Ngải Giai và Vương Đình chính là một đôi pha trò, muốn trầm mặc yên lặng cũng khó, Đa Dư cũng ngẫu nhiên nói một vài câu.
Đối với thời gian vui vẻ con người sẽ luôn cảm thấy trôi qua rất nhanh.
Cưới cười nói nói, màn đêm hơi lạnh cũng chậm rãi trôi qua.
Mấy người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngắm mặt trời mọc.
Thực ra cũng không có gì để thu dọn nhiều. Đồ ăn cũng ăn hết rồi, chỉ đơn giản thu cái lều xếp lại là được.
“Chị ơi, sáu giờ rồi, ông mặt trời cũng sắp lên rồi, lần đầu xem chị cũng đừng kích động quá nhé!”
Đa Dư cười vò vò cái đầu nhỏ của Ngải Giai, ban đêm có bọn họ bầu bạn cùng trong tưởng tượng cũng tốt như nhau.
“Lên rồi, lên rồi, chị ơi nhìn kìa.” Gương mặt mập mạp của Vương Đình vì quá kích động mà đỏ hồng lên, thật chọc người yêu mến.
Trong chớp mắt, thái dương chậm rì rì từ mặt đất mọc lên, ánh sáng chói lọi chiếu sáng mặt đất, đồng thời chiếu sáng góc tối tăm trong lòng Đa Dư.
Thật đẹp, đỏ giống như lửa phượng hoàng niết bàn vậy, giống như cô hôm nay, tất cả chỉ mới là khởi đầu.
Nếu có thể, cô hy vọng có thể dừng lại ở thời khắc này.
“Chị ơi, chúng ta phải xuống núi thôi, còn một tiếng nữa là đến giờ học rồi.”
“Các em thức cả đêm, không sợ học sẽ ngủ gật sao?”
Ngải Giai vẻ kinh hãi.
“Em thà lấy que diêm chống mi mắt còn hơn là ngủ gật.”
Đa Dư nhướng mày.
Vương Đình cười khi người gặp nạn nói: “Có một lần Ngải Giai ngủ gật trong tiết học của thầy chủ nhiệm bị phát hiện, chị nghĩ sau đó chuyện gì xảy ra?”
Đa Dư nhìn biểu tình thần bí của Vương Đình, lòng hiếu kỳ thành công bị khơi lên.
“Thầy chủ nhiệm rất tốt, không phạt cậu ấy, chỉ để cậu ấy lên bục giảng nói ra lý do tại sao cậu ấy lại ngủ gật? Sau đó ghi âm lại rồi gửi trực tiếp cho mẹ cậu ấy.”
Ngải Giai đi lên kéo cánh tay Vương Đình: “Vương Đình thối tha, việc tốt của cậu còn không biết nhiều hơn tớ bao lần.
"Chị ơi, em kể cho chị! Bảo đảm chị có thể cười suốt ba ngày ba đêm.
Cậu ấy ăn vụng trên lớp thì thôi đi, nhưng chị biết cậu ấy ăn cái gì không? Bánh bao nhân thịt dê, cũng chả biết cậu nghĩ cái gì? Lẽ nào thầy lại coi như không thấy, không nghe gì sao?
Thấy để cậu ấy đứng lên ăn, nói như thế mới tốt cho tiêu hóa.”
Một hàng người cười nói, bất giác đã đi đến chân núi, cùng ngồi một chiếc xe chở bánh mỳ quay về thành phố, Tô Tịnh Dịch muốn gọi taxi nhưng bị Đa Dư ngăn lại.
Đám trẻ này cũng quá to gan rồi, lần trước cũng là gọi xe đi đến đây, thế mà không bị cảnh sát túm lại là may lắm rồi.
Đưa mấy đứa đến trường học, cùng lưu lại số điện thoại của nhau xong Đa Dư liền rời đi.
Hơn nửa tháng tiếp theo, buổi chiều Đa Dư ngẫu nhiên đến trường đi loanh quanh, còn lại đa phần là ở ngoài.
Khắp nơi trên thành phố A3 này cô đều đã đi qua, chỉ thấy cô đang nhăn mày sầu khổ đứng bên đường quốc lộ.
Đường đao, côn sắt, chùy, rìu,... mỗi loại cô đều thu thập hai ba cái, lưu lại để sử dụng.
Không có cái nào hợp ý, cô biết tìm đâu bây giờ?
Đa Dư nhìn ngày tháng trên điện thoại, trong lòng dị thường trầm trọng.
Ngày 5 tháng 6 năm 2052, dù có tính tròn ngày thì mạt thế cũng chỉ còn vỏn vẹn một tuần lễ nữa.
Ngày 11 tháng 6 năm 2052, cánh cửa mạt thế sẽ mở ra.
Cô đang nghĩ có nên cảnh báo trước cho bọn Ngải Giai hay không, nhưng ai sẽ tin vào những chuyện này chứ.
Sau hôm đó cô chưa gặp lại bọn họ, mấy ngày trước Ngải Giai và Vương Đình từng gọi điện thoại cho cô, nói họ đang cố gắng ôn thi.
Sau đó liền không liên lạc nữa.
Lúc này, tại một phòng ký túc xá có hai nữ sinh đang thì thầm nói chuyện.
“Ngải Giai, cậu nghĩ xem có phải chị ấy không gọi điện được nên không thèm để ý đến bọn mình nữa rồi không.”
Vương Đình nghĩ tới khả năng này, khuôn mặt mập mạp nhăn thánh cái bánh bao.
“Dừng! Lớp trưởng chính là địa chủ, kẻ bóc lột, từ đầu tới cuối đều là một tên thối tha.”
“Nhưng mà lớp trưởng cũng không có cách nào! Ngài thủ trưởng Ngải bố cậu đã hạ mệnh lệnh.”
“Cậu đừng nhắc đến họ nữa, tớ ghét bọn họ, chỉ biết bắt nạt tớ.”
Đối với thời gian vui vẻ con người sẽ luôn cảm thấy trôi qua rất nhanh.
Cưới cười nói nói, màn đêm hơi lạnh cũng chậm rãi trôi qua.
Mấy người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngắm mặt trời mọc.
Thực ra cũng không có gì để thu dọn nhiều. Đồ ăn cũng ăn hết rồi, chỉ đơn giản thu cái lều xếp lại là được.
“Chị ơi, sáu giờ rồi, ông mặt trời cũng sắp lên rồi, lần đầu xem chị cũng đừng kích động quá nhé!”
Đa Dư cười vò vò cái đầu nhỏ của Ngải Giai, ban đêm có bọn họ bầu bạn cùng trong tưởng tượng cũng tốt như nhau.
“Lên rồi, lên rồi, chị ơi nhìn kìa.” Gương mặt mập mạp của Vương Đình vì quá kích động mà đỏ hồng lên, thật chọc người yêu mến.
Trong chớp mắt, thái dương chậm rì rì từ mặt đất mọc lên, ánh sáng chói lọi chiếu sáng mặt đất, đồng thời chiếu sáng góc tối tăm trong lòng Đa Dư.
Thật đẹp, đỏ giống như lửa phượng hoàng niết bàn vậy, giống như cô hôm nay, tất cả chỉ mới là khởi đầu.
Nếu có thể, cô hy vọng có thể dừng lại ở thời khắc này.
“Chị ơi, chúng ta phải xuống núi thôi, còn một tiếng nữa là đến giờ học rồi.”
“Các em thức cả đêm, không sợ học sẽ ngủ gật sao?”
Ngải Giai vẻ kinh hãi.
“Em thà lấy que diêm chống mi mắt còn hơn là ngủ gật.”
Đa Dư nhướng mày.
Vương Đình cười khi người gặp nạn nói: “Có một lần Ngải Giai ngủ gật trong tiết học của thầy chủ nhiệm bị phát hiện, chị nghĩ sau đó chuyện gì xảy ra?”
Đa Dư nhìn biểu tình thần bí của Vương Đình, lòng hiếu kỳ thành công bị khơi lên.
“Thầy chủ nhiệm rất tốt, không phạt cậu ấy, chỉ để cậu ấy lên bục giảng nói ra lý do tại sao cậu ấy lại ngủ gật? Sau đó ghi âm lại rồi gửi trực tiếp cho mẹ cậu ấy.”
Ngải Giai đi lên kéo cánh tay Vương Đình: “Vương Đình thối tha, việc tốt của cậu còn không biết nhiều hơn tớ bao lần.
"Chị ơi, em kể cho chị! Bảo đảm chị có thể cười suốt ba ngày ba đêm.
Cậu ấy ăn vụng trên lớp thì thôi đi, nhưng chị biết cậu ấy ăn cái gì không? Bánh bao nhân thịt dê, cũng chả biết cậu nghĩ cái gì? Lẽ nào thầy lại coi như không thấy, không nghe gì sao?
Thấy để cậu ấy đứng lên ăn, nói như thế mới tốt cho tiêu hóa.”
Một hàng người cười nói, bất giác đã đi đến chân núi, cùng ngồi một chiếc xe chở bánh mỳ quay về thành phố, Tô Tịnh Dịch muốn gọi taxi nhưng bị Đa Dư ngăn lại.
Đám trẻ này cũng quá to gan rồi, lần trước cũng là gọi xe đi đến đây, thế mà không bị cảnh sát túm lại là may lắm rồi.
Đưa mấy đứa đến trường học, cùng lưu lại số điện thoại của nhau xong Đa Dư liền rời đi.
Hơn nửa tháng tiếp theo, buổi chiều Đa Dư ngẫu nhiên đến trường đi loanh quanh, còn lại đa phần là ở ngoài.
Khắp nơi trên thành phố A3 này cô đều đã đi qua, chỉ thấy cô đang nhăn mày sầu khổ đứng bên đường quốc lộ.
Đường đao, côn sắt, chùy, rìu,... mỗi loại cô đều thu thập hai ba cái, lưu lại để sử dụng.
Không có cái nào hợp ý, cô biết tìm đâu bây giờ?
Đa Dư nhìn ngày tháng trên điện thoại, trong lòng dị thường trầm trọng.
Ngày 5 tháng 6 năm 2052, dù có tính tròn ngày thì mạt thế cũng chỉ còn vỏn vẹn một tuần lễ nữa.
Ngày 11 tháng 6 năm 2052, cánh cửa mạt thế sẽ mở ra.
Cô đang nghĩ có nên cảnh báo trước cho bọn Ngải Giai hay không, nhưng ai sẽ tin vào những chuyện này chứ.
Sau hôm đó cô chưa gặp lại bọn họ, mấy ngày trước Ngải Giai và Vương Đình từng gọi điện thoại cho cô, nói họ đang cố gắng ôn thi.
Sau đó liền không liên lạc nữa.
Lúc này, tại một phòng ký túc xá có hai nữ sinh đang thì thầm nói chuyện.
“Ngải Giai, cậu nghĩ xem có phải chị ấy không gọi điện được nên không thèm để ý đến bọn mình nữa rồi không.”
Vương Đình nghĩ tới khả năng này, khuôn mặt mập mạp nhăn thánh cái bánh bao.
“Dừng! Lớp trưởng chính là địa chủ, kẻ bóc lột, từ đầu tới cuối đều là một tên thối tha.”
“Nhưng mà lớp trưởng cũng không có cách nào! Ngài thủ trưởng Ngải bố cậu đã hạ mệnh lệnh.”
“Cậu đừng nhắc đến họ nữa, tớ ghét bọn họ, chỉ biết bắt nạt tớ.”
Danh sách chương