Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Thanh Lan nữa, mấy người vừa trốn sau bụi cỏ mới ùa ra.

“Thịnh Vũ, sao rồi? Hoa khôi Thẩm có đồng ý không?” Một nam sinh dáng người cao gầy không chờ được nữa mà hỏi.

“Việc này còn phải hỏi sao? Nhìn là biết chắc chắn đã từ chối rồi, có phải không Thịnh Vũ?” Một cậu nam sinh hơi thấp nói.

Ở đây còn một nam sinh thứ ba, mặc áo sơ mi ca rô màu lam nhạt, có nụ cười như du côn, “Hot boy của chúng ta bị thua cược mất rồi.”

Thì ra hôm đó, ba người đã vô tình nhìn thấy Nhan Thịnh Vũ và Thẩm Thanh Lan đứng nói chuyện với nhau. Sau khi trở về ký túc xá, họ lập tức đánh cược Nhan Thịnh Vũ có thể mời Thẩm Thanh Lan tham gia hoạt động quan hệ hữu nghị vào cuối tuần không. Nếu mời được, ba người bọn họ sẽ phụ trách quét dọn vệ sinh phòng ngủ một tháng. Nếu không được, Nhan Thịnh Vũ sẽ giúp bọn họ giặt tất một tuần.

Nhan Thịnh Vũ cũng không phải là người thích tham gia mấy trò thế này, vậy mà lại lần đầu tiên đồng ý. Ba người còn lại dĩ nhiên càng vui sướng hơn.

Nhan Thịnh Vũ nhìn ba người, “Còn hai ngày nữa mới đến cuối tuần, gấp gì chứ.”

Ba người bĩu môi, cũng không chê cười cậu ấy mạnh miệng. Thanh niên hai mươi, đang độ tuổi háo thắng. Nhan Thịnh Vũ cũng không ngoại lệ.

Thẩm Thanh Lan từ chối, ngược lại đã kích động khát vọng chinh phục ẩn sâu trong lòng anh ta.

“Bạn học Thẩm, chúng ta lại gặp nhau rồi, cùng ăn một bữa cơm đi.” Nhan Thịnh Vũ đứng trước mặt Thẩm Thanh Lan, cười tủm tỉm, không hề có vẻ xấu hổ vì bị từ chối vào sáng nay.

Dường như đã bị Thẩm Thanh Lan nhìn thấu, Nhan Thịnh Vũ dứt khoát không tìm cớ ngẫu nhiên gặp nhau nữa, mà bây giờ rõ ràng là đi theo cô luôn.

Thẩm Thanh Lan không chớp mắt, vốn không thèm phản ứng lại với anh ta.

Chỉ là, hình ảnh này không biết bị ai chụp lại, đăng lên diễn đàn trong trường học. Rất nhanh sau đó, mọi người đều biết Nhan Thịnh Vũ - nghiên cứu sinh năm hai đại học B đang theo đuổi hoa khôi lạnh lùng - Thẩm Thanh Lan.

Tin tức vừa lan ra, trong trường lập tức sôi trào. Có người thấy tốt, hy vọng bọn họ sẽ ở bên nhau. Đương nhiên cũng có người lén lút nguyền rủa. Hầu hết các nam sinh đều cười trên nỗi đau của người khác. Ba năm đại học, người theo đuổi Thẩm Thanh Lan cho dù không tới một nghìn thì cũng đến tám trăm. Nhưng từ trước tới nay, chưa từng thấy Thẩm Thanh Lan tỏ vẻ ôn hòa với bất kỳ ai. Thậm chí bên cạnh cô còn chẳng có lấy một người bạn là phái nam.

Còn Nhan Thịnh Vũ quả thật ưu tú đến nỗi bọn họ chỉ có thể ngước nhìn. Nhưng như vậy thì đã sao? Lúc Thẩm Thanh Lan vừa lên đại học, cũng có người gán ghép bọn họ. Chỉ tiếc ba năm trôi qua, hai người vẫn không hề có động tĩnh gì. Bây giờ lại có tin tức này, ai mà tin Nhan Thịnh Vũ có thể theo đuổi được Thẩm Thanh Lan chứ.

Còn các nữ sinh thì ghen ghét Thẩm Thanh Lan may mắn, lại được Nhan Thịnh Vũ yêu thích. Có ai mà không biết Nhan Thịnh Vũ là con cháu nhà danh môn, là Hồng Tam Đại* chân chính. Anh ta có ngoại hình đẹp trai, thành tích cao, là học sinh giỏi trong mắt các thầy cô giáo, tấm gương tốt cho các bạn học noi theo, là học bá của học bá**. Còn Thẩm Thanh Lan là cái thá gì chứ, ngoại trừ khuôn mặt và thành tích ra thì chẳng có gì hết, tính tình lại lạnh lùng kiêu ngạo.

* Hồng tam đại: Con cháu thế hệ thứ ba của những gia đình cách mạng, kế thừa ý chí của gia đình.

** Học bá: Ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ những người là hiện tượng trong trường, học giỏi, nhiều kiến thức, có thành tích cao.

Nhan Thịnh Vũ chính là bạch mã hoàng tử, là tình nhân trong mộng của các nữ sinh. Còn Thẩm Thanh Lan thì lại là hồ ly tinh quyến rũ hoàng tử.

Dù Thẩm Thanh Lan có ngốc đến mấy cũng nhận ra các bạn học không hòa nhã với cô. Cô loáng thoáng nghe được lời đồn, cũng chỉ cảm thấy vô lý. Để được yên tĩnh, cô còn về nhà ở một tuần. Đương nhiên, đây đều là những chuyện sau này.

Thẩm Thanh Lan không để ý đến Nhan Thịnh Vũ, nhưng anh ta vẫn mặt dày đi theo cô, “Bạn học Thẩm, anh không có ác ý, chỉ muốn mời em ăn bữa cơm thôi. Em không cần phải đề phòng như vậy. Mặc dù gia cảnh của anh chỉ tạm được, nhưng anh tự thấy nhân phẩm của mình khá ổn, không chơi mấy trò của con nhà giàu với em đâu.”

Nhan Thịnh Vũ cho rằng, Thẩm Thanh Lan nghĩ anh ta là gã đàn ông trăng hoa, thích đùa giỡn tình cảm con gái, nên mới ghét anh ta như vậy. Anh ta đành phải giải thích.

Nghe Nhan Thịnh Vũ lải nhải không ngừng, Thẩm Thanh Lan cuối cùng cũng hiểu vì sao Nhan Tịch lại thích líu ríu như vậy. Thì ra là di truyền từ dòng họ. Chỉ là, Nhan Tịch khiến Thẩm Thanh Lan cảm thấy cô bé ấy đáng yêu. Còn cái tên trước mắt này, cô quả thật chỉ thấy anh ta om sòm.

Nếu Nhan Thịnh Vũ biết Thẩm Thanh Lan đánh giá anh ta như thế, đoán chừng sẽ khóc òa thật mất.

“Nhan Thịnh Vũ, tôi đã nói rồi. Mặc kệ anh có mục đích gì, xin anh hãy dừng lại. Tôi sẽ không đồng ý bất cứ yêu cầu gì của anh. Còn nếu anh cứ thích lằng nhằng không ngừng như thế, tôi tuyệt đối sẽ không khách sáo với anh đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện