Toàn bộ quá trình dùng cơm đó chính là lưu loát gió cuốn mây tan, không có người nào mở miệng nói chuyện, tốc độ ăn đều siêu cấp mau.

Trịnh Gia còn làm riêng một dĩa món ngọt đặt đến trước mặt Cố Ngọc, nhỏ giọng nói: “Cố Cẩn nói khẩu vị cô thích những thứ này, nhưng mà trong phòng bếp không có ớt cay.”

“Không có việc gì, ăn rất ngon.” Cố Ngọc đối với Trịnh Gia hơi hơi kéo kéo khóe môi, xem như khen ngợi.

Trịnh Gia lập tức lại gắp cho cô hai cái sủi cảo vào trong chén, “Cô thích ăn, về sau tôi sẽ làm cho cô ăn.”

“Ai ai, hai người các ngươi chú ý chút a, chúng ta ngồi đây đều là cẩu độc thân, này không phải muốn xát muối lên vết thương chúng ta à?!” Trong miệng Cố Cẩn ngậm khối thịt khô, nhưng vẫn rảnh rỗi chọc ghẹo Trịnh Gia hai câu, “Chị của tôi là kiểu người chậm nhiệt trong chuyện đó, cậu nên nhiệt tình gấp đôi a.”

Ăn qua bữa cơm tất niên này Cố Cẩn không tiếp tục bài xích Trịnh Gia làm anh rể hắn nữa, tuổi nhỏ hơn thì thế nào, người ta không những có nhan sắc mà còn có thực lực, mấu chốt là làm đồ ăn quá ngon, nếu Trịnh Gia cùng chị hắn không có quan hệ, sau này hắn sao có thể ăn đồ ăn hắn làm? “Ân.” Trịnh Gia liên tục gật đầu, trong mắt hiện lên thần sắc vui mừng.

Sau khi Cố Cẩn biết hắn thích Cố Ngọc thì đối với hắn luôn có chút cảm giác không nóng không lạnh, có đôi khi còn âm dương quái khí, nhưng trước mắt Trịnh Gia có thể cảm giác được, Cố Cẩn là thiệt tình tiếp nhận hắn.

“Cố tỷ, chị thật hạnh phúc, thật hâm mộ ghen tị hận a……” Phương Tử Di cũng không có nghỉ miệng, sủi cảo ăn ngon, thịt cũng đã ghiền, nếu lại có thể uống một ngụm rượu liền càng tốt.

“Cháo này hầm hơn một giờ, chờ nguội bớt cô chậm rãi uống.” Trịnh Gia lại bưng một chén cháo cho Cố Ngọc, nhưng thật ra lại làm cô có chút ngượng ngùng.

Trịnh Gia đối với cô quá tốt.

Cố Ngọc thanh thanh giọng nói, bưng cháo lên muốn gật đầu nói tạ, cuối cùng vẫn cái gì cũng không có nói, yên lặng uống cháo.

Trong phòng tuy rằng chỉ có chút ánh sáng mờ mờ của ngọn nến, nhưng cảm xúc mọi người đều tăng cao, Hàn Thải Liên còn muốn ngẫu hứng biểu diễn ca khúc, có thể nói giọng hắn thật đúng là không tồi, đêm nay Hàn lão sư xướng lên một khúc uyển chuyển khó quên, đạt được một tràn reo hò mãn nguyện.

Ánh nến màu vàng ấm áp chiếu rọi lên khuôn mặt tuổi trẻ bọn họ, còn có thể từ trên từng gương mặt kia nhìn thấy thần thái hứng khởi khí phách cùng bộ dáng hăng hái, thật tốt!

Cố Ngọc ngồi ở nơi đó nhìn, tâm cũng dần dần trở nên ấm áp.

Có lẽ, động lực phấn đấu của cô là đây đi, cho dù ở mạt thế cũng có thể có hy vọng, cũng có thể trở nên giống những người này.

Đêm trừ tịch không có ánh trăng, trên không trung đều là một mảnh ám trầm, Cố Ngọc yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là đêm giao thừa đầu tiên không cùng cha mẹ ở bên nhau, cũng không biết bọn họ thế nào.

“Cháo còn chưa có uống hết, buổi sáng ngày mai hâm nóng lại còn có thể ăn, tôi lại làm cho cô chút bánh trứng……” Trịnh Gia không biết từ khi nào đứng bên cạnh Cố Ngọc, đừng nhìn sắc mặt hắn bình tĩnh, trên thực tế nội tâm thập phần khẩn trương.

Quan hệ của hắn cùng Cố Ngọc được tính là gì, là hắn vẫn luôn chạy theo Cố Ngọc, mà cô chưa từng cho hắn một chút đáp lại nào.

Cần được đáp lại sao?

Trước kia Trịnh Gia cho rằng không cần, hắn chỉ cần có thể yên lặng thích cô là được, nhưng sau đó hắn lại phát hiện hắn mong muốn, kỳ vọng cô có thể thích hắn.

Này có phải là hy vọng xa vời không?

“Trịnh Gia,” Cố Ngọc đột nhiên xoay người lại đối mặt Trịnh Gia, nhưng lại làm hắn hoảng sợ, “Cậu đối với tôi không cần thật cẩn thận như vậy……”

Thật cẩn thận lấy lòng cô, mọi việc lấy cảm xúc vui buồn của cô làm đầu.

Cố Ngọc đều cảm thấy cô là đang khi dễ tiểu hài tử.

“Không phải, tôi chỉ sợ cô không thích.” Trịnh Gia có chút thấp thỏm, đôi mắt đen Cố Ngọc trong trẻo đến mức tỏa sáng, phảng phất như có thể nhìn thấy tận đáy lòng hắn.

Trịnh Gia hít sâu một hơi, lại lấy hết can đảm lần nữa thổ lộ, “…… Sau này, để tôi chiếu cố cô được không?”

Cố Ngọc chính là hy vọng của hắn, chính là động lực để hắn tồn tại, trong nháy mắt Trịnh Gia thậm chí cảm thấy, nếu thế giới này đã không có Cố Ngọc, chỉ sợ hắn cũng không muốn sống tiếp.

Sống trong thế giới không có cô, đối với hắn mà nói thế giới đó mới là vĩnh hằng hắc ám cùng tra tấn.

“Cậu…… nhỏ hơn so với tôi, sau này cậu sẽ gặp được người so với tôi càng thích hợp hơn.” Cố Ngọc đỏ mặt, vừa muốn nghiêng người lảng tránh, lại bị Trịnh Gia cầm lấy tay.

Ánh mắt cô buông xuống, nhìn về phía bàn tay to lộ rõ từng khớp xương.

Mười ngón tay thon dài, ấm áp mà hữu lực, thời điểm nắm lấy cô còn mang theo vài phần vội vàng cùng nóng lòng, “Nhưng tôi chỉ muốn em!” *(Chương này nanữ9 xác định quan hệ nên ta thay đổi xưng hô)

Cố Ngọc thế nhưng không dám nhìn vào mắt Trịnh Gia, tuy rằng cô lần nữa phủ nhận chính mình tâm động, cũng lần nữa muốn bảo trì khoảng cách hai người, nhưng Trịnh Gia vẫn như cũ bước tới gần cô, không màng đến sự lạnh nhạt cùng lảng tránh của cô, hắn hận không thể moi tim mình ra cho cô xem.

Trên thế giới này làm sao lại có người như vậy a?

Thuần khiết như vậy, ấm áp như thế, hắn là thiên sứ trời cao phái tới cứu vớt cô sao?

Giúp đôi tay dính đầy máu tươi của cô vẫn như cũ có thể một lần nữa đạt được hạnh phúc……

Cố Ngọc tinh thần có chút hoảng hốt, Cố Cẩn lại đột nhiên bắt đầu ồn ào, Phương Tử Di cùng Hàn Thải Liên cũng đi theo vỗ tay, vẻ mặt cao hứng phấn chấn.

“Ở bên nhau!”

“Ở bên nhau!”

“Ở bên nhau!”

“……”

Cố Ngọc yên lặng nhìn lướt qua mọi người, có thể cô thuộc dạng người khuyết thiếu chỉ số EQ*(chỉ số cảm xúc ấy)đi, lúc này cô cũng không cảm thấy kích động, còn có một cảm giác như mọi người đều say mình ta tỉnh, chỉ là nhìn trong mắt Trịnh Gia nhộn nhạo loé lên tia vui mừng.

Có lẽ, cô thật sự cũng thích hắn.

Cô trước kia chưa từng cùng thiệt tình cùng ai yêu đương, cũng không gặp qua loại cảm giác tâm động, nhưng cùng Trịnh Gia ở bên nhau cô cảm thấy nội tâm thực an bình, tuy rằng không có cảm giác oanh oanh liệt liệt, nhưng cô thích loại ôn nhu tế thủy trường lưu này. *(Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.)

Nếu vậy…… Thử cùng hắn ở bên nhau có gì là không thể?

Nhân sinh khổ đoản, cũng tựa như sương mai, hạnh phúc vốn dĩ vẫn luôn ngắn ngủi, vì cái gì không vì chính mình yêu đương một lần?

Tâm Cố Ngọc chậm rãi trở nên kiên định, cũng không hề trốn tránh mà nhìn về phía Trịnh Gia, trong ánh mắt chờ mong của hắn, nhẹ nhàng gật đầu, “…… Được.”

……

Căn nhà đầu thôn một lần nữa đốt sáng lên ngọn đèn dầu, ban đêm người ở trong thôn không biết như thế nào lặng lẽ tụ tập ở một chỗ, châu đầu ghé tai nghị luận.

“Những người xứ khác này, như thế nào dám ở vào trong nhà kia ở..."

“Một nhà Ngưu Oa tử thế nhưng đều không dám ở, nơi đó có quỷ a!”

“Ông nội cháu nói đó là quái vật, mới không phải quỷ……”

Có tiểu hài tử không phục phản bác lão nhân một câu, lập tức bị lão nhân nắm lỗ tai kéo trở về, “Đừng đi lộn xộn, quái vật đem bọn họ ăn thì sẽ không ăn chúng ta!”

Nhân tâm đều là ích kỷ, huống chi là người lạ không quen biết, trong thôn không ai muốn đi nhắc nhở mấy người Cố Ngọc một tiếng, vốn dĩ đối với loại khách nhân không mời mà tới này bọn họ không có chào đón.

Vị trí trong thôn hẻo lánh, nhưng cũng có người mang tin tức về nói là thế đạo thay đổi, bọn họ có thể an phận ở một chỗ thì tốt rồi, ai cũng không đừng đi ra tự tìm phiền toái.

“Tan đi, ai về nhà nấy, sáng sớm ngày mai lại đến xem kết quả.” Thôn trưởng phất phất tay, tức khắc tất cả mọi người tan đi, an an tĩnh tĩnh phảng phất như chưa từng có người tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện