Editor: Yuki

Tại thời điểm này.

Bạch Việt ở trong biệt thự bồn chồn lo lắng, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài biệt thự mấy lần, muốn xông ra ngoài lại bị Ngô Khánh Phong cưỡng ép ngăn lại. Bạch Việt thất vọng chán nản cảm thấy mình lúc này vô cùng bất lực, anh trai mình đã xảy ra chuyện nhưng cậu ta chỉ có thể ở lại đây, được người khác bảo vệ.

Cuối cùng, bên ngoài biệt thự cũng có tiếng ồn ào.

Đám người Nhiếp Tiêu từ ngoài cửa đi vào vẻ mặt u ám nặng nề, Bạch Việt vội vàng khẩn trương ra đón, nhưng vừa nhìn đã không tìm thấy anh trai mình: ""Anh trai tôi đâu?""

Nghe được thanh âm của em trai, Bạch Mân sợ hãi co rúng người lại, giấu mình sau lưng La Vân Hải, cúi đầu thật sâu không muốn để lộ bộ dạng của mình.

Bạch Việt tựa hồ cũng nhận ra được, cậu ngước mắt nhìn về phía La Vân Hải, nhìn nửa bộ quần áo quen thuộc lộ ra sau lưng, cậu bước tới, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm tức giận: "" Anh, anh cuối cùng cũng về rồi, sao đột nhiên lại chạy lung tung ra ngoài như vậy....""

Lời nói chưa hết đột nhiên im bặt, dưới ánh trăng Bạch Việt cuối cùng cũng nhìn rõ bộ dáng của anh trai mình, cậu hoàn toàn choáng ván tại chỗ, hai mắt lập tức đỏ bừng.

""......Anh?""

""Em đừng nhìn anh!"" Bạch Mân hoảng sợ ôm đầu, nước mắt chảy dài trên má, cuộn tròn ngồi xổng trên mặt đất, không có nơi nào có thể trốn tránh, một người xinh đẹp kiêu hảnh như vậy lại biến thành một người nhạy cảm rụt rè như này, trái tim La Vân Hải co giật một cách đau đớn, anh ta cũng ngồi xổng xuống ôm chặt Bạch Mân vào trong lòng.

""Ngoan, đừng sợ, đừng khóc!""

Nhìn thấy bộ dạng của anh trai mình Bạch Việt hoàn toàn suy sụp nước mắt rơi, quay đầu

nhìn đám người Nhiếp Tiêu, tự túm lấy tóc mình môi run rẩy gầm gừ đây: ""Rốt cuộc là chuyện gì? các người vừa mới ra ngoài không bảo vệ tốt cho anh trai tôi sao! tại sao anh ấy về lại biến thành zombie rồi a a a!!! Đối mặt với lời buộc tội của Bạch Việt, đám người Nhiếp Tiêu đồng thời cảm thấy nặng nề, họ cũng không trách Bạch Việt vì đã hiểu lầm họ, suy cho cùng không ai có thể giữ bình tĩnh sau khi chứng kiến sự thay đổi của người thân yêu của mình.

Bạch Việt quay đầu lại đẩy La Vân Hải ra, lao tới ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Bạch Mân ánh sáng trắng ấm áp trong nháy mắt bao trùm lấy Bạch Mân, cậu ta cố gắng dùng dị năng chữa trị của mình để cứu anh trai, bàn tay run rẩy của Bạch Việt chạm vào khuôn mặt của Bạch Mân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của anh trai mình, như thể đang nâng niu một báo vật quý hiếm.

""Anh đừng sợ, dù anh có trở thành thế bộ dạng thế nào em cũng sẽ không bao giờ khinh thường anh, em nhất định sẽ chữa khỏi cho anh! Bạch Việt áp đôi má ấm áp của mình vào lòng bàn tay ấm áp của Bạch Mân nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Bạch Mân ngơ ngắc nhìn em trai mình, nước mắt không ngừng rơi xuống môi cậu ta khẽ rung lên: ""Tiểu Việt....""

Hai khuôn mặt cực kỳ giống nhau, giờ đây lại thể hiện cảm giác chia ly hoàn toàn trái ngược, khác biệt lại đẹp đẽ, mang lại nỗi buồn vô cùng bi thương. Đêm tối được chiếu sáng như ban ngày bởi ánh sáng dị năng của Bạch Việt.

Nhìn thấy cảnh tượng này tất cả mọi người có mặt đều buồn bã quay đầu, không đành lòng nhìn nữa, hốc mắt đỏ hoe. La Vân Hải cũng kìm nén khó chịu rơi nước mắt nghiến răng nghiến lợi trong cổ họng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Nhưng vào lúc này kỳ tích đã xảy ra.

Cùng với khả năng chữa bệnh của Bạch Việt, Bạch Mân cuối cùng cũng thay đổi theo, da và răng của cậu đều bắt đầu hồi phục giống như có phép thuật thật vậy.

""Trời ơi!!!""

Mọi người đều kinh ngạc trước cảnh tượng này, ngay cả bản thân Bạch Mân cũng choáng ván trước sự thay đổi này, bất lực nhìn hai tay mình. Nếu như tinh hạch trong đầu cậu ta không còn tồn tại có lẽ cậu ta thật sự cho rằng mình sẽ không còn là zombie nữa

Ánh sáng trắng tắt dần Bạch Việt kiệt sức ngã vào trong ngực Bạch Mân, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lại rạng rỡ của anh trai mình, mỉm cười thở dốc: ""Anh, em nói em sẽ chữa khỏi bệnh cho anh.""

Nước mắt Bạch Mân lại rơi xuống, cậu ta ôm đầu em trai mình khóc lớn, hôn lên tráng Bạch Việt: ""Tiểu Việt, cảm ơn em.""

Tuy nhiên lời còn chưa dứt, tác dụng ngắn hạn này đã mất tác dụng giống như một tia chớp Bạch Mân lại biến về hình dáng ban đầu khiến mọi người lại cảm thấy căng thẳng.

""Sao lại thế này được!!!""chứng kiến biến cố như vậy Bạch Việt hoảng sợ đứng dậy giơ tay định chữa trị cho Bạch Mân nhưng lại bị đối phương giữ tay lại.

Bạch Mân đầy nước mắt, mỉm cười lắc đầu đối với cậu ta ngay cả sự thay đổi thoáng qua như pháo hoa này cũng đủ để cậu ta hoàn toàn nhìn thấy hy vọng sống vui vẻ trở lại.

Bây giờ cậu ta thực sự rất hạnh phúc, có được một gia đình và những cộng sự quý giá như vậy

""......đã đủ rồi tiểu Việt đừng vội, anh.... không giống những zombie khác, anh không bị những zombie khác lây nhiễm, cũng sẽ không mất đi lý trí. Anh là một zombie đột biến tự nhiên vào đầu ngày tận thế, một zombie vương có khả năng tự nhận thức.

Bạch Việt ngơ ngắc nhìn anh trai mình, kinh ngạc đến rơi nước mắt, đưa hai tay lên che mắt khóc: ""Sao lại như thế này..... tại sao anh lại phải chịu khổ như vậy....""

""Anh hiện tại không sao rồi.""Bạch Mân sờ sờ đầu Bạch Việt hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại lấy hết dũng Khí nhìn mọi người với đôi mắt đẫm lệ.

Không có ai ghét hay sợ hãi cậu ta thì không có lý do gì để cậu ta đắm mình trong những cảm xúc nhạy cảm thấp kém, không thể kiêu ngạo.

Bạch Mân kéo Bạch Việt đứng dậy lau nước mắt trên mặt dường như đã trở lại với vẻ ngoài tao nhã dịu dàng ban đầu cậu ta cúi đầu chào mọi người với nụ cười trên môi nói bằng giọng khàn khàn: ""Tôi xin lỗi, tôi đã mất bình tĩnh rồi, mọi người đều ngồi xuống đi, bây giờ tôi sẽ kể cho mọi người nghe tất cả những gì tôi biết.""

Nhìn thấy Bạch Mân có vẻ phấn chấn lên mọi người cũng lên tinh thần, thu hồi cảm giác khó chịu trong lòng, đây là sự tôn trọng lớn nhất đối với với Bạch Mân.La Vân Hải cũng nắm lấy tay Bạch Mân yên lặng cho cậu ta lời động viên cùng an ủi lớn nhất.

______

Đêm nay được định sẵn là một đêm không thể ngủ.

Ngồi trong phòng khách, mọi người đều biết được mọi chuyện xảy ra với Bạch Mân, qua lời kể của cậu ta bao gồm cả sự tồn tại của người đàn ông mặc đồ đen cũng như nhiệm vụ mà ông ta giao cho Bạch Mân.

""Hiện tại tôi không có cách nào không nghe theo lời triệu hồi của người đó, khi tôi nghe thấy giọng nói của hắn ta, tôi sẽ bất giác đầu hàng. Tôi cảm nhận được áp lực và sự đe dọa mạnh mẽ từ hắn, bây giờ tôi đoán có lẽ hắn ta có thể cũng là một zombie một vị zombie Vương còn mạnh hơn cao cấp hơn tôi, cho nên mới yêu cầu tôi thu thập lõi dị năng."" Bạch Mân bình tĩnh nói: ""Nếu không tôi cũng sẽ không hiểu mục đích thu thập lõi dị năng của hắn ta.""

""Lý do ban đầu tôi ở lại bên cạnh Khương Thù thực ra là vì lõi dị năng. Chỉ có điều ở bên mọi người một thời gian dài tôi càng ngày càng không thể ra tay được nữa."" Bạch Mân ngồi trên ghế sofa mỉm cười buồn bã nói: ""Tôi mang theo ý định không trong sáng mà tới, nhưng tôi bắt đầu lưu luyến cuộc sống người bình thường ngắn ngủi này.""

Mọi người im lặng nghe Bạch Mân nói. Bạch Việt không khỏi nắm chặt tay anh trai mình như thể cảm nhận được trước đó anh của cậu đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ và vất vả như thế nào, đau lòng đến mức không thể hít thở đến lược.

Bạch Mân nắm tay Bạch Việt an ủi tiếp tục nhẹ nhàng kể lại sự việc đã trải qua: ""Sau đó hắn ta lại đến gặp tôi hai lần nữa, nhưng tôi không có lõi dị năng để giao cho hắn, hắn suýt chút nữa đã giết chết tôi, nhưng trước khi ra tay hắn tựa hồ đã nhận được một tin tức tốt, tạm thời đổi ý.

Thiết bị liên lạc mà hắn ta có lúc đó rất cao cấp, là thứ tôi chưa từng thấy bao giờ, một số trong đó trông giống như máy chiếu ảnh ba chiều."" Bạch Mân cẩn thận nhớ lại nói tiếp:""Tóm lại hắn ta sau khi nhận được tin tức liền buông tha tôi, trước khi rời đi còn để lại cho tôi ba lọ thuốc, hiện tại đây là lọ cuối cùng, tôi phải dựa vào nó để khôi phục dung mạo để ngụy trang.

Nói xong Bạch Mân từ trong không gian lấy ra một ống thuốc thử màu xanh đậm, chất lỏng huỳnh quang bên trong hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Ma Yên và Bahill nhìn một màn này lúc này, bọn họ càng thêm chắc chắn tất cả tai họa trên trái đất đều là do người ngoài hành tinh gây ra, theo mô tả của Bạch Mân thiết bị liên lạc có hình ảnh ba chiều chắc chắn là quan não trong tay họ, bây giờ hình dáng và chất liệu của ống thuốc thử trước mặt họ rõ ràng giống với hình dạng hộp đựng dung dịch dinh dưỡng bán chạy nhất ở tinh tế của họ, nếu nói đây hết thảy đều là trùng hợp bọn họ nhất định sẽ không tin, nghĩ đến đây đám người Ma Yên không khỏi tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Bạch Việt cẩn thận cầm ống thuốc thử lên nhìn, chất lỏng bên trong cảm nhận được điều gì đó rất kỳ lạ: ""Anh hình như trong đây còn có dị năng chữa trị.""

Bạch Mân cũng cười xoa đầu Bạch Việt: ""Ừm, anh vừa mới từ dị năng của em cảm nhận được, hiệu quả có chút giống nhau, nhưng dị năng đơn giản không tồn tại được lâu, hiện tại thuốc thử này có thể giao lại cho mọi người nghiên cứu, hy vọng nó có thể giúp ít cho mọi người, anh có thể khỏi bệnh hay không phải dựa vào em rồi,

Đôi mắt Bạch Việt lại đỏ lên, cậu nâng niêu ống thuốc thử trong tay nặng nề gật đầu: ""anh em nhất định sẽ chữa khỏi cho anh.""

Nhiếp Tiêu lúc này cũng nhìn về phía Bạch Mân: ""Người áo đen đó khi nào sẽ tới tìm cậu?""

Qua lời nói của Bạch Mân mọi người gần như có thể kết luận rằng tận Thế hiện tại không thể tách rời khỏi người đàn ông mặc đồ đen được, Bạch Mân nhắc đến lúc này, sự hận thù trong lòng mọi người tràn ngập như dòng sông.

Bạch Mân cũng trở nên nghiêm túc thận trọng: ""Hắn bình thường thì khi thuốc thử của tôi gần dùng hết sẽ tới, thuận tiện thu thập lõi dị năng, có điều mọi người tạm thời không cần nghĩ đến việc giết hắn ta, tôi có thể cảm nhận được hắn rất mạnh, cực kỳ mạnh mọi người không phải đối thủ của hắn ta.""

""Hiện tại tôi chỉ có thể hợp nhất hai lõi dị năng trong cơ thể, nhưng tôi không biết hắn ta có bao nhiêu cái trong cơ thể.""vừa nói Bạch Mân vừa thi triển dị năng mà mình mới có được trước đây không lâu <Vũ Châm>ra ngoài ""zombie bình thường nhiều nhất chỉ có thể dung hợp một dị năng hạch trong cơ thể, tôi dung hợp hai cái đã đạt là cực hạn rồi.""

""Hắn ta cũng có phương pháp mà chúng ta không biết, hắn cũng biết mọi thứ về sự biến đổi của dị năng, hắn nói rõ ràng với tôi rằng sự biến đổi của lõi dị năng được chia làm ba giai đoạn, trạng thái rắn trạng thái bán rắn và tan chảy, sau khi biến đổi sẽ khó thu thập được lõi dị năng.""Bạch Mân cau mày nói

""Khương Thù lúc này cũng chợt nhận ra: ""Thì ra là cậu biết như vậy, Nhiếp Tiêu và tôi chỉ thấy cậu lỡ miệng nói ra tin tức này mới phát hiện có điều gì đó bất thường.""

Bạch Mân hơi sửng sốt, sau đó nói với vẻ bội phục: ""Quả nhiên lính đánh thuê các anh sáng suốt hơn tôi, mà mọi người làm sao mà phát hiện ra được.""

Ninh Phong lúc này có chút chán nản gãi đầu, tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: ""Vậy làm sao mới có thể giết chết tên khốn kiếp đó! a a a tôi hiện tại muốn đi giết chết hắn!!! cuộc sống của chúng ta đều do hắn làm cho loạn, phát tán virus zombie nhất định là do hắn làm.

""Trước tiên bình tĩnh đã."" Đoạn Ôn Du nắm lấy tay Ninh Phong cau mày suy nghĩ, trấn an: ""hiện tại tin tức mà chúng ta biết quá ít, không thể đánh rắn động cỏ, về sau có lẽ phải nhờ đến Bạch Mân lấy thêm nhiều thông tin từ miệng người đó, tránh phải đánh một trận không có chuẩn bị.""

Bạch Mân cũng gật đầu khẳng định: ""Tôi sẽ cố gắng hết sức để lấy được lòng tin của hắn và thu thập thêm thông tin về Hắn ta, có vẻ như việc thu thập lõi dị năng của hắn ta không hoàn toàn là để tăng cường sức mạnh cho bản thân.

""Vậy sau này phải làm phiền cậu rồi.""Nhiếp Tiêu nhìn Bạch Mân, lúc này anh chân thành coi Bạch Mân như đồng đội cùng chiến tuyến không có chút nghi ngờ nào.

La Vân Hải lúc này có chút lo lắng nhìn Bạch Mân, trong mắt tràng đầy sự lo lắng: ""Vậy lần sau hắn gặp lại cậu, nếu như cậu không thu thập đủ lõi dị năng hắn có lại muốn giết cậu phải không.""

Nghe lời này trong lòng mọi người đều nhảy lên một cái.

Bạch Mân lập tức nở một nụ cười trấn an với mọi người: ""Đừng lo lắng, tôi đã tìm ra cách rồi, trên đườngng đến Hải Thành tôi vô tình phát hiện ra một cách thu thập lõi dị năng sẽ không làm tổn thương bất cứ ai. Tôi điều khiển những zombie cấp thấp tìm kiếm một số lõi dị năng từ xác chết, nhiều dị năng giả thực ra đã chết vào đầu ngày tận thế trước khi họ trở nên mạnh mẽ.""

""Tất cả các lõi dị năng của tôi đều xuất phát từ đó, bao gồm cả lõi dị năng của Mạnh Quang Diệu mà mọi người đã đề cập trước đây cũng là tôi đào ra được, tôi rốt cuộc vẫn là không thể ra tay giết người, tôi không thể làm được, nhưng may mắn thay khi tôi tuyệt vọng ông trời đã cho tôi tìm ran một con đường khác,"" Bạch Mân chảy nước mắt cười nói: ""Nếu không tôi thực sự không biết phải làm như thế nào tôi suýt chút nữa là đã ra tay với mọi người rồi.""

La Vân Hải nghe vậy buồn bã ôm lấy Bạch Mân. Không ai trong số họ có thể tưởng tượng được những đau khổ mà Bạch Mân đã phải chịu đựng những ngày qua.

Khương Thù lúc này cũng có sự thay đổi lớn trong quan điểm của mình, đối với Bạch Mân hắn hiếm khi nói ra những lời buồn nôn đôi mắt hơi ướt: ""Cậu thực sự đã làm rất tốt rồi, có lẽ cậu là người ngu ngốc và tốt bụng nhất mà tôi từng gặp.""

Nếu là hắn biến thành zombie, hắn không dám bảo đảm sẽ giữ vững được lý trí, mang theo ký ức biến thành một zombie, còn bị ra lệnh tấn công đồng bào của mình, hắn không thể tưởng tượng được nỗi đau trong đó có thể kiểm soát bản thân, thực sự rất khó khăn cũng quá tra tấn rồi.

""Chúng tôi đều nợ cậu một lời cảm ơn.""Nhiếp Tiêu cảm thấy trong lồng ngực có chút khó chịu cùng ngột ngạt, trong mắt lộ ra thành khẩn cùng cảm kích nói. Nghĩ đến cuộc hành trình suôn sẻ của họ, họ gần như có thể tưởng tượng được Bạch Mân đã âm thầm bỏ ra bao nhiêu công sức trong suốt quá trình này, ngay cả việc thuận buồn xuôi gió trong ban ngày có lẽ cũng liên quan đến Bạch Mân.""

Bạch Mân mỉm cười đôi mắt đỏ hoe, sự nỗ lực của mình được công nhận chắc chắn là một điều rất vui vẻ mãn nguyện, sẽ không có ai cảnh giác với cậu ta vì cậu ta là một zombie.

Bé Hamster lúc này cũng nhảy lên người Bạch Mân, ôm lấy cổ Bạch Mân âu yếm xoa xoa, đây là người thứ ba ngoài Nhiếp Tiêu và Ma Yên giành được vinh dự này.

""Chít~""

Hamster kêu một tiếng, ánh mắt đau lòng nhìn Bạch Mân, sau khi nghe được mọi chuyện xảy ra

với Bạch Mân, nước mắt của cậu gần như đã khô khốc luôn rồi.

Nhiếp Tiêu nhìn bé Hamster cười phiên dịch: ""Tiểu Ngũ Nhất nói, cậu là người xinh đẹp ưu tú nhất thiên hạ, em ấy rất thích cậu!!!""

Mặc dù lúc này Bạch Mân trông giống như một zombie, nhưng trái tim của cậu ta trong sáng và tốt đẹp hơn rất nhiều con người, đã từng nhìn thấy đủ loại người trong ngày tận thế Bạch Mân thực sự đã rất rất tốt rồi.

Bạch Mân ôm bé Hamster trong tay, lập tức cười đỏ mắt nhẹ nhàng Sờ đầu bé Hamster ấm áp nói ""Cảm ơn cậu.""

Vào lúc này sau khi kể ra tất cả những bí mật sâu trong lòng mình, Bạch Mân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện