Lầu hai có ba phòng, Cố Ngọc cùng Phương Tử Di một gian, Cố Cẩn cùng Trịnh Gia ngủ một gian, Hàn Thải Liên một thân mập mạp muốn mình được ngủ một gian, yêu cầu này cũng được thỏa mãn, hắn mãn nguyện cao hứng ở trong ngăn tủ tìm chăn đệm trải giường chiếu.

“Hôm nay thật tốt a, chúng ta cũng đã trải qua trừ tịch thật náo nhiệt.” 00 giờ đã qua, nghênh đón ngày đầu tiên năm con chuột, Hàn Thải Liên ôm gối đầu nhìn trần nhà sơn trắng, nghĩ tới thân nhân ở phương xa, không biết như thế nào nước mắt liền chảy ra khóe mắt.

Trịnh Gia đóng cửa cho hắn, lại ôm gối đầu đi sang phòng bên cạnh, Cố Cẩn đã bày ra tư thế hình chữ đại (大) nằm ở trên giường, hắn nhìn thoáng qua sau đó quăng gối xuống sàn nhà.

“Cậu không ngủ giường?” Cố Cẩn nghiêng người liếc mắt nhìn Trịnh Gia một cái, giường này cũng rộng hơn 1 mét 5, tuy rằng có chút hẹp, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể ngủ chung một chỗ.

“Ngày mai tôi muốn dậy sớm một chút làm cơm sáng, nên không muốn đánh thức cậu, cậu ngủ giường đi.” Trịnh Gia vẫy vẫy tay, nằm trên mặt đất ngưng thần cảm thụ một chút động tĩnh cách vách.

Phương Tử Di lên giường liền ngủ, Cố Ngọc còn đứng bên cửa sổ, là ngủ không được sao? Hay là thưởng thức cảnh sắc ban đêm? Nghĩ đến đêm nay Cố Ngọc rốt cuộc cũng gật đầu đáp ứng cùng hắn kết giao, Trịnh Gia liền hưng phấn ngủ không được, hiện tại hắn có thật nhiều lời muốn nói cùng cô, hận không thể đi xuyên qua bức tường trước mặt này.

Tuy rằng tinh thần lực hắn có thể phóng xa đến phạm vi trăm mét, nhưng tất cả đều kém so với việc có thể đụng chạm được đến cô, loại cảm giác này mới là chân thật.

“Còn chưa ngủ sao?” Quen thuộc thanh âm ở trong đầu vang lên, Trịnh Gia rốt cuộc vẫn không nhịn được phóng xuất sóng điện não đến Cố Ngọc, cô hơi hơi sửng sốt sau chợt lắc lắc đầu, “Năm Giáp Tý…… 60 năm một Giáp, nghe nói mỗi năm Giáp Tý này đều gặp phải đại nạn lớn.”

“…… Không cần lo lắng, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em.” Thanh âm Trịnh Gia ấm áp.

Cố Ngọc kéo kéo khóe môi, cô tin tưởng người đàn ông cho cô ấm áp này, mang theo năng lượng bừng sáng ấm nóng, chỉ cần có hắn ở bên cạnh, cô liền an tâm.

“Vừa rồi thời điểm chúng ta ăn cơm, tựa hồ những người trong thôn người đều đi ra, bất quá bọn họ chỉ xa xa nhìn đến, chưa từng có ý tứ tới chào hỏi.” Điểm này thế nhưng làm Trịnh Gia cảm thấy có chút kỳ quái, chỉ là cách quá xa cảm ứng tinh thần của hắn cũng có chút mơ hồ, không thể nghe rõ được bọn hắn đang nói cái gì.

Cố Ngọc trầm tư một trận, cô cũng cảm thấy có chút quỷ dị, nhưng cụ thể là cái gì lại không thể nói được.

“Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại nói.” Cố Ngọc ở trong đầu cùng Trịnh Gia nói xong lời này liền lên giường nằm, chỉ là tay ở trong chăn còn gắt gao nắm chặt chuôi kiếm.

Cô nặng nề nhắm mắt, hy vọng dự cảm cô sai lầm, đêm nay tốt nhất không cần phát sinh cái gì.

……

Nửa đêm trước vẫn là im ắng, nhưng từ vách tường phía sau nhà lầu, tựa hồ có thứ gì đó có di động vang lên tiếng sột sột soạt soạt, động tĩnh cực nhỏ, nếu không cẩn thận phân biệt tuyệt đối sẽ không nghe thấy, càng không nói đến là mọi người đã sớm ngủ say.

Phảng phất như có xúc tua ở trên vách tường lặng yên hoạt động, sau đó chậm rãi đẩy ra một cửa sổ gian phòng.

Hưu!!!

Xúc tua kia cực nhanh nhảy vào trong phòng.

Cùng lúc đó, Cố Ngọc cùng Trịnh Gia đang nhắm chặt mắt đồng thời mở to, hai người xoay người bật dậy, hướng về phía gian phòng cuối cùng chạy tới.

“Làm sao vậy?” Phương Tử Di còn chưa tỉnh ngủ, khi Cố Ngọc đứng lên cô cũng tỉnh, nắm súng đi đuổi theo.

Cố Cẩn bởi vì ăn đến bụng trướng no đủ, giờ phút này còn nằm ở trên giường hô hô ngủ, cũng không có bởi vì chút động tĩnh này mà thức giấc.

Phanh!!!

Trịnh Gia cùng Cố Ngọc liếc nhau, hai người đồng thời đá văng ra cửa phòng Hàn Thải Liên.

Trong phòng ánh sáng thực mờ nhạt, nhưng cũng mơ hồ nhìn ra được Hàn Thải Liên bị treo ở không trung, trong mắt hắn tràn ngập thần sắc hoảng sợ, chỉ là miệng bị thứ gì đó ngăn chặn, chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô xin giúp đỡ.

“Thứ gì?” Phương Tử Di nhìn đến nổi lên một trận sởn tóc gáy, đồ vật cuốn lấy Hàn Thải Liên vừa giống xúc tua lại vừa giống dây mây, từ sau cửa sổ kéo dài tiến vào, cơ hồ bò đầy toàn bộ phòng.

“Là dây thường xuân.” Sắc mặt Cố Ngọc nghiêm túc, tay nắm lấy chuôi kiếm hơi hơi dùng sức, “Hơn nữa còn là tam giai*(*Cấp 3-để vậy hình như nghe hay hơn).”

Thời điểm kiểm tra lầu hai Cố Ngọc đã nhìn thấy trên vách tường bên ngoài bò đấy thực vật xanh, dây mây thanh thanh, lá cây xanh biếc, cho dù trong mùa đông vẫn như cũ sinh cơ bừng bừng, lộ ra một cổ ánh sáng bóng loáng.

Lúc ấy cô có lẽ còn chưa nghĩ thông suốt là chuyện gì xảy ra, nhưng trước mắt đã hoàn toàn rõ ràng.

“Thực vật tam giai?” Phương Tử Di khẩn trương xem xét liếc mắt nhìn Hàn Thải Liên, hắn còn đang liều mạng giãy giụa kháng cự, hiển nhiên cũng muốn vận dụng dị năng của mình, nhưng dây thường xuân đem hắn cuốn lấy gắt gao, lá cây màu xanh lục tựa hồ còn đang không ngừng run rẩy, phát ra một chuỗi thanh âm sột sột soạt soạt, phảng phất như đang cười nhạo nhân loại này.

Nằm thảo, dây thường xuân này thành tinh a!

Phương Tử Di nhịn không được nuốt xuống một ngụm nước bọt.

“Tam giai thực vật hệ, phải như thế nào mới có thể phá hủy nó?” Trịnh Gia cũng mặt đầy ngưng trọng, bọn họ là lần đầu tiên đối chiến với thực vật biến dị, những ngày ấy chém giết người biến dị cùng thú biến dị không ít, nhưng chưa một lần nào gặp phải thực vật biến dị.

Hiện tại Trịnh Gia cũng hiểu được vì cái gì thời điểm lựa chọn đường đi Cố Ngọc không tán thành hướng đi rừng rậm của bọn họ, bởi vì nơi đó càng nguy hiểm hơn.

“Rút rễ chính nó ra, hoặc là thiêu nó, bằng không nó là cái bất tử.” Cố Ngọc cắn chặt răng, cô sợ nhất chính là gặp phải loại thực vật biến dị này, chém thế nào cũng không chết càng chém càng chém không xong, phảng phất như đấu một thứ vô cùng vô tận.

“Vậy giải cứu Hàn Thải Liên liền đi.” Trịnh Gia gật gật đầu, song quyền nắm chặt, gió ở quanh thân hắn cực nhanh bị đè nén, hắn phất tay một cái lưỡi dao gió liền từ trong gian phòng bắn ra ngoài.

Hô hô!

Trực tiếp chém đứt trói buộc dây mây trên hai chân Hàn Thải Liên.

Lúc này Cố Ngọc cũng động, cô thả người nhảy lên, kiếm quang từ trước người Hàn Thải Liên xẹt qua, hắn sợ tới muốn mất mật, chờ phản ứng lại cả người từ trên không trung rơi xuống, đầu cắm xuống đất mông hướng lên trời.

“Chạy mau!” Phương Tử Di tiếng súng cắt qua bầu trời đêm tĩnh lặng, dây mây loạn nhảy, trong khoảng thời gian ngắn phảng phất như có vô số xúc tua phóng nhanh đến đây, từ bốn phương tám hướng phong tỏa đường đi bọn họ.

Dây thường xuân động tác thực mau, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, toàn bộ gian phòng đều bị màu xanh lục nhuộm dần, trong tầm mắt không có một chút ánh sáng, toàn bộ phòng đều tối đen.

“Cẩn thận!” Trịnh Gia thông qua tinh thần lực có thể cảm giác được hướng đi dây thường xuân hướng, hắn một phen kéo Cố Ngọc qua hộ ở trong ngực, một dây mây từ cánh tay hắn cắt qua, mang theo một đạo vết thương thật sâu.

“Anh bị thương.” Có mùi máu tươi từ chóp mũi thổi qua, Cố Ngọc sắc mặt trầm trầm, trong ngực có một cổ lửa giận chậm rãi bốc lên.

Trong phòng một mảnh đen nhánh, cô tuy rằng nhìn không rõ những bản thể dây mây đó, nhưng cô có thể nhìn thấy những ánh sáng chập chờn, những điểm sáng kia phảng phất như đang bơi lội, đó là năng lượng lưu động của dây thường xuân, mà trung tâm gốc rễ của nó cũng không ở chỗ này.

Đáng giận!

Cố Ngọc cắn chặt răng, này đó thực vật biến dị tuy rằng không có trí tuệ như người biến dị hoặc thú biến dị, nhưng chúng nó thông thường sẽ đem rễ chính giấu ở chỗ sâu xa nhất, cho nên dù có gây ra bao nhiêu tổn thương đến nó, cũng không nhằm nhò gì với nó.

Đặc biệt khó chơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện