“Ông Thẩm, cháu không biết ông nội cháu đã nói gì với ông, nhưng cháu và Thanh Lan không phải như hai ông nghĩ đâu. Ít nhất là bây giờ không như thế, còn sau này... cho dù cháu và cô ấy có phát triển đến thế nào thì ít nhất, cô ấy vẫn luôn là em gái của cháu, cháu nhất định sẽ che chở cô ấy chu đáo.” Vẻ mặt Phó Hoành Dật nghiêm túc.
Anh không nói chắc như đinh đóng cột nên Thẩm lão gia cũng khó mà nói gì, thật ra trừ tuổi tác thì Phó Hoành Dật đúng là người trẻ tuổi xuất sắc nhất mà Thẩm lão gia biết.
Đời này của ông, sống đến bây giờ cũng không còn gì tiếc nuối, nếu như có thì chỉ là hy vọng cháu gái của mình tìm được một người thật lòng thương yêu, dốc hết sức để bảo vệ.
“Thôi, thôi, con cháu tự có phúc của chúng, ông già rồi, không xen vào nữa.” Thẩm lão gia phất tay, khẽ thở dài một hơi.
“Vậy mới đúng chứ, lão Thẩm, ông nghĩ xem, hai đứa nó có ngoại hình xuất sắc, lại còn thông minh. Nếu hai đứa nó kết hợp thì đứa trẻ sinh ra sẽ đáng yêu, thông minh đến nhường nào.” Phó lão gia bước lên nắm vai Thẩm lão gia thì thầm với ông.
Thấy hai người lại hòa hợp, Phó Hoành Dật đành lắc đầu về thư phòng, nếu không thể lập tức trở về quân đội thì phải gửi kế hoạch huấn luyện cho đội phó Mục Liên Thành trước. Có anh ta trông coi, đám nhóc kia cũng không dám lười biếng.
Tin tức truyền trong Bắc Kinh nhanh chóng bị dập tắt, Thẩm Hi Đồng còn chưa kịp đến thăm hỏi đã nghe một người bạn nói lại, cháu dâu nhà họ Phó vừa ý là Thẩm Thanh Lan chứ không phải cô ta.
Lúc nghe bạn nói vậy, lại thấy ánh mắt hả hê đó, Thẩm Hi Đồng không kìm được cắn môi, mắt nóng lên.
Thẩm Thanh Lan có gì tốt chứ? Ngoại trừ gương mặt ra thì cái gì cũng tệ, lúc nào cũng chỉ mang bộ mặt như người chết, nhìn đã thấy ủ ê rồi. Trong mắt cô ta, người như vậy chính là đồ bỏ đi.
Vậy mà nhà họ Phó lại muốn chọn nó làm cháu dâu, Thẩm Hi Đồng không cam lòng, sao cô ta có thể cam lòng được? Ngay từ lần đầu tiên thấy Phó Hoành Dật, cô đã biết kiếp này mình phải được gả cho người đàn ông ấy. Cô cố gắng trở nên ưu tú như vậy là để một ngày nào đó có thể sánh vai đứng bên cạnh anh.
Thứ cô ta cực khổ theo đuổi, Thẩm Thanh Lan lại chiếm được dễ như thế. Cô ta hận! Nếu Thẩm Thanh Lan không trở lại thì tất cả đều là của cô ta.
Thẩm Hi Đồng nhìn bóng người từ trên lầu đi xuống, đôi đồng tử đảo tròn, trong lòng đã có ý đồ.
Thẩm Thanh Lan từ trên cao nhìn xuống người đứng trước mặt mình, sắc mặt cô không thay đổi, “Có việc gì?”
Thẩm Hi Đồng nhìn cô, mỉm cười, “Em gái, chị nghe nói Phó lão gia đã chọn em làm cháu dâu nhà họ, chị còn chưa chúc mừng em nữa.”
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, không muốn để ý tới cô ta.
Liếc thấy một bóng người trên hành lang, môi Thẩm Hi Đồng cong lên một cách quái dị, hơi dịch gần lại Thẩm Thanh Lan, nhỏ giọng nói: “Em nói xem nhà họ Phó có thể nhận một cô gái lòng dạ rắn rết làm cháu dâu không?” Dứt lời, cả người cô ta liền ngã ra sau, tay vẫn không quên kéo mạnh góc áo của Thẩm Thanh Lan, vẻ mặt kinh hoàng, miệng bất giác hét lên một tiếng.
Thẩm Thanh Lan bị động tác của Thẩm Hi Đồng kéo ngã xuống, mắt cô ánh lên vẻ rét lạnh, tay vịn chặt lan can để lấy lại thăng bằng, còn Thẩm Hi Đồng thì lăn thẳng từ trên lầu xuống mặt đất, nằm bất động ở đó.
“Đồng Đồng.”
Thẩm Thanh Lan bị đẩy mạnh sang một bên, một người chạy ngang qua cô xuống dưới chỗ Thẩm Hi Đồng.
“Đồng Đồng, con sao rồi? Con có sao không?” Sở Vân Dung quỳ bên cạnh Thẩm Hi Đồng, định đưa tay sờ nhưng lại sợ động vào sẽ làm vết thương trên người Thẩm Hi Đồng nặng thêm, trong phút chốc, bà nôn nóng không biết nên làm thế nào mới phải.
Lúc này, cả người Thẩm Hi Đồng đều đau nhức, cơn đau khiến mồ hôi lạnh toát đầy trên trán, có điều liếc xéo thấy người đứng trên lầu, khóe môi cô ta hơi cong lên một cách mờ ám.
Lúc cô ta ngẩng đầu lên lần nữa, nước mắt đã tuôn rơi đầy mặt, môi lại nở nụ cười, sắc mặt tái nhợt vì đau đớn, “Mẹ, Thanh Lan... em ấy không cố ý, mẹ đừng trách em.”
Sau đó lại nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, giọng nói yếu ớt, “Thanh Lan, chị biết vì mẹ thiên vị nên em không thích chị, nhưng thật sự chị không muốn tranh giành với em. Chỉ cần em muốn, chị đều có thể cho, chị chỉ hy vọng em có thể ở lại nhà, để chị có một gia đình của mình thôi. Trước đây chị không biết em cũng thích Hành Dật, nếu biết thì chắc chắn chị sẽ không giành với em.”
Sở Vân Dung khiếp sợ nhìn Thẩm Thanh Lan, dường như thật không ngờ cô lại đẩy chị của mình xuống tầng vì ghen tị. Bà chỉ thấy máu nóng xông thẳng lên não, đứng bật dậy, bước nhanh tới trước mặt Thẩm Thanh Lan.
“Bốp!” Một cái tát mạnh hằn lên mặt Thẩm Thanh Lan, khiến đầu cô bị lệch đi.
Thẩm Thanh Lan yên lặng nhìn Sở Vân Dung, trong mắt không có cảm xúc vui buồn gì, dường như chẳng hề cảm nhận được chút đau đớn nào trên mặt. Trái lại, Sở Vân Dung thì không dám tin mà nhìn tay mình, bà… bà lại đánh con gái ruột của mình.
“Vân Dung, con đang làm gì thế hả?” Tiếng gầm giận dữ của Thẩm lão gia vang lên trên hành lang, mọi người nhìn về hướng đó, chỉ thấy Thẩm lão gia đang giận dữ trợn mắt nhìn Sở Vân Dung, mà đứng bên cạnh ông lại là Phó Hoành Dật.
Đồng tử của Thẩm Hi Đồng co lại, trong mắt chợt ánh lên nét hoảng loạn, sao Phó Hoành Dật ở nhà họ Thẩm?
“Ba... con…” Sở Vân Dung lúng búng.
“Con đang làm gì?” Thẩm lão gia tức giận hỏi. Ông đang chơi cờ với Phó Hoành Dật trong thư phòng, nghe tiếng thét chói tai của Thẩm Hi Đồng mới ra xem có chuyện gì. Kết quả là vừa ra đã thấy Sở Vân Dung đánh Thẩm Thanh Lan.
Sở Vân Dung bừng tỉnh trong cơn khiếp sợ vì vừa đánh con gái mình, nhìn gương mặt sưng đỏ của Thẩm Thanh Lan, lại nhìn Thẩm Hi Đồng đang nằm yên dưới đất không động đậy, liền hắng giọng, “Ba, Thanh Lan vì ghen tị nên đẩy chị nó xuống tầng.”
“Con tận mắt thấy hả?” Mắt Thẩm lão gia sáng như đuốc, nhìn Sở Vân Dung chằm chằm.
“Không ạ.” Sở Vân Dung hơi giật mình.
“Ông nội.” Thẩm Hi Đồng lên tiếng, bởi vì đau đớn nên mặt cô ta đầy mồ hôi, chân mày cau chặt lại, “Ông nội, ông đừng trách mẹ, cũng đừng trách em, là do cháu không tốt, cháu không đứng vững nên tự ngã.” Nét mặt cô ta mang vẻ chịu đựng, tuy nói như vậy nhưng trong mắt lại đầy tủi thân.
Thẩm lão gia nhìn Thẩm Hi Đồng, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn không ra tâm tình, trong lòng Thẩm Hi Đồng căng thẳng, “Còn đứng đó làm gì? Không mau gọi xe cấp cứu đi.” Ông nói với chị Tống.
Chị Tống vội vàng gọi điện thoại.
“Chuyện này dừng lại ở đây, ba không muốn nghe thấy bất kỳ lời nào nói rằng chị em nhà họ Thẩm không hòa thuận.” Thẩm lão gia nói với Sở Vân Dung, nhưng mắt lại nhìn Thẩm Hi Đồng.
Thẩm Hi Đồng hoảng hốt cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào Thẩm lão gia.
Xe cấp cứu đến rất nhanh, bác sĩ kiểm tra sơ bộ, ngoài gãy xương cẳng chân bên phải và trầy xước da thì tạm thời không phát hiện vết thương nào khác trên người Thẩm Hi Đồng.
Sở Vân Dung đi theo xe cấp cứu.
Từ đầu chí cuối, Thẩm Thanh Lan vẫn không nói một câu nào, thậm chí sắc mặt cũng không hề thay đổi, mặc dù lúc này mặt cô đã sưng lên như cái bánh bao.
Thẩm lão gia nhìn gương mặt của Thẩm Thanh Lan, ánh mắt đầy đau lòng, “Con bé này, mẹ cháu đánh mà cháu không biết đường tránh sao?”
Mắt Thẩm Thanh Lan hơi ấm lên, khẽ lắc đầu, “Ông nội, cháu không sao.”
Anh không nói chắc như đinh đóng cột nên Thẩm lão gia cũng khó mà nói gì, thật ra trừ tuổi tác thì Phó Hoành Dật đúng là người trẻ tuổi xuất sắc nhất mà Thẩm lão gia biết.
Đời này của ông, sống đến bây giờ cũng không còn gì tiếc nuối, nếu như có thì chỉ là hy vọng cháu gái của mình tìm được một người thật lòng thương yêu, dốc hết sức để bảo vệ.
“Thôi, thôi, con cháu tự có phúc của chúng, ông già rồi, không xen vào nữa.” Thẩm lão gia phất tay, khẽ thở dài một hơi.
“Vậy mới đúng chứ, lão Thẩm, ông nghĩ xem, hai đứa nó có ngoại hình xuất sắc, lại còn thông minh. Nếu hai đứa nó kết hợp thì đứa trẻ sinh ra sẽ đáng yêu, thông minh đến nhường nào.” Phó lão gia bước lên nắm vai Thẩm lão gia thì thầm với ông.
Thấy hai người lại hòa hợp, Phó Hoành Dật đành lắc đầu về thư phòng, nếu không thể lập tức trở về quân đội thì phải gửi kế hoạch huấn luyện cho đội phó Mục Liên Thành trước. Có anh ta trông coi, đám nhóc kia cũng không dám lười biếng.
Tin tức truyền trong Bắc Kinh nhanh chóng bị dập tắt, Thẩm Hi Đồng còn chưa kịp đến thăm hỏi đã nghe một người bạn nói lại, cháu dâu nhà họ Phó vừa ý là Thẩm Thanh Lan chứ không phải cô ta.
Lúc nghe bạn nói vậy, lại thấy ánh mắt hả hê đó, Thẩm Hi Đồng không kìm được cắn môi, mắt nóng lên.
Thẩm Thanh Lan có gì tốt chứ? Ngoại trừ gương mặt ra thì cái gì cũng tệ, lúc nào cũng chỉ mang bộ mặt như người chết, nhìn đã thấy ủ ê rồi. Trong mắt cô ta, người như vậy chính là đồ bỏ đi.
Vậy mà nhà họ Phó lại muốn chọn nó làm cháu dâu, Thẩm Hi Đồng không cam lòng, sao cô ta có thể cam lòng được? Ngay từ lần đầu tiên thấy Phó Hoành Dật, cô đã biết kiếp này mình phải được gả cho người đàn ông ấy. Cô cố gắng trở nên ưu tú như vậy là để một ngày nào đó có thể sánh vai đứng bên cạnh anh.
Thứ cô ta cực khổ theo đuổi, Thẩm Thanh Lan lại chiếm được dễ như thế. Cô ta hận! Nếu Thẩm Thanh Lan không trở lại thì tất cả đều là của cô ta.
Thẩm Hi Đồng nhìn bóng người từ trên lầu đi xuống, đôi đồng tử đảo tròn, trong lòng đã có ý đồ.
Thẩm Thanh Lan từ trên cao nhìn xuống người đứng trước mặt mình, sắc mặt cô không thay đổi, “Có việc gì?”
Thẩm Hi Đồng nhìn cô, mỉm cười, “Em gái, chị nghe nói Phó lão gia đã chọn em làm cháu dâu nhà họ, chị còn chưa chúc mừng em nữa.”
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, không muốn để ý tới cô ta.
Liếc thấy một bóng người trên hành lang, môi Thẩm Hi Đồng cong lên một cách quái dị, hơi dịch gần lại Thẩm Thanh Lan, nhỏ giọng nói: “Em nói xem nhà họ Phó có thể nhận một cô gái lòng dạ rắn rết làm cháu dâu không?” Dứt lời, cả người cô ta liền ngã ra sau, tay vẫn không quên kéo mạnh góc áo của Thẩm Thanh Lan, vẻ mặt kinh hoàng, miệng bất giác hét lên một tiếng.
Thẩm Thanh Lan bị động tác của Thẩm Hi Đồng kéo ngã xuống, mắt cô ánh lên vẻ rét lạnh, tay vịn chặt lan can để lấy lại thăng bằng, còn Thẩm Hi Đồng thì lăn thẳng từ trên lầu xuống mặt đất, nằm bất động ở đó.
“Đồng Đồng.”
Thẩm Thanh Lan bị đẩy mạnh sang một bên, một người chạy ngang qua cô xuống dưới chỗ Thẩm Hi Đồng.
“Đồng Đồng, con sao rồi? Con có sao không?” Sở Vân Dung quỳ bên cạnh Thẩm Hi Đồng, định đưa tay sờ nhưng lại sợ động vào sẽ làm vết thương trên người Thẩm Hi Đồng nặng thêm, trong phút chốc, bà nôn nóng không biết nên làm thế nào mới phải.
Lúc này, cả người Thẩm Hi Đồng đều đau nhức, cơn đau khiến mồ hôi lạnh toát đầy trên trán, có điều liếc xéo thấy người đứng trên lầu, khóe môi cô ta hơi cong lên một cách mờ ám.
Lúc cô ta ngẩng đầu lên lần nữa, nước mắt đã tuôn rơi đầy mặt, môi lại nở nụ cười, sắc mặt tái nhợt vì đau đớn, “Mẹ, Thanh Lan... em ấy không cố ý, mẹ đừng trách em.”
Sau đó lại nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, giọng nói yếu ớt, “Thanh Lan, chị biết vì mẹ thiên vị nên em không thích chị, nhưng thật sự chị không muốn tranh giành với em. Chỉ cần em muốn, chị đều có thể cho, chị chỉ hy vọng em có thể ở lại nhà, để chị có một gia đình của mình thôi. Trước đây chị không biết em cũng thích Hành Dật, nếu biết thì chắc chắn chị sẽ không giành với em.”
Sở Vân Dung khiếp sợ nhìn Thẩm Thanh Lan, dường như thật không ngờ cô lại đẩy chị của mình xuống tầng vì ghen tị. Bà chỉ thấy máu nóng xông thẳng lên não, đứng bật dậy, bước nhanh tới trước mặt Thẩm Thanh Lan.
“Bốp!” Một cái tát mạnh hằn lên mặt Thẩm Thanh Lan, khiến đầu cô bị lệch đi.
Thẩm Thanh Lan yên lặng nhìn Sở Vân Dung, trong mắt không có cảm xúc vui buồn gì, dường như chẳng hề cảm nhận được chút đau đớn nào trên mặt. Trái lại, Sở Vân Dung thì không dám tin mà nhìn tay mình, bà… bà lại đánh con gái ruột của mình.
“Vân Dung, con đang làm gì thế hả?” Tiếng gầm giận dữ của Thẩm lão gia vang lên trên hành lang, mọi người nhìn về hướng đó, chỉ thấy Thẩm lão gia đang giận dữ trợn mắt nhìn Sở Vân Dung, mà đứng bên cạnh ông lại là Phó Hoành Dật.
Đồng tử của Thẩm Hi Đồng co lại, trong mắt chợt ánh lên nét hoảng loạn, sao Phó Hoành Dật ở nhà họ Thẩm?
“Ba... con…” Sở Vân Dung lúng búng.
“Con đang làm gì?” Thẩm lão gia tức giận hỏi. Ông đang chơi cờ với Phó Hoành Dật trong thư phòng, nghe tiếng thét chói tai của Thẩm Hi Đồng mới ra xem có chuyện gì. Kết quả là vừa ra đã thấy Sở Vân Dung đánh Thẩm Thanh Lan.
Sở Vân Dung bừng tỉnh trong cơn khiếp sợ vì vừa đánh con gái mình, nhìn gương mặt sưng đỏ của Thẩm Thanh Lan, lại nhìn Thẩm Hi Đồng đang nằm yên dưới đất không động đậy, liền hắng giọng, “Ba, Thanh Lan vì ghen tị nên đẩy chị nó xuống tầng.”
“Con tận mắt thấy hả?” Mắt Thẩm lão gia sáng như đuốc, nhìn Sở Vân Dung chằm chằm.
“Không ạ.” Sở Vân Dung hơi giật mình.
“Ông nội.” Thẩm Hi Đồng lên tiếng, bởi vì đau đớn nên mặt cô ta đầy mồ hôi, chân mày cau chặt lại, “Ông nội, ông đừng trách mẹ, cũng đừng trách em, là do cháu không tốt, cháu không đứng vững nên tự ngã.” Nét mặt cô ta mang vẻ chịu đựng, tuy nói như vậy nhưng trong mắt lại đầy tủi thân.
Thẩm lão gia nhìn Thẩm Hi Đồng, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn không ra tâm tình, trong lòng Thẩm Hi Đồng căng thẳng, “Còn đứng đó làm gì? Không mau gọi xe cấp cứu đi.” Ông nói với chị Tống.
Chị Tống vội vàng gọi điện thoại.
“Chuyện này dừng lại ở đây, ba không muốn nghe thấy bất kỳ lời nào nói rằng chị em nhà họ Thẩm không hòa thuận.” Thẩm lão gia nói với Sở Vân Dung, nhưng mắt lại nhìn Thẩm Hi Đồng.
Thẩm Hi Đồng hoảng hốt cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào Thẩm lão gia.
Xe cấp cứu đến rất nhanh, bác sĩ kiểm tra sơ bộ, ngoài gãy xương cẳng chân bên phải và trầy xước da thì tạm thời không phát hiện vết thương nào khác trên người Thẩm Hi Đồng.
Sở Vân Dung đi theo xe cấp cứu.
Từ đầu chí cuối, Thẩm Thanh Lan vẫn không nói một câu nào, thậm chí sắc mặt cũng không hề thay đổi, mặc dù lúc này mặt cô đã sưng lên như cái bánh bao.
Thẩm lão gia nhìn gương mặt của Thẩm Thanh Lan, ánh mắt đầy đau lòng, “Con bé này, mẹ cháu đánh mà cháu không biết đường tránh sao?”
Mắt Thẩm Thanh Lan hơi ấm lên, khẽ lắc đầu, “Ông nội, cháu không sao.”
Danh sách chương