Nam Cảnh Thâm hạ mắt, khóe môi cong lên nụ cười nhạt, cánh tay dài duỗi ra cầm lấy bao thuốc:
-Xin lỗi các vị, Tứ gia và thiếu phu nhân còn muốn nghỉ ngơi, nếu như muốn hỏi, xin đi đến nơi họp báo của Hoa Thụy, một giờ sau, Tứ gia sẽ đến gặp các vị.
Hôm nay, vừa vặn Hoa Thụy mời vị Phó tổng nhậm chức đến buổi họp báo.
Cố diễn lời nói khách khí, phía sau bảo an đã bắt đầu mời người ra ngoài.
Người ở chỗ này đều biết, ngày hôm nay có thể tới đây chụp được gì đó, là đã được ngầm cho phép, giờ còn đòi chụp tiếp nữa thì, quả thực là lỗ mãng.
Nghe đồn vị Nam tứ gia kỳ tài này trong thương trường đầy thủ đoạn tàn nhẫn, là người không dễ đối phó như vậy.
Ký giả hai bên nhìn nhau, cho dù không cam lòng, cũng chỉ có thể rời đi.
Tiếng bước chân xa dần, tiếp theo là tiếng đóng cửa to rõ, lại sau đó trong phòng nháy mắt lạnh xuống, an tĩnh đến lạ lùng.
Ý Ý buồn bực ở trong chăn chờ đợi, xác định trong phòng không có ai, liền thử đem chăn kéo xuống một tí, lộ ra một đôi mắt kinh hoảng, trên trán có vài lọn tóc dính mồ hôi.
Cô liếc mắt nhìn sang bên, liền nhìn thấy hắn đang hút thuốc.
Lực chú ý của Ý Ý bỗng nhiên đặt lên tay hắn, tay hắn so với tay phụ nữ còn đẹp hơn, không tính là trắng, màu da tiểu mạch đầy gợi cảm, khớp xương rõ ràng đang kẹp lấy điếu thuốc nhả ra làn khói xanh.
Vùng giữa lông mày hắn nhăn lại, hơi thở trầm ổn trên người hắn bức tới khiến người không thở nổi.
-Còn muốn nhìn bao lâu? Hắn bỗng nhiên phát ra tiếng khiến Ý Ý giật mình hoảng sợ.
Lúc này mới bất tri bất giác phản ứng kịp, phía dưới chăn là... Trần như nhộng.
Ký ức tối hôm qua như thủy triều trào vào trong đầu, những đoạn hình ảnh ngắn, hơi nhớ lại một chút, toàn là những hình ảnh hạn chế huyết mạch phun trào, cô cắn mạnh môi, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ ửng vì xấu hổ.
Cẩn thận liếc nhìn trang phục tán loạn, run giọng mở miệng:
-Đêm qua, chúng ta... chúng ta.
Cô nói liên tục nói “chúng ta”, sau như bị nghẹn, thế nào cũng phun không ra từ nào.
Nam Cảnh Thâm hơi nheo mắt lại, con ngươi đen thâm thúy nhìn lấy người cứ nhìn hắn mãi.
-Muốn hỏi cái gì?
-Tôi là nói, tối hôm qua chúng ta... chúng ta.
Cô khoa tay múa chân, một hồi chỉa tay về y phục, lát sau lại chỉ vào thùng rác.
-Chỉ ngủ.
Đơn giản chỉ có hai chữ, cảm giác buồn bực đập vào ngực cô.
-Có phải là...
-Làm rồi.
Ý Ý hít một ngụm khí lạnh, sợ hãi trợn to hai mắt.
Nam Cảnh Thâm phà ra một làn khói mỏng, đường nét góc cạnh hiện ra mông lung trên khuôn mặt hắn, khoe môi cong lên nụ cười lưu manh:
-Muốn đổi ý sao?
“...” có thể chắc.
-Chuyện đó, tôi có thể giải thích một chút, chuyện đêm qua là ngoài ý muốn, là tôi sai, đem lầm anh thành người ở quầy rượu, náo loạn thành chuyện lớn, công bằng mà nói chúng ta coi như huề, liền...hợp được tan được (hảo tụ hảo tán)?
Giọng nói nhỏ dần, nâng ánh mắt lên bình tĩnh nhìn hắn, rất kiên định chờ câu trả lời của hắn cô liếc mắt nhìn hắn, sốt ruột.
Nam Cảnh Thâm nhìn cô chằm chằm, dù bận vẫn ung dung cong lên khóe miệng:
-Em nghĩ thế nào mà hợp được tan được?
Ý Ý nuốt xuống một ngụm:
-Anh xoay người sang chỗ khác, tôi muốn mặc quần áo và rời khỏi đây, chuyện tối hôm qua coi như không có chuyện gì xảy ra cả.
Sắc mặt người đàn ông trở nên u ám, thân trên bỗng nhiên nghiêng người sang, trong nháy mắt khuôn mặt đẹp trai lộ ra ngay trước mặt cô.
Ý Ý kinh ngạc một chút, muốn lui về phái sau, tay bỗng nhiên bị nắm lấy, sau đó liền bị ép lên đỉnh đầu.
-Anh...
-Tối hôm qua lúc mang anh đi, em đã hứa sẽ đưa hai mươi vạn, giờ không tính đưa sao?
-Anh!?
-Chắc là hai mươi mốt vạn.
Ý Ý nhìn chằm chằm vào đôi môi của hắn gần như sát vào môi cô.
Cô không ngốc, trận chiến tối qua, nếu thật sự đã đem hắn thành tiểu ca, mình chính là ngu ngốc, đoán chừng đã chọc phải nhân vật lớn gì đó rồi, cô thực sự muốn khóc mà không được.
-Tôi đưa, tôi đưa!
Cô lớn tiếng nói, khó khăn tránh khỏi cái thân đang đè lên người mình:
-Chờ một lát, tôi viết chi phiếu đưa cho anh!
Nam Cảnh Thâm nhào qua, cũng không gấp gáp, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô qua, con ngươi đen láy khinh thường liếc nhìn cô:
-Lật đật cái gì, em tăng thêm chi phí, anh đương nhiên nên biếu tặng một lần.
Vừa nói chuyện, bàn tay hắn ác ý như có như không sờ thắt lưng cô.
Cả người Ý Ý nổi da gà, muốn tránh cũng không được, xấu hổ xông thẳng lên đầu, trong lúc kinh hoảng hét lên một tiếng:
-Tứ gia!
Lúc nãy trốn trong chăn, nghe những ký giả gọi hắn như vậy...
-Ừ?
-Tôi không cần tặng gì hết, làm ơn buông tôi ra.
Hắn không nhúc nhích, tim Ý Ý đập mạnh, trán đổ mồ hôi lạnh, cô hơi run rẩy lập cập, lấy dũng khí nói:
-Xin hãy tự trọng, tôi là...tôi là phụ nữ đã có chồng.
Con ngươi Nam Cảnh Thâm nhỏ lại.
Con mắt đen thâm thúy phảng phất như biển sâu, người nhìn vào đoán không ra, hắn phát ra giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, không hề có tí ôn nhu nào:
- Vừa hay, tôi cũng là một người chồng.
Cả người Ý Ý chấn động, ngửa đầu nhìn hắn, lại cắn răng nghiến lợi tỏ vẻ tức giận.
- Tê ---
Đang nghĩ gì đó đột nhiên trên lưng đau xót.
Khí lực trên tay hắn quả thực muốn đem cô xé rách:
- Cảm giác yêu đương vụng trộm bên ngoài có phải rất kích thích?
Cô nói không ra lời, bị hắn nắm trong tay, dọa đến con mắt phải loạn lên.
Một lúc lâu, hắn bương tay ra, môi mỏng nâng lên, phát ra một tiếng ngắn ngủi, tiếng cười mỉa mai:
- Bớt phóng túng một chút, còn dám tìm đàn ông bên ngoài, cẩn thận anh cắn xé em.
Cái gì?
Hắn có ý gì?
Ý Ý không phản ứng kịp, cũng không dám hỏi, người đàn ông này thực sự nguy hiểm, hơn nữa tương đối nguy hiểm, ví như cái biểu hiện vừa rồi kia, thiếu chút cô cho là mình sẽ bị đánh rồi.
Cũng không rõ hắn tỏ vẻ tức giận cái gì, không phải bởi vì cô quên đưa tiền đấy chứ?
Cô mở miệng muốn hỏi, chỉ chớp mắt, bỗng nhiên hét chói tai:
- Anh làm gì thế hả?
Hắn cư nhiên xuống giường, đứng quay lưng với cô, trên người không mặc cái gì, một điểm cũng không che, may mà cô che mặt cấp tốc, bằng không là nhìn thấy hết thứ không nên nhìn thấy rồi.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Hắn tắm ngay cả cửa cũng không thèm đóng!
Ý Ý xấu hổ muốn chết, tựa như bị nhìn thấy trống trơn chính là mình, tay nhỏ bé run rẩy đưa ra, nhặt lấ y phục của mình lên, nhanh chóng mặc vào, lấy ra tờ chi phiếu ghi hai mươi mốt vạn đặt ở đầu giường, trong ngực hối hận muốn chết.
Cô động đến số tiền này, nhất định sẽ kinh động đến người chồng thần thần bí bí kia của cô.
Hai mươi mốt vạn, giải thích với hắn mua cái gì, gấu trúc sao?
Nam Cảnh Thâm từ trong phòng tắm đi ra, trên người quần áo đã chỉnh tề, liếc mắt thấy tờ chi phiếu đặt dưới ly nước, khóe miệng nhếch lên vẻ trào phúng, đem tờ chi phiếu nhét vào trong túi.
Bên ngoài quán rượu, chiếc xe Maybach màu đen đã sớm đứng ở nơi đó.
- Tứ gia, về chuyện hồi sáng này...
- Không cần phải nói, đến buổi họp báo.
Nam Cảnh Thâm đè lông mày xuống, ngửa đầu dựa vào ghế, nhắm mắt lại chợp mắt, hắn cần tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút, tối hôm qua vật nhỏ kia ầm ĩ không ít, quậy với hắn cả một đêm.
-Xin lỗi các vị, Tứ gia và thiếu phu nhân còn muốn nghỉ ngơi, nếu như muốn hỏi, xin đi đến nơi họp báo của Hoa Thụy, một giờ sau, Tứ gia sẽ đến gặp các vị.
Hôm nay, vừa vặn Hoa Thụy mời vị Phó tổng nhậm chức đến buổi họp báo.
Cố diễn lời nói khách khí, phía sau bảo an đã bắt đầu mời người ra ngoài.
Người ở chỗ này đều biết, ngày hôm nay có thể tới đây chụp được gì đó, là đã được ngầm cho phép, giờ còn đòi chụp tiếp nữa thì, quả thực là lỗ mãng.
Nghe đồn vị Nam tứ gia kỳ tài này trong thương trường đầy thủ đoạn tàn nhẫn, là người không dễ đối phó như vậy.
Ký giả hai bên nhìn nhau, cho dù không cam lòng, cũng chỉ có thể rời đi.
Tiếng bước chân xa dần, tiếp theo là tiếng đóng cửa to rõ, lại sau đó trong phòng nháy mắt lạnh xuống, an tĩnh đến lạ lùng.
Ý Ý buồn bực ở trong chăn chờ đợi, xác định trong phòng không có ai, liền thử đem chăn kéo xuống một tí, lộ ra một đôi mắt kinh hoảng, trên trán có vài lọn tóc dính mồ hôi.
Cô liếc mắt nhìn sang bên, liền nhìn thấy hắn đang hút thuốc.
Lực chú ý của Ý Ý bỗng nhiên đặt lên tay hắn, tay hắn so với tay phụ nữ còn đẹp hơn, không tính là trắng, màu da tiểu mạch đầy gợi cảm, khớp xương rõ ràng đang kẹp lấy điếu thuốc nhả ra làn khói xanh.
Vùng giữa lông mày hắn nhăn lại, hơi thở trầm ổn trên người hắn bức tới khiến người không thở nổi.
-Còn muốn nhìn bao lâu? Hắn bỗng nhiên phát ra tiếng khiến Ý Ý giật mình hoảng sợ.
Lúc này mới bất tri bất giác phản ứng kịp, phía dưới chăn là... Trần như nhộng.
Ký ức tối hôm qua như thủy triều trào vào trong đầu, những đoạn hình ảnh ngắn, hơi nhớ lại một chút, toàn là những hình ảnh hạn chế huyết mạch phun trào, cô cắn mạnh môi, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ ửng vì xấu hổ.
Cẩn thận liếc nhìn trang phục tán loạn, run giọng mở miệng:
-Đêm qua, chúng ta... chúng ta.
Cô nói liên tục nói “chúng ta”, sau như bị nghẹn, thế nào cũng phun không ra từ nào.
Nam Cảnh Thâm hơi nheo mắt lại, con ngươi đen thâm thúy nhìn lấy người cứ nhìn hắn mãi.
-Muốn hỏi cái gì?
-Tôi là nói, tối hôm qua chúng ta... chúng ta.
Cô khoa tay múa chân, một hồi chỉa tay về y phục, lát sau lại chỉ vào thùng rác.
-Chỉ ngủ.
Đơn giản chỉ có hai chữ, cảm giác buồn bực đập vào ngực cô.
-Có phải là...
-Làm rồi.
Ý Ý hít một ngụm khí lạnh, sợ hãi trợn to hai mắt.
Nam Cảnh Thâm phà ra một làn khói mỏng, đường nét góc cạnh hiện ra mông lung trên khuôn mặt hắn, khoe môi cong lên nụ cười lưu manh:
-Muốn đổi ý sao?
“...” có thể chắc.
-Chuyện đó, tôi có thể giải thích một chút, chuyện đêm qua là ngoài ý muốn, là tôi sai, đem lầm anh thành người ở quầy rượu, náo loạn thành chuyện lớn, công bằng mà nói chúng ta coi như huề, liền...hợp được tan được (hảo tụ hảo tán)?
Giọng nói nhỏ dần, nâng ánh mắt lên bình tĩnh nhìn hắn, rất kiên định chờ câu trả lời của hắn cô liếc mắt nhìn hắn, sốt ruột.
Nam Cảnh Thâm nhìn cô chằm chằm, dù bận vẫn ung dung cong lên khóe miệng:
-Em nghĩ thế nào mà hợp được tan được?
Ý Ý nuốt xuống một ngụm:
-Anh xoay người sang chỗ khác, tôi muốn mặc quần áo và rời khỏi đây, chuyện tối hôm qua coi như không có chuyện gì xảy ra cả.
Sắc mặt người đàn ông trở nên u ám, thân trên bỗng nhiên nghiêng người sang, trong nháy mắt khuôn mặt đẹp trai lộ ra ngay trước mặt cô.
Ý Ý kinh ngạc một chút, muốn lui về phái sau, tay bỗng nhiên bị nắm lấy, sau đó liền bị ép lên đỉnh đầu.
-Anh...
-Tối hôm qua lúc mang anh đi, em đã hứa sẽ đưa hai mươi vạn, giờ không tính đưa sao?
-Anh!?
-Chắc là hai mươi mốt vạn.
Ý Ý nhìn chằm chằm vào đôi môi của hắn gần như sát vào môi cô.
Cô không ngốc, trận chiến tối qua, nếu thật sự đã đem hắn thành tiểu ca, mình chính là ngu ngốc, đoán chừng đã chọc phải nhân vật lớn gì đó rồi, cô thực sự muốn khóc mà không được.
-Tôi đưa, tôi đưa!
Cô lớn tiếng nói, khó khăn tránh khỏi cái thân đang đè lên người mình:
-Chờ một lát, tôi viết chi phiếu đưa cho anh!
Nam Cảnh Thâm nhào qua, cũng không gấp gáp, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô qua, con ngươi đen láy khinh thường liếc nhìn cô:
-Lật đật cái gì, em tăng thêm chi phí, anh đương nhiên nên biếu tặng một lần.
Vừa nói chuyện, bàn tay hắn ác ý như có như không sờ thắt lưng cô.
Cả người Ý Ý nổi da gà, muốn tránh cũng không được, xấu hổ xông thẳng lên đầu, trong lúc kinh hoảng hét lên một tiếng:
-Tứ gia!
Lúc nãy trốn trong chăn, nghe những ký giả gọi hắn như vậy...
-Ừ?
-Tôi không cần tặng gì hết, làm ơn buông tôi ra.
Hắn không nhúc nhích, tim Ý Ý đập mạnh, trán đổ mồ hôi lạnh, cô hơi run rẩy lập cập, lấy dũng khí nói:
-Xin hãy tự trọng, tôi là...tôi là phụ nữ đã có chồng.
Con ngươi Nam Cảnh Thâm nhỏ lại.
Con mắt đen thâm thúy phảng phất như biển sâu, người nhìn vào đoán không ra, hắn phát ra giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, không hề có tí ôn nhu nào:
- Vừa hay, tôi cũng là một người chồng.
Cả người Ý Ý chấn động, ngửa đầu nhìn hắn, lại cắn răng nghiến lợi tỏ vẻ tức giận.
- Tê ---
Đang nghĩ gì đó đột nhiên trên lưng đau xót.
Khí lực trên tay hắn quả thực muốn đem cô xé rách:
- Cảm giác yêu đương vụng trộm bên ngoài có phải rất kích thích?
Cô nói không ra lời, bị hắn nắm trong tay, dọa đến con mắt phải loạn lên.
Một lúc lâu, hắn bương tay ra, môi mỏng nâng lên, phát ra một tiếng ngắn ngủi, tiếng cười mỉa mai:
- Bớt phóng túng một chút, còn dám tìm đàn ông bên ngoài, cẩn thận anh cắn xé em.
Cái gì?
Hắn có ý gì?
Ý Ý không phản ứng kịp, cũng không dám hỏi, người đàn ông này thực sự nguy hiểm, hơn nữa tương đối nguy hiểm, ví như cái biểu hiện vừa rồi kia, thiếu chút cô cho là mình sẽ bị đánh rồi.
Cũng không rõ hắn tỏ vẻ tức giận cái gì, không phải bởi vì cô quên đưa tiền đấy chứ?
Cô mở miệng muốn hỏi, chỉ chớp mắt, bỗng nhiên hét chói tai:
- Anh làm gì thế hả?
Hắn cư nhiên xuống giường, đứng quay lưng với cô, trên người không mặc cái gì, một điểm cũng không che, may mà cô che mặt cấp tốc, bằng không là nhìn thấy hết thứ không nên nhìn thấy rồi.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Hắn tắm ngay cả cửa cũng không thèm đóng!
Ý Ý xấu hổ muốn chết, tựa như bị nhìn thấy trống trơn chính là mình, tay nhỏ bé run rẩy đưa ra, nhặt lấ y phục của mình lên, nhanh chóng mặc vào, lấy ra tờ chi phiếu ghi hai mươi mốt vạn đặt ở đầu giường, trong ngực hối hận muốn chết.
Cô động đến số tiền này, nhất định sẽ kinh động đến người chồng thần thần bí bí kia của cô.
Hai mươi mốt vạn, giải thích với hắn mua cái gì, gấu trúc sao?
Nam Cảnh Thâm từ trong phòng tắm đi ra, trên người quần áo đã chỉnh tề, liếc mắt thấy tờ chi phiếu đặt dưới ly nước, khóe miệng nhếch lên vẻ trào phúng, đem tờ chi phiếu nhét vào trong túi.
Bên ngoài quán rượu, chiếc xe Maybach màu đen đã sớm đứng ở nơi đó.
- Tứ gia, về chuyện hồi sáng này...
- Không cần phải nói, đến buổi họp báo.
Nam Cảnh Thâm đè lông mày xuống, ngửa đầu dựa vào ghế, nhắm mắt lại chợp mắt, hắn cần tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút, tối hôm qua vật nhỏ kia ầm ĩ không ít, quậy với hắn cả một đêm.
Danh sách chương