Đa Dư ngồi trên ghế công cộng ở quảng trường trung ương, thỉnh thoảng lại gặm một miếng bánh mỳ cầm trên tay.
Qua nhiều ngày nghiên cứu, cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao phật châu lại ánh lên ánh sáng màu sắc khác nhau rồi.
Bên trong ba hạt phật châu màu sắc khác nhau, mỗi hạt đều có một không gian riêng biệt, mỗi không gian có thể chứa năm tấn đồ đạc, không tính to nhỏ chỉ tính trọng lượng.
Phật châu không chỉ chứa được đồ đạc mà cô cũng có thể tiến vào, chỉ có điều những vật sống khác lại không thể tiến vào.
Cô đặt cho ba hạt phật châu ba cái tên khác nhau, hạt châu màu lam tên không gian hệ thủy, thủy nguyên tố bên trong vô cùng phong phú.
Hạt châu màu vàng kim tên không gian hệ quang, bên trong dồi dào nguyên tố hệ quang.
Thời gian trong hai không gian này bị ngưng đọng, rất phù hợp để tu luyện đồng dị năng.
Hạt châu trong suốt tên không gian hệ tinh thần, tinh thần lực bên trong vô cùng dồi dào, khác với hai không gian trên là bên trong nó có một tiểu thiên địa, có núi có nước có đất, nhưng không có động vật, dòng chảy thời gian giống với bên ngoài.
Cô đã chuyển toàn bộ hạt giống trong không gian hệ thủy sang không gian hệ tinh thần rồi.
Vài ngày trước còn trồng mấy hạt giống xuống đất, không biết có thể phát triển không.
Không gian hệ thủy vẫn còn trống một nửa, còn không gian hệ quang đã đầy rồi.
Thức ăn đủ cho cô ăn hơn vài năm, điều duy nhất còn thiếu là một món vũ khí hợp tay.
Cách không xa truyền đến tiếng nói chuyện lúc to lúc nhỏ của hai người ghế bên cạnh.
“Mẹ ơi, con muốn gậy Kim Cơ của Tôn Ngộ Không.”
“Gậy Kim Cơ cao như thế, con lại lùn thấy này thì sao mà cầm nổi chứ?”
“Thế phải làm thế nào con mới cầm được?”
“Phải đợi con sau này lớn cao như Tôn Ngộ Không mới cầm được.”
“Tôn Ngộ Không cao bao nhiêu?”
“Hai mét.”
“Không vấn đề gì, sau này con sẽ còn cao hơn cả Tôn Ngộ Không.”
“Đúng rồi, mẹ ơi, có thể co dãn là gì vậy?”
“Là một vật rất ngắn, nó có thể biến ra rất dài, hoặc là một vật rất dài, nó cũng có thể biến ngắn lại.”
“Vậy thì không còn đợi con lớn, mẹ cũng có thể mua gậy cho con rồi.”
“Vì sao?”
“Lần trước, chú cảnh sát tuần tra trong công viên nói với con.
Gậy Kim Cơ của Tôn Ngộ Không có thể co dãn thu lớn nhỏ.”
Mẹ: “...”
“Bây giờ chúng ta đi tìm chú cảnh sát để mua gậy Kim Cơ đi mẹ!”
“Con trai à, mẹ nghe nói hôm nay bố con đi công tác về sẽ mua cho con một người máy biến hình điều khiển từ xa đó.”
“Hoan hô bố, mẹ ơi chúng ta về nhà chờ bố đi.”
Tiếng nói chuyện càng lúc càng nhỏ, cuối càng dứt hẳn.
Đa Dư mở to hai mắt nhìn về phía bức tượng đồng Tôn Ngộ Không cầm gậy Kim Cơ cách không xa, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Cô nhớ ra lý do đến công viên trung ương rồi.
Nghe nói bức tượng được xây dựng bởi nhà phát triển để nịnh nọt thị trưởng.
Con duy nhất của thị trưởng rất thích xem Tây Du Ký, đặc biệt là Tôn Ngộ Không, nên mới có bức tượng đồng cao hai mét kia.
Nghe đồn cây gậy Kim Cơ kia trị giá trăm vạn, có thể biến thành bốn độ dài khác nhau: nửa mét, một mét, một mét rưỡi, hai mét.
Đa Dư không tự chủ đươc đi đến, cẩn thận đánh giá chiếc gậy Kim Cơ.
Cây gậy màu đen, hai đầu gậy mỗi đầu có một cái vòng vàng, thân gậy có hoa văn rồng, khắc dòng chữ nhỏ kéo dài: “Gậy Kim Cơ Như Ý, nặng một vạn ba ngàn năm trăm cân (13.500kg)”
Đa Dư hài lòng gật gật đầu, chính là nó.
Đánh chủ ý lên gậy Kim Cơ không chỉ có một mình cô, một bàn tay cũng không thể đếm hết số người như vậy, nhưng tất cả đều bị tống vào tù rồi, người nhẹ nhất cũng bị phạt mười năm tù.
Nơi đứng của Tôn Ngộ Không có cài một cái máy cảm ứng cảnh báo, chỉ cần đụng một cái thì không đến hai phút sau sẽ bị cảnh sát ở cục gần đây tóm lại.
Nếu như ngươi nghĩ rằng ngươi không cần đến hai phút có thể chạy thoát thì ngươi đã mắc sai lầm lớn rồi.
Toàn quảng trường trung tâm đều gắn camera giám sát mọi góc độ hai tư trên hai tư giờ, trừ phi có thể chạy lên mặt trăng, không thì chỉ có thể ăn cơm tù.
Đa Dư không có chút nóng vội, ngày thi kết thúc, buổi tối tới đây người đông như kiến, đó là cơ hội tốt nhất để xuất thủ.
Qua nhiều ngày nghiên cứu, cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao phật châu lại ánh lên ánh sáng màu sắc khác nhau rồi.
Bên trong ba hạt phật châu màu sắc khác nhau, mỗi hạt đều có một không gian riêng biệt, mỗi không gian có thể chứa năm tấn đồ đạc, không tính to nhỏ chỉ tính trọng lượng.
Phật châu không chỉ chứa được đồ đạc mà cô cũng có thể tiến vào, chỉ có điều những vật sống khác lại không thể tiến vào.
Cô đặt cho ba hạt phật châu ba cái tên khác nhau, hạt châu màu lam tên không gian hệ thủy, thủy nguyên tố bên trong vô cùng phong phú.
Hạt châu màu vàng kim tên không gian hệ quang, bên trong dồi dào nguyên tố hệ quang.
Thời gian trong hai không gian này bị ngưng đọng, rất phù hợp để tu luyện đồng dị năng.
Hạt châu trong suốt tên không gian hệ tinh thần, tinh thần lực bên trong vô cùng dồi dào, khác với hai không gian trên là bên trong nó có một tiểu thiên địa, có núi có nước có đất, nhưng không có động vật, dòng chảy thời gian giống với bên ngoài.
Cô đã chuyển toàn bộ hạt giống trong không gian hệ thủy sang không gian hệ tinh thần rồi.
Vài ngày trước còn trồng mấy hạt giống xuống đất, không biết có thể phát triển không.
Không gian hệ thủy vẫn còn trống một nửa, còn không gian hệ quang đã đầy rồi.
Thức ăn đủ cho cô ăn hơn vài năm, điều duy nhất còn thiếu là một món vũ khí hợp tay.
Cách không xa truyền đến tiếng nói chuyện lúc to lúc nhỏ của hai người ghế bên cạnh.
“Mẹ ơi, con muốn gậy Kim Cơ của Tôn Ngộ Không.”
“Gậy Kim Cơ cao như thế, con lại lùn thấy này thì sao mà cầm nổi chứ?”
“Thế phải làm thế nào con mới cầm được?”
“Phải đợi con sau này lớn cao như Tôn Ngộ Không mới cầm được.”
“Tôn Ngộ Không cao bao nhiêu?”
“Hai mét.”
“Không vấn đề gì, sau này con sẽ còn cao hơn cả Tôn Ngộ Không.”
“Đúng rồi, mẹ ơi, có thể co dãn là gì vậy?”
“Là một vật rất ngắn, nó có thể biến ra rất dài, hoặc là một vật rất dài, nó cũng có thể biến ngắn lại.”
“Vậy thì không còn đợi con lớn, mẹ cũng có thể mua gậy cho con rồi.”
“Vì sao?”
“Lần trước, chú cảnh sát tuần tra trong công viên nói với con.
Gậy Kim Cơ của Tôn Ngộ Không có thể co dãn thu lớn nhỏ.”
Mẹ: “...”
“Bây giờ chúng ta đi tìm chú cảnh sát để mua gậy Kim Cơ đi mẹ!”
“Con trai à, mẹ nghe nói hôm nay bố con đi công tác về sẽ mua cho con một người máy biến hình điều khiển từ xa đó.”
“Hoan hô bố, mẹ ơi chúng ta về nhà chờ bố đi.”
Tiếng nói chuyện càng lúc càng nhỏ, cuối càng dứt hẳn.
Đa Dư mở to hai mắt nhìn về phía bức tượng đồng Tôn Ngộ Không cầm gậy Kim Cơ cách không xa, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Cô nhớ ra lý do đến công viên trung ương rồi.
Nghe nói bức tượng được xây dựng bởi nhà phát triển để nịnh nọt thị trưởng.
Con duy nhất của thị trưởng rất thích xem Tây Du Ký, đặc biệt là Tôn Ngộ Không, nên mới có bức tượng đồng cao hai mét kia.
Nghe đồn cây gậy Kim Cơ kia trị giá trăm vạn, có thể biến thành bốn độ dài khác nhau: nửa mét, một mét, một mét rưỡi, hai mét.
Đa Dư không tự chủ đươc đi đến, cẩn thận đánh giá chiếc gậy Kim Cơ.
Cây gậy màu đen, hai đầu gậy mỗi đầu có một cái vòng vàng, thân gậy có hoa văn rồng, khắc dòng chữ nhỏ kéo dài: “Gậy Kim Cơ Như Ý, nặng một vạn ba ngàn năm trăm cân (13.500kg)”
Đa Dư hài lòng gật gật đầu, chính là nó.
Đánh chủ ý lên gậy Kim Cơ không chỉ có một mình cô, một bàn tay cũng không thể đếm hết số người như vậy, nhưng tất cả đều bị tống vào tù rồi, người nhẹ nhất cũng bị phạt mười năm tù.
Nơi đứng của Tôn Ngộ Không có cài một cái máy cảm ứng cảnh báo, chỉ cần đụng một cái thì không đến hai phút sau sẽ bị cảnh sát ở cục gần đây tóm lại.
Nếu như ngươi nghĩ rằng ngươi không cần đến hai phút có thể chạy thoát thì ngươi đã mắc sai lầm lớn rồi.
Toàn quảng trường trung tâm đều gắn camera giám sát mọi góc độ hai tư trên hai tư giờ, trừ phi có thể chạy lên mặt trăng, không thì chỉ có thể ăn cơm tù.
Đa Dư không có chút nóng vội, ngày thi kết thúc, buổi tối tới đây người đông như kiến, đó là cơ hội tốt nhất để xuất thủ.
Danh sách chương