Edit: Minh Minh
Dt bước vào phòng, còn cô vẫn cười hi hi chạy ùa về chỗ đặt vali tìm đồng phục của SP rồi ướm thử ngoài váy choàng của mình.
Lúc mở khóa kéo, cô còn khó chịu cầm tay cậu…
Nhiệt độ của đôi tay kia vì say rượu mà cực kì nóng bỏng, từ lúc tay cô lần lần trượt lên mu bàn tay cậu đã làm cho cậu cứng người, không dám động đậy.
“Á, Ngô Bạch, tôi nhớ đến một chuyện,” Cô mờ mịt chưa phát hiện ra, còn nghiêm túc nói với cậu, “Tôi vừa thấy danh sách thi đấu, đánh giá sơ bộ người mà cậu sẽ gặp ở vòng 1/16 ấy, thấy tôi ghê không? Ha ha, ha ha…”
“Ừ, ghê thật.” Cậu hít một hơi thật sâu, động tay giữ chặt khóa kéo.
“Cái người đó ấy à, chơi cực kì xấu, cậu muốn thắng hắn ta thì đừng nên đùng Zerg. Năm ngoái hắn ta sử dụng chiến thuật tháp phòng thủ Protoss chuyên dùng để đối phó với Zerg, đó là xây dựng một quả cầu lớn liên tục tạo màn chắn khổng lồ cướp giết binh sĩ của chủng tộc Zerg… À, cậu hiểu ý tôi chứ?” Cô mở tròn mắt, chăm chăm nhìn vào Dt.
Không hổ là Appledog, trong trạng thái say xỉn thế này mà còn có thể phân tích chiến thuật…
“Tôi hiểu mà,” Cuối cùng cậu cũng kéo được khóa kéo kên, cẩn thận từng li từng tí một, “Hiện nay chiến thuật Hooligan không thể chắc thắng như trước nữa rồi, chỉ làm phí thời gian của nhau thôi.”
“Thật! Thông! Minh!” Cô vỗ tay đôm đốp.
“Không sao, tôi chạm trán anh ta thì dùng Zerg, nhất định sẽ khiến anh ta thua tâm phục khẩu phục.”
Phù, cuối cùng đã kéo khóa lên đến xương quai xanh.
An toàn.
Cậu buông tay.
Sau đó, soạt soạt,
Ngải Tình kéo rẹt một cái, cởi hết áo, ném lên bệ cửa sổ…
Dt không nhịn được nữa, bật cười.
Nụ cười này có bất lực, cũng có gì đó nhẹ nhõm.
Có lẽ chỉ ngay lúc này cậu mới có thể bày tỏ và bộc lộ ý muốn bảo vệ cô trước mặt cô.
“Sao rườm rà vậy nhỉ, cậu,” Ngải Tình bất mãn chuyện cậu biết rõ địch phía trước mà vẫn cứ đâm đầu, lấy trứng chọi đá, cô nóng nảy đi tới đi lui, đi đến choáng váng cả người, nghiêng nghiêng ngã ngã rồi rầm một cái, ngã xuống thảm, “Không thể thế được, tôi muốn chúng ta đứng nhất với đứng nhì…”
Chẳng cần quan tâm ai nhất, cứ để đội tuyển Trung Quốc nhất trước rồi nói sau.
Cô buồn rầu bức thảm lông.
Dt cười cười, ngồi xổm trước mặt cô: “Tôi sẽ hoàn thành mong muốn của cô.”
Ba người đứng đầu nhất định của Trung Quốc.
Cô ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú ngồi trước mặt mình, nhíu mày, đưa tay sờ sờ tóc cậu: “Nếu cậu không đội mũ, thì chắc là mới gội đầu xong nhỉ, tóc này,” Cô sờ sờ mái đầu bị xẹp xuống, “Chẳng ra hình thù gì cả, xấu chết thôi.”
“…” Nói thật, cậu vẫn luỗn thấy mình xấu hay không không mấy quan trọng.
Cô chậc chậc lưỡi, lắc đầu: “Nhan sắc một trăm điểm, nhưng mà còn chín mươi điểm vì tóc xấu.”
Câu này hình như thật rồi. Cậu nghĩ.
“Ngô Bạch…” Cô nói chuyện không rõ ràng, mơ hồ kêu tên cậu.
“Ừ?” Bỗng cậu cảm thấy, lâu lâu cô uống say như vầy cũng tốt.
“Cậu thích tôi phải không?”
Yên tĩnh.
Yên tĩnh.
Thật sự rất yên tĩnh.
Cô nghiêm túc nhìn cậu, làm cho cậu có ảo giác rằng cô vẫn còn ý thức.
Nhưng không, cậu nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ đó.
Theo tính cách của Ngải Tình, nếu cô còn chút gì đó tỉnh táo thì sẽ không trực tiếp hỏi câu đó.
Mặc dù… Cậu rất muốn nói với cô rằng, đúng vậy, đã thích từ rất lâu rồi, nhưng chỉ đành rũ mắt, duy trì không khí yên lặng, không hề đáp trả. Không nói “không” vì cậu không muốn nói dối, nhưng cũng chẳng nói “phải” vì cậu muốn nói từ đó ở một nơi thích hợp, ở cái lúc mà cô tỉnh táo, có thể nghe rõ ràng những lời cậu muốn bày tỏ.
Lúc này hai người rất gần nhau.
Cô ngồi bệt còn cậu nửa ngồi nửa quỳ, chỉ cần cậu muốn, xích lại gần thêm chút nữa là được rồi.
Nhất là khi cô còn đang nghiêm túc ngửa đầu nhìn cậu, quả thực muốn làm gì cũng rất dễ. Cậu nghe tiếng tim mình đập trong lồng ngực, vừa mạnh mẽ vừa hỗn loạn, như muốn đánh vỡ xiềng xích lý trí, thoát khỏi thế giằng co…
Cô vẫn còn ngây thơ hỏi tiếp: “Phải không?”
“…”
“Hay tôi nhầm nhỉ?”
“…”
“Chà,” Cô khẽ thở dài, cúi thấp đầu, ôm lấy đầu gối, “Chẳng có ai thích tôi cả.”
Cô cuộn mình ngồi trước mặt cậu, không gian yên tĩnh trở lại.
Vì thế cô không thấy được người trước mặt vừa mới nới lỏng tay đã nhanh chóng nắm tay lại thành nắm đấm. Nếu như cậu không phải Ngô Bạch mà là một người đàn ông nào đó, thì cậu sẽ không phải chỉ biết thở dài nhìn cô mà ôm ngay cô vào trong ngực.
HẾT CHƯƠNG 2.15
Dt bước vào phòng, còn cô vẫn cười hi hi chạy ùa về chỗ đặt vali tìm đồng phục của SP rồi ướm thử ngoài váy choàng của mình.
Lúc mở khóa kéo, cô còn khó chịu cầm tay cậu…
Nhiệt độ của đôi tay kia vì say rượu mà cực kì nóng bỏng, từ lúc tay cô lần lần trượt lên mu bàn tay cậu đã làm cho cậu cứng người, không dám động đậy.
“Á, Ngô Bạch, tôi nhớ đến một chuyện,” Cô mờ mịt chưa phát hiện ra, còn nghiêm túc nói với cậu, “Tôi vừa thấy danh sách thi đấu, đánh giá sơ bộ người mà cậu sẽ gặp ở vòng 1/16 ấy, thấy tôi ghê không? Ha ha, ha ha…”
“Ừ, ghê thật.” Cậu hít một hơi thật sâu, động tay giữ chặt khóa kéo.
“Cái người đó ấy à, chơi cực kì xấu, cậu muốn thắng hắn ta thì đừng nên đùng Zerg. Năm ngoái hắn ta sử dụng chiến thuật tháp phòng thủ Protoss chuyên dùng để đối phó với Zerg, đó là xây dựng một quả cầu lớn liên tục tạo màn chắn khổng lồ cướp giết binh sĩ của chủng tộc Zerg… À, cậu hiểu ý tôi chứ?” Cô mở tròn mắt, chăm chăm nhìn vào Dt.
Không hổ là Appledog, trong trạng thái say xỉn thế này mà còn có thể phân tích chiến thuật…
“Tôi hiểu mà,” Cuối cùng cậu cũng kéo được khóa kéo kên, cẩn thận từng li từng tí một, “Hiện nay chiến thuật Hooligan không thể chắc thắng như trước nữa rồi, chỉ làm phí thời gian của nhau thôi.”
“Thật! Thông! Minh!” Cô vỗ tay đôm đốp.
“Không sao, tôi chạm trán anh ta thì dùng Zerg, nhất định sẽ khiến anh ta thua tâm phục khẩu phục.”
Phù, cuối cùng đã kéo khóa lên đến xương quai xanh.
An toàn.
Cậu buông tay.
Sau đó, soạt soạt,
Ngải Tình kéo rẹt một cái, cởi hết áo, ném lên bệ cửa sổ…
Dt không nhịn được nữa, bật cười.
Nụ cười này có bất lực, cũng có gì đó nhẹ nhõm.
Có lẽ chỉ ngay lúc này cậu mới có thể bày tỏ và bộc lộ ý muốn bảo vệ cô trước mặt cô.
“Sao rườm rà vậy nhỉ, cậu,” Ngải Tình bất mãn chuyện cậu biết rõ địch phía trước mà vẫn cứ đâm đầu, lấy trứng chọi đá, cô nóng nảy đi tới đi lui, đi đến choáng váng cả người, nghiêng nghiêng ngã ngã rồi rầm một cái, ngã xuống thảm, “Không thể thế được, tôi muốn chúng ta đứng nhất với đứng nhì…”
Chẳng cần quan tâm ai nhất, cứ để đội tuyển Trung Quốc nhất trước rồi nói sau.
Cô buồn rầu bức thảm lông.
Dt cười cười, ngồi xổm trước mặt cô: “Tôi sẽ hoàn thành mong muốn của cô.”
Ba người đứng đầu nhất định của Trung Quốc.
Cô ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú ngồi trước mặt mình, nhíu mày, đưa tay sờ sờ tóc cậu: “Nếu cậu không đội mũ, thì chắc là mới gội đầu xong nhỉ, tóc này,” Cô sờ sờ mái đầu bị xẹp xuống, “Chẳng ra hình thù gì cả, xấu chết thôi.”
“…” Nói thật, cậu vẫn luỗn thấy mình xấu hay không không mấy quan trọng.
Cô chậc chậc lưỡi, lắc đầu: “Nhan sắc một trăm điểm, nhưng mà còn chín mươi điểm vì tóc xấu.”
Câu này hình như thật rồi. Cậu nghĩ.
“Ngô Bạch…” Cô nói chuyện không rõ ràng, mơ hồ kêu tên cậu.
“Ừ?” Bỗng cậu cảm thấy, lâu lâu cô uống say như vầy cũng tốt.
“Cậu thích tôi phải không?”
Yên tĩnh.
Yên tĩnh.
Thật sự rất yên tĩnh.
Cô nghiêm túc nhìn cậu, làm cho cậu có ảo giác rằng cô vẫn còn ý thức.
Nhưng không, cậu nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ đó.
Theo tính cách của Ngải Tình, nếu cô còn chút gì đó tỉnh táo thì sẽ không trực tiếp hỏi câu đó.
Mặc dù… Cậu rất muốn nói với cô rằng, đúng vậy, đã thích từ rất lâu rồi, nhưng chỉ đành rũ mắt, duy trì không khí yên lặng, không hề đáp trả. Không nói “không” vì cậu không muốn nói dối, nhưng cũng chẳng nói “phải” vì cậu muốn nói từ đó ở một nơi thích hợp, ở cái lúc mà cô tỉnh táo, có thể nghe rõ ràng những lời cậu muốn bày tỏ.
Lúc này hai người rất gần nhau.
Cô ngồi bệt còn cậu nửa ngồi nửa quỳ, chỉ cần cậu muốn, xích lại gần thêm chút nữa là được rồi.
Nhất là khi cô còn đang nghiêm túc ngửa đầu nhìn cậu, quả thực muốn làm gì cũng rất dễ. Cậu nghe tiếng tim mình đập trong lồng ngực, vừa mạnh mẽ vừa hỗn loạn, như muốn đánh vỡ xiềng xích lý trí, thoát khỏi thế giằng co…
Cô vẫn còn ngây thơ hỏi tiếp: “Phải không?”
“…”
“Hay tôi nhầm nhỉ?”
“…”
“Chà,” Cô khẽ thở dài, cúi thấp đầu, ôm lấy đầu gối, “Chẳng có ai thích tôi cả.”
Cô cuộn mình ngồi trước mặt cậu, không gian yên tĩnh trở lại.
Vì thế cô không thấy được người trước mặt vừa mới nới lỏng tay đã nhanh chóng nắm tay lại thành nắm đấm. Nếu như cậu không phải Ngô Bạch mà là một người đàn ông nào đó, thì cậu sẽ không phải chỉ biết thở dài nhìn cô mà ôm ngay cô vào trong ngực.
HẾT CHƯƠNG 2.15
Danh sách chương