Kì Lân thú là một biến dị thú trời sinh nhạy cảm, nó cảm giác được một tầm mắt nóng bỏng nhìn phía mình, mặc dù không chứa sát ý nhưng cũng không hề tốt đẹp chút nào, nó càng thêm lo sợ, lặng lẽ lùi lại đằng sau Tiếu Mạn Sinh, chân sau khuỵu xuống, chân trước ôm lấy mắt cá chân cô dụi dụi. Người này trước đó đã muốn giết nó vậy nhưng dù sao cũng không có vẻ bệnh thần kinh cùng đáng sợ như người khác đâu. Tiếu Mạn Sinh muốn nói, thật ra không cần phải trốn ở chỗ ta đâu, ta cũng không muốn nhìn thấy mặt nữ chính, nhức trứng thật sự đó. Mỗi lần nhìn khuôn mặt thánh mẫu của Hà Kỳ Mỹ là bản thân cô đều cảm thấy dạ dày muốn đảo lộn một hồi. 

Tiếu Mạn Sinh đã biết bản thân đắc tội với nữ chính, chẳng buồn giả tạo chào hỏi nữa, vừa thấy bóng Hà Kỳ Mỹ liền quay mặt đi, một bộ dạng không thèm quan tâm. Liên Túy mặt lạnh nhìn Hà Kỳ Mỹ cùng bạn học đi theo sau lưng, khoanh tay không nói.

- Liên... tướng quân, Dương Thuần, thì ra hai người các ngươi ở đây à.-Hà Kỳ Mỹ đợi một hồi vẫn không thấy có người quan tâm đến mình, ngại nhưng bắt chuyện trước.

Tiếu Mạn Sinh nghiêng đầu sang một bên, đã lỡ tỏ vẻ cao lãnh thì liền cao lãnh cho trót, xem chị đây lạnh mặt cho mày xem này. Cô không biết rằng, loại vẻ mặt giả lạnh lùng này của bản thân có biết bao nhiêu khả năng manh chết người. Ngón tay Liên Túy giật giật hai cái, miễn cưỡng đè nén lại cảm xúc của mình, tâm trạng tốt liền đáp lời Hà Kỳ Mỹ:

- Ờ.

Cái thái độ này, nếu như đặt ở một người bình thường thì tên đó sẽ bị đánh chết rồi, vậy nhưng đây lại là Liên Túy, hắn mở miệng một cái thì rác rưởi cũng có thể biến thành châu báu nghìn vàng. Vậy nên, Tiếu Mạn Sinh qua khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt bừng bừng sắc xuân của nữ chính một cái, xém chút nữa tự móc luôn hai mắt vất đi.

- Đây có phải là Kì Lân thú không? Thật dễ thương.- Hà Kỳ Mỹ lập tức chuyển sang mục tiêu.

Tiếu Mạn Sinh nhìn một cái khuôn mặt hung thần ác sát của nó, hai đôi mắt trợn trừng kia e rằng ban đêm mở mắt nhìn thấy liền bị dọa đến phát khóc ấy, lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, dễ thương ở điểm nào, thứ cho cô ngu muội, nhìn không thấy. Liên Túy lại bỗng chốc cau mày, giọng nói có chút không vui:

- Đây là của Dương Thuần.

Đồ của cô dù có không thích thì thà hủy đi cũng đừng mong trước mặt hắn lấy được. Tâm trạng vốn tốt đẹp liền bị phá hỏng, nói lật mặt liền lật mặt. Hiện tại Hà Kỳ Mỹ mà còn mở miệng nói một câu không hợp ý hắn, trực tiếp lấy đầu cô ta cho thú biến dị gặm.

Hà Kỳ Mỹ là người biết tiến biết lùi, nhìn vẻ mặt của Liên Túy, trong lòng thầm kêu hỏng rồi, liền lấy lòng cười:

- Dương Thuần thật giỏi, đến cả Kì Lân thú cũng bắt được.

Tiếu Mạn Sinh dâng lên một hồi chuông cảnh báo trong lòng, nữ chính lại bắt đầu bật mode tâm cơ nữa rồi. Bên ngoài cô không thể hất cằm giả cao lãnh nữa liền cười nhạt một cái, qua loa đáp:

- Quá khen, quá khen.

Mặc dù không biết Kì Lân thú là cái gì nhưng trong cuốn sách này, vầng hào quang ánh sáng nhân vật chính của ngươi mạnh như vậy, nhất định thú của ta cũng sẽ không bằng một cái móng tay đồ của ngươi.

-Kỳ Mỹ, hiện tại về thôi, được không? Thầy Trích đã phát lệnh triệu tập khẩn cấp từ một giờ trước rồi.-Nhân vật qua đường bên cạnh Hà Kỳ Mỹ lên tiếng.

Lúc này Tiếu Mạn Sinh mới bất chợt nhớ ra, dường như hôm nay Hà Kỳ Mỹ đi một mình nhưng vào trong rừng lại cứu một nhân vật trọng yếu. Hắn tên Đường Túc, là tên đồng hạng nhất với Dương Thuần và Dương Viễn trong cuộc thi viết. Mà tên này, hắn ta trời sinh một khuôn mặt không đến nỗi nào lại có một cái sở thích chính là đưa phụ nữ lên giường, người khác giới xung quanh hắn chín phần đều cùng hắn dục tiên dục tử một lần. Thậm chí Tiếu Mạn Sinh ấn tượng nhất chính là hắn còn dắt được mẹ kế của mình cùng Dương phu nhân, tức mẹ của Dương Thuần Dương Viễn cùng chơi 3p, mặn đến bản thân cô còn bị ảm ảnh đến bây giờ.

Trong một quyển sách, có nhân vật nam nữ chính, nam phụ si tình, nữ phụ độc ác thì không thể thiếu được một nhân vật tấu hài nữa. Vậy thì trong bộ truyện này, Đường Túc không lẫn đi đâu chính là nhân vật tấu hài như thế. Câu treo bên cửa miệng của hắn chính là, cô gái này thật đẹp muốn lên giường cùng ta không. Mà hắn nói cứng liền cứng được, tay dài vươn từ 18 tuổi đến 50 tuổi, già trẻ không tha. Sau đó, hắn không hề bị làm chết trên giường mà là bị Dương Viễn nổi điên chém chết. Nổi điên thực sự, trùng tộc giết hại nam chính huynh đệ của hắn, Dương Viễn đổ huyết lệ, dùng cơ giáp đại sát tứ phương, đến khi cơ giáp hỏng lại dùng đao chém từng trùng tộc một, cuối cùng mất máu và kiệt sức ngay trên chiến trường đó. Còn Đường Túc, ha ha, vào thời điểm gay cấn như chiến tranh, cần gì một kẻ tấu hài nữa, vậy nên ngươi vẫn là nên chết hẳn không ai thương tiếc đâu, tránh cho trinh tiết của phụ nữ khắp thế giới bị ngươi làm hại.

Hiện tại có thể chân chính diện kiến Tiếu Mạn Sinh mới cảm khái, quả thực là ngựa đực động dục khắp nơi, chưa đến gần đã cảm thấy một luồng dâm khí xung thiên rồi.

Hà Kỳ Mỹ nghe thấy tiếng của Đường Túc, nghiêng đầu nhìn hắn, cười dịu dàng, đáp:

- Đúng vậy, Liên tướng quân, Dương Thuần, chúng ta cùng trở về chứ.

Tiếu Mạn Sinh tính một chút, đi cạnh nam nữ chính an toàn biết bao nhiêu, thu hút hỏa lực nhất vẫn sẽ là nam nữ chính, bản thân nhẹ nhàng đi khỏi rừng, mặc dù phải chịu đựng mỗi khi nhìn thấy nữ chính liền nhớ đến kết cục của Dương Thuần mà dạ dày thắt lại, quả thực là trăm lợi chỉ có một hại.

Tiếu Mạn Sinh đồng ý, Liên Túy đương nhiên không phản đối, nhưng mà hắn lại tách xa cô, đi lên trước, như muốn tỏ rõ hai bọn họ không quen biết. Tiếu Mạn Sinh bĩu môi, làm như hắn sợ cô thấy sang bắt quàng làm họ vậy. Cô rút chân khỏi chi trước của Kì Lân thú, chuẩn bị đi tiếp. Bỗng lúc này, dị biến xảy ra. Đường Túc vốn nhìn thấy mỹ nhân liền phát dục, len lén đến gần Tiếu Mạn Sinh, nữ chính đứng ở bên cạnh không ngăn cản hắn. Mà đến khi Đường Túc còn cách cô hai bước chân, Tiếu Mạn Sinh nhìn thấy rõ đất dưới chân Đường Túc lắc một cái độn lên một chướng ngại vật, Tiếu Mạn Sinh lạnh mặt nhìn con thú nho nhỏ trong ngực áo nữ chính vốn bị mình bỏ qua. Sau đó, Đường Túc thẳng thắn lao đến, va phải Tiếu Mạn Sinh, thân thể yếu ớt gió thổi là bay chứ nói gì đến một tên đàn ông thân cao tám thước nhào đến. Tiếu Mạn Sinh bị đẩy lùi ra xa, phía sau cô lại là vực dung nham sâu không thấy đáy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện