Nguyện vọng năm mới của Thời Duyệt, trở thành nguyện vọng của tất cả NPC.

.

Hứa Ấu Diên lặng lẽ đi theo sau hai người kia, từ bến tàu Hắc Thủy đến một làng chài gần đó.

Làng chài có rất nhiều nhà lại nằm san sát nhau, địa hình phức tạp, gần như không có đường đi thông thoáng. Tần Cảnh có vẻ rất quen thuộc từng con đường nhỏ trong làng, dù đang dẫn Tần Quân đi cùng cũng có thể thoát khỏi những người đang đuổi theo sau lưng.

Nếu không có chỉ dẫn của nhiệm vụ, e là Hứa Ấu Diên đã bị hai người kia bỏ lại ở ngã ba thứ hai.

Len vào cánh cửa gỗ đã hỏng một nửa, đi qua một hành lang tối không thấy rõ năm ngón tay, tiếng người đuổi theo biến mất hoàn toàn.

Trong hoàn cảnh càng lúc càng yên tĩnh, Hứa Ấu Diên không dám theo quá sát, nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện.

May mắn là Tần Quân trúng đạn, dần thở nặng, tiếng hổn hển quanh quẩn trong hành lang, át đi tiếng bước chân của Hứa Ấu Diên.

Đi đến góc, Tần Quân đẩy Tần Cảnh ra, Tần Cảnh thoáng lảo đảo, dựa vào tường đứng vững lại.

Tần Quân ngồi xuống đất, máu và mồ hôi hòa vào nhau, mặt trắng như một tờ giấy, tay ấn lên vết thương trên vai, hỏi Tần Cảnh: "Ân Trường Tịch lại có âm mưu gì, nói đi."

Tần Cảnh cười lạnh một tiếng, hững hờ buộc lại mái tóc rối, buộc không gọn gàng cũng không quan tâm, dựa vào tường châm một điếu thuốc.

Hà.

Ánh lửa lóe lên nhuộm hồng nửa gương mặt của cô ấy, trên mặt có vết máu, là máu của Tần Quân.

Tần Cảnh nói: "Mẹ tôi bảo tôi đến cứu chị, làm cho chị yêu tôi, khống chế chị từ thể xác đến tinh thần. Hổ giấy biến thành chim hoàng yến, ý tưởng rất hay đúng không?"

Tần Quân: "Hai mẹ con các cô có cần mặt mũi nữa không?"

"Chị muốn mặt mũi hay muốn mạng sống, chọn một."

Tần Quân cười ha ha: "Cô và Ân Trường Tịch diễn màn hát đôi gì ở đây? Muốn gϊếŧ tôi thì bây giờ có thể ra tay, chỉ cần tôi có thể sống sót, họ Tần các cô đừng nghĩ đến chuyện yên ổn."

Tần Cảnh khuỵu gối xuống trước mặt cô ấy, cánh tay cầm điếu thuốc đặt trên đầu gối, mắt nhìn chằm chằm Tần Quân.

Tần Quân tưởng rằng cô ấy sẽ tiếp tục giễu cợt, không ngờ vậy mà cô ấy lại nâng bàn tay kia lên, mò mẫm vào khoảng trống giữa gò má và tóc của Tần Quân, chạm vào tai Tần Quân.

Cả người Tần Quân nổi da gà, mỗi tế bào đều phản đối, dùng sức giãy giụa: "Mẹ nó đừng dùng cái tay bẩn thỉu của cô chạm vào tôi!"

Tần Cảnh cười, hoàn toàn không buông tay, nắm lấy ngọn tóc bên tai cô ấy. Dù yếu ớt giãy giụa ra sao, Tần Quân cũng không thể nào thoát khỏi Tần Cảnh.

"Cái miệng của chị ghê gớm lắm, vừa rồi ở nhà họ Tần bị em út của tôi cho một cái tát, cuối cùng cũng chẳng được kết quả gì. Nói trở về nhà họ Tần trả thù nói hai mươi năm, cuối cùng chỉ dám đánh úp sau khi mẹ lớn của tôi qua đời, nhưng vẫn không thành công. Tần Quân, nếu tôi là chị, tôi đã dứt khoát kết liễu chính mình bằng một nhát dao rồi, mất mặt."

Tần Quân nhìn chằm chằm cô ấy bằng ánh mắt căm hận có thể nhỏ ra máu.

"Khóc." Tần Cảnh nói, "Miệng hổ gan thỏ chỉ biết khóc, cuối cùng chị làm được gì, thắp cho mẹ lớn một nén hương cũng không thắp được tử tế. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, yếu đuối nhưng vẫn bướng bỉnh, chị cũng rất đáng yêu."

Hứa Ấu Diên trốn ở nơi cách xa hơn mười mét, không dám thở mạnh.

Nhị tiểu thư này cũng quá phóng khoáng rồi, cực ít ra mặt khi ở nhà họ Tần, ở trước mặt Đại tiểu thư lại hoàn toàn nắm chặt cô ấy trong tay, quả thật rất có phong cách và khí thế của Thời Duyệt.

Tần Quân vô cùng tức giận, song không thể phản kháng vì đang thương nặng, tốc độ nước mắt rơi hòa nhịp cùng lồng ngực không ngừng phập phồng.

"Được rồi, đừng giận nữa, chỉ làm mình tức chết thôi." Tần Cảnh lau nước mắt cho cô ấy, đứng lên, "Còn đứng dậy nổi không? Đi theo tôi, tôi lấy đạn ra giúp chị, rồi chị thích chết ở chỗ nào thì tùy."

Tần Cảnh đi vào sâu hơn, Tần Quân đỡ tường cố chịu đau đứng lên, cô ấy biết phải lấy đạn ra, cô ấy không thể chết ở nơi này.

Hai người một trước một sau đi qua hành lang đổ nát, lại bước qua bãi đất lầy, vào một căn nhà gỗ nhỏ.

Hứa Ấu Diên tiếp tục theo sau, suy đoán về việc Nhị tiểu thư có thể là nội gián. Người đuổi gϊếŧ Đại tiểu thư nhất định là Ân phu nhân và Dư Lệ, nếu đổi thành Hứa Ấu Diên, bây giờ không diệt trừ Tần Quân thì còn đợi đến bao giờ? Vậy mà Tần Cảnh lại tới cứu cô ấy, không biết giữa hai người có khúc mắc gì.

Cô trốn dưới cửa căn nhà gỗ nhỏ, nghe thấy tiếng thở dốc đứt quãng cố nén của Tần Quân, cuối cùng là một tiếng "cạch", viên đạn rơi xuống khay.

"Ở đây không có ai." Tần Cảnh nói, "Chị đau cứ kêu lên. Lúc cần nhịn thì không nhịn, lúc không cần nhịn lại cứ cố."

Tần Quân chửi bậy một câu, Tần Cảnh đang sát trùng cho cô ấy lại thoáng mạnh tay, Tần Quân rốt cuộc không chịu nổi kêu đau.

Tiếng thầm thì của Tần Cảnh và tiếng thở hổn hển của Tần Quân, bị bóng đêm miêu tả thành âm thanh mập mờ.

"Cô...cố ý!" Đại tiểu thư vất vả bình tĩnh lại, chỉ ước gì có thể lột da Tần Cảnh.

Tần Cảnh không có ý định giả vờ: "Tôi thấy chị mắng chửi người khác rất hăng, nên lúc sát trùng cho chị sẽ không khách sáo. Xem ra chị vẫn sợ đau nhỉ."

Hứa Ấu Diên càng nghe càng cảm thấy Nhị tiểu thư đê tiện, mà Đại tiểu thư tỏ ra ngạo kiều như thế này là có ý gì? Hệ thống bắt lấy đặc điểm của ai tạo ra nội dung gây nhiễu đây? Mình? Mình đâu có ngu như vậy, còn chửi bậy? Hứa Ấu Diên tự kiểm điểm sơ qua thói quen của mình, thỉnh thoảng sẽ nói vài từ gần bậy, nhưng những từ như "vãi" hay "cút" đều là câu cửa miệng của rất nhiều người, cô chưa bao giờ nói gì quá đáng...đúng không?

Tần Cảnh và Tần Quân này giống như phiên bản của Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên, chỉ là tuổi tác ngược lại.

Thời Duyệt là Tần Cảnh sao?

Ít nhất Hứa Ấu Diên vẫn có ấn tượng tốt về Tần Cảnh, dù cô ấy thích đùa đê tiện lại có khả năng là kẻ phản bội nhà họ Tần, nhưng có thể bất chấp hiểm nguy liều mạng đi cứu một người ghét mình, cũng khá đáng yêu.

Song cũng có thể là nhiệm vụ của hệ thống, vào vai nhân vật này thân phận này, nhất định sẽ có việc phải làm, giống như Hứa Ấu Diên lúc này phải ngồi ngoài cửa sổ nghe lén.

Hứa Ấu Diên thoáng mất tập trung, khi trở lại một lần nữa, động tĩnh trong nhà đã không còn giống như lúc gắp đạn.

"Tần Cảnh cô bị ngu à? Tôi là chị của cô...cút đi!!"

Tần Quân vừa yếu ớt vừa cáu gắt chống cự.

Hứa Ấu Diên giật mình, này, chuyện gì thế này?

"Tôi đã nói với chị bao lần, tôi là con của mẹ tôi và vợ cũ, không có bất cứ quan hệ gì với Tần An Bạc, nhưng chị không tin. Tôi và chị đều họ Tần nhưng không có quan hệ máu mủ. Nếu không chị cảm thấy tôi có ham mê đặc biệt, muốn ngủ với chị ruột?"

"Dù không phải...nhưng cô cũng đã kết hôn rồi!"

"Đều là kết hôn vì lợi ích, ai tự chơi nấy, cô ta cũng có tình nhân của cô ta, mọi người không can thiệp vào chuyện của nhau."

Tần Quân nắm lấy áo Tần Cảnh: "Cô biết đời này người tôi hận nhất chính là Ân Trường Tịch, dù cô có phải là con gái của Tần An Bạc hay không, cô vẫn là con ruột của Ân Trường Tịch, nếu cô chạm vào tôi, dù có chết tôi cũng phải kéo cô chết cùng."

Cổ áo của Tần Cảnh bị kéo đến biến dạng, nhưng cô ấy vẫn nắm lại tay của Tần Quân, không dùng sức, mà cẩn thận nâng niu:

"Chuyện năm đó cũng không phải như chị nghĩ, trước khi được gả vào nhà họ Tần, mẹ tôi thậm chí còn chưa từng gặp chủ nhân nhà họ Tần. Bà và mẹ lớn của tôi cảm tình sâu đậm, chỉ tiếc là mẹ lớn của tôi mất quá sớm, nếu không đâu thể có chuyện với Tần An Bạc. Cuối cùng bà ấy và Tần An Bạc lựa chọn kết hôn cũng là vì lợi ích hai nhà, để các con gái có thể bình an khỏe mạnh lớn lên. Người lớn có thể nghĩ giống như chị lúc mười tuổi sao? Chỉ là từ trước đến nay chị muốn tin gì mà thôi."

"Từ trước đến nay chị chưa bao giờ điều tra chuyện năm đó, chỉ mong muốn đơn phương tìm một cái cớ, cái cớ vì không cam lòng mẹ mất sớm trong khi mình không thể cứu vãn. Gieo hạt giống hận thù, hận một người, làm bản thân dễ chịu phần nào."

Tần Quân muốn phản bác, nhưng không thể nói lời nào, như thể bị bao vây bởi bí ẩn lớn nhất của cuộc đời này.

"Thả lỏng." Tần Cảnh nói, "Chị ép buộc mình quá mức, chị rất thích ép buộc mình quá mức. Tôi cũng hiểu hoàn cảnh khó khăn của chị. Điều chị cần học lúc này không phải là trả thù, mà là làm thế nào để hưởng thụ cuộc sống thực thụ..."

Tiếng hôn vô cùng rõ ràng, hai người đang hôn.

Đang mải mê nghe nội dung cốt truyện, Hứa Ấu Diên bỗng hồi phục tinh thần.

Hứa Ấu Diên hoàn toàn bị sốc, lẽ nào trong chủ đề tình yêu còn có nội dung 18+?

Không thể nào...cô đang ở đâu chứ? Cô đang ở trong trò chơi hẹn hò được nâng cấp từ ứng dụng hẹn-lùm-bà-lùm-bùm nổi tiếng.

Khi mới chơi trò này không phải cô cũng bị Thời Duyệt bắt đi ăn sạch ngay lập tức sao?

Đây là thế giới tình yêu của người lớn, có nội dung cấm trẻ em dưới mười tám cũng là chuyện rất bình thường.

"Đầu óc của cô có bị bệnh không! Tôi là kẻ thù sống chết với các cô...đi, đi ra! Làm nhục tôi nhân lúc tôi bị thương, đây cũng là mẹ cô dạy cô?!"

Tần Quân vẫn tiếp tục chửi, nhưng hơi thở đã mất ổn định.

Tần Cảnh nở nụ cười: "Chỉ số nhịp tim lại tăng thêm 15 điểm, mặt đỏ bừng, nghĩ một đằng nói một nẻo số một. Không biết nếu cởi bộ quần áo khó chịu ra, bên trong sẽ nóng đến mức nào. Để tôi thử..."

Trong nhà rung chuyển gần như là tiếng đánh nhau, chén bát chum vại bị ném xuống đất vỡ tan tành.

Tần Quân vẫn luôn gắng sức giãy giụa, ngoài miệng ân cần thăm hỏi Ân Trường Tịch rất nhiệt tình, nhưng khí thế càng lúc càng yếu, cho đến khi Tần Cảnh hôn cô ấy, tiếng hôn kéo dài, tiếng chửi bới của Tần Quân cũng thay đổi.

Hai người kia muốn làm tới thật. Hứa Ấu Diên lấy một hòn đá ném vào trong nhà, đập vỡ cửa kính không nói, còn đập Tần Quân ngất ngay tại chỗ.

Tần Cảnh đã cởi được nửa bộ quần áo người làm: "..."

Hứa Ấu Diên co cẳng chạy, khi Tần Cảnh ra ngoài, cô đã hoàn toàn biến mất.

Mà Tần Quân máu me đầy đầu, đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Lại có thể nhắc đến chỉ số nhịp tim, Tần Cảnh này là người chơi?

Hay chỉ là ngụy trang, là nội dung gây nhiễu?

Trong lúc chạy như điên khỏi hiện trường, đầu óc của Hứa Ấu Diên cũng không rảnh rỗi.

Nếu Tần Cảnh là Thời Duyệt, tên quỷ nhỏ chết tiệt này có phải bị mù rồi không? Đại tiểu thư có đặc điểm ngạo kiều nhất định, nhưng chắc chắn không phải là chị!

Thời Duyệt mà nhận sai, đánh mông một trận cũng không đủ.

Mặc kệ Tần Cảnh có phải là Thời Duyệt hay không, dù khả năng là người thật không cao, nhưng Hứa Ấu Diên cũng không thể để cô ta phát sinh quan hệ với bất cứ nhân vật nào.

Tuyệt đối không!

Còn có một mối đe dọa.

Chạy từ làng chài đến trên đường, Hứa Ấu Diên thở hổn hển bỗng nghĩ đến một nguy cơ từ phương diện khác.

Có khi nào "Quý Ông" với thẻ cướp đồng đội kia cũng vào bối cảnh này rồi?

Người chơi này vẫn còn một cơ hội để cướp đoạt đồng đội.

Chỉ còn lại hai giai đoạn trong chủ đề tình yêu, một khi vượt qua vòng loại, thẻ cướp đồng đội liền mất hiệu lực với hai người.

Nếu Quý Ông vẫn chưa bỏ cuộc, vậy bối cảnh này hoặc bối cảnh tiếp theo, cô ta nhất định sẽ xuất hiện.

Vậy mà cô đã suýt quên mất chuyện này...

Trong chủ đề tình yêu, tất cả mọi người đều che mặt, luật chơi giống như được điều chỉnh để phù hợp với việc cướp đồng đội.

Hứa Ấu Diên trở lại bến tàu Hắc Thủy, gọi xe chuẩn bị trở về nhà họ Tần.

Trên đường về nhà, Hứa Ấu Diên nhắc nhở Thời Duyệt về chuyện Quý Ông có thể sẽ xuất hiện qua kênh chat riêng.

"Em vẫn nhớ người này, nhưng cô ta muốn cướp đồng đội trong chủ đề tình yêu không phải chuyện dễ. Chúng ta không biết đồng đội trở thành nhân vật nào, cô ta cũng không biết mục tiêu của mình trở thành ai. Cô ta có quyền vào trong bối cảnh, nhưng không có quyền phá vỡ luật chơi. Vì thế trong bối cảnh kinh dị lần trước không gϊếŧ được em là cô ta đen, đến bối cảnh tình yêu muốn phá thần giao cách cảm của hai chúng ta, mơ đi. Kết cục có khả năng nhất của cô ta chính là ôm một NPC về làm đồng đội."

"Có điều cô ta là người chơi sống, càng gian xảo hơn so với NPC, sẽ gây nhiễu nhiều hơn cho chúng ta..."

"Hứa Ấu Diên." Thời Duyệt ngắt lời chị, "Đừng lo, em đã biết chị là ai rồi."

Hứa Ấu Diên sửng sốt: "Em nói thật sao? Mới qua một ngày trong trò chơi."

"Ừ, em đã tìm được chị rồi, chỉ cần một bước xác minh cuối cùng."

"Sao em tìm được..."

"Em không thể cho chị gợi ý nào, nhưng vẫn là câu nói kia. Tình yêu không thể dùng lý trí để suy nghĩ, trải qua một giai đoạn, em càng chắc chắn về điều này. Tình yêu chính là cảm giác rung động, chị thích ai liền chọn người đó, chính là như vậy."

Lời nói của Thời Duyệt càng gây thêm áp lực cho Hứa Ấu Diên.

"Hứa Ấu Diên."

Thời Duyệt quay lại.

"Ơi?"

"Không ai có thể xen vào giữa chúng ta. Chị tin em không?"

Hứa Ấu Diên cười nói: "Đương nhiên là chị tin em."

"Được. Chị sẽ biết em là ai, chị sẽ biết."

Thời Duyệt lại có thể tự tin như vậy, em dựa vào gì để xác định mục tiêu?

Hứa Ấu Diên thầm tự hỏi, chị chỉ là Quản gia A mà thôi.

Màn kịch ở linh đường của Tần An Bạc hẳn là tình tiết đầu tiên, Thời Duyệt lại có thể xác định thân phận của mình chỉ dựa vào cảnh tượng này? --- Hứa Ấu Diên có phần không dám tin, vì cô hoàn toàn chưa làm gì.

Thời Duyệt đã xác định như thế nào?

Oắt con này đừng nhận nhầm người!

Khi trở lại nhà họ Tần, tất cả mọi người đều đang tập trung ở tiền sảnh, dường như có người phúng viếng, đưa không ít vòng hoa đến, gần như không bày hết trong linh đường.

Vừa mới miễn cưỡng ghi nhớ mấy nhân vật, không phải lại một đợt nữa đến chứ? Đúng rồi, có thể kiểm tra các nhân vật chính qua thẻ nhân vật, sau đó sẽ biết có bao nhiêu nhân vật chính và chỉ số nhịp tim của từng người đối với mình.

Hứa Ấu Diên đang định mở bảng điều khiển, có người bưng khay trà đi tới từ phía trước, rồi kính cẩn chào cô khi bước qua.

Hứa Ấu Diên cũng khẽ gật đầu với người nọ, đi ngang qua, người nọ để lại một câu nói bên tai Hứa Ấu Diên.

"Xin cô hãy đến vườn trúc."

Vườn trúc?

Hứa Ấu Diên quay đầu nhìn người vừa đưa tin cho mình, ăn mặc như một người làm cực kì bình thường của nhà họ Tần, bưng khay trà đi đến tiền sảnh.

Đây không phải nhắc nhở của hệ thống, không phải nhiệm vụ, cô có thể lựa chọn đi hoặc không đi.

Hứa Ấu Diên suy nghĩ, đi vòng quanh phía sau tiền sảnh, mở lần lượt từng cửa phòng, xác định bên trong không có người liền bắt đầu lục tìm tất cả ngăn tủ và ngăn kéo. Với gia thế của nhà họ Tần, nhất định có thể tìm được vũ khí.

Quả nhiên, mới lục lọi ngăn kéo đầu tiên đã tìm thấy một khẩu súng.

Hứa Ấu Diên giấu khẩu súng lục vào dưới vạt áo, đi về phía vườn trúc.

Dù là ám sát hay đối đầu, chỉ cần trong tay có vũ khí, kể cả khi ít địch nhiều, Hứa Ấu Diên cũng sẽ không rơi vào thế yếu.

Vườn trúc là một địa điểm nằm ở sân sau nhà họ Tần, trồng đủ loại trúc.

Giữa rừng trúc rậm rạp là một hồ nước, trăng tròn phản chiếu xuống mặt hồ, cùng rừng trúc tạo thành khung cảnh huyền diệu và trang nhã.

Hứa Ấu Diên đi dọc theo con đường nhỏ giữa rừng trúc đến bờ hồ, thấy giữa hồ có một cái đình nhỏ, trong đình có một người đang ngồi đưa lưng về phía cô.

Nhìn bóng lưng không nhận ra người này là ai, kể cả nhìn chính diện Hứa Ấu Diên cũng chưa chắc đã có thể gọi tên, nhân vật trong bối cảnh này thật sự quá loạn.

May mắn là người nọ cũng không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên, giữa hai ngón tay kẹp một tờ giấy.

Hứa Ấu Diên đi lên phía trước, cầm tờ giấy mở ra, phía trên là một hàng chữ viết.

Hứa Ấu Diên cau mày đọc hết hàng chữ, phát hiện trước đó mình đã hoàn toàn nghĩ sai...vậy mà lại như vậy.

Nội dung cốt truyện má nó càng phức tạp hơn!

Tuyệt đối không thể giữ lại tờ giấy này, nếu không cô khó giữ được mạng sống.

Hứa Ấu Diên nhìn xung quanh, định nhúng tờ giấy vào hồ nước sau đó vò nát, người nọ lại lấy tờ giấy về, ăn mất.

Hứa Ấu Diên: "..."

Người đưa tin rời đi, bên trong vườn trúc có tiếng nói chuyện vang lên, càng lúc càng gần, lại có người đến.

Hứa Ấu Diên vốn không cần trốn, là quản gia số một của nhà họ Tần, cô xuất hiện ở bất cứ nơi nào cũng đều hợp lý. Chỉ là sau khi đọc được dòng chữ kia, cô quả thật chột dạ, nhanh chóng trốn vào rừng trúc, đi một vòng lén rời khỏi vườn trúc.

"Cô đã đi đâu vậy?" Vừa ra khỏi vườn trúc, Quản gia B tóc bạc gần như không cho cô thời gian để thở, như thể từ dưới đất chui lên, chặn đường cô.

"Có chuyện gì?"

"Tiểu tiểu thư tìm cô rất lâu, bây giờ đang nổi giận trong phòng."

"Tìm tôi? Có chuyện gì sao?" Hứa Ấu Diên vốn chỉ đơn giản là đặt câu hỏi, nhưng vì tính cách của nhân vật, giọng nói thốt ra khỏi miệng lạnh như băng, khiến Quản gia B lo sợ lạnh không dám nhiều lời:

"Chuyện đó...tôi cũng không rõ, cô đi tìm Tiểu tiểu thư sẽ biết."

【Chỉ số nhịp tim của Quản gia B -5】

【Chỉ số nhịp tim của Quản gia B là 0 điểm, cô ấy bắt đầu sợ bạn】

...tôi không làm gì mà.

"Ừ, cảm ơn." Hứa Ấu Diên chân thành nhận lỗi, muốn cứu vãn phần nào cục diện, không ngờ lúc này giọng điệu lạnh như băng lại biến đây thành một câu châm chọc, đặc biệt là hai tiếng "cảm ơn" đầy vẻ phiền chán, nghe như đang trách Quản gia B vì sao lại truyền đạt chuyện phiền phức cho cô.

【Chỉ số nhịp tim của Quản gia B -15】

【Chỉ số nhịp tim của Quản gia B là -15 điểm, cô ấy cảm thấy bạn mở miệng là muốn ăn thịt người】

Hứa Ấu Diên: "..."

Quên đi, Quản gia B không nằm trong nhiệm vụ chính tuyến của cô, xin hãy bớt bớt lại.

Đúng lúc cô định tìm Tiểu tiểu thư, thử thăm dò tình hình.

Trong màn kịch ở tiền sảnh, Hứa Ấu Diên đã cảm thấy ánh mắt Tiểu tiểu thư nhìn mình có phần khác lạ, ẩn chứa khát vọng được nhìn thấy.

Phòng của Tiểu tiểu thư Tần Chân ở góc Đông Nam của sân trong, sau một cây hoa anh đào cực lớn.

Lại là hoa anh đào.

Khẽ gõ cửa phòng, một lúc lâu cũng không có động tĩnh.

"Tiểu tiểu thư, cô ngủ chưa?" Hứa Ấu Diên hỏi.

"Đợi chút..." Có tiếng nước truyền ra từ trong phòng, dường như Tần Chân đang tắm.

Hứa Ấu Diên lúng túng: "Nếu Tiểu tiểu thư đang tắm, vậy tôi về trước đây..."

Lời còn chưa dứt, cửa đã mở ra một khe hở nhỏ, đôi mắt to và mái tóc dài ướŧ áŧ của Tần Chân xuất hiện trước mặt.

Cửa mở quá nhanh, thậm chí Tần Chân con chưa mặc quần áo tử tế, chỉ quấn vội một chiếc khăn tắm quanh người. Trên da thịt trắng nõn mịn màng vẫn còn nước đọng, hương thơm của muối tắm kéo ra ngoài ngay khi cửa vừa mở, mang theo hơi nước nóng ấm, bay vào trong khứu giác của Hứa Ấu Diên.

Mùi muối tắm là mùi Hứa Ấu Diên thích nhất, không quá ngọt, có cảm giác như là hỗn hợp của hồ tiêu và bạch đàn.

Vết thương nhỏ trên khóe miệng của Tần Chân vẫn vương chút màu máu đỏ tươi, cơ thể bọc trong khăn tắm mỏng tựa vào cạnh cửa, nhìn biểu cảm thấp thoáng ngẩn ngơ của Hứa Ấu Diên, hừ một tiếng, nói:

"Em còn tưởng chị sẽ không đến. Hơn nữa biểu cảm của chị kiểu gì đây, vẻ mặt ghét bỏ."

Hứa Ấu Diên thật sự rất muốn đặt một tấm gương ở trước mặt, có thể điều chỉnh nét mặt mọi lúc mọi nơi: "Sao tôi dám ghét bỏ Tiểu tiểu thư."

"Trên đời này có chuyện gì chị không dám làm sao? Vào đi." Tần Chân vừa cặp mái tóc ẩm ướt lên, vừa đi vào trong phòng.

Hứa Ấu Diên nhìn thoáng qua ngọn đèn mờ nhạt màu cam trong phòng, cảm thấy cứ thế đi vào phòng của một cô gái trẻ vẫn chưa tắm xong không ổn lắm --- dù là NPC cũng không ổn.

Nhưng nhớ đến nội dung trong tờ giấy kia, cô chỉ có thể cố gắng đi vào.

Nhân tiện khóa cửa.

Tần Chân ngồi xuống mép giường, cầm máy sấy trong tay, ù ù sấy tóc.

Sau khi sấy xong, mái tóc dài bồng bềnh làm cô ấy trông giống như một con sư tử nhỏ.

Hứa Ấu Diên lúng túng ngồi một bên, vì cô phát hiện khi Tần Chân đang sấy tóc, khăn tắm quấn quanh người dần buông lơi, gần như sắp rơi xuống.

Tần Chân có dáng người gợi cảm, cũng có lẽ vì mỗi cử chỉ động tác của cô ấy đều mang lại cảm giác cố tình mê hoặc, khiến tình cảnh trở nên khô khốc.

Tất cả mọi người đều không thể không ngắm nhìn những thứ đẹp đẽ nhiều hơn, Hứa Ấu Diên cũng không ngoại lệ. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện đang cộng tác cùng Thời Duyệt vượt chủ đề tình yêu, Hứa Ấu Diên lại cố gắng thu ánh mắt về, nếu không sẽ cảm thấy rất có lỗi với đồng đội.

Tần Chân đặt máy sấy xuống, đi chân trần đến trước mặt Hứa Ấu Diên.

Hứa Ấu Diên tưởng rằng cô ấy muốn nói gì, không ngờ Tần Chân lại ngồi xuống đùi cô, vòng tay ôm cổ cô muốn hôn môi.

Hứa Ấu Diên giật nảy mình, đẩy mạnh cô ấy.

Chỉ một cú đẩy, khăn tắm rơi xuống.

Tần Chân cũng không nhặt khăn lên, mà liếm tai Hứa Ấu Diên: "Không ngờ chị lại sốt ruột thế này."

Bị liếm, cả người Hứa Ấu Diên đều không thoải mái, lại không thể đẩy cô ấy, sợ trực tiếp chạm vào da thịt sẽ còn nguy hiểm hơn, chỉ có thể chật vật nhanh chóng nhặt khăn lên, ném trả cho Tần Chân.

"Không thích thì thôi." Tần Chân cầm khăn tắm bằng một tay, tức giận trừng Hứa Ấu Diên.

Cốt truyện của chủ đề này thật sự quá nóng, từ khi vào bối cảnh, Hứa Ấu Diên vẫn luôn ở trạng thái vắt óc suy nghĩ, không có thời gian sắp xếp lại mối quan hệ giữa các nhân vật.

Trong lúc Tần Chân quay đi giận dỗi, Hứa Ấu Diên cuối cùng cũng có thời gian để mở thẻ các nhân vật.

Có đến 15 nhân vật chính.

Hứa Ấu Diên: "??"

【Chỉ số nhịp tim của Ân phu nhân 56 điểm】

【Chỉ số nhịp tim của Tần Quân (Đại tiểu thư) 8 điểm】

【Chỉ số nhịp tim của Tần Cảnh (Nhị tiểu thư) 52 điểm】

【Chỉ số nhịp tim của Tần Tiêu (Tam tiểu thư) 66 điểm】

【Chỉ số nhịp tim của Tần Chân (Tiểu tiểu thư) 89 điểm】

【Chỉ số nhịp tim của Lam Hưng Vân 35 điểm】

【Chỉ số nhịp tim của Dư Lệ 40 điểm 】

【Chỉ số nhịp tim của Quản gia B -15 điểm 】

【Chỉ số nhịp tim của Quản gia C 12 điểm 】

......

Còn có rất nhiều tên và khuôn mặt nhân vật Hứa Ấu Diên không nhớ, cô hoàn toàn không chú ý đến. Nhưng lúc này chỉ số nhịp tim cũng cao đến mức thật đáng sợ. Hứa Ấu Diên vốn cho rằng mình chẳng qua chỉ là một Quản gia A, nhân vật nhỏ bé như vậy có lẽ sẽ không được chú ý, cần tự tạo cảm giác hiện diện của mình mới có đất diễn, thế nhưng sau khi mở thẻ nhân vật, Hứa Ấu Diên bị sốc.

6 trong số 15 nhân vật đã có chỉ số nhịp tim trên 50 điểm, có thể lựa chọn ngay lập tức, những người khác đều có tiềm năng, bồi đắp chỉ số nhịp tim lên 50 điểm không khó.

Điều này lại trở thành một vấn đề nan giải khác.

Nếu có thể chinh phục tất cả, thì ngược lại sẽ mất phương hướng nhận biết.

Vậy mà trong tình hình này, Thời Duyệt đã tìm được cô.

【Chỉ số nhịp tim của Tần Chân (Tiểu tiểu thư) 89 điểm】

Chỉ số nhịp tim cao một cách lạ thường, Hứa Ấu Diên có linh cảm chẳng lành khi mở thông tin chi tiết của Tần Chân.

Khi nhìn thấy "quan hệ tình nhân" trong thông tin chi tiết của Tần Chân, Hứa Ấu Diên có cảm giác như đầu bị đánh một gậy.

"Tất cả nội dung giáo dục trưởng thành đều là chị dạy cho em." Tần Chân đưa lưng về phía Hứa Ấu Diên mặc áo tắm, giọng nói thấp thoáng tức giận lại ấm ức: "Bây giờ lại ghét bỏ em?"

Hứa Ấu Diên lùi về sau.

Cô không muốn biết nội dung cụ thể của giáo dục trưởng thành chút nào, không muốn một chút nào.

Sao cô có thể ngờ được mình và Tiểu tiểu thư của nhà họ Tần lại có quan hệ tình nhân, chẳng trách chỉ số nhịp tim lại cao như vậy.

Nhưng...

Trên tờ giấy bị người bí ẩn ăn trong vườn trúc có một mật hiệu, Hứa Ấu Diên không biết mật hiệu đại diện cho cái gì, nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy nó, trò chơi đã giúp cô tự động nhận ra.

Mật hiệu kia thuộc về Đại tiểu thư Tần Quân, là mật hiệu Tần Quân cho cô.

"Trói Tần Chân ra ngoài, đêm nay."

Hứa Ấu Diên mới là nội gián núp bóng trong nhà họ Tần.

Tần Chân mặc áo tắm xong, quay đầu nhìn Hứa Ấu Diên, chỉ số nhịp tim lại tiếp tục bay lên.

"Dù bây giờ chị đã chán em, em cũng sẽ không tha cho chị. Tốt nhất chị nên chuẩn bị sẵn sàng bị em dây dưa cả đời đi."

Hứa Ấu Diên lùi về sau, tông cửa xông ra.

Không biết Tần Chân có theo không, Hứa Ấu Diên bước đi rất nhanh.

Trải nghiệm tình cảnh chân thực khiến cảm giác tội lỗi đánh thẳng vào linh hồn, Hứa Ấu Diên là nội gián, nhưng lại là người Tiểu tiểu thư yêu nhất.

Khi đọc tờ giấy, Hứa Ấu Diên còn nghĩ, trong ngoài nhà họ Tần nhiều người như vậy, Tiểu tiểu thư lại can đảm, gϊếŧ người không chớp mắt, làm thế nào mới có thể trói cô ấy?

Không ngờ cô và Tiểu tiểu thư còn có quan hệ kia.

Đúng vậy, Tần Quân muốn lợi dụng tình yêu của Tiểu tiểu thư đối với cô, trói Tiểu tiểu thư đưa ra ngoài!

Trong lòng rối bời, Hứa Ấu Diên bỗng đụng phải Tam tiểu thư Tần Tiêu khi đang bước nhanh trên hành lang.

"Ui cha." Tần Tiêu bị đâm suýt ngã xuống đất, may mà Hứa Ấu Diên nhanh nhẹn giữ được.

"Chị sao thế? Vội vội vàng vàng, không giống phong cách của chị." Tam tiểu thư được kéo dậy liền tiện thể ngã về phía trước, ngã vào trong lòng Hứa Ấu Diên, tựa vào ngực cô ngẩng đầu lên nhìn, "Đêm hôm khuya khoắt, chị muốn đi đâu đấy?"

Tam tiểu thư bên ngoài điềm đạm bên trong gợϊ ȶìиɦ. Bầu không khí khiêu gợi này là sao?

Chỉ số nhịp tim của Tam tiểu thư cũng là hơn 60 điểm, lẽ nào cô ấy cũng...

Tam tiểu thư đỡ eo, khẽ thở dài: "Đâm một cái làm thương tổn ở eo của em lại phát tác rồi, không có chị xoa bóp làm dịu, đêm nay em phải ngủ thế nào đây. Không bằng..."

Không bằng cái em gái cô!

Hứa Ấu Diên lấy cớ muốn tìm Ân phu nhân nói việc quan trọng, tách khỏi cô ấy, lập tức chạy trốn.

Chuyện gì thế này? Tất cả các nhân vật trong bối cảnh này đều rất lạ, đều nổi-hứng với cô?!

Hứa Ấu Diên thật sự không ngờ, các cô con gái nhà họ Tần đều đói khát cô thật ra là có nguyên do.

Chính là bởi vì đồng đội của cô, Thời Duyệt thật, đã đặt ra một nguyện vọng năm mới không đáng tin cậy, cho phép hệ thống bắt được những thứ rục rịch nhộn nhạo trong lúc thu thập thông tin, để các nhân vật đều thèm muốn Hứa Ấu Diên đến chảy nước miếng.

Nguyện vọng năm mới của một mình Thời Duyệt, trở thành nguyện vọng của tất cả NPC.

Còn là ở trong bối cảnh trò chơi cho phép có tình tiết 18+.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện