Bên Mộ Bạch Băng rất kinh ngạc, cảnh sát bắt giữ? Là kẻ nào báo cảnh sát?

Người đàn ông trầm mặt, quay lại nói với cô " Mộ Bạch Băng, bây giờ lô hàng không còn, cô nên trả tiền cho tôi".

Mộ Bạch Băng tuy rất tức giận, nhưng không thể không cầm vali trả lại cho bên kia.

"Bây giờ không còn lô hàng, cũng có nghĩa giao dịch hai ngày sau chỉ sợ không thể tiến hành. Tôi đi trước".

Nói xong người đàn ông hừ lạnh quay người đi.

Bây giờ trong nhà kho chỉ còn Mộ Bạch Băng với Thuần Khanh, cô ta nổi giận "Chết tiệt, anh làm ăn cái kiểu gì vậy, tại sao lô hàng lại bị cảnh sát bắt giữ được?".

Hơn hết nữa lại chọn trúng thời điểm này mà bắt giữ, lô hàng này là vật không thể thiếu cho giao dịch ngày kế tiếp.

Không có nó, giao dịch cái rắm!

"Tiểu thư, tôi nghĩ chắc hẳn trong chúng ta có kẻ phản bội, hoặc là...... có thể chúng ta đã bị người phát hiện". Thuần Khanh trầm giọng nói.

Mộ Bạch Băng nhíu mày, bị người phát hiện?

Không có khả năng, cô ta lúc đến đây đã rất cẩn thận, làm sao có thể?

"Chuyện lúc trước tôi bảo anh điều tra,anh tra được chưa?".

"Tiểu thư, tôi tra được, cô gái đã đánh người của mình có thể là học sinh cùng trường với cô".

Học sinh cùng trường?

Mộ Bạch Băng giống như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt cô ta trở nên âm trầm.

Lăng Tĩnh Hạ, là cô ta?

Mộ Bạch Băng kìm nén cơn giận, trực tiếp bước đi.

Tĩnh Hạ ở cách đó không xa nhìn họ rời đi.

Thấy chưa.

Báo cảnh sát còn tiện hơn là tự mình ngăn cản.

Tiết kiệm thời gian cùng sức lực.

Cô đúng là thiên tài!

[ Ký chủ, cái cách đó ai cũng có thể tùy tiện nghĩ ra được ]

Nếu không phải có đồn cảnh sát gần đấy thì có thể ngăn cản kịp được sao?

Chắc chắn là không rồi.

Tĩnh Hạ hơi nghiêm mặt.

Ta đang khen bản thân ngươi xen vào làm cái gì?

Vô duyên!

[ ..... ] Lần đầu tiên bản hệ thống bị mắng vô duyên.

....

Sáng hôm sau, vào giờ ra chơi.

"Lăng đồng học, chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút".

Tĩnh Hạ đang nằm bò ra bàn, đột nhiên nghe thấy một giọng nói mát lạnh vang lên.

Cô ngẩng đầu, thấy Mộ Bạch Băng đang đứng trước mặt mình.

Làm gì? Định kiếm chuyện sao?

"Không đi". Nói xong cô lại tiếp tục gục đầu.

Mộ Bạch Băng hơi nhíu mày, đang định nói tiếp thì có một giọng khác vang lên.

"Ê Lăng Tĩnh Hạ, đại tỷ bảo cô đi cùng tỷ ấy đã là nể mặt cô lắm rồi, cô còn tỏ ra kiêu ngạo như vậy".

Tĩnh Hạ nhìn về người đang nói " Tôi có đi cùng cậu ta hay không liên quan gì đến cậu?".

Có những kẻ thích lo chuyện bao đồng.

Đáng đánh!

Người kia hơi hất cằm " Thế cậu nghĩ cậu là ai mà dám nói chuyện như vậy với đại tỷ?".

"Sắp kiểm tra rồi, thay vì ở đây bám váy nịnh nọt thì cậu hãy quay về ôn bài đi cho đỡ chật chỗ". Sở Tiếu Tiếu bất bình lên tiếng.

Người khác là cái gì mà dám mắng tiểu Hạ của cô?

"Cậu......."

"Được rồi". Mộ Bạch Băng cắt ngang, nhìn Tĩnh Hạ "Tôi chỉ muốn nói chuyện một chút, không tốn nhiều thời gian đâu".

Nói xong cô ta đi ra ngoài trước, Tĩnh Hạ ở yên một lúc rồi đi ra theo.

Đến một nơi vắng vẻ, hai người dừng lại.

Mộ Bạch Băng quay người lại, ánh mắt nhiễm lên sự lạnh lẽo nhàn nhạt cùng giọng điệu dò xét.

"Là cậu phải không?".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện