Trùng tộc cũng giống như con người, có phân chia cấp bậc. Trong đó, trùng vương chính là cấp bậc cao nhất. Mà trùng vương đã nhận định Liên Túy là đối thủ, đúng hơn là đồ ăn. Nó luôn lẩn trốn trong đám trùng, kiên nhẫn chờ đợi đến khi Liên Túy tiêu diệt gần như toàn bộ đàn em của nó.

Lúc này, Liên Túy sớm đã không còn tâm trạng chiến đấu gì cả, chỉ một lòng muốn tiến gần hơn đến chỗ Tiếu Mạn Sinh đang đứng. Liên Túy điều khiển tay cơ giáp, muốn kéo cô từ dưới đất lên buồng điều khiển. Đúng lúc này, trùng vương liền có hành động.

Nó thét dài một tiếng, lao đến, hướng đến hai người. Vậy nhưng không phải tấn công Liên Túy mà lại hướng đến Tiếu Mạn Sinh.

Tiếu Mạn Sinh đang đứng cảm thán sau khi nữ chính chết liền thấy có một bóng đen đổ xuống, cánh tay cơ giáp ở trên đỉnh đầu như muốn đập một cái bẹp dí. Tiếu Mạn Sinh sầm mặt, mẹ cha, nam chính lại lên cơn muốn đập chết cô à. Sau đó, một tiếng thét bén nhọn vang lên, thân hình to lớn cứng rắn được bao bọc bởi dịch axit ăn mòn lao đến.

Tổ sư!

Lũ trùng tộc này đều muốn thành tinh cả rồi à.

Tiếu Mạn Sinh mặc kệ cái tay cơ giáp kia cùng nam chính chẳng hiểu lên cơn gì, tinh thần lực bao phủ lên người trùng vương. Trùng vương đương nhiên có điểm đặc biệt hơn những trùng tộc khác, nhất là lớp vỏ ngoài khiến Tiếu Mạn Sinh không thể nào xé được. Tinh thần lực của cô dù cao nhưng không phải là vô hạn. Tiếu Mạn Sinh đã đến điểm đỏ rồi, đầu óc hiện tại choáng váng dữ dội, nếu không nhờ ý chí miễn cưỡng xốc lên e rằng cô đã lập tức khuỵu ngã.

Trùng vương chỉ bị tinh thần lực kiềm hãm một chút tốc độ, hoàn toàn không có dừng lại. Một cái miệng rộng mở lớn, muốn cắn Tiếu Mạn Sinh. Lại y như dự liệu của nó, một cơ giáp chặn trước, đem cả bả vai của cơ giáp để ngăn lại miệng nó. Trùng vương đắc ý khi thực hiện được kế hoạch, miệng ngậm vai cơ giáp rạo rạo cắn nuốt. Liên Túy dùng một tay còn cử động được của cơ giáp đẩy Tiếu Mạn Sinh lui lại. So với trùng tộc khác, trùng vương không chỉ vượt bậc cả về mặt thể chất mà trí khôn cũng hơn hẳn, thậm chí còn có thể tính kế hắn. Đáng chết ở chỗ, con sâu này chọt đúng điểm yếu của hắn, đánh bậy đánh bạ cũng có thể đánh trúng người mà hắn không thể không bảo vệ.

Một vai đã bị cắn nát, dẫn đến cánh tay cũng không sử dụng được. Liên Túy dùng tay còn lại rút ra kiếm laze. Trùng vương gào một tiếng, phát động đợt tấn công lần hai, lại lần nữa nhằm vào Tiếu Mạn Sinh. Liên Túy là loại nếu như tấn công hắn thì hắn có thể dễ dàng phá giải nhưng tấn công Tiếu Mạn Sinh thì hắn liền luống cuống, vội vàng đem cả thân mình chèn vào miệng trùng vương. Kiếm laze ngay khi cái miệng rộng kia ngậm chặt cổ mình thì vẽ lên một vết thương dài trên lưng trùng. Tiếu Mạn Sinh là người bị đẩy lùi lại cảm thấy không thể tin được. Tại sao lại dễ dàng muốn cô chạy như thế? Chẳng phải với tính thần kinh của hắn thì phải lôi thêm vài người chết trùm nữa mới đỡ cô đơn à. Chẳng lẽ bệnh thần kinh đã tìm được thuốc đặc trị? Tiếu Mạn Sinh bỗng nảy ra một suy nghĩ.

Tận thế chính là kết thúc tất cả. Dù cho cô còn sống, không có sự che chở của hắn cũng không thể thoải mái tiêu dao. Chi bằng hai người cùng đánh dấu chấm hết cho thế giới này.

Nhưng tại thời đại tinh tế này, Tiếu Mạn Sinh có tinh thần lực, có gia thế, nhân sinh sau này đảm bảo không cần ko nghĩ.

Vậy nên, cô không cần phải chết theo hắn. Dù hắn độc đoan, tiêu cực đến mức nào cũng không nỡ hại chết cô.

"Rắc." Tiếu Mạn Sinh bẻ gãy một cái răng trùng, sắc mặt xanh mét.

Đây là chuyện thần kinh, không phải ngôn tình ba xu! Từ một tên thần kinh giai đoạn cuối sắp đắc đạo thành tiên bỗng dưng hóa thành nam chính tiểu thuyết Quỳnh Dao, bổ não đến mức độ này quả thực là hại người.

Tiếu Mạn Sinh trừng mắt nhìn cơ giáp kia một cái, như muốn xuyên qua nó trừng người ngồi bên trong, quay đầu chạy. Muốn chết thì chết, cô mới chẳng thèm quan tâm.

Hạ quyết tâm bỏ mặc Liên Túy, nhưng tiếng rít gào bén nhọn của trùng tộc vẫn khiến Tiếu Mạn Sinh cảm thấy chột dạ. Cô hít sâu một hơi, cắn chặt răng, liều mạng.

Thu lại bước chân, xoay người, thuần thục đem một chân đá bay con trùng vương cắn chặt Liên Túy không buông. Tiếu Mạn Sinh cảm thấy bản thân kiếp trước rõ ràng đã đắc tội với toàn thế giới mà.

- Này...!- Liên Túy giật mình, bàn tay đặt trên bộ điều khiển siết chặt, trên trán hắn chảy ra một tầng mồ hôi.

- Câm miệng.

Tiếu Mạn Sinh co chân, chạm vào dây leo ở cổ tay. Theo tinh thần lực của cô chảy vào, dây leo dần mọc ra, uốn lượn thành hình một thanh kiếm.

- Éc!

Một thanh kiếm đỏ rực như máu, hung hăng chém đôi người trùng vương cứng rắn.

- Ngu xuẩn! Quay lại mau.

Liên Túy hét lên một tiếng, nhưng tinh thần của Tiếu Mạn Sinh đã có dấu hiệu sụp đổ, chém xong một kiếm, hai mắt cô đờ đẫn không còn chút ánh sáng.

Trùng vương đáng sợ nhất chính là, mỗi khi bị chém, từ vết thương sẽ có hàng ngàn hàng vạn con sâu khác tuôn ra, không ngừng cắn xé xung quanh bất chấp vật hay người. Vị trí của Tiếu Mạn Sinh vừa vặn đối diện với chỗ vết thương hở đó.

- Mạn Sinh!!!- Liên Túy hét lớn, súng phun lửa nâng lên, dùng hết toàn bộ nhiên liệu và tinh thần lực khai hỏa.

Chiến trường là một mảnh lửa đỏ nóng bỏng.

***

Ở một mặt trận khác, cơ giáp màu tím sẫm của Dương Viễn bị trùng tộc quăng quật xuống đất, cắn nát toàn bộ động cơ. Ngay lập tức có người bảo hộ của Dương gia lao đến đưa về hậu phương. Mà trong thời điểm đó, tinh thần lực của Dương Viễn hỗn loạn chưa từng nguôi ngoai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện