Hiện tại mọi người đều nghĩ rằng Vương Thúy Vân đã chết, trong cung có một số mối quan hệ của Vương gia đều dần phân tán. Bởi lẽ, không có Vương Thúy Vân giúp kéo quan hệ, rất nhiều người đều nổi lên tâm tư xấu. Trong đó, một vài người đang bí mật liên hệ với Tĩnh Thân vương.



Mấy việc này Tiếu Mạn Sinh đều không biết, cô rời đi liền cắt đứt toàn bộ liên hệ với gia tộc hay nhà chồng, trở về cái tên cũ, sống cuộc sống nhàn hạ ở một thôn trấn nhỏ.



Tần Minh Tu thì không vui vẻ được như vậy, hắn vẫn còn đang ở trong sự giám sát của tân hoàng, mỗi bước đi đều cẩn thận không dám phạm sai lầm. Tiếu Mạn Sinh không lo lắng, với tên có một bụng xấu xa như hắn không chơi chết người ta đã là may mắn rồi. Nhưng càng lúc cô càng không hiểu Tần Minh Tu đang nghĩ cái gì nữa. Bộ dạng hắn không u ám, ngược lại càng thêm dịu dàng, ưa nhìn, giống như thiếu niên tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời. Mà bộ dạng hắn càng trong sáng, Tiếu Mạn Sinh càng cảm thấy kì quái. Khác nào một thằng súc sinh khoác lên người một tấm da đẹp đâu. Trước kia khi lên cơn còn có thể gọi là một tên súc sinh hàng thật giá thật, giờ chỉ có thể miêu tả lại là "mặt người dạ thú" thôi. Giờ cô mới biết bản thân khao khát Tần Minh Tu tiếp tục làm một tên điên không có tâm cơ đi.



Mà điều khiến cô sầu muộn nhất chính là, bản thân đã không còn là Vương Thúy Vân, vậy thì chẳng còn giữ được tình tiết quái gì trong truyện nữa, không biết Hạ Lan Thư Trúc có đánh quái cày phó bản bước lên đỉnh cao nhân sinh dễ dàng hơn hay không. Mà cô càng không biết bản thân sẽ chọn cách chết như thế nào. Mỗi ngày đều có người của Tần Minh Tu nhìn cô chằm chằm, còn nghĩ cô không thấy tên nhóc làm nông hàng xóm và ông lão bán kẹo đường đối diện nhà đều đang theo dõi cô sao?



Hạ Lan Thư Trúc sau này bặt vô âm tín, Tiếu Mạn Sinh trong lòng dâng lên nguy cơ. Cô nhân một lần Tần Minh Tu đến thăm, cẩn thân hỏi về tình hình của nàng hiện nay. Tiếu Mạn Sinh vẫn nhớ vẻ mặt Tần Minh Tu lúc đó. Chỉ thấy hắn cười rạng rỡ, mi mắt rung động như cánh bướm, đôi đồng tử đen láy không hề có chút tạp chất nào. Hắn nói:



- Tôi cũng không biết nữa. Chắc là nàng đang ở nhà chăm sóc phu quân rồi.



Tiếu Mạn Sinh tin, mới là lạ đấy.



Một bài có thể bị lừa lần một lần hai nhưng đã đến thế giới thứ tư rồi mà cô vẫn bị cái vẻ ngoài vừa ngây thơ vừa dịu dàng này lừa gạt nữa thì cô trực tiếp chọc mù hai mắt này đi.



Nhưng mà Tần Minh Tu nào sợ cô phát hiện mình nói dối, hắn mặt dày, hắn nói cái gì cũng được, mặc kệ người ta tin hay không.



Cô nghĩ rằng Tần Minh Tu đã hoàn toàn cách ly cô khỏi những thứ tranh đoạt kia. Mà loại cảm giác luôn bị giám sát này, so với cầm tù cũng không khác nhau mấy. May mắn rằng trước khi cô bị bức điên, cuối cùng cũng có một biến cố xảy ra, xáo trộn cuộc sống bình yên đến bức bối này.



Tiếu Mạn Sinh nhìn xuống vũ khí sắc bén lần nữa kề cổ mình, lẳng lặng không nói tiếng nào. Hắc y nhân quyết tuyệt hạ đao, hoàn toàn không có ý hạ thủ lưu tình, muốn đoạt mạng của cô. Vậy nhưng hắn không được như mong muốn, rất nhanh đã bị một thanh kiếm khác đánh chệch đi.



Tiếu Mạn Sinh lại dùng đôi mắt cá chết lờ đờ chuyển hướng sang ông lão bán kẹo đường đối diện cửa nhà cô. Khác là hiện tại ông lão không còn nở nụ cười hiền từ cầm kẹo đường hình thiếu nữ nữa mà tay nắm kiếm bày ra tư thế tấn công.



Tiếu_đã rửa sạch cổ chờ chém_Mạn Sinh rất là sầu muộn.



Muốn chết cũng không thể chết an ổn mà.



- Này, ngươi là người của ai vậy?- Cô thuận miệng hỏi người mặc đồ đen trước mặt.



Người mặc đồ đen trầm mặc, vậy nhưng ông lão bán kẹo đường lại nhắc nhở cô:



- Tiểu thư, xin người hãy lùi lại, đây là thích khách do hoàng thượng phái đến đối phó với Tĩnh Thân vương, xin đừng mất cảnh giác.



Vậy là sóng gió triều đình lan đến tận đây rồi? Tiếu Mạn Sinh nghịch sợi tóc mai bên má, mặc kệ lời khuyên của ông lão, ngồi yên cạnh giường. Đáng tiếc có vẻ như hắc y kia đánh không lại ông lão bán kẹo đường, dù cho cô có ở trong phạm vi tấn công của hắn, lưỡi đao vẫn chẳng thể tiến gần cô nửa bước.



Ông lão rõ ràng là người được huấn luyện bài bản, võ nghệ không kém, trong lúc Tiếu Mạn Sinh còn suy nghĩ xem Tần Minh Tu đang làm chuyện gì, ông đã giải quyết trong người áo đen kia.



- Tiểu thư, xin thứ tội, là tiểu nhân không bảo vệ tốt người.- Ông lão thu kiếm, khom người chắp tay với Tiếu Mạn Sinh.



- Không có sao nha.- Cô cười:- Dù sao thì kẹo đường lão làm cũng ngon lắm.



"..."



Khoảng lặng vô hình lan tràn. Ban ngày lão còn là một ông cụ già khọm sống bằng nghề làm kẹo đường, thỉnh thoảng thấy cô nương nhà đối diện đi qua sẽ làm một que kẹo hình thiếu nữ tặng cô. Hiện tại bàn tay nặn kẹo lại cầm kiếm quơ loạn. Hình tượng này bị bắt gặp, quả thực khiến người khác khó nói lên lời.



Ông lão không chịu được vẻ mặt cười như không cười của Tiếu Mạn Sinh nữa, vội chắp tay cáo từ rồi lôi theo cái xác nhảy qua cửa sổ rời đi.



Tiếu Mạn Sinh híp mắt. Xem ra, ngày mai Tần Minh Tu Sẽ lại vô tình đến thăm cô nữa cho xem.



Không phụ kì vọng của Tiếu Mạn Sinh, ngày hôm sau, khi cô vừa dụi mắt ngồi dậy, Tần Minh Tu đã sừng sững ngồi ngay cạnh giường.



- Nghe nói hôm qua có kẻ làm phiền giấc ngủ của em?



Người làm phiền cô nhất chính là Tần Minh Tu thì có. Tiếu Mạn Sinh kéo bản thân ngồi dậy, tóc dài rối bời, bộ dạng chưa tỉnh ngủ. Mất một hồi cô mới dần tỉnh táo nhớ ra bản thân đang ở đâu, mơ hồ trèo xuống giường mặc thêm áo ngoài. Tần Minh Tu kéo đai lưng, thuận tiện giúp cô mặc quần áo gọn gàng, lại cầm sẵn lược chờ cô ngồi xuống cạnh bàn trang điểm.



- Tôi vẫn luôn muốn một ngày được chải tóc cho em.- Tần Minh Tu dùng lược cẩn thận gỡ từng lọn tóc rối quấn quít vào nhau.- Trước kia, khi tôi được sinh ra ở thế giới này, chỉ có một đôi phu phụ vốn là người hầu của mẫu thân nuôi nấng tôi. Mỗi ngày tôi đều nhìn bọn họ ân ái hạnh phúc, còn nhìn người nam nhân chải tóc cho nữ nhân mình yêu mà hâm mộ. Tôi hàng giờ hàng phút đều chờ đợi em, chính là muốn làm điều...



- Nghe nói anh đang tranh đoạt ngôi vị với tân hoàng? Anh muốn trở thành hoàng đế?



Tiếu Mạn Sinh thật sự không nuốt nổi cái loại buồn nôn này nữa. Từ lúc nào mà tên này học được cái cách nói chuyện lòng vòng lại hoa mỹ thế.



Tần Minh Tu quả nhiên im bặt. Hắn chăm chú chải tóc cho cô, năm đầu ngón tay trắng nõn như bạch ngọc luồn vào trong làn tóc đen nhánh. Xem ra hắn cũng chẳng giỏi vấn tóc, chỉ cột thành một cái đuôi ngựa gọn gàng phía sau gáy. Lúc này, Tần Minh Tu mới trả lời:



- Tôi sẽ. Mạn Sinh, em biết rằng tôi không phải là người sẽ chịu để người khác khống chế mà.



Dù cho ở bất cứ thế giới nào, hắn đều ở vị trí cao cao tại thượng, bất khả xâm phạm.



- Và hắn, còn muốn hại đến em. Tôi không cho phép bản thân hay bất cứ ai có cái quyền làm hại đến em cả.- Tần Minh Tu cúi người, gác cằm lên vai Tiếu Mạn Sinh, bờ môi như có như không lướt qua da thịt vùng cổ của cô có chút ngứa ngáy:- Ngay cả em cũng không được.



Tiếu Mạn Sinh rùng mình vì sự đụng chạm của hắn. Có lẽ tối hôm qua ông lão kia đã nói gì với hắn. Dù sao lão cũng không ít lần ngăn cản cô đi tìm chết. Lão là người khó hiểu nhất tại sao cứ phải níu kéo một con người không tha thiết sống nữa như Tiếu Mạn Sinh làm gì.



- Tôi yêu mạng sống của mình, cũng muốn tận hưởng một cuộc sống tốt đẹp nhất. Nhưng mà tôi càng quý trọng tự do của bản thân. Tần Minh Tu, anh có hiểu không vậy?



Cô nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt hai người rất gần, da thịt kề sát nhưng chẳng có chút độ ấm nào.



Tự do.



Hai chữ này trải qua bao thế giới cô đều không đòi hỏi. Cô từ trước đã vô dục vô cầu như vậy. Đáng tiếc nếu bản thân không tự giành lại sự tự do, sẽ luôn có đủ loại người xuất hiện tước đi tự do của cô, coi cô giống như thú cưng mà nuôi dưỡng.



Mà người trước mặt này. Hắn ta hoàn toàn chẳng thể phân rõ được giữa yêu của nam nữ và tình yêu đối với thú cưng nữa rồi.



- Em ghét tình cách này của tôi lắm đúng không?- Tần Minh Tu bỗng cười rộ lên.- Nhưng mà vẫn chưa đủ.



Chưa đủ tàn nhẫn.



Chưa đủ máu lạnh.



Chưa đủ tuyệt tình.



Càng chưa đủ khiến cho cô chán ghét hắn đến cực điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện