Tinh thần lực của Tiếu Mạn Sinh có một cái chốt an toàn nhỏ, mỗi khi dùng đến mức nhất định nó sẽ dứt khoát tắt máy. Mà thời điểm Tiếu Mạn Sinh tỉnh dậy lần tiếp theo, cô vẫn thấy bản thân đang nằm trên chiến trường, bên cạnh là Yến Luân điều khiển cơ giáp cố thủ bên cạnh, dây leo đỏ quấn quanh bao bọc lấy cô, từng sợi dây leo đong đưa uốn éo như đe dọa trùng tộc phía xa.

- Yến Luân, Liên Túy đâu?- Vừa mở mắt, Tiếu Mạn Sinh đã vội hỏi.

Mặc dù Tiếu Mạn Sinh đã có đáp án nhưng cô vẫn không tin nổi mà hỏi lại.

Trăm năm bia đá cũng mòn, ngàn năm yêu nghiệt vẫn còn trơ trơ.

Tên đó sao dễ chết vậy được. Chưa nói người gần với trùng vương nhất là cô, hắn ở phía xa như vậy sao mà còn giòn hơn cả cô, bẻ cái là chết thế? Yến Luân nghe thấy câu đầu tiên sau khi Tiếu Mạn Sinh tỉnh dậy lại hỏi Liên Túy, vẻ mặt kiểu, WTF, chú mày hỏi anh thì anh biết trả lời thế nào? Cô dùng một tay cơ giáp nâng Tiếu Mạn Sinh lên, đặt lên một nhánh cây, làm bộ tự nhìn đi.

Trên nhánh cây đó, một người được đặt nằm vắt ngang trên thân. Cả người người đó toàn vết bỏng nửa thân đã cháy đen thui, sinh mệnh trôi đi không còn quay trở lại nữa.

- Không cứu được nữa rồi, ta cũng không đem về hậu phương nữa. Hiện tại ngươi đã tỉnh, có lệnh triệu tập trở về rồi, lát nữa sẽ có năm ba, năm bốn thay lên chiến trường.

Yến Luân chẳng quen biết gì Liên Túy, chỉ biết hắn là nam thần vạn người ngưỡng lộn gì đó, hiện tại hắn chết không có nửa phần đau lòng. Cô nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Tiếu Mạn Sinh mới miễn cưỡng giải thích.

Cuối cùng hắn vẫn chết, chỉ là lần này không có lôi theo cô theo mà thôi. Tiếu Mạn Sinh đáng lẽ phải lấy đây làm vui mừng mà sống hết cuộc đời còn lại vui vẻ mới đúng...

- Yến Luân, ngươi giúp ta đem một thứ về hậu phương, nếu như tìm được Dương Viễn thì trao cho hắn.

Tiếu Mạn Sinh một tay ôm lấy Liên Túy, một tay tháo ra đồng hồ trên cổ tay, bình tĩnh phân phó.

- Này...

Bây giờ mà Yến Luân rời đi chẳng khác nào để cho Tiếu Mạn Sinh đi tìm chết chứ.

- Nghe theo ta đi.- Tiếu Mạn Sinh ngắt lời.

Yến Luân nắm chặt cần điều khiển, mím môi không nói. Một lúc sau, cô hung hăng đập bàn điều khiển một cái, chửi thề một câu thu lại đồng hồ của Tiếu Mạn Sinh, quay đầu chạy về hậu tuyến.

Thời điểm Yến Luân vừa quay đi, Tiếu Mạn Sinh liền đặt Liên Túy lại nhánh cây cũ, mình thì hoạt động giãn gân cốt, lao thẳng đến nơi sâu nhất giữa biển trùng. Thường thường, để bảo toàn lực lượng, Tiếu Mạn Sinh sẽ chỉ dùng tinh thần lực để đánh lừa kẻ địch, nhưng lần này lại khác, cô thẳng tay nghiền nát từng trùng tộc xung quanh, không có lấy một giây ngừng nghỉ. Đến khi chạy đến điểm cần đến, cả người Tiếu Mạn Sinh đã bẩn thỉu toàn máu của trùng tộc, làn da bị ăn mòn đến xương. Nhìn thấy trùng mẫu đang không ngừng sinh sản giữa đàn, khóe môi cô nâng lên nụ cười lạnh, tinh thần lực đâm thẳng vào buồng trứng của nó.

Trùng tộc xung quanh điên cuồng rít gào như phát hiện ra nguy hiểm chí mạng, không ngừng bò đến gần Tiếu Mạn Sinh tấn công cô. Đến một con cô liền nghiền nát một con. Buồng trứng bị đâm nát bấy, trùng mẫu đau đớn quằn quại trên đất. Ở mép cạnh của trùng mẫu lộ ra một chiếc cơ giáp. Tiếu Mạn Sinh dù muốn giết trùng nhưng sẽ không hại tính mạng người, phát hiện người nằm bên trong sào huyệt của trùng tộc, cô vẫn thuận tay kéo người đó ra. Trùng mẫu ngoại trừ khả năng sinh sản cực mạnh ra thì da thịt còn non mềm hơn cả trùng tộc bình thường, không chịu được lâu liền bị Tiếu Mạn Sinh thỉnh thoảng đâm đâm một cái, chút chút lại chém chém một nhát, thê lương thét một tiếng xé ruột xé gan liền bỏ mình.

Cùng lúc trùng mẫu ngã xuống, Tiếu Mạn Sinh cũng không còn chống đỡ nổi nữa, bị một trùng tộc kéo lại, cắn mất một ngụm bên bả vai. Một con hai con tranh giành giằng co, đến cuối cùng tất cả đều chỉ còn là một biển sâu lúc nhúc.

***

Trên chiến trường khói lửa mịt mù, trong phòng hội nghị cũng căng thẳng không tiếng động. Hiện tại ở trên trang mạng đều lan truyền tin tức xuất hiện một học sinh năm nhất có khả năng điều khiển tinh thần lực tách rời khỏi cơ giáp, ai cũng tràn đầy hiếu kì cùng bày tỏ ngưỡng mộ với người này, thoáng chốc tất cả bài đăng liên quan đến học sinh dùng tinh thần lực đều được đẩy lên trang nhất. Những người ngồi trên bàn hội nghị liền thấy được tiềm năng lớn từ người này. Lúc Liên Túy chết bọn họ thấy rõ mồn một, chỉ là Liên Túy còn trẻ, địa vị lại quá cao, ảnh hưởng rất lớn đến cao tầng hiện nay, vậy nên bọn họ dù vô tình hay cố ý đều không cho người giúp hắn, thậm chí có người còn bàn tính đến chuyện cho Tiếu Mạn Sinh-người biết điều khiển tinh thần lực thế chỗ cho hắn rồi. Nhưng mà lần này lại là Tiếu Mạn Sinh xảy ra chuyện, Dương gia chủ muốn tức chết rồi, ông vốn tính sẽ đem cô trở về dò hỏi một chút cách điều khiển tinh thần lực, thuận tiện mượn danh tiếng đang lên của cô để kiếm chút lợi, đồ ngu ngốc ấy tự dưng lại phát rồ chạy đến chỗ trùng mẫu làm gì, mọi thứ đều coi như là công cốc hết rồi. Dương gia chủ sau khi mắng chửi xả giận xong lại bắt đầu tính toán làm thế nào để cái chết của Tiếu Mạn Sinh có giá trị lợi ích cho ông nhất, ông chưa từng nghĩ cũng như ôm hy vọng Tiếu Mạn Sinh còn sống.

Đường gia chủ chỉ vừa liếc qua màn hình liền như phát điên lao ra ngoài. Ông không nhìn nhầm thì cái cơ giáp được Tiếu Mạn Sinh tiện tay lôi ra kia chính là của Đường Túc.

Ngay khi bị cắn một cái vào bả vai, Tiếu Mạn Sinh hoàn toàn buông bỏ. Cô nghĩ, nếu như được sang một thế giới khác, có lẽ nên đối xử tốt với Liên Túy một chút, có thể dạy dỗ hắn bình thường trở lại, sau đó sống yên yên lành lành đến hết đời là tốt nhất. Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là gọt đầu nữ chính đã.

***

***

Chẳng hiểu mọi người ạ.

Tui chốt chắc nịch 1 chương nữa kết thế giới này nhưng vẫn chưa xong đâu 🤷 liên miên dài dòng quá mà.

Còn có nữa tui nghĩ nên đi sửa văn án thôi chứ chị Tiếu chẳng có ý giết nam chính mà có muốn cũng chẳng giết được :)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện