Cung Đông Nhã không được sửa chữa tinh nhã cẩn thận như Nam Tuyền cung, ngược lại phía trước hành cung còn có phần rộng lớn đại khí.
Nhạc Thần nhìn hành cung quá mức rộng lớn cơ hồ có hơi hướng quạnh quẽ, nghĩ đến đứa nhỏ lại ở này thì không khỏi có chút đau lòng cho Thừa Trừng.
Nhạc Thần nhớ đến trước đây khi bảy tám tuổi còn ở trong lòng cha mẹ làm nũng, cho dù ngủ cùng mẹ mẹ gây khó dễ nhưng cũng không có biện pháp, trái lại Thừa Trừng muốn gặp mặt phụ thân lại là chuyện rất khó.
Trong đối lập sẽ luôn làm người ta suy nghĩ, Nhạc Thần vốn dĩ vì Ngu Gia Tường hạn chế mà cảm thấy khó chịu không ít, nhưng so với người khác thì tính ra Nhạc Thần lại may mắn hạnh phúc, có tuổi thơ tươi đẹp, có ba mẹ và chị yêu thương, đến thế giới này ban đầu cũng có Thích Ngân chiếu cố, sau đi theo Ngu Gia Tường về phương diện vật chất cũng không chịu khổ sở, hơn nữa tuy rằng Ngu Gia Tường không cho cậu tự do nhưng cũng cho đi không ít.
Con người không thể quá mức tham lam, ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng nên tìm kiếm chút bình yên an lạc thực tế, tâm an, tha thứ, mang cả tình yêu để cuộc sống có thể vĩnh viễn tốt đẹp.
Có vẻ như, giữa tốt và xấu, chỉ quyết định bởi mình, quyết định bởi lòng.
Nhạc Thần theo nội thị tiến vào chính điện đại môn Đông Nhã cung, lại từ cửa hông đi ra, vòng qua hành lang uốn khúc, thấy nhóm nội thị đang bận rộn làm việc ở cửa.
Nhìn thấy cậu, một số ghé mắt nhìn, một số lại rời đi.
Trang phục Nhạc Thần đơn giản, tóc chỉ dùng ngọc quan buộc lên, một thân bạch y nhẹ nhàng mát mẻ, trên người thậm chí còn không có phục sức gì, mọi người nhìn cũng đoán không ra cậu là Vinh Ân Hầu được Hoàng đế sủng ái nhất, vì thế chẳng ai có ý tứ ngừng lại hành lễ.
Nội thị dẫn đường vốn định nhắc nhở, nhưng Nhạc Thần nhàn nhạt một câu để hắn không cần nói, chỉ cần dẫn đường là được.
Vừa qua khúc hành lang đến tẩm điện Đông Nhã cung thì chợt nghe tiếng khóc ai oán của người tầm trung niên.
‘’Thân thể điện hạ luôn rất tốt, từ nhỏ đến lớn hầu như không bị bệnh gì, vừa mới rời khỏi nương nương bao nhiêu ngày vào tay bà mụ đã xảy ra vấn đề, nên hướng nương nương công đạo như thế nào…’’ khóc lên, sau đó nghẹn ngào mang theo nức nở, “Thích thống lĩnh ngài là đại nhân thân thể khỏe mạnh thì không nghĩ tới điện hạ vẫn là hài tử sao, trời nóng, lão bà tử ngồi đây còn chịu không nổi, bắt điện hạ luyện võ còn không cho nghỉ ngơi, sao lại ngoan tâm như thế……”
Tiếng người khóc kể ồn ào là chuyện làm cho người ta thấy thực phiền chán, Nhạc Thần ở bên ngoài nghe được thanh âm bén nhọn kia thì cảm thấy càng bực càng phiền, cậu nghe được bên trong nhắc tới ‘Tề thống lĩnh’, cậu không tiếp xúc với chuyện triều đình nên tự nhiên không biết ‘Tề thống lĩnh’ là ai. Bất quá nghĩ đến người dạy Thừa Trừng quá mức nghiêm khắc nên bé mới bị cảm nắng, tâm tư quân nhân quá thô, phỏng chừng không biết yêu thương con nít, thân thể trẻ nhỏ cũng không giống thân thể kim cương thiết cốt bọn họ, ở trời nóng bức thế này làm sao có thể chịu được.
Trong lòng Nhạc Thần trách cứ quân nhân, cước bộ nhanh lên chạy đến đại môn tẩm điện.
Trước cửa điện Nam Tuyền có trồng cây che chắn, mà Đông Nhã cung lại trống trơn không che thứ gì.
Nhạc Thần đứng ở trước cửa nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Trong nháy mặt cậu hoảng hốt, giống như thời gian đình trệ bắt đầu trở về, tựa như tình cảnh trong Nhạc Thần thành, dáng người Thích Ngân thẳng thừng đứng đó.
Vóc người cao to cường tráng mặc hắc y, bóng lưng thẳng tắp, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình, có vẻ kiên nghị mà lãnh khốc, thanh âm của hắn có chút thấp hướng về phía lão nhân đang huyên náo giải thích, ‘’Không phải ép điện hạ luyện võ, mà là do điện hạ luyện mãi không ngừng, khuyên giải không có kết quả chỉ có thể để y học luyện mấy chiêu mới, điện hạ chỉ bị cảm nắng nhẹ, không có gì đáng ngại……”
“Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại! Điện hạ đã té xỉu còn kêu không có gì đáng ngại, thân mình điện hạ quý giá, các ngươi là người da thịt thô to có thể so sao……’’
Nhạc Thần nhận ra lão phụ nhân không ngừng khóc kể gầm lên là nhũ mẫu ngày đó gặp được trong hoa viên Nam Tuyền cung, lúc này đây đã thành một người đàn bà chanh chua thật sự hung hãn, Thích Ngân bị nói đến độ nhíu mày, tay nắm thành quyền mới có thể khắc chế không tức giận.
Nhạc Thần đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích, người trong phòng cũng không chú ý tới cậu, là tiểu nội thị dẫn đường vang lên âm thanh tức giận, “Nhũ mẫu, Vinh Ân Hầu nhận mệnh Hoàng Thượng đến vấn an điện hạ!”
Trầm ma ma đang nổi giận nghe được Vinh Ân Hầu yêu mị hoặc chủ, vốn chuẩn bị chửi ầm lên hai tiếng nhưng lại nghĩ tốt nhất không cần đắc tội người, nên áp áp tức giận xuống, ánh mắt chuyển hướng đến cửa.
Vào lúc này Thích Ngân cũng nhìn về phía cửa, nhìn thấy người dáng vẻ nhỏ nhắn một thân bạch y cất bước tiến vào.
Hắn đột nhiên ngốc lăng, sắc mặt có chút biến hóa, thân thể cứng đờ.
Trầm ma ma nhìn Nhạc Thần đi vào, thật sự nghĩ không ra người này chính là Vinh Ân Hầu mọi người truyền đồn yêu mị mê hoặc đế vương.
Khoanh tay mà xem, ai cũng sẽ cho rằng vị thư sinh thanh thanh sảng sảng* có chút nhu nhược lại ấm áp với bộ dạng mị hoặc đế vương thật sự kém quá xa.
(*) Nhẹ nhàng trong sạch.
Trầm ma ma còn nhớ rõ đoạn thời gian trước khi đến Nam Tuyền cung tìm Thừa Trừng có gặp qua người này, tuy rằng lúc ấy thấy lạ sao lại có thư sinh đến ngoài hoa viên Nam Tuyền cung xem hoa, nhưng khi đó lo tìm người chỉ nghĩ vị này là đại nhân đến nghị sự cùng Hoàng Thượng, chứ không có khả năng nghi ngờ.
Hiện tại nghĩ đến, khi ấy y đứng đó, không phải mặc y phục nội thị thì các đại thần cũng không đến nơi kia, quả thực khả năng lớn nhất chính là Vinh Ân Hầu.
Từng có lần đối mặt, khi đó đối với Vinh Ân Hầu chiếu cố đại Hoàng tử mà có hảo cảm, cơn giận của Trầm ma ma với Thích Ngân giảm đi rất nhiều, lập tức tiến lên tiếp đón Vinh Ân Hầu đã đến.
“Làm phiền Hầu gia đến thăm, điện hạ đang nằm trong phòng đã tỉnh, dược Thái y khai cũng uống, thân thể không có gì đặc biệt đáng ngại! Nghỉ ngơi là có thể tốt!” Trên mặt Trầm ma ma là ý cười thân thiêt, tiến đến trước mặt Nhạc Thần nói.
Ánh mắt Thích Ngân còn đặt trên người Nhạc Thần, nhìn thân thể so với lần trước hắn ôm trong lòng còn muốn gầy hơn, bất quá, sắc mặt rất tốt, nghĩ đến độc tố trong người hẳn đã giải hết, ở chung với Hoàng Thượng cũng rất tốt. Hoàng Thượng đối với y cũng rất yêu thương cưng chìu, nghĩ đến, y quả thật rất tốt.
Thích Ngân suy nghĩ, tâm cũng hỗn loạn náo động, thời điểm Nhạc Thần nhìn qua hắn, hắn có chút chột dạ mà chuyển dời tầm mắt.
Đối với lời Trầm ma ma ở trước mặt hắn nói thân thể đại hoàng tử không tốt, còn ở trước mặt Nhạc Thần lại nói ‘’Không có gì đáng ngại” hắn cũng không đặc biệt để ý, dù sao con người chính là một dạng làm người ta không rõ, cũng làm người ta không biết nên trả lời và đối đãi thế nào.
Nhạc Thần nói vài lời quan tâm với Trầm ma ma, cuối cùng lia mắt qua Thích Ngân nhưng không chào hỏi, cũng không nói với hắn lời nào đã theo Trầm ma ma vào nội thất thăm Thừa Trừng.
Thừa Trừng bán tựa vào tháp, sắc mặt chỉ trắng hơn so với bình thường chứ không có dị trạng gì khác, nghĩ đến bị cảm nắng cũng không quá nghiêm trọng.
Nhìn thấy Trầm ma ma và Nhạc Thần tiến vào, nhóc trợn to mắt ngồi thẳng thân thể, nhìn chằm chằm Nhạc Thần nói, ‘’Sao Hầu gia lại đến?”
Không giống biểu hiện của một đứa nhỏ, ngược lại ứng đối cứ như người lớn.
Nhạc Thần cười đi đến bên người Thừa Trừng, đã có nội thi mang ghế đặt cạnh tháp, Nhạc Thần ngồi xuống nói, “Nghe con bị cảm nắng, phụ hoàng cho ta đến xem.”
Thừa Trừng nghe cậu nói thì lập tức nhíu mày, “Sao phụ hoàng không đến!”
“Phụ hoàng con có việc! Là không hoang nghênh ta đến sao? Lòng chỉ nhớ thương phụ hoàng, nếu không muốn gặp thì ta đau lòng mà đi!” Nhạc Thần làm ra biểu tình bị tổn thường nhưng thật ra ánh mắt nhìn về Thừa Trừng lại rất ôn nhu.
Thừa Trừng bị cậu nhìn đến đỏ mặt, song mắt bồ đào chỉ dám nhìn ánh sáng mắt cậu đã lập tức dời đi, từ thời điểm lần trước nhóc nhìn Vinh Ân Hầu đã phát hiện, Vinh Ân Hầu có một đôi mắt rất đẹp, là đôi mắt đẹp nhất nhóc từng thấy, làm cho người ta không cách nào hình dung, khi nhìn thấy tim sẽ không khống chế mà đập nhanh hơn! Cho nên nhóc không dám nhìn nhiều!
“Đến thăm cũng rất cao hứng, bất quá là nhận mệnh của phụ hoàng, sự thật cũng không phải muốn đến thăm!” Thừa Trừng cúi đầu hé miệng thấp giọng nói.
Nhạc Thần nghe được liền cười, ánh mắt mềm hơn lại mang chút trêu đùa, “Vậy cuối cùng có mong đến không chứ! Trời thật nóng, trên đường đi người đầy mồ hôi, đến đầu cũng khó chịu!”
Thừa Trừng ấp úng cúi đầu trả lời “Ừm!”
Ngày hôm ấy đến Nam Tuyền cung tìm phụ hoàng lại bị Nhạc Thần trêu chọc vài lần, nhìn Nhạc Thần đối với nhóc chỉ có yêu thương, sau trở về Đông Nhã cung quả thực rất muốn ở chung với Nhạc Thần, vốn định lại đến Nam Tuyền cung, đến ngự thư phòng tìm phụ hoàng hai lần nhưng đều bị cự tuyệt, nhóc còn có chút thương tâm để ý.
Bây giờ nghe câu hỏi của Nhạc Thần không biết thế nào đã trả lời ‘’Ừm”, nhóc cảm thấy trong lòng có chút không được tự nhiên, kỳ thật đây không phải là chuyện rất quan minh chính đại sao? Nhạc Thần ở lại với Thừa Trừng một lát.
Thừa Trừng nói cậu, “Ma ma có lúc thực hung, rất sợ bà ấy. Vừa rồi nghe ma ma mắng Thích thống lĩnh không biết Thích thống lĩnh có tức giận không, bản cung muốn xin lỗi Thích thống lĩnh!’’
Nhạc Thần nghe lời nhóc nói cảm thấy mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng nhóc quả thật rất hiểu chuyện, mặc dù có lúc rất trẻ con nhưng trái lại sức phán đoán trái phải rất mạnh, hơn nữa còn muốn xin lỗi Thích Ngân, xem ra là người phi thường khiêm tốn. Nghĩ, nếu sau này nhóc làm Hoàng đế, hẳn có thể giữ lấy cơ nghiệp và là Hoàng đế tốt.
“Sao không gọi ma ma tiến vào để bà ấy xin lỗi Thích thống lĩnh!” Nhạc Thần nhìn Thừa Trừng hỏi.
Thừa Trừng nhìn cậu không trả lời.
Nhạc Thần không cần nghĩ cũng biết, phỏng chừng là bộ sách lược đế vương kia, dùng thủ đoạn dễ dàng thu mua lòng người!
Nhóc không trách cứ ma ma bắt ma ma đi xin lỗi, ma ma sẽ cảm thấy nhóc là bé ngoan, sẽ đối tốt với nhóc; nhóc tự mình xin lỗi Thích Ngân, Thích Ngân hẳn cũng sẽ nghĩ tốt về nhóc, là đứa nhỏ không tồi, hơn nữa còn là chủ tử không tồi.
Nhạc Thần cười chuyển đề tài, “Vậy cho người truyền Thích thống lĩnh vào đi! Nói chuyện với Thích thống lĩnh ta không tiện nghe nên đi về trước!”
Nhạc Thần nhìn hành cung quá mức rộng lớn cơ hồ có hơi hướng quạnh quẽ, nghĩ đến đứa nhỏ lại ở này thì không khỏi có chút đau lòng cho Thừa Trừng.
Nhạc Thần nhớ đến trước đây khi bảy tám tuổi còn ở trong lòng cha mẹ làm nũng, cho dù ngủ cùng mẹ mẹ gây khó dễ nhưng cũng không có biện pháp, trái lại Thừa Trừng muốn gặp mặt phụ thân lại là chuyện rất khó.
Trong đối lập sẽ luôn làm người ta suy nghĩ, Nhạc Thần vốn dĩ vì Ngu Gia Tường hạn chế mà cảm thấy khó chịu không ít, nhưng so với người khác thì tính ra Nhạc Thần lại may mắn hạnh phúc, có tuổi thơ tươi đẹp, có ba mẹ và chị yêu thương, đến thế giới này ban đầu cũng có Thích Ngân chiếu cố, sau đi theo Ngu Gia Tường về phương diện vật chất cũng không chịu khổ sở, hơn nữa tuy rằng Ngu Gia Tường không cho cậu tự do nhưng cũng cho đi không ít.
Con người không thể quá mức tham lam, ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng nên tìm kiếm chút bình yên an lạc thực tế, tâm an, tha thứ, mang cả tình yêu để cuộc sống có thể vĩnh viễn tốt đẹp.
Có vẻ như, giữa tốt và xấu, chỉ quyết định bởi mình, quyết định bởi lòng.
Nhạc Thần theo nội thị tiến vào chính điện đại môn Đông Nhã cung, lại từ cửa hông đi ra, vòng qua hành lang uốn khúc, thấy nhóm nội thị đang bận rộn làm việc ở cửa.
Nhìn thấy cậu, một số ghé mắt nhìn, một số lại rời đi.
Trang phục Nhạc Thần đơn giản, tóc chỉ dùng ngọc quan buộc lên, một thân bạch y nhẹ nhàng mát mẻ, trên người thậm chí còn không có phục sức gì, mọi người nhìn cũng đoán không ra cậu là Vinh Ân Hầu được Hoàng đế sủng ái nhất, vì thế chẳng ai có ý tứ ngừng lại hành lễ.
Nội thị dẫn đường vốn định nhắc nhở, nhưng Nhạc Thần nhàn nhạt một câu để hắn không cần nói, chỉ cần dẫn đường là được.
Vừa qua khúc hành lang đến tẩm điện Đông Nhã cung thì chợt nghe tiếng khóc ai oán của người tầm trung niên.
‘’Thân thể điện hạ luôn rất tốt, từ nhỏ đến lớn hầu như không bị bệnh gì, vừa mới rời khỏi nương nương bao nhiêu ngày vào tay bà mụ đã xảy ra vấn đề, nên hướng nương nương công đạo như thế nào…’’ khóc lên, sau đó nghẹn ngào mang theo nức nở, “Thích thống lĩnh ngài là đại nhân thân thể khỏe mạnh thì không nghĩ tới điện hạ vẫn là hài tử sao, trời nóng, lão bà tử ngồi đây còn chịu không nổi, bắt điện hạ luyện võ còn không cho nghỉ ngơi, sao lại ngoan tâm như thế……”
Tiếng người khóc kể ồn ào là chuyện làm cho người ta thấy thực phiền chán, Nhạc Thần ở bên ngoài nghe được thanh âm bén nhọn kia thì cảm thấy càng bực càng phiền, cậu nghe được bên trong nhắc tới ‘Tề thống lĩnh’, cậu không tiếp xúc với chuyện triều đình nên tự nhiên không biết ‘Tề thống lĩnh’ là ai. Bất quá nghĩ đến người dạy Thừa Trừng quá mức nghiêm khắc nên bé mới bị cảm nắng, tâm tư quân nhân quá thô, phỏng chừng không biết yêu thương con nít, thân thể trẻ nhỏ cũng không giống thân thể kim cương thiết cốt bọn họ, ở trời nóng bức thế này làm sao có thể chịu được.
Trong lòng Nhạc Thần trách cứ quân nhân, cước bộ nhanh lên chạy đến đại môn tẩm điện.
Trước cửa điện Nam Tuyền có trồng cây che chắn, mà Đông Nhã cung lại trống trơn không che thứ gì.
Nhạc Thần đứng ở trước cửa nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Trong nháy mặt cậu hoảng hốt, giống như thời gian đình trệ bắt đầu trở về, tựa như tình cảnh trong Nhạc Thần thành, dáng người Thích Ngân thẳng thừng đứng đó.
Vóc người cao to cường tráng mặc hắc y, bóng lưng thẳng tắp, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình, có vẻ kiên nghị mà lãnh khốc, thanh âm của hắn có chút thấp hướng về phía lão nhân đang huyên náo giải thích, ‘’Không phải ép điện hạ luyện võ, mà là do điện hạ luyện mãi không ngừng, khuyên giải không có kết quả chỉ có thể để y học luyện mấy chiêu mới, điện hạ chỉ bị cảm nắng nhẹ, không có gì đáng ngại……”
“Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại! Điện hạ đã té xỉu còn kêu không có gì đáng ngại, thân mình điện hạ quý giá, các ngươi là người da thịt thô to có thể so sao……’’
Nhạc Thần nhận ra lão phụ nhân không ngừng khóc kể gầm lên là nhũ mẫu ngày đó gặp được trong hoa viên Nam Tuyền cung, lúc này đây đã thành một người đàn bà chanh chua thật sự hung hãn, Thích Ngân bị nói đến độ nhíu mày, tay nắm thành quyền mới có thể khắc chế không tức giận.
Nhạc Thần đứng ở ngoài cửa không nhúc nhích, người trong phòng cũng không chú ý tới cậu, là tiểu nội thị dẫn đường vang lên âm thanh tức giận, “Nhũ mẫu, Vinh Ân Hầu nhận mệnh Hoàng Thượng đến vấn an điện hạ!”
Trầm ma ma đang nổi giận nghe được Vinh Ân Hầu yêu mị hoặc chủ, vốn chuẩn bị chửi ầm lên hai tiếng nhưng lại nghĩ tốt nhất không cần đắc tội người, nên áp áp tức giận xuống, ánh mắt chuyển hướng đến cửa.
Vào lúc này Thích Ngân cũng nhìn về phía cửa, nhìn thấy người dáng vẻ nhỏ nhắn một thân bạch y cất bước tiến vào.
Hắn đột nhiên ngốc lăng, sắc mặt có chút biến hóa, thân thể cứng đờ.
Trầm ma ma nhìn Nhạc Thần đi vào, thật sự nghĩ không ra người này chính là Vinh Ân Hầu mọi người truyền đồn yêu mị mê hoặc đế vương.
Khoanh tay mà xem, ai cũng sẽ cho rằng vị thư sinh thanh thanh sảng sảng* có chút nhu nhược lại ấm áp với bộ dạng mị hoặc đế vương thật sự kém quá xa.
(*) Nhẹ nhàng trong sạch.
Trầm ma ma còn nhớ rõ đoạn thời gian trước khi đến Nam Tuyền cung tìm Thừa Trừng có gặp qua người này, tuy rằng lúc ấy thấy lạ sao lại có thư sinh đến ngoài hoa viên Nam Tuyền cung xem hoa, nhưng khi đó lo tìm người chỉ nghĩ vị này là đại nhân đến nghị sự cùng Hoàng Thượng, chứ không có khả năng nghi ngờ.
Hiện tại nghĩ đến, khi ấy y đứng đó, không phải mặc y phục nội thị thì các đại thần cũng không đến nơi kia, quả thực khả năng lớn nhất chính là Vinh Ân Hầu.
Từng có lần đối mặt, khi đó đối với Vinh Ân Hầu chiếu cố đại Hoàng tử mà có hảo cảm, cơn giận của Trầm ma ma với Thích Ngân giảm đi rất nhiều, lập tức tiến lên tiếp đón Vinh Ân Hầu đã đến.
“Làm phiền Hầu gia đến thăm, điện hạ đang nằm trong phòng đã tỉnh, dược Thái y khai cũng uống, thân thể không có gì đặc biệt đáng ngại! Nghỉ ngơi là có thể tốt!” Trên mặt Trầm ma ma là ý cười thân thiêt, tiến đến trước mặt Nhạc Thần nói.
Ánh mắt Thích Ngân còn đặt trên người Nhạc Thần, nhìn thân thể so với lần trước hắn ôm trong lòng còn muốn gầy hơn, bất quá, sắc mặt rất tốt, nghĩ đến độc tố trong người hẳn đã giải hết, ở chung với Hoàng Thượng cũng rất tốt. Hoàng Thượng đối với y cũng rất yêu thương cưng chìu, nghĩ đến, y quả thật rất tốt.
Thích Ngân suy nghĩ, tâm cũng hỗn loạn náo động, thời điểm Nhạc Thần nhìn qua hắn, hắn có chút chột dạ mà chuyển dời tầm mắt.
Đối với lời Trầm ma ma ở trước mặt hắn nói thân thể đại hoàng tử không tốt, còn ở trước mặt Nhạc Thần lại nói ‘’Không có gì đáng ngại” hắn cũng không đặc biệt để ý, dù sao con người chính là một dạng làm người ta không rõ, cũng làm người ta không biết nên trả lời và đối đãi thế nào.
Nhạc Thần nói vài lời quan tâm với Trầm ma ma, cuối cùng lia mắt qua Thích Ngân nhưng không chào hỏi, cũng không nói với hắn lời nào đã theo Trầm ma ma vào nội thất thăm Thừa Trừng.
Thừa Trừng bán tựa vào tháp, sắc mặt chỉ trắng hơn so với bình thường chứ không có dị trạng gì khác, nghĩ đến bị cảm nắng cũng không quá nghiêm trọng.
Nhìn thấy Trầm ma ma và Nhạc Thần tiến vào, nhóc trợn to mắt ngồi thẳng thân thể, nhìn chằm chằm Nhạc Thần nói, ‘’Sao Hầu gia lại đến?”
Không giống biểu hiện của một đứa nhỏ, ngược lại ứng đối cứ như người lớn.
Nhạc Thần cười đi đến bên người Thừa Trừng, đã có nội thi mang ghế đặt cạnh tháp, Nhạc Thần ngồi xuống nói, “Nghe con bị cảm nắng, phụ hoàng cho ta đến xem.”
Thừa Trừng nghe cậu nói thì lập tức nhíu mày, “Sao phụ hoàng không đến!”
“Phụ hoàng con có việc! Là không hoang nghênh ta đến sao? Lòng chỉ nhớ thương phụ hoàng, nếu không muốn gặp thì ta đau lòng mà đi!” Nhạc Thần làm ra biểu tình bị tổn thường nhưng thật ra ánh mắt nhìn về Thừa Trừng lại rất ôn nhu.
Thừa Trừng bị cậu nhìn đến đỏ mặt, song mắt bồ đào chỉ dám nhìn ánh sáng mắt cậu đã lập tức dời đi, từ thời điểm lần trước nhóc nhìn Vinh Ân Hầu đã phát hiện, Vinh Ân Hầu có một đôi mắt rất đẹp, là đôi mắt đẹp nhất nhóc từng thấy, làm cho người ta không cách nào hình dung, khi nhìn thấy tim sẽ không khống chế mà đập nhanh hơn! Cho nên nhóc không dám nhìn nhiều!
“Đến thăm cũng rất cao hứng, bất quá là nhận mệnh của phụ hoàng, sự thật cũng không phải muốn đến thăm!” Thừa Trừng cúi đầu hé miệng thấp giọng nói.
Nhạc Thần nghe được liền cười, ánh mắt mềm hơn lại mang chút trêu đùa, “Vậy cuối cùng có mong đến không chứ! Trời thật nóng, trên đường đi người đầy mồ hôi, đến đầu cũng khó chịu!”
Thừa Trừng ấp úng cúi đầu trả lời “Ừm!”
Ngày hôm ấy đến Nam Tuyền cung tìm phụ hoàng lại bị Nhạc Thần trêu chọc vài lần, nhìn Nhạc Thần đối với nhóc chỉ có yêu thương, sau trở về Đông Nhã cung quả thực rất muốn ở chung với Nhạc Thần, vốn định lại đến Nam Tuyền cung, đến ngự thư phòng tìm phụ hoàng hai lần nhưng đều bị cự tuyệt, nhóc còn có chút thương tâm để ý.
Bây giờ nghe câu hỏi của Nhạc Thần không biết thế nào đã trả lời ‘’Ừm”, nhóc cảm thấy trong lòng có chút không được tự nhiên, kỳ thật đây không phải là chuyện rất quan minh chính đại sao? Nhạc Thần ở lại với Thừa Trừng một lát.
Thừa Trừng nói cậu, “Ma ma có lúc thực hung, rất sợ bà ấy. Vừa rồi nghe ma ma mắng Thích thống lĩnh không biết Thích thống lĩnh có tức giận không, bản cung muốn xin lỗi Thích thống lĩnh!’’
Nhạc Thần nghe lời nhóc nói cảm thấy mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng nhóc quả thật rất hiểu chuyện, mặc dù có lúc rất trẻ con nhưng trái lại sức phán đoán trái phải rất mạnh, hơn nữa còn muốn xin lỗi Thích Ngân, xem ra là người phi thường khiêm tốn. Nghĩ, nếu sau này nhóc làm Hoàng đế, hẳn có thể giữ lấy cơ nghiệp và là Hoàng đế tốt.
“Sao không gọi ma ma tiến vào để bà ấy xin lỗi Thích thống lĩnh!” Nhạc Thần nhìn Thừa Trừng hỏi.
Thừa Trừng nhìn cậu không trả lời.
Nhạc Thần không cần nghĩ cũng biết, phỏng chừng là bộ sách lược đế vương kia, dùng thủ đoạn dễ dàng thu mua lòng người!
Nhóc không trách cứ ma ma bắt ma ma đi xin lỗi, ma ma sẽ cảm thấy nhóc là bé ngoan, sẽ đối tốt với nhóc; nhóc tự mình xin lỗi Thích Ngân, Thích Ngân hẳn cũng sẽ nghĩ tốt về nhóc, là đứa nhỏ không tồi, hơn nữa còn là chủ tử không tồi.
Nhạc Thần cười chuyển đề tài, “Vậy cho người truyền Thích thống lĩnh vào đi! Nói chuyện với Thích thống lĩnh ta không tiện nghe nên đi về trước!”
Danh sách chương