Editor: Yuki

Không có zombie hải thú ảnh hưởng toàn bộ hành trình đều rất thuận lợi, mọi người đều cập bờ trước trời tối so vớicchuyến đi Hải Thành trước đó thời gian ngắn hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, sau khi cập bến mọi người không thể không đối mặt với một sự khác biệt mới, đồng thời vấn đề cũng đã xuất hiện, Vệ Hàn Minh và Bạch Việt muốn đếncăn cứ Thủ Đô hay căn cứ Ngũ Nhất.

Dựa theo khoảng cách căn cứ Ngũ Nhất chắc chắn là gần nơi đây nhất, còn xét về môi trường nghiên cứu khoa họccăn cứ Thủ Đô đã sớm bắt đầu chuẩn bị cho nghiên cứu thực nghiệm, hầu như tất cả các thiết bị mới nhất đều tập trung ở đó, điều kiện nghiên cứu cao hơn nhiều so với căn cứ Ngũ Nhất.

Trước môi trường nghiên cứu khoa học vượt trội, khoảng cách của căn cứ Ngũ Nhất là hoàn toàn không thể so sánh được. Vì vậy ngay từ đầu Nhiếp Tiêu và Ngô Khánh Phong đã coi việc các nhà khoa học như Vệ Hàn Minh nên đến căn cứ Thủ Đô là đương nhiên, hoàn toàn không cân nhắc những sắp xếp khác.

Tuy nhiên đến lúc thực sự phải chia tay nhân vật trung tâm, quan trọng nhất Bạch Việt lại là người do dự đầu tiên, điều này đã đi lệch rất nhiều so với kế hoạch ban đầu của mọi người.

Thấy sắc trời đã tối, mọi người liền tạm dừng chuyến đi ở lại bờ biển nghỉ ngơi, cùng nhau tiến vào biệt thự rộng lớn mà tiểu Ngũ Nhất đã thả ra chuẩn bị qua đêm, chậm rãi thảo luận vấn đề nên ở hay đi.

Trong biệt thự có tường kim loại bao quanh, mọi người tập trung ở phòng khách.

Bạch Việt vẻ mặt bướng bỉnh nhìn mọi người liên tục nhấn mạnh mong muốn của mình, kiên quyết: ""Hiện tại tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh trai mình.""

Bạch Việt hiếm khi lộ ra tính tình bướng bỉnh khiến người ta đau đầu như vậy, nhưng trước mặt người thân ruột thịt duy nhất của mình, mọi người đều cảm thấy có thể hiểu được.

Thành thật mà nói, ngay cả La Vân Hải cũng không muốn từ biệt Bạch Mân. Nếu lúc này Bạch Mân có thể đồng ý đến căn cứ Thủ Đô cùng với họ thì tốt rồi.

Thế nhưng Bạch Mân lại hết lần này tới lần khác không muốn.

Bị em trai và La Vân Hải nhìn mình với ánh mắt đầy mong đợi, Bạch Mân bỗng nhiên rơi vào tình thế khó xử. Nghĩ đến mệnh lệnh của người áo đen giao cho mình thu thập dị năng hạch, cậu ta hiện tại không thể tùy tiện rời khỏi đám người Nhiếp Tiêu.......

Hơn nữa vì ích kỷ Bạch Mân càng hy vọng Bạch Việt và La Vân Hải có thể tránh xa cậu ta một chút, càng gần cậu ta ngược lại là một chuyện không đáng để vui, nếu để người đàn ông mặc đồ đen chú ý đến lõi dị năng hệ trị liệu của Bạch Việt mọi thứ sẽ chỉ trở nên nguy hiểm hơn mà thôi, Bạch Mân kiềm chế không nở cùng giãy dụa trong lòng nhìn em trai mình, liếc nhìn La Vân Hải ở bên cạnh sắc mặt khó coi hiếm thấy hơi cau mày nói: ""Tiểu Việt em đừng náo nữa, em tự mình đi cùng Ngô thiếu tướng bọn họ đến căn cứ Thủ Đô đi, em đã lớn rồi.""

""Không muốn, anh cũng phải đi cùng chúng em, hiện tại em không muốn rời xa anh, em mới 16 tuổi, anh phải làm người giám hộ của em!""Bạch Việt không tình không nguyện nói, trước khi tận thế có thể làm một thiếu niên tài giỏi một mình đến Hải Thành tham gia hội nghiên cứu khoa học, lúc này trên mặt lộ ra vẻ ương ngạnh, bắt đầu hành động như một kẻ vô lại, làm nũng.

Đối mặt với sự cự tuyệt vô lý của Bạch Mân, Bạch Việt không khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh trai mình, trong lòng có chút lo lắng, tựa hồ nhạy bén nhận ra điều gì đó, không khỏi nắm lấy tay anh trai, quan tâm hỏi: ""Anh, có phải anh đang giấu chúng em điều gì không? anh Rốt cuộc đang gặp khó khăn gì vậy? Tại sao anh không nguyện ý cùng chúng em đến căn cứ Thủ Đô? Đám người Ninh Phong lúc này cũng có chút nghi hoặc, hơi nhíu mày nhìn Bạch Mân, nhịn không được khuyên nhủ: ""Không bằng đồng ý Bạch Việt đi, cùng nhau đi, hai anh em các người ở cùng nhau thì không còn gì tốt hơn rồi.!

""Tôi.......""Bạch Mân bị mọi người nhìn chằm chằm, cậu ta hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào, môi đột nhiên trắng bệch, trên trán căng thẳng lấm tấm mồ hôi.

Lúc này cho dù có viện cớ gì cũng có vẻ cứng nhắc. Tình hình trước mắt, Bạch Việt rõ ràng là quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, đồng thời căn cứ Ngũ nhất cũng không phải là thứ không thể thiếu đối với cậu ta, cậu ta lại có thể lấy lý do gì để từ chối đây? lại có lý do gì để do dự chứ!

Trong lúc nhất thời, Bạch Mân cảm giác như có cái gai trên lưng, đâm lao đành phải theo lao, hai tay bắt đầu run nhẹ, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.

Bạch Việt nắm lấy bàn tay đang run rẩy của anh trai mình, cảm thấy lạnh đến không chịu nổi, lại càng cảm thấy lo lắng hơn: ""Anh? Anh sao vậy, anh nói một câu gì đi?""

Nhiếp Tiêu và Khương Thù ở một bên Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Bạch Mân rõ ràng đang che giấu điều gì đó, trong mắt họ đầy sự thăm dò và nghiên cứu, họ đã sớm nhận ra Bạch Mân có gì đó không ổn, chỉ là họ chưa bao giờ mở miệng hỏi mà thôi.

Lúc này em trai Bạch Việt cũng ở đây, Khương Thù rốt cuộc nhịn không được lên tiếng, hắn đã muốn hỏi từ lâu rồi.

""Bạch Mân, kỳ thực tôi và Nhiếp Tiêu từ sớm đã phát hiện ra cậu có gì đó không ổn, chỉ là từ sau đó cậu không làm chuyện gì quá đáng cho nên chúng tôi không trực tiếp vạch trần thẩm vấn cậu, bây giờ em trai cậu cũng ở đây cậu có thể giải thích rõ rốt cuộc cậu đang che giấu cái gì?

Khương Thù lạnh lùng nói, nhìn thẳng vào Bạch Mân với ánh mắt dò xét: ""Cậu rốt cuộc đã lén đi gặp ai trong đêm đó?""

Nghe được những lời này, sắc mặt Bạch Mân bỗng nhiên tái nhợt như tờ giấy không có chút máu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của những người có mặt, mồ hôi lạnh chảy xuống như mưa, cậu ta mím chặt đôi môi trắng bệch, bất giắc lùi lại vài bước, mong manh bất lực như một con thú nhỏ bị dồn vào góc tường.

Ban ngày cậu ta vẫn đang cầu nguyện mình có thể tiếp tục sống như thế này, nhưng cậu ta không ngờ rằng còn chưa đến đêm, ảo tưởng về sự yên bình đã hoàn toàn bị xé nát.

Dưới cái nhìn tò mò và thăm dò của mọi người, Bạch Mân cuối cùng đã bị đánh bại giọng nói yếu ớt và nhợt nhạt đầy hoảng loạn run rẩy không thể trốn thoát.

Mọi người..... mọi người đừng hỏi tôi nữa!!!""

Nói xong, Bạch Mân nhốt mình vào phòng như trốn chạy, vội vàng khóa cửa lại, sau đó cơ thể như thể bị rút cạn sức lực, cậu ta trượt dọc theo cửa kiệt sức ngồi bệch xuống đất, toàn thân run rẩy, cậu hai tay ta ôm đầu òa khóc khóc không ra tiếng.

Trạng thái căng thẳng bất thường của Bạch Mân vượt quá sự dự liệu của mọi người. La Vân Hải chưa bao giờ nhìn thấy Bạch Mân suy sụp như thế này, trái tim như bị đâm hai nhát, anh ta phản ứng trước, di chuyển nhanh hơn Bạch Việt hai bước, trực tiếp lao tới cửa, cùng Bạch Việt vừa đập vừa lo lắng gọi to tên Bạch Mân.

Ninh Phong ngơ ngác nhìn mọi người ở đây, không khỏi liếm liếm đôi môi khô khốc, hắn thật sự không hiểu tại sao chuyện này lại biến thành một mớ hỗn độn như vậy.

""Rốt cuộc chuyện quái gì đã xảy ra vậy.... đột nhiên.....""

Nhiếp Tiêu và Khương Thù cũng nhìn về phía căn phòng im lặng mím môi, mặc dù không thể phủ nhận Bạch Mân đã thay đổi trong khoảng thời gian này, nhưng bí mật mà cậu ta che giấu vẫn là một quả bom vô hình không thể bỏ qua.

Ngô Khánh Phong không hiểu lúc này đang xảy ra chuyện gì, nhìn bầu không khí căng thẳng tựa như sau một cuộc cãi vã, hắn cười khô khan cười hòa giải: ""Nếu không muốn đi Thủ đô thì không đi nữa, toàn bộ chúng tôi đều sẽ đi theo đi đến căn cứ Ngũ Nhất, sau đó chỉ đành nói với căn cứ Thủ Đô bên kia một tiếng là được, Nói mới nhớ tiến sĩ Vệ bọn họ vẫn chưa kiểm tra đo lường mô phỏng sóng âm đặc biệt của Sislow nữa!""

""Đây vốn không phải là cùng một vấn đề.""Nhiếp Tiêu lạnh lùng ngắt lời, đi về phía căn phòng Bạch Mân, không bằng thừa dịp hôm nay dứt khoát làm rõ đi.

Tuy nhiên vào lúc này một tiếng động lớn kèm theo tiếng kính vỡ lọt vào tai mọi người, tinh thần lực của tiến sĩ Vệ Hàn Minh bao trùng xung quanh biệt thự lập tức lo lắng hét lên: ""Không ổn rồi, Bạch Mân trèo tường một mình chạy ra ngoài rồ!!!!""

La Vân Hải nghe xong liền quay người lao ra ngoài, sắc mặt những người khác cũng lộ vẻ lo lắng khó coi, Mọi người nhanh chóng chia thành hai nhóm, một số ở lại biệt thự để bảo vệ đám người tiến sĩ Vệ, một số khác đuổi theo phương hướng Bạch Mân và La Vân Hải chạy ra ngoài.

Ai cũng không thể ngờ phản ứng của Bạch Mân lại kịch liệt như vậy, thẩm chí còn sợ hãi đến mức đột nhiên bỏ chạy, che giấu bí mật rõ ràng là không bình thường.

Lúc này bé Hamster cũng thò đầu ra khỏi túi Nhiếp Tiêu, trong lòng lo lắng kêu một tiếng ""chít chit"", duỗi chân ra chỉ phương hướng cho Nhiếp Tiêu.

[ba ba con nghe thấy họ ở đằng kia!!!]

_____

Lúc này trời đã hoàn toàn tối, ban đêm khiến zombie bên ngoài hoạt động vô cùng tích cực dưới ánh trăng, những xác chết biết đi lang than trên đường, trông đặc biệt đáng sợ, đôi mắt trống rỗng của chúng phát ra ánh sáng quỷ dị.

La Vân Hải chặt chẽ đuổi theo Bạch Mân, nhưng con đường phía trước đã bị zombie xung quanh chặn lại, mặc dù rất nhanh đã bị cát vàng nhấn chìm, nhưng anh ta cảm thấy mình vẫn đang tụt lại phía sau cách Bạch Mân ngày càng xa

""Bạch Mân, cậu đừng chạy nữa, ban đêm nguy hiểm lắm!!!""

""Nghe lời, trở về đi!!!""

La Vân Hải Nhịn không được hét lớn với Bạch Mân, nhưng lại càng thu hút nhiều zombie hơn, không ngừng cản đường anh ta mà lúc này cho dù La Vân Hải cũng phát hiện ra một sự thật hiển nhiên khiến người ta chấn động_____

______Toàn bộ zombie xung quanh đều không tấn công Bạch Mân.

Những zombie lang thang trên đường đều nhắm mắt làm ngơ, không có hành vi công kích, ngay cả khi chúng đi ngang qua Bạch Mân, có điều lúc này La Vân Hải cũng không thèm để ý tới phát hiện đáng sợ này, cố gắng hết sức tiêu diệt đám zombie xung quanh đuổi theo Bạch Mân, trong tình thế khẩn cấp anh ta thực sự đã thành công, trong nháy mắt giác ngộ dị năng đột phá cấp độ hai.Không Chút do dự La Vân Hải biến mình thành một đám cát vàng, vòng qua lũ zombie trực tiếp chui xuống lòng đất đuổi theo.

Bạch Mân dường như nhận ra điều đó ngừng chạy, hoảng sợ lùi lại vài bước, sau đó cậu ta nhìn thấy một tắc phẩm điêu khắc hình người làm bằng cát vàng trôi nổi trên mặt đất, trước mặt từ trên cao từng chút lộ ra hình dáng của La Vân Hải.

Dưới ánh trăng dịu dàng, nụ cười trên khuôn mặt La Vân Hải dường như tràn đầy sự dịu dàng và bao dung vô tận tình yêu trong mắt anh ta không thể che giấu được.

""Đừng chạy nữa, có gì muốn nói thì quay lại từ từ nói có được không? sẽ không có ai làm tổn thương cậu đâu!

La Vân Hải chặn đường Bạch Mân, bước lại gần cậu ta, zombie bao vây hai người họ, bao vây họ từng lớp từng lớp một, nhưng không ai trong số chúng tấn công. Tuy nhiên đối mặt với cảnh tượng kỳ lạ như vậ,y La Vân Hải lại tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra.

Anh ta đưa bàn tay ấm áp dày rộng của mình hướng về phía Bạch Mân.

Bạch Mân nhìn xuống bàn tay to lớn của La Vân Hải hướng về phía mình vươn ra, nước mắt đã chảy dài trên mặt, cậu ta ôm đầu hoảng sợ lùi về phía sau bất lực hét lớn với La Vân Hải: ""Anh cút đi, Đừng tới đây!!!""

""Anh có tin tôi đào mất lõi dị năng của anh không!!!""Bạch Mân suy sục khóc nức nở, thân phận của cậu ta là gì, bây giờ đã rõ ràng rồi.

""Sẽ không."" La Vân Hải tiếp tục vững vàng bước tới gần, cuối cùng đưa tay trực tiếp ôm Bạch Mân vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Bạch Mân: ""Đừng khóc, cậu phải cười lên mới đẹp.""

""Anh đi đi! Tôi rất xấu....""Bạch Mân không kìm được mà khóc lên, loại thuốc cậu ta uống dường như đang dần mất đi tác dụng, làn da trên mặt không còn bóng loáng cùng hai chiếc răng

nanh dị thường không giống người cũng bắt đầu mọc ra.

Bạch Mân cảm nhận được sự thay đổi của bản thân, lập tức khóc lên lấy tay che mặt, cậu ta không muốn La Vân Hải nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của mình, nên vừa khóc vừa đẩy ngực La Vân Hải ra: ""anh đi ra, anh không được nhìn tôi, cút đi!!!""

La Vân Hải nhìn bộ dạng hiện tại của Bạch Mân không chút sợ hãi, nhìn Bạch Mân khóc trong lòng cảm thấy chua xót cùng đau khổ, dùng lòng bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh giá của Bạch Mân, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve giọt nước mắt rơi trên gò má của cậu ta bộc lộ hết những lời thú nhận sâu thẳm trong lòng.

""Em không hề xấu chút nào, em là người đẹp nhất anh từng gặp, cũng là zombie đáng yêu nhất mà anh từng thấy, anh sớm đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.""

Nghe xong những lời này Bạch Mân che mặt tại chỗ bật khóc rên rỉ như một đứa trẻ, cậu ta không còn dịu dàng tao nhã như trước nữa, nhưng trong mắt La Vân Hải lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Đám zombie xung quanh dường như đều bất động dưới ánh trăng, chỉ có tiếng khóc của Bạch Mân và lời an ủi dịu dàng của La Vân Hải.

Nhiếp Tiêu cùng với bé Hamster bọn họ đi tới, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt chấn động tại chỗ hồi lâu, không thể hồi phục, bí mật này quá sốc và cũng quá đau lòng.

Trong lúc nhất thời mọi người đều hiểu được nguyên nhân khiến Bạch Mân suy sục và bỏ chạy, bọn họ dường như cảm nhận được sự đau đớn và chật vật của đối phương, đã ở bên cạnh mình nhiều ngày như vậy Tiêu Nghiên không khỏi che miệng lại đôi mắt đỏ hoe.

Hamster nhỏ cũng chớp chớp mắt, từng giọt nước mắt không tự chủ mà rơi xuống khiến bộ lông mềm mại ước đẫm.

Không ai nghĩ rằng Bạch Mân dịu dàng, tao nhã ngày đêm ở bên họ lại là một zombie.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện