Yến Ngụy sau khi biết được điều này, ngụm trà trong mồm tí thì phun sạch.
Thông minh?
Tài giỏi?
Khiêm tốn?
Những cái phụ hoàng nêu trên không hề ăn khớp với con người Ngũ đệ tí gì cả.
Chắc chắn đây là sự báo thù của Yêu nữ nọ.
Chuyến dẹp quân phản loạn này, chỉ sợ Yến Vô Sở xui xẻo, chưa kịp hồi kinh đã ngủm ấy chớ.
...
Chuyện về việc Sở vương phải đánh ngựa đến Nam Man tộc chưa kịp là đề tài hết hot thì Lưu Tổ Đế chợt ném thêm bom mới. Lão yêu cầu mở tiệc cung yến với quy mô lớn, bữa tiệc tẩy trần để đón chào Yến quận vương từ vùng đất Thâm Quyến trở lại kinh đô. Các quan chức từ Ngũ phẩm trở nên cũng có thể mang theo gia quyến tham dự đi cùng.
Trong tám đứa con trai của Lưu Tổ Đế thì chỉ còn mỗi hai vị hoàng tử cuối là tuổi còn nhỏ. Kính vương đã có chính phi ra thì hầu hết các vị vương gia khác còn chưa lập vợ cả. Nhị vị phu nhân vô cùng háo hức, đám nữ nhi của bọn họ lại càng háo hức hơn. Đi cung yến cố chuẩn bị trang sức váy vóc sao cho thật xinh đẹp, bọn họ hi vọng sẽ nhận được sự ưu ái của công tử thế gia càng tốt. Nếu may mắn mà lọt vào mắt xanh của vương công hoàng tộc càng tốt hơn.
...
"Tí nữa trong yến tiệc, con không được mếu máo đó." Thánh Âm chỉnh sửa lại búi tóc hơi lệch của Yến Hành, dáng vẻ mẹ hiền khuyên nhủ. Dường như không quá an tâm về đứa bé này, nàng bồi thêm một câu: "Nếu sợ hãi thì tí nữa con có thể vào cung yến với bản cung."
"Không cần đâu, nhi thần có thể tự đi cùng thái giám vào được." Tiểu hoàng tử Yến Hành phồng má, nhóc đã sắp bốn tuổi rồi. Mẫu hậu nên để nhóc đi một mình.
Ồ, con cháu hoàng thất quả nhiên đã học cách tự lập từ nhỏ.
Thánh Âm không phản đối, để mặc thằng bé quyết định.
Thân là thiên hạ đệ nhất Yêu hậu, nàng phải dành thật nhiều thời gian trang điểm lồng lộn cho bản thân.
Ha ha ha, đám quan thần kia đợi xem. Tối nay bản cung sẽ cho các người thấy thế nào là sự càn rỡ của sủng hậu.
Ầy, có một điều mà cho đến giờ tiểu yêu tinh vẫn rất không hài lòng.
Thiên hạ bên ngoài cứ luôn mồm đồn rằng nàng là Hồ yêu. Nhưng nàng là Hải yêu cơ mà?
Đáng ghét không hà!
...
Tiếng hát nhạc ca réo rắt êm tai, trong chính điện Cần Chánh, đám nam nhân cùng nhau ngồi cung cúc ly rượu. Nữ nhi của nhà quan chức túm năm tụm ba theo nhóm, lấy khăn che miệng trò chuyện vui vẻ. Không như đấng nam nhi ngồi bàn việc nước việc công, bọn họ thích nói về tình lang trong mộng của mình hơn.
"Ngươi xem, Thụy vương điện hạ đẹp trai quá trời!"
"A Mộng, ta lại thích Yến quận vương hơn. Ngài ấy là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử đó à. Tuy lạnh lùng nhưng lại hợp khẩu vị ta."
"Các người không để ý rằng Đoan vương gia kia có một phong độ đàn ông mê người hơn sao?"
X...y...o...z...
Thoáng cái, tiếng cười vang khúc khích khẽ khàng vang lên. Đám nữ tử bên này cười đùa vui vậy, chợt một cô nương áo hồng liền liếc mắt nhìn sang cô nương áo xanh ban nãy nói thích Yến quận vương: "Ngươi đùa ta chứ? Ngươi nói thích Yến quận vương? Bộ không sợ Nghi Hoà quận chúa xé mồm ra à?"
Một nữ tử khác kinh hãi trợn tròn mắt: "Ta nghe bảo sau khi Nghi Hoà quận chúa nọ biết Yến quận vương có hôn thê, liền ghen tị đi thách đấu tài nữ với đại tiểu thư phủ Thượng thư đó. Ngươi tin được không? Tài nữ nhất đẳng như Nghi Hoà quận chúa thế mà lại thua! Cả tài đánh cầm cùng tài làm thơ, hoạ tranh, chơi cờ đều thua dưới váy vị tiểu thư đấy đấy."
"Nhưng ta lại nghe huynh trưởng kể Yến quận vương đã hối hôn hay sao?" Một cô nương áo vàng khác xen giọng.
"Hả? Thật ư?" Hội con gái còn lại há mồm cao giọng hỏi. Dáng vẻ tràn ngập không thể tin nổi.
Đích nữ phủ Thượng thư dạo gần đây cả tài lẫn đức nổi khắp kinh thành. Nam nhân nào nghe danh nàng ta cũng không kìm được mà phải tán thưởng một câu. Cầm, kỳ, thi, hoạ gì cũng tinh thông, thiên sinh lệ chất. Thế mà Yến quận vương nói từ hôn liền từ hôn luôn rồi.
Thế Nghi Hoà quận chúa sao giờ?
Khi mà bọn họ tiếp tục thảo luận đi sâu vào vấn đề này, thì chợt tiếng thái giám đứng cửa xướng. Mọi khoảnh khắc đấy, những người trong điện đều cùng nhau thu hồi sắc mặt và đứng dậy, cúi người nghiêm cẩn.
"Hoàng thượng giá lâm. Hoàng hậu giá lâmmmm."
______________________________________
Dạo này mình bận quá, sắp Tết rùi. Mọi việc cũng nhiều lên ????????????
Thôi thì thông cảm cho trẫm nhé. Chúc các khanh gia năm mới vui vẻ =)))))