Lần nữa gặp lại Hạ Lan Thư Trúc, Tiếu Mạn Sinh mừng muốn rớt nước mắt. Vậy nhưng khi cô đang định nhào đến đã bị Hạ Lan Thư Trúc một tát đánh bay mọi cảm xúc.



- Ngươi chết ở đây làm gì? Còn không mau đi ngăn tên điên kia lại.



- Tên điên nào?- Tiếu Mạn Sinh mờ mịt ngẩng đầu, từ lâu rồi cô có gặp người bình thường đâu.



- Chính là tên Tĩnh Thân vương mà ngươi nói cũng là người xuyên không đó.



Hạ Lan Thư Trúc hậm hực ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một chén trà.



Người xưa đều nói, xuyên không một cái, bước lên đỉnh cao của nhân sinh. Lúc nghe Hệ thống PR như vậy nàng còn cười nhạo, giờ thì hiểu rồi. Tĩnh Thân vương kia quả thật không làm mất mặt người xuyên không, nói lên là lên, phất cao đến mức sắp đắc đạo phi thăng rồi.



- A?



- Hắn ta trong một thời gian ngắn, ép chết cả đương kim hoàng thượng, đường hoàng bước lên ngôi vị. Tưởng rằng nhân lúc này nháo loạn một chút cũng được, ai ngờ Từ Hải cũng bị hắn đàn áp phải bỏ chạy về bên ngoài rìa vùng biển không dám quay về.



- Thế là giờ Tần Minh Tu thành hoàng thượng á?



Hạ Lan Thư Trúc nhìn bộ dạng Tiếu Mạn Sinh cứ quái quái.



Sở dĩ lần này nàng ta liều mình đến nói chuyện với Tiếu Mạn Sinh là vì nàng đang trong thân xác Vương Thúy Vân. Nhị tiểu thư Vương gia thông minh, khôn khéo, là người con gái nắm trong tay rất nhiều mối quan hệ trong hoàng cung. Hiện tại chỉ cần cô quay về chắc chắn có thể kiềm lại Tần Minh Tu, để cho Từ Hải một con đường sống.



Nhưng mà nhìn cô hiện tại, ngây ngây ngốc ngốc, suy nghĩ chậm chạp, thế nào cũng giống như là đứa ngốc vậy. Bộ dạng này nào giống Nhị tiểu thư Vương gia dịu dàng, khôn khéo?



Tiếu Mạn Sinh ngáp một cái, lười biếng ngã lên giường, chẳng mấy để ý đến Hạ Lan Thư Trúc. Dạo gần đây cô đặc biệt buồn ngủ, còn rất dễ mất tập trung, có lúc còn không khống chế được tinh thần lực. Cô biết cơ thể mình có vấn đề, nhất là bộ não này, vậy nhưng nơi đây y học chưa phát triển, đâu có y phu nào chẩn đoán được bệnh này.



Hạ Lan Thư Trúc ngập ngừng muốn nói lại thôi. Cuối cùng, nàng vẫn quyết định im miệng. Tiếu Mạn Sinh xem ra đã bị Tần Minh Tu tính toán từ trước, bộ dạng này khác gì bị phế rồi đâu, giờ đem cô về, có dựa vào Vương gia cũng không níu được mối quan hệ nào hết.



- Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi trước đây.- Hạ Lan Thư Trúc chỉnh trang lại y phục, đẩy cửa rời đi, không chút quyến luyến.



Chờ Hạ Lan Thư Trúc đi rồi, Tiếu Mạn Sinh mới chống tay ngồi dậy, lờ đờ khoác lên áo choàng, rời khỏi nhà.



Đường phố nơi đây vắng vẻ hơn kinh thành nhiều, không có ồn ào gì cả. Tiếu Mạn Sinh chậm chạp đi đến đối diện cổng nhà, dừng ở sạp bán kẹo đường của ông lão.



"Vương tiểu thư hôm nay đến muộn nhỉ, vẫn lấy một cây kẹo đường thiếu nữ?" Ông lão vô cùng quen thuộc hỏi, bàn tay đã bắt đầu nặn kẹo đường.



"Tại nơi này, cũng chỉ có kẹo đường của lão là chuyện thú vị nhất." Tiếu Mạn Sinh đón lấy cây kẹo đường, thản nhiên đưa lên miệng, cắn một miếng.



Vị kẹo ngọt gắt tràn vào khoang miệng, bao trùm cả vị giác và khứu giác đều là mùi đường đặc quánh. Tiếu Mạn Sinh ngậm miếng kẹo đường trong miệng, thỏa mạn híp mắt tận hưởng.



Đôi mắt vốn long lanh lại bao phủ một tầng sương mờ, khiến người khác không đoán được cô nghĩ gì. Tiếu Mạn Sinh lẩm bẩm, tựa như nói chuyện một mình, lạo tựa như đang nói với ông lão bán kẹo đường:



"Cho chất gây nghiện vào kẹo đường, thật sự là khiến người khác không dứt ra được."



Ông lão vội ngẩng đầu, nhìn người con gái trước mắt, muốn nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt của cô, vậy nhưng Tiếu Mạn Sinh đã quay người, lững thững bước vào trong nhà.



***



- Vậy là nàng biết rồi ư?



Trong tẩm điện sơn son thiếp vàng, người thiếu niên thần sắc ôn nhu, thân khoác hoàng bào, vừa phê duyệt tấu chương vừa nghe người dưới bẩm báo.



- Cũng không có gì ngạc nhiên cả, nàng vốn là người rất nhạy cảm. Cứ kệ nàng ấy, cũng đừng tăng liều lượng thuốc lên nữa.



Tần Minh Tu khép lại tấu chương đặt sang một bên, không còn tâm trạng tiếp tục làm việc nữa. Trong đầu vừa phiền vừa khó chịu, lại chẳng thể trút giận đi đâu được.



Hắn trải giấy, nâng bút, đầu bút lông nhuộm sắc đen trầm. Mực nước đen phác họa trên nền giấy trắng. Từng đường nét như có đao quang kiếm ảnh, chứa đựng toàn bộ sát khí và buồn bực của hắn. Vậy nhưng Tần Minh Tu lại vô cùng tỉ mỉ mà họa lên hình dáng người con gái ấy. Cô nằm trên giường băng, cả người cuộn tròn ôm lấy trái tim hắn, khép mắt an tĩnh ngủ say. Vạt váy không che hết chân, lộ ra mắt cá chân nhỏ nhắn, búi tóc lệch đi vì tướng ngủ, xoa ra sau gáy, có sợi rơi xuống dưới đất.



Tần Minh Tu hạ xuống một nét bút cuối cùng, chính là dưới giường băng của cô, nơi đó là bóng đêm tĩnh mịch, đen tối không chút ánh sáng, chỉ trực chờ sẽ vươn lên cắn nuốt cô.



- Người đâu, đem tranh vào trong phòng ngủ của ta chờ khô mực thì treo lên.



Thái giám bên cạnh cẩn thận nâng lên bức tranh, đem vào phòng trong. Ở nơi đó, ngoại trừ một chiếc giường lớn, xung quanh tất cả đều là giá treo tranh. Có tranh màu, tranh thủy mặc, tranh phong cảnh... Nhưng dường như, trung tâm của mỗi bức tranh đều chỉ có một. Người con gái xinh đẹp tựa như không có thật. Cười, khóc, tức giận, lo lắng, biểu cảm nào cũng có. Có lúc là rõ ràng cả khuôn mặt, có lúc lại xa vời chỉ thấy một bóng lưng mờ ảo giữa thiên nhiên.



Tần Minh Tu xoa ấn đường vốn nhíu chặt, cũng theo thái giám đi vào phòng trong, để toàn bộ người hầu lui ra ngoài, lúc này mới ở giữa những bức họa mà chìm vào giấc ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện