Edit: TiTan

Beta: Yến Phi Ly

Giới sân và Bùi Viễn đợi lâu mà vẫn chưa thấy Trương Dịch trở về, cũng không thấy người Yết nào khác, không khỏi càng ngày càng lo lắng. Mà khổ sở nhất là Giới Sân, anh nghĩ nếu không phải do mình đề nghị quay lại, có lẽ bây giờ bọn họ đã cách xa trại người Yết và qua đêm trong một căn phòng bỏ hoang nào đấy rồi. Tất cả mọi người đều ở bên nhau, ăn đồ ăn nóng hôi hổi, thỉnh thoảng nói giỡn hai câu, chứ không phải như bây giờ, ngoại trừ anh và Bùi Viễn thì không biết những người khác sống chết thế nào. Một giây này, lần đầu tiên anh hoài nghi tín ngưỡng của mình. Anh cảm thấy có lẽ mình sai rồi.

Ngẩng đầu nhìn trời tối đen không một chút ánh sáng, đã lâu rồi chưa thấy mặt trời hay ánh trăng ánh sao. Nếu Phật tổ thật sự từ bi, sao lại nhẫn tâm thờ ơ lạnh nhạt nhân gian trăm họ lầm than như vậy? Nếu nói hết thảy đều do nhân quả báo ứng, vậy tội ác tày trời nào mới có thể khiến nhiều người vô tội thiện lương biến thành ác ma ăn thịt người thế kia, mà những “ác ma ăn thịt người” chân chính lại vẫn sống làm hại thế nhân? “Tiểu Viễn, em canh chỗ này, anh đi lên xem thử.” Lúc nói ra những lời này, Giới Sân vô cùng tỉnh táo ý thức được bản thân yếu đuối. Cậu biết nếu nhóm Trương Dịch bị diệt toàn quân, bản thân mình cũng không còn dũng khí ra khỏi trại người yết.

“Anh Hòa thượng, đừng bỏ rơi em.” Bùi Viễn không nói hai lời đuổi theo. Cậu sợ chết nhưng cậu sợ chỉ còn một mình hơn, cậu không muốn sau khi cha mẹ mất lại trơ mắt nhìn những người cậu toàn tâm toàn ý tin cậy chết trước mắt một lần nữa, còn mình cậu sống cô đơn. Loại cảm giác ấy đau khổ lắm.

Giới Sân còn muốn khuyên nữa, Bùi Viễn đã trước một bước chạy ra khỏi chỗ bọn họ ẩn nấp, lần mò đi lên tầng hai trại người Yết. Anh bất đắc dĩ thở dài, nhanh chóng đuổi theo.

Sự việc kế tiếp có thể nói là hạnh phúc bất ngờ với bọn họ, hai người nhìn thấy nhóm Trương Dịch toàn bộ đều còn sống, không chỉ như thế còn cứu được thêm vài người, tuy rằng Cục thịt Trần bị gãy chân, mọi người đều bị thương ít nhiều, nghe nói còn có một người mất tích, nhưng so với suy đoán toàn quân bị diệt lúc trước của họ đã có thể coi như là kết quả siêu lý tưởng rồi.

Bởi vì Nam Thiệu chưa tỉnh, hơn nữa tạm thời hẳn không có gì nguy hiểm cho nên mọi người vẫn nghỉ tại chỗ, Giới Sân và Bùi Viễn dìu Trần Đống lại đây. Sau khi được Trương Dịch đồng ý, tinh hạch của con zombie dị năng hệ thổ được nhường cho Kim Mãn Đường, để cô mau chóng khôi phục dị năng chữa trị chân gãy cho Cục thịt Trần và Trần Đống. Chẳng qua không ngờ rằng cô lại không thể hấp thu. Không chỉ mình cô không hấp thu được, kể cả người đàn ông có dị năng hệ hỏa tên là Ngụy Thời và Triệu Đông, kể cả Cục thịt Trần đều không thể hấp thu. Người duy nhất có thể lại là người Trương Dịch không thích – Giang Hàng.

Khi Nam Thiệu bị hạ nhục, Trương Dịch cho rằng hơn phân nửa lỗi là của mình, nhưng không có nghĩa anh không ghét Giang Hàng. Anh thà rằng giữ viên tinh hạch này lại cho bọn Hùng Hóa Văn Bân ở huyện Dung Hà, ai cũng được còn hơn cho Giang Hàng, thế nhưng anh vẫn nhượng bộ. Bởi vì anh nghe nói người bị mất tích có khả năng bị zombie giấu bên trong vách đá, trước mắt chỉ mình Giang Hàng có hy vọng tìm được đối phương, dù thời gian qua lâu như vậy, người nọ có khả năng đã ngạt thở chết hoặc là bị zombie gặm chỉ còn xương cốt rồi, anh cũng không muốn ngăn cản mọi người tìm anh ta ra.

Thời gian chậm rãi trôi đi, Trương Dịch ôm gối ngồi cạnh Nam Thiệu, nhìn đàn zombie nhao nhao muốn bò lên phía dưới vực đá, sắc mặt bình tĩnh không biết đang suy nghĩ gì.

Từ Tịnh nhìn Triệu Đông phân công nhiệm vụ cho Giới sân và Bùi Viễn, còn mình trèo thang đá lên đỉnh núi nhìn thoáng qua. Cô thấy được hài cốt còn mới của thầy tế già người Yết, ba thi thể zombie bị đào mất tinh hạch, còn có đống dây leo biến dị màu xanh biếc bọc quanh nhà ở như quan tài. Cô không định chọc đám thực vật biến dị đó, sau khi xác định không có nguy hiểm liền quay về trong sơn động, chuẩn bị chờ hừng đông lên mới rời đi.

Giang Hàng còn đang hấp thu tinh hạch, thể lực cũng như tinh thần của Kim Mãn Đường và Ngụy Thời đều đã khôi phục nhiều. Bởi vì hai chân Trần Đống bị chặt đứt hoàn toàn, với năng lực hiện giờ của Kim Mãn Đường cũng không đủ để giúp y nối lành, cho nên chỉ có thể tạm thời giúp y ổn định các triệu chứng, sau đó bắt đầu trị liệu xương đùi phải đã gãy của Cục thịt Trần.

Tình trạng Triệu Đông càng ngày càng không tốt. Miệng vết thương zombie tạo ra thì dị năng hệ trị liệu bất lực, không khép lại được nhưng nó sẽ tự động cầm máu, dần khép lại, chẳng qua chỗ bị thương sẽ biến đen, tản ra mùi hôi. Sau khi bị cắn, quá trình biến thành zombie dựa vào điều kiện thể chất và nghị lực tinh thần mà diễn ra nhanh chậm và biến đổi khác nhau giữa mỗi người. Ngoài ra còn những yếu tố khác, ví dụ như đồ ăn.

“Có gì ăn không?” Sắc mặt Triệu Đông xám dần, nhưng nhiệt độ cơ thể lại cao dị thường, ánh mắt cũng bắt đầu  rã ra, mơ hồ hỏi một câu như vậy, sau đó như tự ý thức được mình đang nói gì, tự giễu cười ra tiếng rồi ngậm miệng.

Mọi người kể cả cô thật ra đã ăn cơm no lúc trưa rồi, kết quả sau khi tận mắt nhìn thấy bạn bè còn sống sờ sờ bị xé nát bón zombie ăn lại nôn hết ra. Hiện giờ nguy hiểm giải trừ, lập tức liền cảm giác được đói bụng khó chịu. Mà đám Trương Dịch còn thảm hơn, chỉ được ăn chút lương khô vớ vẩn lúc ở chuồng heo, lại còn đánh nhau mấy trận lớn, dạ dày nào còn tí gì. Cũng may sau tận thế, nhịn đói cũng trở thành bản năng số một, đợi đến hừng đông mới đi tìm đồ ăn vẫn tốt hơn. Nhưng hiển nhiên Triệu Đông còn đói hơn họ, hơn nữa đã đói tới độ khó có thể chịu đựng được, nếu không cô sẽ không mở miệng. Người từng có kinh nghiệm bị zombie cào cắn đều biết, bên cạnh sốt cao và đau đớn như cơ bắp xương cốt toàn thân tấc tấc nứt toạc đồng thời đánh úp thì còn có cảm giác đói khát, khi đó nhìn thấy cái gì đều hận không thể bắt lại nhét vào trong miệng, ngày thường mùi người sống không có cảm giác gì sẽ trở nên thơm ngọt lạ thường. Lúc này ngoại trừ nhét đầy đồ ăn căng nứt dạ dày hoặc năng tự khống chế mạnh mẽ thì không còn bất cứ biện pháp đối kháng nào nữa. Mà khi lý trí hoàn toàn biến mất, cũng là lúc người sống biến thành zombie.

“Để tôi đi tìm.” Khi mọi người ở đây đều đang im lặng, Giới Sân đột nhiên nói.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn anh, phần lớn tinh thần và sức lực hiện giờ của Triệu Đông đều dùng để chống cự với mùi vị ngon lành từ những người sống khác chung quanh mình, ngược lại không nghe được, cho nên cũng chưa ngăn cản. Bùi Viễn vẫn luôn ở cạnh Hòa thượng, từ sớm đã nhận ra sự khác thường của anh, lúc này trong mắt không khỏi hiện lên vẻ lo lắng, không nghĩ nhiều liền nói “Em đi cùng anh.”

Giới Sân phất phất tay với cậu, gỡ một cây đuốc từ vách đá xuống, ném một câu “Đừng ai đi theo tôi.” Sau đó dưới cái nhăn mày của Từ Tịnh và ánh mắt nghi hoặc của Trương Dịch, nhanh chóng ra ngoài động.

“Tôi cũng đi.” Ngụy Thời đứng lên, nói theo. Thể lực của anh đã khôi phục, dị năng cũng khôi phục hơn phân nửa, không thể cứ ngồi nghỉ ở đây như người bị thương, anh không quen bọn Trương Dịch, họ cũng chẳng phải nhất định phải cứu anh, cho nên nếu đã khôi phục năng lực thì nên cố gắng góp một phần sức lực. Ở tận thế nếu không có tí mắt nhìn nào thì cái chết cũng không còn cách xa.

Ngụy Thời có dị năng hệ hỏa, anh đi thì đương nhiên làm người ta yên tâm hơn Bùi Viễn đi, Trương Dịch và Từ Tịnh vốn có nghi hoặc trong lòng cũng không nói gì nữa. Có người đi thăm dò tình huống bên ngoài cũng tốt, để tránh lại bị đánh trở tay không kịp.

“Chú ấy làm sao vậy?” Từ Tịnh hỏi Bùi Viễn. Hòa thượng rõ ràng nhìn không ổn.

Bùi Viễn lắc đầu, nhưng mau chóng nói tiếp “Có thể là quá lo lắng các anh chị.” Trực giác nói cho cậu biết rất có thể chính là đáp án này.

Từ Tịnh không hiểu cho lắm, Trương Dịch lại đã hiểu, trong lòng âm thầm thở dài, đừng nói là Hòa thượng, chính anh lúc trước cũng có áp lực tâm lý rất lớn, rất sợ đề nghị cứu người làm đồng đội hy sinh vô ích. Nếu thế cho dù chết thì anh cũng không thể tha thứ cho mình. Chẳng qua bây giờ người may mắn còn tồn tại vốn đã không nhiều, nếu không thể đoàn kết cùng nhau chiến đấu mà đều chỉ lo sống chết của bản thân và người bên cạnh, e rằng cuối cùng bọn họ cũng không đi xa được.

May mắn Giới Sân và Ngụy Thời cũng không gặp nguy hiểm gì, mau chóng trở về, còn mang theo một thùng thức ăn nước uống lớn. Gồm bánh bích quy và nước khoáng chưa bỏ niêm phong, không cần lo bên trong bị bỏ thuốc. Mọi người đều được chia một ít, Ngụy Thời ôm đồ dư lại đến cạnh Triệu Đông, mở một hộp đào, bản thân không ăn cũng không sợ tay dơ, cầm đút vào miệng cô.

Triệu Đông lúc này còn chút ít lý trí, nhưng vẫn thiếu chút nữa cắn luôn một phát vào tay Ngụy Thời, cô cảm giác được quả đào vốn ngọt thơm ăn vào lại như đồ thiu, nếu không phải mạnh mẽ nhịn xuống, chỉ sợ đã nôn ra.

“Trói tôi lại… Nhanh lên!” Đồng bạn chung quanh còn hấp dẫn cô hơn đồ ăn ngon lành ngày thường, cô biết mình không kiên trì lâu được, gian nan nuốt xuống đồ ăn trong miệng, cô vội gọi to thúc giục, sắc mặt dữ tợn. Rõ ràng cả người nóng bỏng, còn phải tập trung hết ý chí sức lực dằn lại khát vọng với thịt tươi người sống, sắc mặt cô càng ngày càng xám ngoét, trán lẽ ra đổ mồ hôi đầm đìa thì không nhìn thấy một giọt mồ hôi nào.

Ngụy Thời không nói nhiều, đứng dậy tháo dây thừng cột ở dàn tế xuống, nhưng không chờ anh tháo xong mang lại, Triệu Đông đã chịu không nổi ngã lăn xuống mặt đất, móng tay bật dài cào lên vách đá.

“Đừng nói với anh trai đã gặp tôi…” Cô ngẩng đầu nỗ lực muốn nhìn về phía những người khác, đáng tiếc lúc này đôi mắt cô đã mơ hồ không thấy gì, thanh âm cũng dần mất tiếng bắt đầu giống tiếng zombie thở dốc, làm người ta không nghe rõ ràng được, nhưng cô vẫn quyết đoán tuyên bố với chất giọng không nghe rõ gì, tự quyết định vận mệnh mình “Ra tay đi.”

Giới Sân và Bùi Viễn canh giữ bên người cô đều lui xa chút, Từ Tịnh lần đầu tiên cảm thấy súng trong tay thật nặng nề. Theo lý thuyết hai người bèo nước gặp nhau, không có thân không thiết, cô cũng không biết Triệu Xuân, đối phương biến thành zombie, nhiều lắm cô cảm thấy chút tiếc nuối thôi. Nhưng không biết vì sao, cô chợt thấy rất khó chịu, thậm chí còn có một nỗi bi thương không nói nên lời. Chỉ là mặc kệ cô hay người khác thống hận bi phẫn bao nhiêu, việc nên làm vẫn phải làm.

Ngay khi Từ Tịnh chậm rãi nâng súng lên, chuẩn bị bóp cò, một bàn tay duỗi lại đây ngăn cô lại.

Nam Thiệu tỉnh.

Dưới ánh nhìn bất ngờ không hiểu nhưng lại nhịn không được xen chút chờ mong của mọi người, Nam Thiệu dùng một biện pháp xem ra rất đơn giản với hắn hiện giờ, rút bớt lực sinh mệnh quá mức hoạt năng trên người Triệu Đông, ngăn chặn tiến trình hóa zombie. Rồi sau đó ở trong cơ thể Triệu Đông vốn còn thừa lực sinh mệnh tự chữa trị, cô vốn dĩ mới hóa zombie không lâu còn bảo tồn một chút tổ chức tế bào hoạt tính bắt đầu chậm rãi nghịch chuyển. Mà dù tự thân cô không có năng lực nghịch chuyển, Nam Thiệu cũng có thể dùng phương thức nuôi dưỡng lực sinh mệnh để rút đi quá trình biến đổi.

Đương nhiên bản thân Nam Thiệu cũng không thể tưởng tượng được, hành động vốn mang tính cấp cứu lúc cửu tử nhất sinh lại mang đến một cơ hội lớn cho hắn, lực sinh mệnh không ngừng tăng lên gấp đôi làm cho năm giác quan cùng với tố chất thân thể cũng được cải thiện trên diện rộng, tốc độ sức mạnh nghe nhìn ngửi nếm cảm nhận giống người biến dị thêm lần nữa. Lúc trước thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Mà dị năng bản thân hình như lại đột phá thêm một cấp, tầng sa mỏng vốn che phủ hết thảy rốt cuộc bị xốc lên, hết thảy về sinh mệnh đều rõ ràng trước mặt hắn. Trừ những điều bên ngoài này, hắn tựa hồ… còn có thêm một loại dị năng khác. Có điều so với chấn động do dị năng sinh mệnh phát triển, cái này có thể tạm thời gạt sang một bên.

Nam Thiệu phát hiện, thứ trong mắt hắn vốn trước kia là một đám sương mù mờ mịt bây giờ hoàn toàn hiện ra chân tướng. Giống như có được mắt thấu thị, cơ thể người ở trước mặt hắn như một bức tranh cuốn trải dài, cơ bắp xương cốt, lục phủ ngũ tạng, mạch máu, lượng máu lưu động, hệ thần kinh, tuyến dịch, thậm chí cả các tế bào phân chia, sinh sôi hay chết đi, giống như một vũ trụ nhỏ độc lập, có núi non sông nước, trời trăng sao sáng, sinh mệnh nảy mầm, tuần hoàn không nghỉ. Mà đám sương mù đại biểu cho lực sinh mệnh chính là năng lượng sinh ra cùng với tế bào mới, khi tế bào già chết đi, năng lượng này cũng sẽ biến mất theo, thay thế chúng là tế bào mới sinh. Mà đến tột cùng, năng lượng sinh tế bào hay tế bào mới sinh tạo ra năng lượng, hắn tạm thời chưa thể phân biệt được, nhưng hắn có thể xác định năng lượng này càng nhiều, tế bào phân chia sinh sôi sẽ càng mạnh. Và nếu ngược lại thì quá trình chân chia tế bào sẽ bị ức chế.

Quá trình hóa thành zombie thực chất là quá trình năng lượng sinh mệnh phát triển bạo phát trong khoảng thời gian ngắn, làm tế bào phân chia gia tốc, thay đổi thể chất, kích phát tiềm lực thân thể, nhưng loại thay đổi này vì quá mức kịch liệt sẽ tạo thành thống khổ, tạo ra siêu năng lượng không thể tưởng tượng được, đồng thời sinh ra lượng nhiệt lớn, là nguyên nhân cơ thể nóng lên và cảm giác đói khát không kiểm soát. Mà khi thân thể không thể cung cấp năng lượng cơ bản để tiến hóa, tế bào sinh sôi sẽ nhanh chóng già chết, dẫn đến bộ máy sinh học của ta dần dần lão hóa rồi chết theo, nhưng cảm giác đói khát cảm lại vẫn còn. Về phần những điều khác trong quá trình này, như là nguyên nhân thành bại quyết định ai sẽ bị biến thành zombie hay tiến hóa, vì sao thành zombie xong lại thích ăn thịt người sống, trước mắt Nam Thiệu vẫn không thể biết được. Nhưng nó cũng không trở ngại việc hắn nghĩ cách ngăn cản hoặc đảo ngược quá trình biến thành zombie.

Sự thật chứng minh, hắn thành công.

Cả thân thể và tinh thần đều mỏi mệt, Triệu Đông tỉnh dậy sau hôn mê nhưng sắc mặt cô đã khôi phục bình thường, vảy móng cứng rắn mọc trên tay cũng biến mất. Khiếp sợ đã không đủ để hình dung tâm tình mọi người ở đây, bởi vì bọn họ đã ý thức được, chỉ cần có Nam Thiệu, bọn họ không cần chiến đấu lúc nào cũng phải lo bị zombie cào thương nữa.

Mà Nam Thiệu – nhân vật được mọi người chú ý bây giờ đang ngồi ăn ngấu nghiến, Giới Sân và Ngụy Thời lại đi ra ngoài kiếm đồ ăn thêm một chuyến mới đủ cho hắn. Lực sinh mệnh và thân thể tiến hóa tiêu hao phần lớn năng lượng của hắn làm hắn đói cực kỳ, ăn nhiều thức ăn như vậy mà bụng không thấy to ra.

“Anh Thiệu, anh lại đẹp trai hơn nữa rồi.” Bùi Viễn nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, đột nhiên phát biểu một câu. Mặt mũi không thay đổi, nhưng hình như góc cạnh sắc nét hơn, hình thể cũng dường như hoàn mỹ hơn, dù ngồi một chỗ cũng cho người ta một cảm giác khỏe khắn tràn ngập sức mạnh. Giống như vừa thoát xác, người vẫn là người cũ, cũng không thể nói hoàn toàn thay đổi, nhưng cảm giác chỉnh thể xác thật làm người ta phải trừng to mắt.

Nam Thiệu sửng sốt, hắn có thể cảm giác được sức mạnh to lớn chạy trong cơ thể, có điều thời gian ngắn chưa cảm thấy thay đổi về ngoại hình, hắn kỳ thật cũng không tin nhưng vẫn hỏi Trương Dịch “Thật à?”

Trương Dịch mỉm cười gật đầu. Vì thế Nam Thiệu cười rộ lên, toàn thân đều tỏa ra hơi thở sung sướng, hắn kỳ thật vẫn không tin, cũng hoàn toàn không để ý chuyện thay đổi bề ngoài, nhưng được Trương Dịch công nhận lại làm hắn cực kỳ vui vẻ.

Tâm trạng vui vẻ, bụng no, hắn dứt khoát nối chân cho Trần Đống luôn. Bởi vì dị năng đột phá, tuy hắn nối chân không thể nói là dễ như trở bàn tay nhưng cũng không hề cố sức giống lúc trước khi chữa thương cho Trương Dịch. Chờ nối xong hai chân, sắc trời mới sáng lên, hắn thậm chí còn làm tiếp việc Kim Mãn Đường chưa làm xong, giúp nối xương đùi phải gãy cho Cục thịt Trần, thậm chí chữa luôn di chứng bị thương lúc trước ở thị trấn Vọng Dương. Còn bên kia, Giang Hàng hấp thu xong tinh hạch, dị năng giống như cũng có đột phá, không phụ sự mong đợi của mọi người, cứu Tôn Mân đã tắt thở từ trong vách đá ra.

Tuy rằng chết mất một người, nhưng lần cứu viện này rốt cuộc vẫn coi như đạt được kết quả không tồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện