Bọn chúng đứng dậy, chỉ vào mặt cô.
" Cái con bé chết tiệt, dám đánh bọn tao, có biết bọn tao là ai không?".
"Không". Việc quái gì cô phải biết bọn chúng là ai.
Cho dù bọn chúng có là con Tổng thống cô cũng không thèm nhìn thêm một cái.
"Đại ca tao là con của Hiệu trưởng, vậy mà mày dám đánh hắn".
Tĩnh Hạ: "....." Chắc liên quan!
Tên đại ca được đàn em đỡ, nói "Bây giờ mày mà quỳ xuống cầu xin, thì may ra tao còn suy nghĩ vẫn cho mày học ở đây".
"Nếu không thì sao?". Cô sắc mặt bất biến, hỏi.
"Nếu không......." Tên đại ca cười lạnh, làm động tác cắt cổ.
Tĩnh Hạ vẫn chưa kịp trả lời, thì có một giọng nói vang lên.
"Có chuyện gì ở đây vậy?".
Mọi người nhìn lại, là Mộng Bạch Băng và...... Lăng Du.
Tên đại ca vừa nhìn thấy hai người, liền cười nịnh nọt " Mộng đại tỷ, Lăng thiếu gia, là do hai cái kẻ này gây sự, bọn tôi định cho chúng một bài học".
Cả hai người nhìn về Tĩnh Hạ cùng Hứa Lân. Mộng Bạch Băng mở miệng.
" Lăng đồng học, ở trường có quy định cấm đánh nhau, nếu để giáo viên biết được, cậu sẽ bị kỷ luật".
Tĩnh Hạ nhìn cô ta, hỏi " Mắt cậu có bị mù không?".
Mộng Bạch Băng nhíu mày, chưa kịp hiểu thì Lăng Du tức giận lên tiếng.
" Lăng Tĩnh Hạ, cậu còn dám mắng cô ấy?".
Hắn còn chưa quên cô đã đấm vào mặt hắn hôm qua đâu.
Nếu có cơ hội thì phải trả thù.
"Nếu như không mù, thì sao không thấy mấy kẻ kia tụ tập bắt nạt người khác ở đây?". Cô vẫn bình thản nói.
Mộng Bạch Băng nhìn xung quanh một lần, sau đó đôi mắt đẹp hiện lên tầng hơi lạnh, chỉ Tĩnh Hạ cùng Hứa Lân.
" Lăng đồng học, tôi chỉ nhìn thấy trên người họ có vết thương, vậy mà sao cả cậu cùng bạn đồng học kia không có vết thương nào?".
"Bọn chúng gây sự trước". Cô không rảnh tới mức tự tìm rắc rối đâu.
"Cho dù bọn họ có gây sự trước cậu cũng không nên đánh bọn họ thành ra như vậy". Mộng Bạch Băng vẻ mặt không đồng ý.
Tĩnh Hạ liếc mắt.
Không đánh chúng thì phải đợi chúng đánh mình rồi mới phản kháng sao? Nữ chính cũng hiểu cái này, cô ta ra vẻ đạo mạo cái gì vậy?
Đúng là không nên cãi lí với những kẻ vô lí.
Lên lớp!
Cô không thèm nhìn họ thêm một cái, kéo Hứa Lân đi lên lớp.
"Lão đại, cậu đắc tội với bọn họ như vậy, cậu sẽ gặp rắc rối đó". Vẻ mặt Hứa Lân lo lắng.
" Vậy sao?". Cô cũng không thèm để ý.
Có bản lĩnh thì tới chiến, cô chiều.
"Nhưng mà cậu học võ ở đâu vậy, tôi cũng muốn học". Hứa Lân dần dần trở nên hào hứng hỏi cô.
"Tự học".
"Tự học? Vậy ai dạy cậu thế?". Hắn tò mò.
Võ của lão đại hơi kỳ lạ, chắc sư phụ của cô là người nước ngoài.
Tĩnh Hạ nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc.
Cô đã nói tự học là tự học, cần ai dạy?
Hứa Lân cũng không biết hắn bị lão đại của hắn khinh bỉ.
Hắn bây giờ vẫn đang chìm trong suy nghĩ.
"Đến lớp rồi, tôi vào trước".
"Ah, lão đại, trưa nay cậu có muốn mua gì không? Tôi bao".
Tĩnh Hạ quay đầu, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Có người mua đồ hộ, đã vậy còn là miễn phí, tội gì không đồng ý.
"Cơ mà, cậu có tiền?". Dù vậy, cô vẫn hơi nghi hoặc.
"Tiền tôi đi làm thêm, không sao cả". Nói xong Hứa Lẫn vẫy vẫy cô " Lão đại, tôi vào lớp trước, trưa gặp".
Tĩnh Hạ cũng quay người bước vào.
" Cái con bé chết tiệt, dám đánh bọn tao, có biết bọn tao là ai không?".
"Không". Việc quái gì cô phải biết bọn chúng là ai.
Cho dù bọn chúng có là con Tổng thống cô cũng không thèm nhìn thêm một cái.
"Đại ca tao là con của Hiệu trưởng, vậy mà mày dám đánh hắn".
Tĩnh Hạ: "....." Chắc liên quan!
Tên đại ca được đàn em đỡ, nói "Bây giờ mày mà quỳ xuống cầu xin, thì may ra tao còn suy nghĩ vẫn cho mày học ở đây".
"Nếu không thì sao?". Cô sắc mặt bất biến, hỏi.
"Nếu không......." Tên đại ca cười lạnh, làm động tác cắt cổ.
Tĩnh Hạ vẫn chưa kịp trả lời, thì có một giọng nói vang lên.
"Có chuyện gì ở đây vậy?".
Mọi người nhìn lại, là Mộng Bạch Băng và...... Lăng Du.
Tên đại ca vừa nhìn thấy hai người, liền cười nịnh nọt " Mộng đại tỷ, Lăng thiếu gia, là do hai cái kẻ này gây sự, bọn tôi định cho chúng một bài học".
Cả hai người nhìn về Tĩnh Hạ cùng Hứa Lân. Mộng Bạch Băng mở miệng.
" Lăng đồng học, ở trường có quy định cấm đánh nhau, nếu để giáo viên biết được, cậu sẽ bị kỷ luật".
Tĩnh Hạ nhìn cô ta, hỏi " Mắt cậu có bị mù không?".
Mộng Bạch Băng nhíu mày, chưa kịp hiểu thì Lăng Du tức giận lên tiếng.
" Lăng Tĩnh Hạ, cậu còn dám mắng cô ấy?".
Hắn còn chưa quên cô đã đấm vào mặt hắn hôm qua đâu.
Nếu có cơ hội thì phải trả thù.
"Nếu như không mù, thì sao không thấy mấy kẻ kia tụ tập bắt nạt người khác ở đây?". Cô vẫn bình thản nói.
Mộng Bạch Băng nhìn xung quanh một lần, sau đó đôi mắt đẹp hiện lên tầng hơi lạnh, chỉ Tĩnh Hạ cùng Hứa Lân.
" Lăng đồng học, tôi chỉ nhìn thấy trên người họ có vết thương, vậy mà sao cả cậu cùng bạn đồng học kia không có vết thương nào?".
"Bọn chúng gây sự trước". Cô không rảnh tới mức tự tìm rắc rối đâu.
"Cho dù bọn họ có gây sự trước cậu cũng không nên đánh bọn họ thành ra như vậy". Mộng Bạch Băng vẻ mặt không đồng ý.
Tĩnh Hạ liếc mắt.
Không đánh chúng thì phải đợi chúng đánh mình rồi mới phản kháng sao? Nữ chính cũng hiểu cái này, cô ta ra vẻ đạo mạo cái gì vậy?
Đúng là không nên cãi lí với những kẻ vô lí.
Lên lớp!
Cô không thèm nhìn họ thêm một cái, kéo Hứa Lân đi lên lớp.
"Lão đại, cậu đắc tội với bọn họ như vậy, cậu sẽ gặp rắc rối đó". Vẻ mặt Hứa Lân lo lắng.
" Vậy sao?". Cô cũng không thèm để ý.
Có bản lĩnh thì tới chiến, cô chiều.
"Nhưng mà cậu học võ ở đâu vậy, tôi cũng muốn học". Hứa Lân dần dần trở nên hào hứng hỏi cô.
"Tự học".
"Tự học? Vậy ai dạy cậu thế?". Hắn tò mò.
Võ của lão đại hơi kỳ lạ, chắc sư phụ của cô là người nước ngoài.
Tĩnh Hạ nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc.
Cô đã nói tự học là tự học, cần ai dạy?
Hứa Lân cũng không biết hắn bị lão đại của hắn khinh bỉ.
Hắn bây giờ vẫn đang chìm trong suy nghĩ.
"Đến lớp rồi, tôi vào trước".
"Ah, lão đại, trưa nay cậu có muốn mua gì không? Tôi bao".
Tĩnh Hạ quay đầu, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Có người mua đồ hộ, đã vậy còn là miễn phí, tội gì không đồng ý.
"Cơ mà, cậu có tiền?". Dù vậy, cô vẫn hơi nghi hoặc.
"Tiền tôi đi làm thêm, không sao cả". Nói xong Hứa Lẫn vẫy vẫy cô " Lão đại, tôi vào lớp trước, trưa gặp".
Tĩnh Hạ cũng quay người bước vào.
Danh sách chương