Thẩm lão gia nhìn gò má sưng đỏ của cháu gái, thấy trên mặt nó lại tỏ vẻ chẳng để ý gì, ông lại thở dài một hơi nặng nề.

“Chị Tống, lấy ít đá lại đây.” Phó Hoành Dật lên tiếng.

Chị Tống không xa lạ gì Phó Hoành Dật, biết quan hệ giữa hai nhà, nghe vậy liền vội vàng phòng bếp lấy nước đá.

“Ông nội, cháu không sao thật mà, ông về với bà nội đi, vừa rồi ồn ào, chắc bà nội cũng nghe thấy. Ông về giải thích với bà, cháu bây giờ thế này, không nên đi thì hơn, đỡ khiến bà lo lắng.”

Nhớ tới vợ già, Thẩm lão gia hơi bận lòng, ông nhìn kỹ lại gương mặt cháu mình, “Ông tin chuyện hôm nay không liên quan tới cháu. Trong lòng ông rất hiểu cháu là đứa trẻ thế nào, ông tin tưởng cháu.”

Trong lòng Thẩm Thanh Lan như có dòng nước ấm chảy qua.

“Ông Thẩm, ông đi xem bà trước đi, cháu trông em ấy giúp ông.”

Không biết Thẩm lão gia nghĩ gì mà cũng không phản đối, Thẩm Thanh Lan hơi nhướng mày.

“Đi thôi, tôi đỡ em xuống dưới.” Thấy Thẩm lão gia ra ngoài, Phó Hoành Dật bèn nói.

“Em bị thương ở mặt, không phải chân.” Mặt Thẩm Thanh Lan vô cảm nói.

“Em chắc chắn là mình vẫn đi được chứ?” Phó Hoành Dật nhìn thoáng qua chân cô với ánh mắt thâm thúy.

Đôi mắt đẹp của Thẩm Thanh Lan chớp nhẹ, thật không ngờ anh lại chú ý tới cái chân bị thương của mình. Vì cô không đề phòng Thẩm Hi Đồng nên bị cô ta kéo một cái, tuy cô đúng lúc lấy lại thăng bằng, không để bị ngã, nhưng do bất ngờ không kịp cảnh giác nên chân vẫn bị trật. Không muốn tỏ ra yếu kém trước mặt Phó Hoành Dật, cô bèn nhấc chân đi xuống lầu, vừa đi được một bước, trán cô đã hơi chau lại rồi nhanh chóng giãn ra, sau đó tự nhiên bước xuống bậc thang.

Phó Hoành Dật đứng bên cạnh, thấy nét mặt cô thay đổi, lại nhìn dáng vẻ điềm nhiên như không, chẳng hiểu sao trong lòng anh lại hơi tức giận.

Anh vòng tay ôm Thẩm Thanh Lan lên đi nhanh tới phòng khách. Thẩm Thanh Lan vô thức ôm cổ anh, hai người dựa sát nhau. Thậm chí cô ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người anh, hình như là mùi hoa lài, mùi hương của sữa tắm.

Hơi thở Thẩm Thanh Lan phả vào cổ Phó Hoành Dật, hơi nhột, khiến anh không kìm được mà ôm cô chặt hơn.

Phó Hoành Dật thả Thẩm Thanh Lan xuống ghế sofa, động tác thô lỗ, mang theo một chút tức giận khó hiểu. Anh không biết mình bị làm sao, chỉ là thấy dáng vẻ không coi thân thể mình ra gì của cô, trong lòng lại thấy hơi tức giận.

Phó Hoành Dật ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Thanh Lan. Không để ý sự ngăn cản của cô, anh cầm lấy chân phải, kéo ống quần lên, ngay lập tức, cổ chân sưng to hơn cái bánh bao của Thẩm Thanh Lan hiện ra trước mắt.

Phó Hoành Dật chau mày, mắt nhìn thẳng vào cô, “Không đau à?”

Thẩm Thanh Lan không kìm được mà thầm trợn mắt, cô cũng chẳng phải là người máy, sao lại không đau được? Chỉ là, so với những chuyện đã trải qua, chút đau đớn ấy lại chẳng nghĩa lý gì, cô... đã sớm quen rồi.

Nhìn gương mặt bình thản của Thẩm Thanh Lan, mặt Phó Hoành Dật đen lại, ngón tay đè xuống chỗ sưng đỏ của Thẩm Thanh Lan. Mặt cô biến sắc, cuối cùng cũng hiện vẻ đau đớn.

Phó Hoành Dật hài lòng rụt tay về, mắt hiện ý cười. Thẩm Thanh Lan cắn răng, biến thái từ đâu đến mà lại thích ức hiếp người bệnh thế này.

Cũng may là chị Tống đã tới. Phó Hoành Dật nhận túi chườm nước đá chị đưa, một túi thì đưa cho Thẩm Thanh Lan, còn anh cầm một túi trong tay, chườm lên cổ chân của cô.

Cảm giác mát lạnh chợt đến khiến cô không nhịn được mà run rẩy, đôi mày liễu nhíu lại.

Chị Tống nhìn hành động của Phó Hoành Dật, mắt chứa vẻ tươi cười. Trong ba đứa trẻ ở cái nhà này, người chị Tống thích nhất là Thẩm Thanh Lan.

Tuy Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt, đối xử với ai cũng thế, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nhưng chị Tống là người sống trong nhà họ Thẩm lâu năm, chăm sóc từ bậc cha chú của cô ấy nên chị hiểu rõ tính tình của ba đứa trẻ này.

Đừng nhìn Thẩm Thanh Lan tỏ vẻ lạnh lùng, thật ra cô mới là người ấm áp nhất.

“Em chỉ là một cô gái, không cần phải kiên cường như vậy.” Phó Hoành Dật thản nhiên nói, hiền hòa như anh trai.

Thẩm Thanh Lan chau mày nhìn anh, nếu nói thật ra thì việc này cũng đều do anh cả. Không phải là cô không nghe thấy lời đồn rầm rộ ở Bắc Kinh mấy hôm nay, dù sao bên cạnh cô cũng có một bà tám là Vu Hiểu Huyên.

Vu Hiểu Huyên biết rồi thì tức là Thẩm Thanh Lan cũng biết.

Thật ra, cô không hề tò mò về cái người được nhà họ Phó chọn làm cháu dâu mà mọi người đang bàn tán. Chỉ là tối hôm qua, ông nội lại như có như không ám chỉ với cô về nam chính trong chuyện này, khiến cô hứng thú hơn một chút.

Với một người từng gặp vô số trai đẹp như Thẩm Thanh Lan thì tướng mạo của Phó Hoành Dật vẫn thuộc loại cao cấp. Trong trí nhớ của cô, chỉ lác đác vài người là có thể so sánh ngoại hình với Phó Hoành Dật, Hàn Dịch gặp ngày hôm đó là một, anh của cô là một, cũng từng có một người nữa... chỉ tiếc là người kia đã...

Nhớ tới người này, Thẩm Thanh Lan lại hơi ngẩn ra. Chuyện quá khứ mới qua bao lâu, mà cô dường như đã không nhớ tới người đó nữa. Trải qua năm tháng, dường như nó thật sự đã chôn sâu trong dòng thời gian.

Thẩm Thanh Lan chỉ ngẩn người trong chớp mắt. Cô nhanh chóng bừng tỉnh lại, mắt nhìn chăm chú vào người đàn ông đang chườm đá cho mình.

Phó Hoành Dật ngồi xổm dưới đất, hơi cúi đầu. Thẩm Thanh Lan nhìn xuống anh từ trên cao, chỉ có thể thấy đỉnh đầu của anh từ góc độ này.

Chắc hẳn do vào quân ngũ nên anh để kiểu đầu đinh. Thật ra kiểu tóc này khá kén chọn, không hợp là nhìn rất quê mùa. Vậy mà nó vẫn không làm ảnh hưởng tới ngoại hình của anh. Anh có mái tóc gọn gàng, sợi tóc cứng. Có người nói người có tóc cứng thì tính tình cũng sẽ ương bướng.

Cởi quân trang ra, dường như anh đã rũ bỏ sự sắc bén ác liệt, ngay cả đôi mắt nhìn người khác cũng trở nên dịu dàng. Ai mà ngờ được một người đàn ông nhìn hiền hòa như vậy lại là Thiếu tướng trẻ tuổi nhất trong quân đội chứ.

Suy nghĩ của Thẩm Thanh Lan vẫn đang bay cao bay xa, cô hoàn toàn không nhận ra người nào đó đã ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Phó Hoành Dật tĩnh mịch, tựa như một vùng biển sâu nhìn không thấy đáy, lại toát ra vẻ thần bí, hấp dẫn người ta lạc vào đó tìm hiểu bí mật.

Thẩm Thanh Lan vô thức chớp mắt, không khỏi oán thầm trong lòng, người đàn ông này đúng thật là một tai họa.

“Tôi và Thẩm Hi Đồng không có bất cứ quan hệ gì, lời cô ta không phải là sự thật.” Phó Hoành Dật bỗng lên tiếng.

Thẩm Thanh Lan nhìn anh, không hiểu lắm, quan hệ giữa anh và Thẩm Hi Đồng phải giải thích với cô sao? Sau đó cô nhớ tới lời Thẩm Hi Đồng: “Trước đây chị không biết em cũng thích Hành Dật, nếu chị biết thì chắc chắn chị sẽ không giành với em“.

“Thẩm Hi Đồng nói tôi đẩy cô ta xuống, mẹ tôi tin, anh thấy thế nào?” Thẩm Thanh Lan khẽ hỏi.

Tuy hôm nay Thẩm Hi Đồng chưa từng bảo Thẩm Thanh Lan đẩy cô ta, nhưng ý nói xa nói gần lại rất rõ ràng.

“Tôi tin em không làm vậy.” Phó Hoành Dật nói chắc chắn.

Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Tại sao?”

“Vì em khinh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện