Edit: TiTan

Beta: Yến Phi Ly

Người chết đã chết, người sống phải tiếp tục bước tiếp, cho dù là bước giữa địa ngục.

Trời bên ngoài dần sáng, đuốc cháy suốt đêm phần lớn đã tắt, sơn động to lớn liền có vẻ tối tăm hơn. Mọi người đều đã ăn lót dạ, lúc này không vội đi tìm đồ ăn mà suy nghĩ phải xử lý gần mười nghìn zombie phía dưới thế nào.

Dù Nam Thiệu có thể đảo ngược quá trình hóa zombie cũng không có khả năng làm người chết sống lại, cho nên cũng không có biện pháp với những con đã hóa zombie hoàn toàn. Ít nhất thì trước mắt hắn không có năng lực này. Huống chi đối với những tên thuộc tộc Yết lưu lại bóng ma tâm lý cho mọi người, cũng có phải thích ngược đâu, ai muốn cố sức cứu vớt chúng nó. Cứu về làm gì? Đi gây họa cho những người khác nữa sao? Cho nên, cuối cùng mọi người nhất trí ý kiến, chuẩn bị một đốt sạch chúng nó, tránh về sau chúng chạy ra khỏi được sơn động hoặc có zombie tiến hóa giống con lúc trước, đến khi đó không biết sẽ có bao nhiêu người gặp tai ương.

Để thiêu chúng cần đồ dễ đốt làm chất dẫn cháy, mọi người đang chuẩn bị tìm kiếm xung quanh, Từ Tịnh đột nhiên nhớ tới quan tài xanh kỳ quái trên núi, cảm thấy không biết rõ bên trong là gì thì thật sự không thể an tâm. Vì thế cô và Nam Thiệu, Trương Dịch đi lên xem xét, còn những người khác đi tìm củi, lửa, xăng dầu…

Sắc trời đã sáng rõ, bên ngoài tuyết bay không lớn không nhỏ, bốn thi thể tứ tung ngang dọc nằm một chỗ, bề ngoài quá mức kỳ lạ làm người ta liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra chúng nó lạ thường. Trương Dịch đi qua cẩn thận lật xem kiểm tra một lúc lâu, rồi sau đó nắm tuyết đọng bên cạnh lên vừa xoa tay vừa nói với hai người “Người già chết trước rồi bị zombie gặm sạch sẽ, cuối cùng mới bị đập vỡ đầu lâu. Căn cứ cách ăn mặc, ông hẳn cũng là người Yết. Trong miệng ba con zombie còn lại còn dính vụn thịt tươi, hẳn đang tranh nhau ăn. Trên thân thể chúng đều có vết thương do móng vuốt và răng nanh xé rách, cổ bị bẻ gãy, hiển nhiên đã đánh nhau một trận lớn, bên trong móng tay có vụn vải dệt và máu thịt, có thể thấy được là giết hại lẫn nhau. Lỗ thủng trên đầu chúng nó không phải do đao, rìu, cuốc hay vũ khí sắc bén khác tạo thành, mà giống…” Anh cong tay lại đo móng vuốt con zombie khác, khá trùng với miệng vết thương.

Cuối cùng, anh kết luận “Xét ngoại hình, ba con này hẳn cũng là zombie tiến hóa, mà chúng rất có thể cùng ổ với mấy con zombie lúc trước chúng ta gặp. Không biết vì sao…” Nói đến đây, anh dừng lại chốc lát rồi nói suy đoán của bản thân “Có lẽ chính vì muốn lấy tinh hạch trong đầu ông già và của lẫn nhau, chúng nó mới tàn sát nhau, cuối cùng chấm dứt sau khi con zombie mà Nam Thiệu giết giành thắng lợi, còn một con khác, xét biểu hiện gian xảo linh hoạt và có phần nhát gan của nó, chỉ sợ là thấy đánh không lại liền dùng dị năng núp đi.” Suy đoán của anh không phải không có căn cứ, bởi lẽ cuối cùng chỉ còn hai con zombie, một con súng bắn không chết, một con khác bị Trương Dịch chém chết tươi, ai mạnh ai yếu liếc mắt một cái rõ ràng. Mà lỗ thủng trên đầu thi thể hiển nhiên cũng chỉ có móng vuốt sắc bén cào được cả nham thạch của con zombie kia mới có thể chọc thủng được, mà hiển nhiên loại trừ con zombie dị năng hệ thổ, không chỉ vì nó nhát gan mà còn bởi vì trên xác Tôn Mân bị nó kéo vào vách đá ngoài việc thiếu mấy miếng thịt thì đầu vẫn được giữ nguyên như cũ, không bị phá hư.

Nếu phỏng đoán của anh đúng, vậy lại sinh ra vấn đề khác. Đầu tiên, trong não người sống có hình thành tinh hạch như zombie không? Tất cả mọi người đều có, hay chỉ giới hạn trong người dị năng? Tiếp theo, zombie vì sao cũng biết cướp đoạt tinh hạch nhân loại và của đồng loại? Những điều này có quan hệ với tiến hóa của chúng nó không? Cuối cùng, nếu tinh hạch liên quan tới việc zombie tiến hóa, vậy nhân loại sắp sửa đối mặt với tình cảnh đáng sợ thế nào? Phải nên làm gì để tự cứu đây?

Ba người đều nghĩ tới những điều này, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác nặng nề bất lực chẳng nói nên lời, bởi vì dù quá trình nghiệm chứng vấn đề ra sao, kết quả chắc chắn vẫn sẽ ảnh hưởng đến loài người, đều không phải suy nghĩ mà bọn họ muốn đối mặt. Dù sao thì đập vỡ đầu zombie hoàn toàn khác việc đập vỡ đầu người chết. Mà nếu giả thiết được chứng thực, đầu người cũng có tinh hạch và có khả năng xúc tiến zombie tiến hóa, cũng có thể tăng năng lực của người dị năng, đến lúc đó kẻ địch mà con người phải đối mặt e rằng không chỉ là zombie và sinh vật biến dị mà có lẽ còn cả chính đồng loại của mình, thậm chí bạn bè đồng đội. Cảnh tượng như vậy khiến cho người ta nghĩ đến không rét mà run.

“Ba người, đủ cả rồi.” Một lát sau Trương Dịch mới nói tiếp, sau đó nhìn về phía Nam Thiệu hỏi “Nam Thiệu, kẻ mà cậu nói không có dị năng nhưng lực sinh mệnh lại vượt qua hai người dị năng khác có phải ông già này không?”

“Hôm đó xa quá, tôi không thấy rõ lắm.” Nam Thiệu lắc đầu rồi tiến lên cẩn thận phân biệt. “Hơn nữa ông ta đã chết.” Người chết rồi, hắn không có biện pháp phân biệt thông qua lực sinh mệnh.

Thế nên toàn bộ trại Tiểu Yết rốt cục còn người sống sót khác hay không vẫn là một vấn đề không thể giải đáp làm người ta bất an.

Trương Dịch đứng lên, xuất phát từ bản năng nghề nghiệp bắt đầu nhìn kỹ phần đất trống bốn phía, muốn tìm thử xem còn manh mối không.

“Thứ này hơi lạ.” Anh rốt cuộc chú ý tới thứ hình chữ nhật được bụi dây leo biến dị bao bọc Từ Tịnh từng nói, cất bước đi qua.

“A Dịch, cẩn thận thực vật biến dị.” Nam Thiệu dặn dò một câu, bản thân đi tới giá trống trên đài đá, duỗi tay phủi tuyết đọng mặt trên đi “Đây chắc là mặt trống.” Nói đoạn cầm lấy chùy trống gác một bên tùy tay gõ xuống.

Đùng! Tiếng trống phá không lan xa, dị thường vang dội, làm chính hắn giật nảy mình, vội dừng lại, tránh lại rước phiền toái không cần thiết tới.

Trương Dịch cũng bị kinh ngạc một chút, quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy phản ứng của hắn, nhịn không được cười rộ lên. Nam Thiệu bị anh cười đến nỗi tim ngưa ngứa, nếu không phải Từ Tịnh ở đây chỉ sợ đã nhào qua quấn quýt một hồi.

Từ Tịnh dĩ nhiên không phí sức để ý tới bọn họ, cô cách cùng một khoảng với Trương Dịch quan sát vật thể còn cao hơn một người trưởng thành bị dây leo biến dị bao quanh, đêm qua vì vấn đề chiếu sáng và hơn nữa là hình khối vẻ ngoài của nó, cô chỉ cảm thấy nó âm trầm như một cái quan tài lớn màu xanh biếc, bây giờ xem rõ hơn, mới phát hiện bên trong nó có khả năng là một thứ dài lớn hình núi, hoặc là… nhà đá?

“Cái này hình như là…” Trương Dịch hơi nghi hoặc, đi vài bước về phía trước muốn xem rõ hơn chút. Nam Thiệu bị động tác to gan của anh dọa mồ hôi lạnh đầy người, bỏ trống lại bước nhanh qua, tay túm chặt người lại.

“Đừng lại gần thế. Là gì thì anh chờ tôi giết hết dây leo biến dị sẽ biết ngay mà.” Hắn bất đắc dĩ nói, trong thanh âm lộ ra sự chiều chuộng dung túng chính hắn cũng chưa ý thức được.

Trương Dịch lại nghe ra, sửng sốt, ngay sau đó bên tai nóng lên, không hiểu sao có cảm giác như được người ta dỗ như dỗ trẻ con, ấy vậy mà trong lòng còn cảm thấy ấm áp, sung sướng khó tả. Đương nhiên, nếu đổi một tên đàn ông khác nói với anh bằng giọng này, phỏng chừng anh đã nổi da gà đầy mình rồi.

Từ Tịnh cũng kinh ngạc nhìn mắt Nam Thiệu, đột nhiên phát hiện người đàn ông này thật sự rất tốt với người yêu của mình, tốt đến mức làm cô vốn dĩ có hơi không vừa mắt hắn cũng nhịn không được muốn chúc phúc. Kỳ thật cô cũng không nhớ rõ vì sao nhìn hắn không vừa mắt nữa, có lẽ tại hắn quá đẹp trai cũng nên.

“Không cần đâu…” Trương Dịch tò mò đến tột cùng nơi đó có cái gì, nhưng cũng không muốn muốn để Nam Thiệu gặp nguy hiểm. Huống chi ai biết lột đám dây leo bên ngoài ra xong, bên trong sẽ không có thứ nguy hiểm khác, tỷ như thứ làm zombie tiến hóa. Chẳng qua anh còn chưa kịp ngăn cản, liền thấy được một màn làm người trợn mắt há hốc mồm.

Ngớ người với anh còn có Từ Tịnh.

Thì ra lúc Nam Thiệu tiếp cận, dây leo biến dị tựa như nhìn thấy thứ gì đáng sợ mà bắt đầu lui xuống như thủy triều, tốc độ làm người ta kinh ngạc, cuối cùng toàn bộ lùi về đến chỗ đất trống bên cạnh, rễ phụ cuộn chặt thành một đống, tựa như muốn che giấu bản thân, chẳng qua dù vậy thể tích vẫn rất lớn. Một tòa nhà đá xuất hiện trước mặt ba người.

Nam Thiệu vốn là muốn thử dị năng mới vừa đột phá không lâu lên dây leo biến dị, nhưng bây giờ xem nó biết điều như vậy ngược lại không ra tay, dù nó từ đầu đến giờ thì cũng chưa biểu hiện ra ý đồ công kích bọn họ.

“Nó sợ cậu?” Trương Dịch rốt cuộc lấy lại tinh thần, tò mò hỏi.

Nam Thiệu sờ sờ cằm, lộ ra một ý cười không rõ, chưa nói phải cũng chưa nói không phải, mà quay ra hỏi Trương Dịch, giọng ngọt như dụ trẻ con ăn kẹo “Người đàn ông của anh lợi hại chưa?”

Trương Dịch lúng túng, đuôi mắt cũng không dám liếc biểu tình của Từ Tịnh, trộm vỗ một cái lên gáy Nam Thiệu, tức giận nói “Không nghiêm túc gì cả!” Sau đó sợ Nam Thiệu lại dây dưa nhanh chóng nói sang chuyện khác “Không biết chỗ này có cái gì.” Nói đoạn liền muốn nhấc chân đi đến căn nhà đá, kết quả lại lần nữa bị Nam Thiệu giữ chặt.

Nam Thiệu thầm than trong lòng, cảm thấy Từ Tịnh là cái bóng đèn chói lóa, dù cô không nói lời nào. Cũng không biết mình khi nào mới có cơ hội ở riêng với A Dịch. Nghĩ một đằng, miệng lại nói một nẻo “Bên trong có vật sống.” Sở dĩ nói là có vật sống, bởi vì sau khi không bị dây đằng biến dị quấy nhiễu, hắn đã có thể cảm giác được, tựa như lúc trước cảm ứng được tồn tại của hạt cải vậy, nhưng hắn không có mắt thấu thị, không có khả năng nhìn xuyên thấu qua cửa đóng chặt và tường đá để xem bên trong, chẳng có cách nào xác định ‘thứ’ bên trong đến tột cùng là cái gì.

Nghe được lời hắn nói, Từ Tịnh mới vừa rồi còn chua răng nghe hai người tán tỉnh liền quyết đoán giơ súng, đồng thời mũi chân nâng cao, đá một cục đá to bằng nắm tay lên, rầm một tiếng như động đất nện nên bên phải cửa. Cửa không bị phá, lại phát ra một tiếng trầm đục không nhỏ.

Ba người đứng ở tại chỗ yên lặng chờ đợi. Thân thể Nam Thiệu khẽ nhúc nhích, không dấu vết che Trương Dịch ở phía sau. Trương Dịch nhìn bóng dáng hiên ngang đĩnh đạc của hắn, khóe môi lộ ra một nụ cười mỉm bất đắc dĩ, trong mắt hiện lên sắc dịu dàng, nhưng cũng không tranh ra phía trước, mà là vểnh tai, hết sức chăm chú chú ý động tĩnh bốn phía căn nhà đá, để người yêu không phải lo đằng sau.

Bọn họ cũng không chờ lâu, nhưng không đoán được, cửa nhà không đột nhiên bị phá vỡ hay lặng yên bất động giống tưởng tượng, mà được chậm rãi mở ra. Có điều, chỉ cánh cửa bên trái được mở ra.

Một người phụ nữ đứng ở nơi đó.

Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.

Cô gái mặc y phục da dê dài quá đầu gối, chân đi ủng da dê, khăn choàng lông dê rực rỡ thuần chất quấn quanh từ đầu xuống vai, chỉ lộ một gương mặt trắng nõn. Phong cách trang điểm khác với người ở thành phố nhưng lại không hoàn toàn giống người dân tộc, nhìn qua cũng không hề cảm thấy kỳ quái. Gương mặt cô cũng mang gò má cao, mắt sâu, cái mũi tròn tròn nho nhỏ, điển hình gương mặt người Yết, theo lý cũng không phải nét mỹ nhân nhưng lại có cái duyên ngầm không nói lên lời, mắt môi hài hòa làm cho người ta nhìn thoáng qua lại muốn ngắm kĩ hơn lần nữa, càng xem càng thấy đẹp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện