Giáo dục trưởng thành.

.

Trong trò chơi tiết quá thừa hormones này, mỗi người đi qua đều khiến cô phòng bị hết mình. Ngay cả những người làm nhỏ bước qua nhìn cô lâu một chút cũng khiến cô nhanh chóng đi đường vòng.

Hứa Ấu Diên định trốn trong phòng ngay lập tức, ít nhất qua đêm nay rồi tính.

Trở lại phòng của Quản gia A, Hứa Ấu Diên tìm quanh phòng, lấy được một con dao, múa may trên mặt bàn một lúc, có vẻ hơi cùn, nhưng súng chỉ có ba viên đạn, có thêm một con dao vẫn giúp tự vệ.

Có điều Hứa Ấu Diên vẫn nghi ngờ, bối cảnh này cần dùng vũ khí sao? Hay trực tiếp chuẩn bị một bình xịt hơi cay thì hợp lý hơn? Một đêm trôi qua rất nhanh, khung cảnh chuyển đổi, ngoài cửa sổ một lần nữa bừng sáng.

Trước khi trời sáng hoàn toàn, Hứa Ấu Diên nghe được tiếng bước chân qua lại ngoài cửa phòng mình.

Áp vào cửa cẩn thận lắng nghe, tiếng bước chân kia do dự như đang đi vòng tại chỗ, còn có tiếng thở dài khe khẽ, cuối cùng không gõ cửa, rời đi.

Đợi đến khi người kia hoàn toàn đi khỏi, Hứa Ấu Diên mới mở cửa, phát hiện dưới đất có một cánh hoa anh đào.

Là Tiểu tiểu thư.

Hứa Ấu Diên nhặt cánh hoa anh đào lên, trở về phòng, mở thẻ của Tiểu tiểu thư, góc phải phía dưới có một nút bật video, trên nút viết hai chữ "tiền duyên".

Lật thẻ của người khác, chỉ những nhân vật có chỉ số nhịp tim trên 50 điểm mới có "tiền duyên".

Tiểu tiểu thư và cô là quan hệ tình nhân, thiết lập này có chỉ số nhịp tim khởi điểm rất cao, chỉ số nhịp tim cơ bản của cô đối với Tiểu tiểu thư cũng là 50 điểm.

Trước đó khi ở trong phòng Tiểu tiểu thư bị sự nhiệt tình của cô ấy dọa sợ hết hồn, nhưng kỳ lạ là chỉ số nhịp tim vẫn không giảm đi, mà ngược lại được cộng thêm 3 điểm...

Mà Tam tiểu thư kia vừa gặp cũng được cộng thêm 1 điểm.

Hứa Ấu Diên không hề muốn thừa nhận mình là một người ngoài lạnh trong nóng.

Tiểu tiểu thư có chút buông thả, nhưng rõ ràng yêu Quản gia A sâu đậm, nếu Thời Duyệt là Tiểu tiểu thư, vậy ván này cũng quá đơn giản, hiện giờ Hứa Ấu Diên và cô ấy có thể chọn nhau, còn cần nhiều nhân vật khác như vậy làm gì.

Hứa Ấu Diên muốn loại bỏ Tiểu tiểu thư, thế nhưng không nỡ.

Nhìn chằm chằm hai chữ "tiền duyên", cuối cùng Hứa Ấu Diên vẫn ấn vào.

Tầm nhìn tối đen, bước vào thế giới tiền duyên của Quản gia A và Tần Chân...

......

Nhà họ Tần có một quy tắc, do thế hệ bà của Tần An Bạc đặt ra, đó là con gái trước mười tám tuổi nhất định phải giữ gìn thân trong trắng, nếu không sẽ bị đuổi khỏi nhà.

Vào lễ trưởng thành ngày tròn mười tám tuổi, Quản gia trong nhà sẽ tiến hành giáo dục trưởng thành, dạy cho con gái nhà họ Tần những chuyện người trưởng thành phải trải qua, rèn luyện thuật ngự thê, nhằm đặt nền móng vững chắc cho những cuộc hôn nhân với các gia tộc lớn sau này.

Nhà họ Tần không giống những gia tộc bình thường, có thể có chỗ đứng vững chắc và thế lực hùng mạnh trong cuộc cạnh tranh tàn khốc, kết thông gia với các gia tộc khác vì lợi ích, hơn nữa có thể chiếm vị trí chủ đạo tuyệt đối trong quan hệ hôn nhân, là một trong những việc được nhà họ Tần coi trọng nhất từ xưa đến nay.

Thật ra từ rất lâu về trước nhà họ Tần đã có quy tắc "giáo dục trưởng thành", có điều bình thường đều là mẹ tự truyền thụ cho con gái. Chỉ là nội dung giáo dục quá nhạy cảm, sau khi mẹ tự dạy cho con gái, con gái có khả năng sẽ nảy sinh tình cảm nồng nhiệt đối với mẹ, làm chậm trễ chuyện kết hôn, đã có mấy vụ bê bối bôi nhọ gia môn xảy ra.

Dần dần, quản gia trẻ tuổi đã thay thế mẹ, nhận lấy trách nhiệm "giáo dục trưởng thành".

Mặc dù cũng có trường hợp yêu quản gia, nhưng đồng thời có thể tăng lòng trung thành của quản gia, cũng không làm lỡ chuyện kết hôn sau này.

Khi đó bà nội của Tần An Bạc được quản gia dạy bảo, cân nhắc từ mọi phương diện, hình thức này đều rất thích hợp, sau đó mới thành lập quy tắc, để con gái nhà họ Tần những đời tiếp theo kế thừa.

Quản gia thực hiện giáo dục trưởng thành, là phương pháp tốt nhất được rút ra từ kinh nghiệm thực tế.

Đến thế hệ này của nhà họ Tần, giáo dục trưởng thành dành cho Tiểu tiểu thư Tần Chân chính là do Quản gia A hoàn thành.

Quản gia A được xây dựng thành một người lạnh lùng đến gần như nghiêm khắc, Tiểu tiểu thư mới mười chín tuổi, vừa trải qua giáo dục trưởng thành một năm, có sự ỷ lại nhất định vào Quản gia A cũng là chuyện rất bình thường.

Nhưng Tam tiểu thư là thế nào?

Xem thử tiền duyên cùng Tam tiểu thư, phát hiện giáo dục trưởng thành của Tam tiểu thư cũng là do Quản gia A tự mình thực hiện.

Được lắm, thảo nào một đám oắt con như sói như hổ nhìn chằm chằm không tha.

Hứa Ấu Diên làm rõ lại lịch sử, liệt kê thử trong đầu.

Nói vậy, Tiểu tiểu thư thật sự ỷ lại vào cô, Quản gia A hẳn là cũng đáp lại cô ấy, nếu không đã chẳng phát triển thành quan hệ "tình nhân".

Song Quản gia A là nội gián Đại tiểu thư phái đến nhà họ Tần, Đại tiểu thư vừa xung đột với nhà họ Tần thành như vậy, trói Tiểu tiểu thư bắt đi có thể để làm gì, nhất định là lấy tính mạng của Tiểu tiểu thư để uy hiếp Ân phu nhân, thậm chí trực tiếp nhổ tận gốc nhà họ Tần.

Dựa vào chỉ số nhịp tim của Tiểu tiểu thư hiện tại, Hứa Ấu Diên muốn lừa cô ấy đi cũng không khó.

Nhưng nếu thật sự bán đứng Tiểu tiểu thư như vậy, trong lòng cô lại không dễ chịu.

Hệ thống không giao nhiệm vụ, cũng không tính là vô cùng cấp bách, Hứa Ấu Diên định kiểm tra nội tình của những người khác trước, sau đó sẽ hành động tùy theo hoàn cảnh.

Hiện giờ Ân phu nhân là chủ nhân của nhà họ Tần, chủ mưu phái người ám sát Đại tiểu thư nhất định là bà ta. Nhị tiểu thư ra tay với Đại tiểu thư có phải vì thật sự muốn nhốt hổ giấy vào lồng nuôi thành chim hoàng yến? Đây là lời chính miệng Nhị tiểu thư nói ra, thẳng thắn trực tiếp mà có vẻ không sợ bị nghi ngờ, thật ra đây mới là thủ đoạn để xóa đi nỗi lo ngại của Tần Quân.

Tần Quân là một người tương đối đơn giản lại hành động theo cảm tính, dùng tình cảm để khống chế cô ấy không chừng còn tốt hơn bất cứ thủ đoạn nào khác.

Ân phu nhân vừa phái người ám sát Tần Quân, vừa cho Tần Cảnh cơ hội để cứu người, thuận lợi bắt được lòng của Tần Quân. Nếu không, là Nhị tiểu thư của nhà họ Tần, cớ sao Tần Cảnh có thể thông thạo địa hình của một làng chài nhỏ?

Giống như một cái bẫy đã được mưu tính từ lâu, vậy là xong.

Nghĩ vậy, Hứa Ấu Diên bắt đầu cảm thấy có hứng thú với Ân phu nhân.

Chỉ số nhịp tim của Ân phu nhân đối với Quản gia A là bao nhiêu rồi? Hứa Ấu Diên mở thẻ --- vậy mà chỉ có 56 điểm. Hai người này có gì khác vượt ra ngoài quan hệ chủ tớ không, Hứa Ấu Diên cũng không dám nghĩ.

Bên trong lớp áo khoác màu vàng của ân oán nhà giàu máu chó, vẫn là qυầи ɭóŧ màu vàng.

**

Hứa Ấu Diên mang theo vũ khí ra ngoài, lúc này là giữa trưa, mặt trời chói chang, đúng như người ta gọi giữa ban ngày ban mặt. Tối qua mấy đứa oắt con kia còn có thể mượn cảnh đêm tấn công, giờ này có khi vẫn chưa dậy, có thể an toàn hơn một chút.

Hệ thống nhắc nhở cô đi vào bếp và sân sau tuần tra, thực hiện nhiệm vụ của một quản gia.

Lần này vẫn có mười lăm ngày trò chơi, Hứa Ấu Diên nhân cơ hội tuần tra đi quan sát Ân phu nhân và những nhân vật quan trọng khác trong nhà họ Tần, tìm thêm nhiều manh mối hơn.

Lo liệu xong xuôi cho bữa trưa ở phòng bếp, Hứa Ấu Diên kiểm tra một vòng, sau đó đi đến sân trước theo con đường rải sỏi.

Khi đi ngang qua một khoảng sân nhỏ để cửa mở, cô phát hiện Ân phu nhân đang quỳ trong một điện thờ thành kính làm lễ.

Hứa Ấu Diên thả chậm bước chân, nhìn vào trong qua ô cửa sổ ngoài khoảng sân, cẩn thận quan sát Ân phu nhân.

Ân phu nhân quỳ gối ở kia lẩm nhẩm, không nghe rõ đang nói gì.

Nếu hệ thống nhắc nhở cô tuần tra, vậy không chừng có manh mối nào đó về Ân phu nhân đang đợi cô thu hoạch.

Hứa Ấu Diên đứng sau ô cửa sổ yên lặng quan sát Ân phu nhân, đang lúc hoàn toàn tập trung tinh thần, chợt cảm thấy bên cạnh có thêm một tiếng thở.

Hứa Ấu Diên: "??"

Quay đầu lại nhìn, là Tiểu tiểu thư.

Tiểu tiểu thư Tần Chân cũng ghé vào cửa sổ cùng cô, chỉ để lộ đôi mắt nhìn vào trong sân, đến tư thế cũng giống nhau như đúc.

Tiểu tiểu thư dùng khẩu hình hỏi: "Chị đang làm gì thế?"

Hứa Ấu Diên khẽ run vì bị cô ấy làm giật mình, đang định mở miệng, Tần Chân lại vội che miệng cô lại, động tác lao về phía khiến cô ấy mất thăng bằng, ngã vào Hứa Ấu Diên.

Hứa Ấu Diên vô thức ôm lấy cô ấy, hai người ngã vào rừng trúc có ở khắp nơi trong nhà họ Tần.

Nghe thấy tiếng động, Ân phu nhân quay đầu lại, cảnh giác cất tiếng hỏi: "Ai?"

Nằm trên người Hứa Ấu Diên, Tần Chân và Hứa Ấu Diên nhìn nhau, giơ tay ra hiệu "suỵt", sau đó bắt chước y hệt tiếng mèo kêu.

Tần Chân bắt chước tiếng mèo kêu không chỉ dừng lại ở mức độ nhập môn "meo meo", mà khai thừa chuyển hợp khá chuẩn, giống hệt một bé mèo hoang đang hết mình tìm bạn.

Ân phu nhân lắng nghe một lúc liền quay lại, tiếp tục bái thần.

Tần Chân nằm trên người Hứa Ấu Diên không đứng dậy, lặng lẽ cười, cực kì vui vẻ.

Hứa Ấu Diên bị đè nặng không thể nhúc nhích, càng muốn dậy Tần Chân càng không động đậy, đành xoa đầu cô ấy, làm động tác "xin hãy đứng lên".

Tần Chân không động, chu môi, muốn Hứa Ấu Diên hôn mới động.

Được voi đòi tiên thế này?

Hứa Ấu Diên dứt khoát quay đầu sang một bên, nhắm mắt lại, ngủ ngay tại chỗ.

Thấy cô lòng dạ sắt đá, Tần Chân cũng không nóng giận, hôn một cái lên má cô, đứng dậy.

Khi Hứa Ấu Diên muốn vặn đầu cô ấy xuống, cô ấy đã nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường.

Nếu ranh con này không phải Thời Duyệt thật, liệu Thời Duyệt có biết về nụ hôn này không?

Hứa Ấu Diên vừa lo vừa giận, đi theo Tần Chân đến một vườn hoa nhỏ.

"Sao chị lại nhìn lén mẹ của em." Hứa Ấu Diên còn chưa nói gì, Tần Chân đã lên tiếng trước, "Chị muốn biết chuyện gì của mẹ em đều có thể hỏi em mà."

Hứa Ấu Diên nhìn cô ấy bằng ánh mắt hoàn toàn không thể tin nổi: "Ồ? Cô sẽ nói?"

"Một nụ hôn đổi một câu hỏi, rất công bằng."

"Tại sao cô không nói một cái tét mông đổi một câu hỏi đi?"

Bị Hứa Ấu Diên khịa, hai mắt Tần Chân càng sáng hơn, uốn éo vòng eo nói: "Chị đánh đi nào..."

Tần Chân còn chưa cợt nhả xong, Hứa Ấu Diên đã co chân chạy, chạy nhanh đến nỗi suýt trẹo chân.

Không thể mang đạo cụ vào chủ đề tình yêu, nếu không Hứa Ấu Diên nhất định phải bắt ngỗng to đùng vặn chết cái đứa diễn sâu kia.

Trang phục của quản gia thật sự quá gò bó, coóc-xê khiến cô không thở nổi, nhưng cũng không cản trở cô chạy trốn Tần Chân. Từ vườn hoa đến vườn trúc, Tần Chân vẫn ở phía sau, khi cô vòng lại trở về vườn hoa nhỏ, Tần Chân đã bị cô bỏ lại. Tần Chân chắc chắn sẽ không nghĩ cô lại quay về chỗ cũ.

Trong lúc đang đắc ý vì bỏ được quỷ nhỏ ở phía sau, một người mặc trang phục quản gia bỗng xuất hiện, giống như chui lên từ dưới lòng đất.

"Cô đang làm gì vậy, vì sao vẫn chưa trói Tần Chân?" Người nọ chất vấn.

Đây chính là người đưa giấy cho cô trong đình tối hôm qua, người của Tần Quân.

Khi đang do dự không biết nên trả lời như thế nào, ánh mắt của Hứa Ấu Diên xuyên qua người trước mặt hướng về phía vườn trúc, nhìn thấy Tần Chân đội một chiếc lá trúc trên đầu.

Hiển nhiên Tần Chân đã nghe được lời người nọ nói, nụ cười rạng rỡ trên mặt nhanh chóng cứng đờ.

Tần Chân rất thông minh, nhanh chóng hiểu ra tình hình trước mắt, cười nói: "Em biết ngay là chị vòng về mà, sao chị có thể bỏ lại em được."

Nhìn thấy Tần Chân xuất hiện, gian tế của Đại tiểu thư lập tức cắm đầu chạy trốn.

Tần Chân cũng không đuổi theo, trong vườn hoa nhỏ chỉ còn lại hai người các cô.

Hứa Ấu Diên là một người chơi sống, có máu có thịt, cũng biết áy náy.

Khi Tần Chân lại gần, cô không dám ngẩng đầu nhìn.

"Chị cũng là người của Tần Quân?" Tần Chân hỏi, "Em thật sự không thể ngờ..."

Hứa Ấu Diên muốn giải thích với cô ấy, lại cảm thấy giải thích với một nhân vật ảo là chuyện quá ngớ ngẩn. Hơn nữa hình tượng của Hứa Ấu Diên chính là nội gián, có gì để giải thích đây.

"Đó là người Tần Quân phái đến để liên lạc với chị sao?"

Hứa Ấu Diên không trả lời.

"Người kia bảo chị trói em đi, vì sao chị không đồng ý?" Tần Chân lại hỏi.

Hứa Ấu Diên vẫn không trả lời.

"Nếu chị không trói em đi, cô ta sẽ không bỏ qua cho chị." Tần Chân nói, "Em bằng lòng đi theo chị, thật, dẫn em đi đi."

Hứa Ấu Diên nghi ngờ nhìn cô ấy: "Vì sao?"

"Được sinh ra ở gia đình này vốn không phải một điều hạnh phúc. Khi mới chào đời đã bị xác định sẽ phải kết hôn cùng người mình không thích vì lợi ích của gia tộc, thấy các chị đều như thế, em đã sớm không còn hy vọng."

"Thế giới tẻ nhạt, con người tẻ nhạt, mà đường đi của cuộc đời em đã được trải sẵn. Vừa nhìn đã thấy kết cục của cuộc đời, đây là số phận của em, nhưng chị...may mà có chị. Chỉ cần là chị, em có thể làm bất cứ chuyện gì."

【Hệ thống nhắc nhở: Bắt Tần Chân làm con tin, rời khỏi nhà họ Tần】

Nhìn thấy nhắc nhở nhiệm vụ, Hứa Ấu Diên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, Tần Chân tự lại gần nắm chặt cổ tay cô.

"Đi."

Bắt Tần Chân làm con tin là nhiệm vụ chính tuyến? Một khi giao Tần Chân vào tay Tần Quân, nhà họ Tần nhất định sẽ trải qua một cuộc sóng gió lớn. Cuối cùng không biết sức sống của nhà họ Tần sẽ bị thương tổn bao nhiêu phần, nhưng Tần Chân tuyệt đối sẽ không khá hơn.

Nếu bắt Tần Chân làm con tin là nhiệm vụ chính tuyến, vậy Tần Chân là bia đỡ đạn không quan trọng sao?

Dù sao chỉ số nhịp tim khởi điểm của cô ấy cũng rất cao, chủ đề tình yêu rất khó, còn là giai đoạn thứ hai, Tần Chân quả thật là bia đỡ đạn.

Có khi nào đầu mối chính này vẫn ẩn chứa khả năng khác không?

Tần Chân lái xe, Hứa Ấu Diên ngồi ghế phụ lái, chạy đến ranh giới khu vực của nhà họ Tần.

Người ở trạm gác không giống những người canh cửa trước đó nhìn thấy Tiểu tiểu thư và quản gia liền trực tiếp mở cửa, mà đi tới, đứng bên cửa xe, đợi để nói chuyện cùng Tần Chân.

Tần Chân không có cách nào, đành hạ cửa kính xe xuống.

Trước khi hạ cửa, cô lặng lẽ đưa khẩu súng trong tay áo cho Hứa Ấu Diên, môi không mấp máy nói:

"Cô ta rất khó đối phó. Nếu không được, bắt em làm con tin."

Hứa Ấu Diên cầm súng, nhìn người có tên "Quản gia E" ngoài cửa xe.

"Gì thế." Xưa này tính tình Tần Chân không tốt, xe bị vô cớ chặn lại, tất nhiên không có sắc mặt tốt.

"Tiểu tiểu thư, phu nhân vừa dặn dò, nhìn thấy cô nhất định phải ngăn cô lại, để cô về nhà." Quản gia E mặt không biểu cảm nói.

"Tôi có việc phải ra ngoài, lát nữa xong việc sẽ tự đi tìm bà ấy." Nói rồi muốn khởi động xe.

Quản gia E vươn tay vào trong, nắm chặt vô lăng: "Phu nhân đã nói, để Tiểu tiểu thư lập tức trở về." Nói rồi nhìn Hứa Ấu Diên, "Đặc biệt là nếu ở cùng với cô ta, dù thế nào cũng phải ngăn cô ra ngoài."

Tần Chân mất kiên nhẫn chuẩn bị mắng chửi, Hứa Ấu Diên nhìn qua kính chiếu hậu ghé vào tai cô ấy nói:

"Trong tay cô ta có súng."

Hơi thở Tần Chân ngừng lại trong chốc lát, nhìn ra ngoài qua kính chiếu hậu, tay Quản gia E buông thõng bên đùi, ở nơi cửa xe ngăn trở tầm mắt, cô ta thật sự cầm một khẩu súng.

Vẻ mặt Tần Chân không đổi, ngay cả ánh mắt cũng không chuyển qua, giống như hoàn toàn không nhìn thấy khẩu súng kia.

Cô ấy hỏi Quản gia E: "Rốt cuộc mẹ tôi tìm tôi có chuyện gì? Có cần vội thế này không?"

Quản gia E nói: "Phu nhân không nói cho tôi biết là chuyện gì, nhưng tôi bắt buộc phải đưa cô về."

"Tôi chỉ trốn hai tiết học mà thôi, mẹ lớn vừa qua đời, lẽ nào tôi cũng không có quyền đi uống một ly giải tỏa sao?"

Tần Chân nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, nói bằng giọng điệu cực kì khó chịu: "Được rồi được rồi, tôi về với cô được chưa."

Mặc dù Quản gia E vẫn không buông súng, nhưng bàn tay nắm vô lăng đã hơi thả lỏng.

Tần Chân nhân cơ hội đạp mạnh chân ga, xe chạy như bay về phía trước, gần như hất tung cả người Quản gia E lên cao.

Hứa Ấu Diên không ngờ Tần Chân lại có thể tàn nhẫn như vậy, Quản gia E kia lộn hai vòng mới ngã xuống đất, hoàn toàn bất động.

Tần Chân lái xe cực kì cuồng điên, trên đường gặp mấy nhân viên bảo vệ nhà họ Tần, nhân viên bảo vệ có vẻ muốn tới hỏi, nhưng đều bị tốc độ đáng sợ của cô ấy dọa phải trốn về phía sau.

"Mẹ em chắc chắn đã biết chuyện của chị." Tần Chân nói, "Gọi em về, thật ra là muốn đuổi em đi chỗ khác rồi bắt chị hỏi tội. Vì thế chúng ta tuyệt đối không thể về!"

Hứa Ấu Diên hỏi: "Nhưng, sau này cô quay lại phải giải thích với mẹ cô thế nào?"

"Quay lại? Sao chị biết em vẫn muốn quay lại?"

Cửa kính xe vừa bị Quản gia E đâm vỡ đưa một cơn gió vào, thổi mái tóc Tần Chân cuồng vũ giữa khoảng không, Tần Chân hào hứng: "Em muốn rời khỏi nơi ngột ngạt này cùng chị! Em muốn đi cùng chị đến bất kì ngóc ngách nào trên thế giới này! Em muốn đi theo chị!"

Công bằng mà nói, cho đến hiện giờ, trong số tất cả các nhân vật trong bối cảnh này, người giống Thời Duyệt nhất đúng là Tần Chân.

Hứa Ấu Diên tin rằng có vài nhiệm vụ cốt truyện đang gây nhiễu, cũng có thuộc tính gắn liền với cá tính của nhân vật, nhưng cô cảm giác được Tần Chân ngây thơ hồn nhiên, tràn đầy sức sống vô hạn, là sức mạnh toát ra từ bên trong tâm hồn, là sức mạnh quen thuộc với Hứa Ấu Diên.

Là Tần Chân sao?

Là đáp án đơn giản nhất sao?

Tần Chân lái xe ra khỏi khu vực của nhà họ Tần, đi qua một đường núi nhỏ gập ghềnh, khi sắp ra đường lớn, xe đột nhiên nổ lốp, cả xe rung lắc dữ dội. May mắn Tần Chân nhanh tay nhanh mắt ổn định, vòng xe đỗ lại ven đường lớn.

"Chuyện gì thế!" Tần Chân xuống xe kiểm tra, lốp xe đã xẹp hoàn toàn.

Hứa Ấu Diên cũng xuống nhìn thoáng qua: "Hình như bị bụi gai chọc thủng."

"Không sao, sau xe có lốp dự phòng."

"Cô biết thay?"

Tần Chân tự tin cười nói: "Em biết chứ, có gì khó đâu."

Tần Chân ôm lốp dự phòng ra, Hứa Ấu Diên lấy dụng cụ thay lốp.

Tần Chân nâng xe lên, khi tháo lốp xe bị thủng, động tác của cô ấy bỗng ngừng lại, dường như phát hiện ra điều gì.

"Nguy hiểm!" Tần Chân hét lớn, ngay khi cô ấy hét, một tiếng súng vang lên, máu bắn ra từ bụng Tần Chân, thanh máu lập tức chỉ còn lại một ít.

Hứa Ấu Diên liên tục xả súng về phía viên đạn bắn ra theo phản xạ có điều kiện, người đang trốn trong rừng cây phản ứng không nhanh, nhưng né được toàn bộ.

Khẩu súng Tần Chân đưa cho cô có hai viên đạn, súng cô mang theo có ba viên, bắn hết toàn bộ, vậy mà không thể bắn trúng người kia.

Hứa Ấu Diên vẫn rất tự tin vào xạ nghệ của mình, hơn nữa cô thật sự thấy được bóng người ẩn núp trong rừng cây, vậy mà cả năm phát đạn đều không bắn trúng?

Người kia bốn lạng đẩy ngàn cân, làm Hứa Ấu Diên tiêu hao tất cả đạn, rồi lao ra khỏi rừng cây, xông đến Hứa Ấu Diên.

Hứa Ấu Diên vẫn còn một con dao không sắc, nhưng đủ để cận chiến!

Hứa Ấu Diên rút dao, nhanh chuẩn ác đâm một nhát vào cổ người kia.

Người kia khẽ nghiêng đi theo lực tấn công của Hứa Ấu Diên, nắm chặt dao của Hứa Ấu Diên, dùng giọng khàn khàn nói: "Là tôi..."

"Nhị tiểu thư?"

Nhị tiểu thư Tần Cảnh, chính là vị người sói cứu Đại tiểu thư, còn định làm mấy việc khó tả cùng Đại tiểu thư ở làng chài nhỏ. Vì sao bỗng dưng cô ấy lại xuất hiện ở đây, còn tập kích em gái mình?

Máu chảy khắp người Tần Chân, Tần Chân nghiêng nghiêng ngả ngả gắng gượng quay đầu lại nhìn Tần Cảnh, còn chưa kịp nói điều cần nói, đã ngã xuống đất.

Hứa Ấu Diên đang định đỡ cô ấy liền bị Tần Cảnh giữ lại: "Chị ngốc thật hay giả ngốc đấy? Chẳng lẽ còn chưa nhìn ra đây là cái bẫy của nó sao?"

"Bẫy?" Hứa Ấu Diên thật sự không nhìn ra, nhưng cô phát hiện trạng thái của Nhị tiểu thư cũng có vẻ không tốt lắm, cô ấy cũng chỉ còn lại một ít máu.

Nhị tiểu thư thở hổn hển, chỉ đứng một chỗ cũng đã rất gắng sức, tay che vết thương trên eo, vết thương kia vẫn đang chảy máu không ngừng, áo và quần cô ấy đều bị máu của mình nhuộm đỏ.

"Sao cô lại bị thương thế này?"

Tần Cảnh cười khổ hai tiếng, mất quá nhiều máu, hai mắt cô ấy đăm đăm, ngay cả khẩu súng vừa dùng để bắn Tần Chân cũng không cầm nổi, không hề phòng bị trước mặt Hứa Ấu Diên, ném súng xuống đất, ngồi bệt xuống.

Lúc này Hứa Ấu Diên mới phát hiện súng của cô ấy vẫn còn đạn.

Chưa cần nói đến việc cô ấy có thể phản công khi đang ẩn nấp trong rừng, kể cả khi ra ngoài, muốn gϊếŧ Hứa Ấu Diên cũng rất dễ dàng.

Nhưng cô ấy không làm vậy.

"Là tôi quá bất cẩn, nhin nhầm người...chị cũng đừng giả vờ như không biết chuyện gì, người ném hòn đá ở làng chài chính là chị đúng không?" Tần Cảnh hỏi.

Hứa Ấu Diên không nói đúng cũng chẳng nói không.

"Vì sao lúc đó chị lại muốn ngăn cản tôi và Tần Quân? Chị không muốn để tôi và cô ta thật sự xảy ra chuyện gì, đúng không?" Tần Cảnh cười nói, "Đáng lẽ lúc đó chị phải ném mạnh hơn một chút, ít nhất phải cho cô ta hôn mê ba ngày ba đêm mới được, nếu không tôi đã chẳng bị chém một nhát, suýt nữa đã mất mạng."

"Sao Tần Quân lại muốn gϊếŧ cô?" Hứa Ấu Diên hỏi, "Không phải hai người các cô rất hợp ý nhau sao?"

Tần Cảnh nhìn Hứa Ấu Diên, cái nhìn này ẩn chứa rất nhiều tầng ý nghĩa.

Hứa Ấu Diên suy nghĩ một hồi, hiểu ra: "Cô ngủ với người ta rồi đối xử không tốt với người ta?"

Tần Cảnh than thở: "Chỉ trách tôi quá xúc động, tìm nhầm người..."

Ý tứ trong lời Tần Cảnh nói khiến tim Hứa Ấu Diên nhảy lên.

Tìm nhầm người?

Khi nãy ở kênh chat riêng Thời Duyệt nói em đã biết Hứa Ấu Diên là ai, lẽ nào Tần Cảnh mới là Thời Duyệt, mà những ngày đầu trong trò chơi Tần Cảnh đã nhận nhầm Đại tiểu thư là Hứa Ấu Diên?

Cũng không phải là không có khả năng, dù sao nếu oắt con Thời Duyệt này làm xằng làm bậy trong trò chơi, căn bản không một ai có thể trị được em.

Em đưa ra kết luận cho vấn đề này quá sớm, kết quả lại là sai, về sau phát hiện không đúng, bị NPC có tính cách nóng nảy chém một nhát, hoàn toàn không đáng được thông cảm.

Nghĩ đến trường hợp này, Hứa Ấu Diên không khỏi bật cười.

Tần Cảnh bực mình: "Sao chị còn cười? Em sắp mất mạng rồi."

"Vậy tại sao cô phải gϊếŧ cô ta?" Hứa Ấu Diên nhìn Tần Chân vẫn nằm bất động dưới đất.

"Chị ngốc thật hay sao, không nhìn ra đây là kế của Ân phu nhân hả?"

Hứa Ấu Diên để ý, Tần Cảnh gọi mẹ mình là "Ân phu nhân".

"Người nhà họ Tần rất xảo quyệt, chị mai phục ở nhà họ Tần nhiều năm như vậy chắc chắn đã để lộ không ít tin tức, đương nhiên họ biết trong nhà họ Tần có nội gián, chỉ luôn đợi nội gián tự bại lộ mà thôi. Tần Chân lừa chị đi ra ngoài, trải qua hoạn nạn cùng chị, sau khi hoàn toàn lấy được lòng tin của chị, sẽ mượn tay chị để gϊếŧ Tần Quân. Lẽ nào nó nói gì chị đều tin nấy sao? Ngốc."

Hứa Ấu Diên hỏi: "Vậy vì sao tôi phải tin lời cô nói?"

Bị cô hỏi lại, Tần Cảnh ngẩn người, lập tức cười ha ha: "Bây giờ em chứng minh cho chị, chắc chị sẽ tin tưởng em."

Chứng minh cho mình xem?

Trong lúc đang bối rối, tầm nhìn của Hứa Ấu Diên bỗng biến thành một màu hồng đào, vô số trái tim bắn ra, hệ thống nhắc nhở, có nhân vật đã lựa chọn cô.

Hứa Ấu Diên: "??"

Giờ phút này, người Hứa Ấu Diên đang đối mặt chỉ có Tần Cảnh, còn có Tần Chân đã gần mất ý thức, không hề tương tác với bất kì một nhân vật nào khác, dù còn những nhân vật khác có chỉ số nhịp tim trên 50 điểm, cũng không có lí do gì để bỗng dưng chọn cô.

Tần Chân đã mất năng lực hành động, hẳn là cũng không thể lựa chọn, vậy người có thể lựa chọn cô là...

"Bây giờ chị tin chưa?" Tần Cảnh nhìn cô chăm chú.

Ám chỉ rõ ràng như vậy, lẽ nào không sợ bị phán gian lận?

Nằm dưới đất, Tần Chân dùng sức bắt được một nắm cỏ khô bằng những ngón tay dính máu.

Vô số trái tim một lần nữa bắn ra trước mắt Hứa Ấu Diên.

Lại có người chọn cô.

Hai người chơi?

--------

Tác giả có lời muốn nói:

Có ai muốn đọc phần mở đầu của "Giáo dục trưởng thành" không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện