Sự lạnh lẽo trong mắt Thẩm Thanh Lan khiến Nhan Thịnh Vũ hốt hoảng, vốn định lẽo đẽo tiếp nhưng đành phải dừng lại.

Hành vi bám chặt không buông thế này vốn chẳng phải là tác phong của Nhan Thịnh Vũ. Nhưng anh ta bỗng nhiên cảm thấy tò mò về cô gái lạnh lùng này, nên ma xui quỷ khiến đồng ý với lời đề nghị vô lý của bạn cùng phòng, thậm chí còn coi là cái cớ để tiếp cận Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan mệt mỏi vì Nhan Thịnh Vũ cứ quấn lấy. Cô đến trường học cũng chỉ vì đột nhiên thấy hứng thú. Bây giờ xảy ra chuyện này, cô bèn dứt khoát trở về Giang Tâm Nhã Uyển. Có thời gian thì đọc sách, uống trà, thỉnh thoảng thuận tay vẽ phác họa một hai nét, hoặc là về Đại Viện trò chuyện với hai ông cụ. Thời gian trôi qua rất nhàn nhã.

Về Đại Viện, cô cũng không lần nào chạm mặt Sở Vân Dung và Thẩm Hi Đồng. Nghe nói họ đang chuẩn bị buổi biểu diễn cá nhân cho Thẩm Hi Đồng.

Nhan Thịnh Vũ lấy được số điện thoại của Thẩm Thanh Lan từ người khác. Nhưng cuộc gọi vừa thông đã bị Thẩm Thanh Lan tắt máy. Anh ta cố tình gọi tiếp thì không gọi được nữa, liền biết mình đã bị chặn số.

Nhan Thịnh Vũ không biết phải làm sao. Chẳng lẽ anh ta khiến người khác ghét như vậy sao? **

Thẩm Thanh Lan nằm trên ghế sưởi nắng, đang cầm một quyển sách chậm rãi đọc. Chuông điện thoại di động vang lên, cô thấy tên người gọi đến liền bắt máy.

“Thanh Lan, Thanh Lan, tớ...” Điện thoại vừa thông, giọng nói hưng phấn của Vu Hiểu Huyên đã vang lên từ đầu dây bên kia.

“Thanh Lan, tớ kích động quá, tớ thật sự rất vui.”

“Tớ biết cậu vui rồi. Chúng ta cứ bình tĩnh trước đã. Cậu nói cho tớ biết, rốt cuộc có chuyện gì mà khiến cậu vui thế?” Giọng nói của Thẩm Thanh Lan từ tốn, dịu dàng êm tai, khiến Hiểu Huyên lập tức bình tĩnh lại. Nhưng nụ cười trên môi không tài nào tắt được.

“Thanh Lan, tớ được đoàn phim chọn rồi.” Giọng nói vui sướng của Vu Hiểu Huyên suýt nữa đã đâm thủng màng nhĩ Thẩm Thanh Lan. Cô để điện thoại ra xa một chút, tránh cho tai mình gặp nạn lần nữa.

“Được đoàn phim chọn? Chuyện gì xảy ra thế?”

“Việc đó, chẳng phải là tớ đến thành phố Tân Ninh du lịch sao? Vừa khéo, lại gặp phải đoàn làm phim đang quay phim ở đó. Trong đó còn có minh tinh An Duyệt mà tớ thích. Tớ liền muốn đến đó chụp ảnh chung với cô ấy, nhưng cô ấy đang quay phim, không thể quấy rầy. Thế là tớ đứng cạnh đó để chờ. Cậu cũng biết đó, thời tiết bây giờ rất nóng, cả người chúng tớ đầy mồ hôi...” Vu Hiểu Huyên thao thao bất tuyệt.

“Kể đoạn chính.” Thẩm Thanh Lan đen mặt.

“À à, đoạn chính là, trong đoàn làm phim có một diễn viên đột nhiên bị mệt, nên họ tuyển diễn viên ngay tại đó. Kết quả là tớ được chọn. Ha ha, Thanh Lan, tớ rất vui. Tớ có thể gặp gỡ An Duyệt ở cự ly gần rồi.” Vu Hiểu Huyên vui đến nỗi không thể tự kiềm chế được.

“Cậu diễn vai gì?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

“Đương nhiên là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe thủng xăm, là… người qua đường Giáp.” Sau khi nói ba chữ cuối, giọng Vu Hiểu Huyên bé lại như muỗi kêu. Nếu như không có thính lực hơn người, e rằng Thẩm Thanh Lan cũng không nghe được.

Thẩm Thanh Lan:... Cô biết ngay là thế mà.

Diễn viên trong đoàn làm phim đã được chọn lựa kỹ càng trước đó. Cho dù trong lúc quay có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, họ cũng không thể tuyển diễn viên ngay tại trường quay, trừ diễn viên quần chúng.

“Nhưng có sao đâu. Đây là lần đầu tiên tớ xuất hiện trước ống kính, lại còn là cổ trang. Tớ có cả ảnh chụp đây, đợi lát nữa tớ gửi cho cậu xem.” Vu Hiểu Huyên đầy phấn chấn.

Đây chính là lần đầu tiên cô ấy đóng phim! Mặc dù chỉ là người qua đường Giáp, nhưng vẫn là đóng phim mà.

Trái lại, Thẩm Thanh Lan không hề có ý cười nhạo cô bạn. Một Vu Hiểu Huyên đơn thuần vui vẻ như vậy mới là dáng vẻ mà cô thích nhất.

“Thanh Lan, không nói chuyện với cậu nữa, đến lượt tớ rồi.” Vu Hiểu Huyên vội vàng cúp điện thoại. Chẳng mấy chốc, Wechat trên điện thoại của Thẩm Thanh Lan đã có âm báo tin nhắn.

Thẩm Thanh Lan ấn mở, là một tấm hình. Vu Hiểu Huyên mặc một bộ đồ cổ trang bằng vải thô, đeo một món trang sức trên đầu, mặt được hóa trang đơn giản, tùy tiện. Có thể thấy thợ trang điểm làm dối, khiến nhan sắc của Vu Hiểu Huyên cũng bị kéo thấp xuống.

Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ. Đây chính là đồ hóa trang siêu đẹp mà Vu Hiểu Huyên nói sao?

Nhưng hiếm khi thấy Hiểu Huyên tỏ vẻ nhiệt tình với chuyện gì. Cô có nên ra tay giúp cậu ấy một chút không? Thẩm Thanh Lan chống cằm, trầm tư.

Khoảng một giờ sau, Vu Hiểu Huyên lại gọi đến, “Thanh Lan, tớ đóng máy rồi.”

Thẩm Thanh Lan không nhịn được, hơi nhoẻn miệng. Ừ, một vai qua đường Giáp đã đóng máy rồi, tớ nên chúc mừng cậu sao? Cái đồ ngốc này.

“Hiểu Huyên, cậu thấy có hứng thú đối với việc đóng phim à?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện