Tiếu Mạn Sinh có một suy nghĩ chính là...

Thời tiết hôm nay thật đẹp, nữ chính vẫn là nên chết đi.

Cô hơi nghiêng người một cái, mặc dù thực có lỗi nhưng mà vẫn quả quyết túm lấy cái đuôi xù lông của Kì Lân thú, lấy đó làm trọng tâm để bật lên. Cùng lúc đó, cô khởi động tinh thần lực, xâm nhập vào não bộ Hà Kỳ Mỹ, trong lúc không đề phòng hạ một mệnh lệnh. Hà Kỳ Mỹ lập tức ôm theo con rồng đất trong ngực, lao thẳng xuống vực. Kì Lân thú đuôi bỗng dưng bị kéo một cái, tức giận gầm lên một tiếng, bộ dạng hung thần ác sát quay lại như muốn gặm đầu kẻ mới làm đau mình. Nhưng mà nhìn thấy đó là Tiếu Mạn Sinh nó, được rồi, đến ho một tiếng cũng không dám mà.

Tiếu Mạn Sinh đứng ở trên mép vực, khoanh tay lạnh mặt nhìn Hà Kỳ Mỹ ngã xuống. Cô chính là dạng người, người khác kính cô một phân, cô kính người một trượng, người khác phạm cô một xíu, cô... Trực tiếp diệt luôn người.

Tiếu Mạn Sinh bây giờ mới cảm thấy bản thân lo bóng lo gió biết bao. Cô cứ lo ngay ngáy nhân vật chính sẽ giết mình, bây giờ nghĩ lại, vầng sáng nhân vật chính gì gì đó, còn có thể xuất hiện một thần thú nữa lao ra ngậm được nữ chính lao lên sao? Tiếu Mạn Sinh nghĩ đến đây, bỗng dưng, từ dưới vực phun ra một cột lửa, suýt thiêu trụi cả đuôi của Kì Lân thú. Tiếu Mạn Sinh trợn mắt, nhìn từ dưới vực xuất hiện một bóng đen vụt lên, nhoáng cái đã xuất hiện một bên cạnh Tiếu Mạn Sinh và Đường Túc. Cô đơ mặt nhìn một thú biến dị giống hệt Kì Lân thú xuất hiện trước mặt mình, trong miệng còn ngậm theo Hà Kỳ Mỹ.

Tiếu Mạn Sinh: "..."

Nhưng mà ngay khi Kì Lân thú thứ hai này thả Hà Kỳ Mỹ xuống, Đường Túc đang ngã trên đất lại đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất ngã về phía Hà Kỳ Mỹ. "Ây da" một tiếng, Đường Túc mặt không đổi sắc đẩy nữ chính xuống vực lần nữa. Đường Túc thật ra không ngu ngốc, Hà Kỳ Mỹ mới bắt được một sủng vật hệ thổ, chính mắt hắn cũng nhìn thấy, cô ta muốn lợi dụng hắn để giết Dương Thuần hắn cũng không phải bị mù. Nhưng mà, Đường thiếu gia từ khi nào mà bị người lợi dụng, quả thực mất mặt chết đi được, vậy nên hắn mới quả quyết mà huých Hà Kỳ Mỹ xuống vực. Lỡ tay thôi mà, Đường gia hiểu, Đường thiếu gia của bọn họ ngây thơ biết bao, trong sáng biết bao, tâm hồn thiếu nữ biết bao, sẽ không làm chuyện như giết người đâu, người ta hai bàn tay còn chưa vấy máu mà.

Tiếu Mạn Sinh, Liên Túy còn đang đứng bên cạnh: "...?"

Tiếu Mạn Sinh an ủi mình, không sao, không sao, lần một không chết lần hai chắc không có chuyện còn được cứu sống đâu ha. Kì Lân thú nghe đã biết là quý hiếm, sẽ không phải có hẳn ba con xuất hiện đâu.

Hà Kỳ Mỹ lần đầu tiên là bị điều khiển, lần thứ hai trí óc tỉnh táo, cảm giác bản thân không hề có điểm tựa mà ngã xuống, cô ta thảm thiết hét lớn. Sau đó, một dây leo màu đỏ thẫm uốn éo vươn ra, đỡ được Hà Kỳ Mỹ. Tiếu Mạn Sinh mặt không cảm xúc nhìn một cọng dây leo túm lấy tay nữ chính ném lên mặt đất, trực tiếp trợn trắng mắt.

Tiếu Mạn Sinh, Đường Túc đều ra tay hố nữ chính một lần, vậy mà cô ta còn vớt được cái mạng về. Cô đau thương nhìn về phía Liên Túy, nữ chính đã giết không được, đừng nói đến giết tên nam chính gen cấp S. Liên Túy nhận được ánh mắt của Tiếu Mạn Sinh, không hiểu là nghĩ theo cái hướng nào, dù sao cấu tạo não của nam chính, Tiếu Mạn Sinh từ chối hiểu. Chỉ thấy, hắn đến gần Hà Kỳ Mỹ đang chật vật bình ổn tâm tình hoảng loạn sau hai lần suýt chết. Cô ta ngu ngốc vẫn ngồi cạnh vực sâu đó, đến khi Liên Túy đến gần cũng không chút đề phòng, vậy nên, bị Liên Túy thẳng thừng đá xuống vực lần nữa.

Tiếu Mạn Sinh, Đường Túc: "..." Trời muốn diệt người, người phải chết khắc sẽ chết.

Được rồi, động vật thực vật đều có cả, còn muốn gì nữa đến nốt đi. Các ngươi đều được nhân vật chính cảm hóa, ta đấu không lại.

Tiếu Mạn Sinh chờ ở cạnh vực, thầm đếm đến ba. "Bùm" một tiếng, nữ chính đã hôn mê bị ném lên trên đất bằng. Ánh mắt Tiếu Mạn Sinh chờ mong nhìn xem lần này là thứ gì cứu nữ chính đây. Sau đó, cô nhìn thấy, một cánh tay khô gầy giăng đầy thi ban đặc trưng của người chết, có chỗ còn mưng mủ, có dấu hiệu hư thối.

Vẻ mặt Tiếu Mạn Sinh trở nên vi diệu, cô trợn mắt, lần đầu tiên vứt bỏ bộ dạng dịu ngoan khi giả làm Dương Thuần, quát to:

- Tiên sư, tang thi kìa!!!

Cái thứ này Tiếu Mạn Sinh nhìn thấy nhiều nhất suốt thời gian ở mạt thế. Tang thi là người đã chết đi, trên người đương nhiên có thi ban và mùi hôi thối, lần đầu nhìn thấy, cô còn suýt ói mửa, sau này miễn cưỡng làm quen, nhưng đã trải qua bao nhiêu năm, thậm chí chính cô cũng quên luôn cái cảm giác này rồi. Vậy mà hiện tại cái thứ đó lại trở lại lần nữa, Tiếu Mạn Sinh quả thực có chút nuốt không trôi cảm xúc hiện tại. Liên Túy nghe giọng nói đặc biệt hãi hùng của Tiếu Mạn Sinh, không hiểu sao có chút lo lắng, chính bản thân hắn còn chưa kịp có suy nghĩ gì, thân thể đã như quen thuộc từ lâu lao đến ôm lấy người vào trong lòng, một tay bế bổng để cô ngồi lên trên tay mình, một tay vỗ vỗ lưng cô trấn an:

- Không sao, không sao hết.

Tiếu Mạn Sinh cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai á. Nhưng mà cô còn đang chìm đắm trong sợ hãi nhìn thấy tang thi, vội vàng rúc vào trong lồng ngực quen thuộc, kêu lên:

- Tang... Tang thi kìa...

Cùng lúc cô lên tiếng, có một tiếng nói đặc biệt trầm khàn, còn xen lẫn một chút tức giận vang lên:

- Mẹ, tên nào mắt mù thấy bà là tang thi hả?

Á á, tang thi tiến hóa cao cấp, còn biết nói chuyện nữa kìa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện