Vấn đề Nhạc Thần chạy trốn khỏi hắn, tuy rằng Ngu Gia Tường cực lực không đi truy cứu nguyên nhân sai lầm này của Nhạc Thần, thế nhưng chuyện đã phát sinh không đi giải quyết thì vấn đề vĩnh viễn vẫn còn, cho dù cố ý quên đi nhưng chỗ sâu trong lòng vẫn còn tồn tại nút thắt, thời điểm trồi lên càng làm người ta đặc biệt chú ý, như có gai nhọn xuyên qua trong lòng nhắc nhở chuyện làm hắn đau lòng nan kham cỡ nào.
Nguyên nhân Nhạc Thần chạy trốn không cần đoán cũng biết, chắc chắn vì Nhạc Thần không thích hắn, không thể dễ dàng tha thứ cho hắn nên mới trăm phương nghìn kế trốn thoát rời xa.
Ngu Gia Tường cũng hiểu được ban đầu mình và Nhạc Thần ở chung cũng không vui vẻ, khi đó Nhạc Thần không có tình cảm với hắn, hắn cũng có thể hiểu, hiện tại hắn bồi thường, hơn nữa còn tự tin làm cho Nhạc Thần yêu hắn, không muốn rời hắn, vĩnh viễn ở cạnh hắn.
Chút nguyên nhân đó đủ làm cho Ngu Gia Tường có cảm giác đâm vào tâm, mà là trước kia trong lòng Nhạc Thần chứa Thích Ngân nên làm hắn khó chịu, hiện giờ trong lòng Nhạc Thần còn có Thích Ngân hay không hắn không thể xác định, điều này lại càng làm hắn khó chịu hơn nữa.
Từ khi Nhạc Thần bị thương Thích Ngân luôn đến thăm Nhạc Thần, trong lòng Thích Ngân chừng như chưa từng quên cậu.
Trong lòng người khác nhớ nhung người mình âu yếm làm Ngu Gia Tường cảm thấy không cách nào nhịn được.
Ngay tại thời khắc tình cảm mãnh liệt đẹp đẽ, Ngu Gia Tường nghĩ rằng kỳ thật Nhạc Thần đang nhớ đến lần đầu tiên hắn cưỡng ép thô bạo với cậu, rồi lại ở trong lòng nhớ đến mặt tốt đẹp khác của hắn, chỉ cần suy nghĩ vẩn vơ là không thể tha thứ, huống chi là Hoàng đế cửu ngũ chí tôn tâm cao khí ngạo.
Ngu Gia Tường nhìn mặt Nhạc Thần từ hồng chuyển trắng, mặc dù không phải tái nhợt nhưng thấy kiểu nào cũng làm Ngu Gia Tường cảm thấy chướng mắt.
Không muốn phỏng đoán là Nhạc Thần vì mặt sau nên đau trắng mặt hay là vì nghĩ đến ép buộc trước kia mà trắng mặt, thân thể Ngu Gia Tường cực nóng, dục hỏa ngẩng cao nhưng tâm lại lạnh, ôm Nhạc Thần vào lòng ấm áp, vuốt ve lưng cậu, ngón tay dọc theo sống lưng chạy đến khe mông, trượt vào huyệt khẩu, nhẹ ấn nhẹ vòng, sau đó chậm rãi đem ngọc thể bên trong rút ra.
Thân thể Nhạc Thần run nhè nhẹ, đầu tựa vào vai Ngu Gia Tường, vách tường ở hậu huyệt phía sau bởi vì ngọc thể rút ra mà có chút đau đớn, sau chính là ngứa ngáy tê dại lại cảm thấy có chút hư không, sườn mặt nhìn về phía Ngu Gia Tường nghĩ rằng hắn sẽ tiếp tục động tác, không nghĩ đến hắn chỉ đem ngọc thể đặt trên khay rồi không làm gì nữa.
Ngu Gia Tường hôn lên mặt Nhạc Thần, tươi cười nói bên tai cậu, “Chăm sóc thân thể thêm, đoạn thời gian nữa trẫm sẽ đến đòi hỏi! Trẫm không muốn làm ngươi khó chịu!”
Ngu Gia Tương nói xong đỡ Nhạc Thần ngồi thẳng, kéo tấm thảm đắp lên cho cậu rồi đứng lên đi ra ngoài phòng.
Nhạc Thần bị hắn bỏ dở nửa chừng làm cho không rõ nguyên nhân, ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn đi ra ngoài, dáng hắn khuất sau bình phong mới đảo tròng mắt.
Sắc mặt từ trắng ngọc biến thành tái nhợt.
Ngu Gia Tường cũng không để ý đến dục vọng của mình, đi ra ngoài nội điện, rèm trân châu sau lưng đung đưa phát ra tiếng động trầm thấp.
Bên ngoài sảnh nhỏ không có ai, Ngu Gia Tường đi ra tiểu thính mới thấy Tạ Vân Trình ngồi trên ghế, hắn hừ nhẹ nói, “Đi chuẩn bị nước tắm hầu hạ Nhạc Thần tắm rửa, để y ngủ đi, không cần chờ trẫm.”
Tạ Vân Trình nghĩ rằng lúc này trong nội điện phải là nến đỏ chập chờn niềm vui phóng túng chứ không nghĩ tới Hoàng Thường lại đi ra, hơn nữa sắc mặt còn không tốt, thanh âm có chút kiềm nén, không biết là đang kiềm nén dục vọng hay là đang kiềm nén tức giận, thời khắc nghe giọng Hoàng đế Tạ Vân Trình liền đứng lên chờ phân phó.
Đương nhiên Tạ Vân Trình nghĩ đến trong lúc trên giường hai người xảy ra vấn đề, tuy rằng có chút ngạc nhiên và lo lắng, nhưng loại vấn đề này tốt nhất đừng hỏi, chỉ có thể xác nhận rồi ra ngoài phân phó nội thị làm việc.
Thời điểm Nhạc Thần và Ngu Gia Tường thân mật Lí Lực sẽ đi xa chút, bởi vì không muốn thanh âm hai người vọng lại, cũng không muốn suy nghĩ hành động thân mật trong lúc đó của hai người.
Gần Nhạc Thần vừa là vui vẻ nhưng cũng là nổi đau thống khổ hắn vĩnh viễn phải chịu, Lí Lực bị dày vò, hắn nghĩ hắn có lẽ phải rời đi, rời xa loại hạnh phúc thản nhiên nhưng cũng là thống khổ đồng thời tập kích lòng hắn.
Đêm đó Ngu Gia Tường không trở lại phòng, hắn dùng nước lạnh tắm tắt dục hỏa trên thân nhưng cũng là trừng phạt, nhìn dục vọng vì nước lạnh mà mềm xuống, Ngu Gia Tường có loại cảm giác mờ mịt.
Cho dù trong lòng đớn đau và tức giận, lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng thân thể vẫn luôn phấn khích muốn sở hữu Nhạc Thần.
Thời điểm dục hỏa điên cuồng hắn lại lựa chọn rời đi, hơn nữa hắn phải rời đi. Nếu trong lòng Nhạc Thần vẫn còn mắc ưu chuyện cũ, như vậy, hắn điên loan đảo phượng với Nhạc Thần chỉ có thể là hành vi hắn ép buộc, hơn nữa kia cũng là Nhạc Thần giẫm lên tôn nghiêm của hắn, như thế làm sao hắn có thể chịu được.
Một mình Ngu Gia Tường ngủ ở phòng khác, hắn thấy lạnh tanh, đặc biệt là trong lòng, cảm giác cô tịch làm hắn rét run, hắn muốn, hắn phải làm trong Nhạc Thần chỉ có mình hắn, chỉ có thể có mình hắn.
Trên người một tầng mồ hôi dính dính bẩn bẩn, cửa sổ trong phòng mở ra phân nửa, có gió đêm thổi vào, Nhạc Thần chỉ thấy lạnh từ ngoài da đến trong lòng, căn phòng cũng vừa yên vừa tĩnh, làm thân thể cậu không khỏi run run.
Được nội thị hầu hạ tắm rửa, Tạ Vân Trình hướng cậu nói Hoàng Thượng có việc cần xử lý, đêm này không thể ngủ cùng cậu.
Nhạc Thần có chút khó chịu, càng nhiều hơn là chua xót trong lòng.
Rõ ràng bầu không khí tốt như vậy cậu lại nghĩ đến Thích Ngân, phỏng chừng Ngu Gia Tường nhìn ra tâm sự của cậu nên mới nhất quyết rời đi! Khi Nhạc Thần đang lo lắng không yên không biến làm thế nào để hảo hảo nói chuyện với Ngu Gia Tường để cởi bỏ khúc mắc, vào buổi chiều ngày thứ hai Ngu Gia Tường lại khôi phục thái độ dĩ vãng.
Buổi chiều dùng cơm cùng cậu, cùng cậu ngủ chung giường, quan tâm thân thể, hỏi han người cậu thế nào, có cảm thấy buồn bực hay không…
Bất an khẩn trương lúc đầu của Nhạc Thần cũng được buông xuống, tựa vào bên vai hắn ngủ say sưa cả đêm.
Chuyện tối hôm đó Ngu Gia Tường nửa đường rời đi hai người đều lựa chọn im lặng, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì vậy, hai ngươi ở chung lại nhớ tới bộ dạng lúc trước.
Ngày, cho dù là hành cung trong núi nhưng cũng nóng đến hoảng, mặt trời cứ như giằng co trên cao làm thế nào cũng không rơi xuống, làm lòng người phiền táo dị thường.
Nhạc Thần nóng đến mơ màng, chỉ có thể qua tháp nửa tỉnh nửa mê, tiểu nội thị quạt quạt cho cậu, Lí Lực từ bên ngoài tiên vào thấy như thế thì an ủi nói, “Khí trời thế này là muốn mưa, sau khi mưa sẽ mát mẻ chút!”
Nhạc Thần vẫn thế, không có bao nhiêu tinh thần.
Kỳ thật những người khác cũng không thấy nóng bao nhiêu, nhưng bởi vì thân thể Nhạc Thần rất yếu nên nóng nực liền không chịu được.
Nội thị mang nước canh vào, Nhạc Thần uống hai hớp thì mệt mỏi không uống.
Thời gian ban ngày làm cậu gian nan như chờ phạt, sau cậu cũng thẳng thắn cho rằng ban ngày chẳng tốt gì.
Mặt trời cuối cùng cũng chịu đi xuống, khí nóng bên ngoài cũng hạ đi không ít nhưng gió đêm lại chẳng có miếng nào, trong lòng Nhạc Thần vẫn phiền chán như cũ.
Có nội thị báo cáo, đại hoàng tử điện hạ trong thời tiết nóng nực luyện võ bị cảm nắng mà xỉu, Hoàng Thương lại không có thời gian đến thăm nên để cậu đến xem thế nào.
Nhạc Thần nhớ tới bộ dạng đứa nhỏ đáng yêu kia lớn lên có chút dáng dấp giống Ngu Gia Tường, nghe nhóc bị cảm nắng trong lòng tự nhiên rất quan tâm, nhưng lại ẩn ẩn thấy kì quái, nghĩ đến Thừa Trừng muốn gặp phụ thân như vậy nên cậu mấy lần yêu cầu Ngu Gia Tường cho phép Thừa Trừng đến Nam Tuyên cung ăn bữa tối, nhưng lúc ấy Ngu Gia Tường kiên quyết cự tuyệt, Nhạc Thần nhìn ra ý tứ hắn không muốn cho mình nhìn thấy người khác.
Nhạc Thần chẳng khác nào bị Ngu Gia Tường giam cầm, loại cảm giác không thể nhìn thấy người ngoài làm trong Nhạc Thần không thoải mái, và cũng là nguyên nhân phiền chán gần đây.
Nhạc Thần không thay quần áo, chỉ búi tóc lên gọn gàng dùng dây buộc lại rồi dẫn nội thị đến cung thất Thừa Trừng ở.
Bởi vì khí trời nóng bức, cây cối trên đường sau khi phơi nắng cũng mệt mỏi không có tinh thần, hoa sen trong hồ nước cũng làm người cảm thấy đặc biệt đơn bạc, so với bình thường cũng kém hơn vài phần tươi biếc…
Đi đến cung Thừa Trừng ở, Nhạc Thần cảm thấy cả người mình đều là mồ hôi khiến cho cả người khó chịu đến cực điểm.
Nguyên nhân Nhạc Thần chạy trốn không cần đoán cũng biết, chắc chắn vì Nhạc Thần không thích hắn, không thể dễ dàng tha thứ cho hắn nên mới trăm phương nghìn kế trốn thoát rời xa.
Ngu Gia Tường cũng hiểu được ban đầu mình và Nhạc Thần ở chung cũng không vui vẻ, khi đó Nhạc Thần không có tình cảm với hắn, hắn cũng có thể hiểu, hiện tại hắn bồi thường, hơn nữa còn tự tin làm cho Nhạc Thần yêu hắn, không muốn rời hắn, vĩnh viễn ở cạnh hắn.
Chút nguyên nhân đó đủ làm cho Ngu Gia Tường có cảm giác đâm vào tâm, mà là trước kia trong lòng Nhạc Thần chứa Thích Ngân nên làm hắn khó chịu, hiện giờ trong lòng Nhạc Thần còn có Thích Ngân hay không hắn không thể xác định, điều này lại càng làm hắn khó chịu hơn nữa.
Từ khi Nhạc Thần bị thương Thích Ngân luôn đến thăm Nhạc Thần, trong lòng Thích Ngân chừng như chưa từng quên cậu.
Trong lòng người khác nhớ nhung người mình âu yếm làm Ngu Gia Tường cảm thấy không cách nào nhịn được.
Ngay tại thời khắc tình cảm mãnh liệt đẹp đẽ, Ngu Gia Tường nghĩ rằng kỳ thật Nhạc Thần đang nhớ đến lần đầu tiên hắn cưỡng ép thô bạo với cậu, rồi lại ở trong lòng nhớ đến mặt tốt đẹp khác của hắn, chỉ cần suy nghĩ vẩn vơ là không thể tha thứ, huống chi là Hoàng đế cửu ngũ chí tôn tâm cao khí ngạo.
Ngu Gia Tường nhìn mặt Nhạc Thần từ hồng chuyển trắng, mặc dù không phải tái nhợt nhưng thấy kiểu nào cũng làm Ngu Gia Tường cảm thấy chướng mắt.
Không muốn phỏng đoán là Nhạc Thần vì mặt sau nên đau trắng mặt hay là vì nghĩ đến ép buộc trước kia mà trắng mặt, thân thể Ngu Gia Tường cực nóng, dục hỏa ngẩng cao nhưng tâm lại lạnh, ôm Nhạc Thần vào lòng ấm áp, vuốt ve lưng cậu, ngón tay dọc theo sống lưng chạy đến khe mông, trượt vào huyệt khẩu, nhẹ ấn nhẹ vòng, sau đó chậm rãi đem ngọc thể bên trong rút ra.
Thân thể Nhạc Thần run nhè nhẹ, đầu tựa vào vai Ngu Gia Tường, vách tường ở hậu huyệt phía sau bởi vì ngọc thể rút ra mà có chút đau đớn, sau chính là ngứa ngáy tê dại lại cảm thấy có chút hư không, sườn mặt nhìn về phía Ngu Gia Tường nghĩ rằng hắn sẽ tiếp tục động tác, không nghĩ đến hắn chỉ đem ngọc thể đặt trên khay rồi không làm gì nữa.
Ngu Gia Tường hôn lên mặt Nhạc Thần, tươi cười nói bên tai cậu, “Chăm sóc thân thể thêm, đoạn thời gian nữa trẫm sẽ đến đòi hỏi! Trẫm không muốn làm ngươi khó chịu!”
Ngu Gia Tương nói xong đỡ Nhạc Thần ngồi thẳng, kéo tấm thảm đắp lên cho cậu rồi đứng lên đi ra ngoài phòng.
Nhạc Thần bị hắn bỏ dở nửa chừng làm cho không rõ nguyên nhân, ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn đi ra ngoài, dáng hắn khuất sau bình phong mới đảo tròng mắt.
Sắc mặt từ trắng ngọc biến thành tái nhợt.
Ngu Gia Tường cũng không để ý đến dục vọng của mình, đi ra ngoài nội điện, rèm trân châu sau lưng đung đưa phát ra tiếng động trầm thấp.
Bên ngoài sảnh nhỏ không có ai, Ngu Gia Tường đi ra tiểu thính mới thấy Tạ Vân Trình ngồi trên ghế, hắn hừ nhẹ nói, “Đi chuẩn bị nước tắm hầu hạ Nhạc Thần tắm rửa, để y ngủ đi, không cần chờ trẫm.”
Tạ Vân Trình nghĩ rằng lúc này trong nội điện phải là nến đỏ chập chờn niềm vui phóng túng chứ không nghĩ tới Hoàng Thường lại đi ra, hơn nữa sắc mặt còn không tốt, thanh âm có chút kiềm nén, không biết là đang kiềm nén dục vọng hay là đang kiềm nén tức giận, thời khắc nghe giọng Hoàng đế Tạ Vân Trình liền đứng lên chờ phân phó.
Đương nhiên Tạ Vân Trình nghĩ đến trong lúc trên giường hai người xảy ra vấn đề, tuy rằng có chút ngạc nhiên và lo lắng, nhưng loại vấn đề này tốt nhất đừng hỏi, chỉ có thể xác nhận rồi ra ngoài phân phó nội thị làm việc.
Thời điểm Nhạc Thần và Ngu Gia Tường thân mật Lí Lực sẽ đi xa chút, bởi vì không muốn thanh âm hai người vọng lại, cũng không muốn suy nghĩ hành động thân mật trong lúc đó của hai người.
Gần Nhạc Thần vừa là vui vẻ nhưng cũng là nổi đau thống khổ hắn vĩnh viễn phải chịu, Lí Lực bị dày vò, hắn nghĩ hắn có lẽ phải rời đi, rời xa loại hạnh phúc thản nhiên nhưng cũng là thống khổ đồng thời tập kích lòng hắn.
Đêm đó Ngu Gia Tường không trở lại phòng, hắn dùng nước lạnh tắm tắt dục hỏa trên thân nhưng cũng là trừng phạt, nhìn dục vọng vì nước lạnh mà mềm xuống, Ngu Gia Tường có loại cảm giác mờ mịt.
Cho dù trong lòng đớn đau và tức giận, lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng thân thể vẫn luôn phấn khích muốn sở hữu Nhạc Thần.
Thời điểm dục hỏa điên cuồng hắn lại lựa chọn rời đi, hơn nữa hắn phải rời đi. Nếu trong lòng Nhạc Thần vẫn còn mắc ưu chuyện cũ, như vậy, hắn điên loan đảo phượng với Nhạc Thần chỉ có thể là hành vi hắn ép buộc, hơn nữa kia cũng là Nhạc Thần giẫm lên tôn nghiêm của hắn, như thế làm sao hắn có thể chịu được.
Một mình Ngu Gia Tường ngủ ở phòng khác, hắn thấy lạnh tanh, đặc biệt là trong lòng, cảm giác cô tịch làm hắn rét run, hắn muốn, hắn phải làm trong Nhạc Thần chỉ có mình hắn, chỉ có thể có mình hắn.
Trên người một tầng mồ hôi dính dính bẩn bẩn, cửa sổ trong phòng mở ra phân nửa, có gió đêm thổi vào, Nhạc Thần chỉ thấy lạnh từ ngoài da đến trong lòng, căn phòng cũng vừa yên vừa tĩnh, làm thân thể cậu không khỏi run run.
Được nội thị hầu hạ tắm rửa, Tạ Vân Trình hướng cậu nói Hoàng Thượng có việc cần xử lý, đêm này không thể ngủ cùng cậu.
Nhạc Thần có chút khó chịu, càng nhiều hơn là chua xót trong lòng.
Rõ ràng bầu không khí tốt như vậy cậu lại nghĩ đến Thích Ngân, phỏng chừng Ngu Gia Tường nhìn ra tâm sự của cậu nên mới nhất quyết rời đi! Khi Nhạc Thần đang lo lắng không yên không biến làm thế nào để hảo hảo nói chuyện với Ngu Gia Tường để cởi bỏ khúc mắc, vào buổi chiều ngày thứ hai Ngu Gia Tường lại khôi phục thái độ dĩ vãng.
Buổi chiều dùng cơm cùng cậu, cùng cậu ngủ chung giường, quan tâm thân thể, hỏi han người cậu thế nào, có cảm thấy buồn bực hay không…
Bất an khẩn trương lúc đầu của Nhạc Thần cũng được buông xuống, tựa vào bên vai hắn ngủ say sưa cả đêm.
Chuyện tối hôm đó Ngu Gia Tường nửa đường rời đi hai người đều lựa chọn im lặng, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì vậy, hai ngươi ở chung lại nhớ tới bộ dạng lúc trước.
Ngày, cho dù là hành cung trong núi nhưng cũng nóng đến hoảng, mặt trời cứ như giằng co trên cao làm thế nào cũng không rơi xuống, làm lòng người phiền táo dị thường.
Nhạc Thần nóng đến mơ màng, chỉ có thể qua tháp nửa tỉnh nửa mê, tiểu nội thị quạt quạt cho cậu, Lí Lực từ bên ngoài tiên vào thấy như thế thì an ủi nói, “Khí trời thế này là muốn mưa, sau khi mưa sẽ mát mẻ chút!”
Nhạc Thần vẫn thế, không có bao nhiêu tinh thần.
Kỳ thật những người khác cũng không thấy nóng bao nhiêu, nhưng bởi vì thân thể Nhạc Thần rất yếu nên nóng nực liền không chịu được.
Nội thị mang nước canh vào, Nhạc Thần uống hai hớp thì mệt mỏi không uống.
Thời gian ban ngày làm cậu gian nan như chờ phạt, sau cậu cũng thẳng thắn cho rằng ban ngày chẳng tốt gì.
Mặt trời cuối cùng cũng chịu đi xuống, khí nóng bên ngoài cũng hạ đi không ít nhưng gió đêm lại chẳng có miếng nào, trong lòng Nhạc Thần vẫn phiền chán như cũ.
Có nội thị báo cáo, đại hoàng tử điện hạ trong thời tiết nóng nực luyện võ bị cảm nắng mà xỉu, Hoàng Thương lại không có thời gian đến thăm nên để cậu đến xem thế nào.
Nhạc Thần nhớ tới bộ dạng đứa nhỏ đáng yêu kia lớn lên có chút dáng dấp giống Ngu Gia Tường, nghe nhóc bị cảm nắng trong lòng tự nhiên rất quan tâm, nhưng lại ẩn ẩn thấy kì quái, nghĩ đến Thừa Trừng muốn gặp phụ thân như vậy nên cậu mấy lần yêu cầu Ngu Gia Tường cho phép Thừa Trừng đến Nam Tuyên cung ăn bữa tối, nhưng lúc ấy Ngu Gia Tường kiên quyết cự tuyệt, Nhạc Thần nhìn ra ý tứ hắn không muốn cho mình nhìn thấy người khác.
Nhạc Thần chẳng khác nào bị Ngu Gia Tường giam cầm, loại cảm giác không thể nhìn thấy người ngoài làm trong Nhạc Thần không thoải mái, và cũng là nguyên nhân phiền chán gần đây.
Nhạc Thần không thay quần áo, chỉ búi tóc lên gọn gàng dùng dây buộc lại rồi dẫn nội thị đến cung thất Thừa Trừng ở.
Bởi vì khí trời nóng bức, cây cối trên đường sau khi phơi nắng cũng mệt mỏi không có tinh thần, hoa sen trong hồ nước cũng làm người cảm thấy đặc biệt đơn bạc, so với bình thường cũng kém hơn vài phần tươi biếc…
Đi đến cung Thừa Trừng ở, Nhạc Thần cảm thấy cả người mình đều là mồ hôi khiến cho cả người khó chịu đến cực điểm.
Danh sách chương