Ngày hôm sau.

Ý Ý tỉnh lại, cảm thấy thân thể toàn thân đau nhức, mắt còn chưa mở, cảm nhận tia sáng chói mắt chiếu vào mí mắt, mông lung một tầng sáng loang lổ, cô cố sức xoa mắt hai cái, trợn mắt nhìn một cái, đột nhiên cảm giác được đầu đau như muốn nứt.

Cô bỗng nhiên ý thức được cái gì, kinh hoảng giương mắt, ngực lộp bộp trầm xuống, cách bài trí gian phòng, ngoại trừ khách sạn thì còn có thể là gì.

Nhìn xuống dưới...Áo sơ mi đàn ông, quần tây đàn ông, cà vạt đàn ông, từ trên chiếc giường trắng mang phong cách Âu châu, quăng vứt bừa bãi một hàng trên mặt đất.

Trong thùng rác đầu giường, quăng vứt hai bao màu hồng đã sử dụng.

Ý Ý bỗng nhiên thấy sợ, lặng lẽ đem chăn kéo xuống, lòng bàn tay lại chạm phải da thịt, khiến cô nhất thời như rơi xuống hầm băng.

Người đàn ông nằm bên cạnh, giống như mấy cái tát vả vào mặt, tận lực làm tê liệt ý nghĩ của riêng mình có thể kết thúc đột ngột.

Người đàn ông còn chưa tỉnh, cô không dám nhìn tới hình dáng hắn thế nào, hốt hoảng tìm y phục của mình, thừa dịp hắn chư tỉnh bỏ trốn trước.

Đúng lúc này, cửa phòng bị một lực mạnh từ ngoài phá cửa xông vào.

Một đoàn ký giả chạy ào vào, giơ máy lên chụp, dồn sức mạnh mẽ quay những ống kính hướng tới giường lớn mà chụp.

Ý Ý lơ mơ một lúc, người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên ngồi dậy, kéo cao chăn bao phủ lấy cô từ đầu đến chân, che chắn thật kín, cô phản xạ có điều kiện giãy dụa, liền lập tức nghe thấy tiếng hắn thấp giọng nói:

-Không muốn bị chụp hình lõa thể thì nằm yên đi.

Cô trong nháy mắt liền nằm im lại.

-Nam tổng, xin hỏi tiểu thư nằm bên cạnh ngài là ai? -Nghe nói hai năm trước Nam tổng đã kết hôn, ngài ở nước ngoài hành tung không rõ, cũng chưa từng công khai vợ mình, xin hỏi trong lòng ngài, cô ấy có phải là vợ ngài?

-Hai ngày trước ở phi trường, ngài lại độc thân về nước, không kịp chờ đợi cùng tình nhân gặp mặt sao?

-Vừa mới tiền nhiệm Phó tổng Hoa Thụy, thì liền bị bêu xấu, đây tột cùng là hãm hại, hay là sinh hoạt của ngài vốn hỗn loạn.

-Nam tổng, xin hãy nghe những vấn đề của chúng tôi, trả lời câu hỏi.

Nam Cảnh Thâm ngẩng đầu lên, tia sáng từ cửa sổ bên cạnh chiếu vào, đem vẻ mặt cùng đường nét nghiêm nghị, lạnh lùng hiện lên tia sắc bén, lông mày hạ xuống, một đôi con ngươi đen như chim ưng.

-Đều hỏi xong rồi?

Bốn chữ không nặng không nhẹ, trong nháy mắt khiến gian phòng yên tĩnh trở lại.

Camera lóe lên những tia chớp sáng, chớp từng khoảnh khắc trên nét mặt và thân thể hắn, hắn đang ở trần, chiếc chăn màu trắng vừa đủ đắp lên cơ bụng hắn, từ bên trong tản ra khí chất kiêu ngạo, không có chút nào có tia chật vật hay tỏ vẻ sa sút.

-Tóm lại, các người muốn hỏi nhiều nhất nhất là...

-Tiểu thư bên cạnh ngài...

Tuy rằng Hoa Thụy, bên trong gia tộc tranh đấu làm người ta hiếu kì, nhưng vị Nam tứ gia này từ trước đến nay đều giữ mình trong sạch, cuộc sống riêng tư của hắn không dễ bị đào móc như vậy.

-A...

Nam Cảnh Thâm phát ra một tiếng cười ngắn ngủi nhưng lạnh thấu xương:

-Các người như thế nào lại kết luận, người trên giường, không phải là vợ tôi?

Lời này vừa nói ra, quả thực như loạt bom ném bom ném vào biển sâu.

Sau vài giây yên tĩnh, đám ký giả bạo phát kịch liệt, kêu la hưng phấn, thất thanh, hận không thể đem chăn lột xuống, nhìn đến bảo bối của Nam tứ gia, luyến tiếc muốn công khai rốt cuộc vợ của vị Nam tứ gia có dáng dấp như thế nào.

Cùng lúc này, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, càng ngày càng gần...

Nam Cảnh Thâm hạ mắt, khóe môi lộ ra nụ cười nhạt, cánh tay dài duỗi ra, mang một bao thuốc lá tới.

Ngón tay dài mang cốt cách lịch sự, tao nhã, lấy ra một điếu thuốc hút, nhếch ngón trỏ nhẹ đánh một cái, trán hơi nhăn lại, tuyệt đẹp
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện