Tuy rằng Lục Khí đối với thế sự còn chưa hiểu biết nhiều nhưng Mã Phu thì lại nhất thanh nhị sở, tai mắt nhanh nhẹn. Hai ngày này, y lúc nào cũng canh giữ bên người hắn, lo sợ Lục phu nhân phái người đến hạ độc thủ. Tuy rằng công phu của Lục Khí lúc này cũng đã rất cao, tuy không thể gọi là nhất nhị lưu cao thủ trong chốn giang hồ, nhưng minh thương dễ tránh, nếu đám người Lục thiếu gia âm thầm hãm hại thì hắn nhất định khó tránh khỏi ma trảo của họ.
Cho nên, tình hình của Lục phủ hiện nay làm cho Mã Phu cảm thấy rất kì quái.
“Tiểu Tứ Tử, hai ngày nay, có người nào đến đưa thư hẹn ngươi ra ngoài hay không?” Y ngồi bên mép giường, dùng quạt đuổi muỗi cho hắn.
“Không có.”Lục Khí nằm úp sấp trên giường, lười biếng nói.
“Vậy có người nào đưa ngươi đến chỗ khác hay đưa đồ vật gì hay không?” Mã Phu tiếp tục hỏi.
“Không có.”
“Phu nhân, thiếu gia, tiểu thư hoặc lão gia có đưa vật gì cho ngươi hay không?” Mã Phu đưa cây quạt qua lại.
“Không có. Có ta cũng trả lại.”
“Ân… , kỳ quái, kỳ quái a, sao phu nhân, thiếu gia một chút hành động cũng không có?” Mã Phu lẩm bẩm.
“Ngươi đang lo lắng cái gì? Mau ngủ đi, sáng mai không phải ngươi còn muốn dậy sớm sao?” Lục Khí kéo y cùng nằm xuống.
“Ngươi thì biết gì, phu nhân mang tiểu thư về nhà mẹ đẻ, đại thiếu gia thì đi dò xét sản nghiệp các nơi, nhị thiếu gia đi thư viện, nói là phải thỉnh giáo tiên sinh một phen trước khi nhập kinh ứng thí, còn lão gia, mặc dù đang ở nhà, nhưng là… hắn hẳn không có hành động gì, ngô, thật sự rất kỳ quái. Trong đó nhất định có quỷ! Tiểu Tứ Tử! Ngươi nhất định phải vững tinh thần, mấy ngày này phải cẩn thận, biết không?” Mã Phu đại chưởng vung lên, bẹp một tiếng vỗ lên tấm lưng quang lõa của Lục Khí, khiến hắn đau đến nỗi phải tru lên thống khổ.
Cứ như vậy, Mã Phu thần kinh buộc chặt hết hai ngày, kết quả là vẫn chưa có sự việc gì phát sinh, nhưng mỗi đêm y đều đến canh giữ Lục Khí.
Sự tình phát sinh thực tự nhiên, một nha hoàn tên là Song Nhi vô tình nghe lén được cuộc đối thoại của đại thiếu gia và nhị thiếu gia. Loáng thoáng nghe được họ bàn đến chuyện làm cho nam nhân động dục, nói gì mặc kệ là nam nhân nào ăn xong thuốc này, thì sau đó cũng chỉ quan tâm đến nữ nhân thôi, khả đối với thân thể cũng không hại gì, khi tán tĩnh ngẫu nhiên dùng một ít cũng không sao. Và Song Nhi cũng chính mắt nhìn thấy hình dạng cái chai. Sau đó, đại thiếu gia bước ra khỏi cửa, không cẩn thận làm rớt ra một bình sứ nhỏ để trong tay áo. Nha hoàn Song Nhi liền thuận ý nhặt lấy. Chính là Song Nhi hoàn toàn không biết một điều, ở thời điểm mà nàng nhặt bình dược, Lục Hoài Tú và Lục Hoài Ngọc đã có đoạn nói chuyện như sau:
“Nếu ả bao che cho tiểu tử kia thì sao?”
“Hừ, căn bản chúng ta sẽ không cho ả cơ hội mở miệng.”
“Tức là sao?”
“Thuốc này dược tính rất mạnh, người có hiểu biết đều đem nghiền thành phấn, dùng từng chút từng chút. Ngươi đừng xem thuờng viên thuốc nhỏ này, một viên có thể làm cho người nam nhân chỉnh tử một nữ nhân. Trừ phi nữ nhân kia trời sinh thân thể khoẻ mạnh, hoặc trong người có võ công, nếu không đừng nghĩ giữ lại được cái mạng. Ta đã dặn quản gia lưu tâm mọi chuyện trong phủ, bất kể lớn nhỏ. Nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải bẩm báo, không được giấu diếm.”
“Ha ha, đáng thương thay, nha hoàn kia bạc mệnh rồi.”
“Nếu ả không có ý đó thì làm sao mà chết được. Muốn trách thì trách chính ả thôi.”
“Đúng đúng! Ngươi nói đúng! Nếu chuyện này thành, chúng ta sẽ mua cho nàng một cái quan tài tốt, coi như không làm nàng…thất vọng.”
—————-
Do dự ba ngày, cuối cùng Song Nhi lấy ra hai viên thuốc rồi nghiền thành phấn, bởi vì không biết phân lượng nên cẩn thận từng chút một. Nàng lấy một nửa trộn chung với bột mì, nghĩ đến đại thiếu gia nói thuốc này không thương thân nên một nửa còn lại, nàng bỏ vào trong gia vị, làm thành hai khối thịt bính**, đưa đến trước mặt Lục Khí.
Song Nhi vốn nghĩ sẽ đến tiểu viện đưa cho Lục Khí nhưng không ngờ lại đụng mặt hắn ở sài phòng. Lục Khí đến trộm củi mười mấy năm, bị người nhìn thấy cũng không hề để ý. Dù ban ngày không lấy được thì ban đêm Mã Phu cũng sẽ mang sang cho hắn.
“A, Lục ca, ngươi chờ một chút.” Bởi vì Lục Khí ở trong phủ vẫn chưa có một cái tên chính thức nên người của Lục phủ gặp hắn thường gọi một tiếng Lục ca. Lục Khí, cái tên này chỉ có Mã Phu và Lưu Thẩm biết được. Mà y hay gọi hắn là Tiểu Tứ Tử còn Lưu Thẩm thì vẫn gọi hắn là tiểu thiếu gia.
Lục Khí không kiên nhẫn, dùng ánh mắt quét ngang Song Nhi, ý là muốn nàng nhanh rời đi. Hắn còn muốn lấy bó củi nữa..
“Đây là ta vừa mới làm, vẫn còn nóng! Là thịt bính, ngươi… thừa dịp còn nóng, hãy ăn đi.” Mặt Song Nhi hơi hơi ửng đỏ. Hai tay nàng run rẩy tống giỏ trúc đến trước mặt người kia.
Nhìn xem sắc trời, rồi lại nhìn đến thịt bính tỏa ra hương thơm ngào ngạt, Lục Khí quyết định nhận nó. Hiện tại nếu chạy đến mã phòng, hẳn là có thể gọi Mã Phu cùng nhau quay về tiểu viện, uống một bát cháo khoai lang lành lạnh và nhấm nháp thịt bính nóng hầm hập.
Lục Khí cứ vậy mà tiếp nhận giỏ trúc, không nói một tiếng nào liền xoay người đi tới mã phòng.
Song Nhi có chút nóng nảy, nghĩ thầm: ngươi rốt cuộc là muốn ăn ở chỗ nào hả? “Lục ca, tốt xấu gì ngươi cũng nên ăn một miếng! Đây là bột đậu hỗn hợp ta tốn cả buổi tối mới làm được đó.”
“Bột đậu hỗn hợp?” Lục Khí nhanh quay lại.
“Đúng vậy a, là bột đậu hỗn hợp. Rất thơm!”
“Hắn không thích ăn bột đậu hỗn hợp.” Lục Khí thì thầm một tiếng. Ngẫm ngẫm một chút thì buông rổ, tiếp tục công việc buộc củi ban nãy.
Song Nhi thấy Lục Khí không đi nên vui vẻ hẳn. Nhưng hắn cũng không chạm tới thịt bính nên nàng nhất thời lo lắng, đành đứng ở đằng kia xem hắn làm việc.
Trói một đống củi lớn xong, Lục Khí cảm thấy hơi đói bụng nên xốc giỏ trúc lên, cầm lấy miếng thịt bính mà cắn một hơi. Sau đó, hắn vác bó củi lên lưng, một tay cầm giỏ, một tay cầm thịt bính, vừa đi vừa ăn.
Song Nhi liền chạy theo sau lưng hắn, nhắm mắt theo đuôi.
“Ngươi theo ta làm gì?” Gương mặt Lục Khí lãnh hạ.
Nha hoàn Song Nhi bị biểu tình lạnh như băng của Lục Khí làm cho run sợ, mắt thấy họ đã đến trước cửa viện, Lục Khí cũng ăn xong một miếng thịt, vậy mà vẫn không có phản ứng gì. Chẳng lẽ kia dược có vấn đề? Phân lượng ít? Hay căn bản không có dùng dược?
Song Nhi mắt thấy Lục Khí biểu tình càng ngày càng khó coi bèn uể oải rời đi.
Lúc Lục Khí nhóm lửa nấu cơm, Mã Phu còn chưa tới nên hắn thuận tay đem miếng thịt bính còn lại ra ăn. Sau khi ăn xong, hắn cảm thấy được lửa kia như đang đốt cháy cơ thể mình mà cơm cũng vừa chín tới. Trong khi Lưu Thẩm chuẩn bị bát đũa thì Lục Khí đã vội vàng múc hai gáo nước giếng xối lên người, chỉ có như vậy, hắn mới thấy thoải mái hơn một chút.
“Hôm nay ăn ở trong sân a.” Mã Phu đem một túi giấy dầu tới.
“Đúng vậy a, trời nóng muốn chết!” Lục Khí đáp lời, chỉ mặc một cái quần cộc đi tới đi lui trong tiểu viện.
“Ngươi đang làm gì? Lưu Thẩm còn đợi ngươi ăn cơm đó. Ta có mang theo xoa đốt mà ngươi thích đây, cho ngươi đánh bữa ăn ngon.” Mã Phu cười hắn.
“Ta có điểm khó chịu, thời tiết quá nóng!” Lục Khí đi tới bàn gỗ đơn sơ rồi ngồi xuống.
“Ngươi a, còn chưa tới mùa hè mà, liền nóng như vậy. Có lẽ là học công phu quá nên mệt thôi.”
“Bình thường đều hảo hảo a, cũng không biết sao hôm nay đặc biệt khó chịu. Xoa đốt ngươi cùng Lưu Thẩm ăn đi, ta vừa ăn hai cái thịt bính, giờ vẫn chưa đói.”
“Ngươi ăn như vậy sao đủ? Còn đang tuổi lớn mà ăn ít như vậy coi sao được.” Mã Phu tiếp nhận bát cháo Lưu Thẩm đưa tới, thuận miệng nói “Có phải nha đầu ở na phòng lại mang đến cho ngươi ăn không?”
“Ân. Ta cũng không biết là người nào. Dù sao cũng là người ta đưa tới, tội gì không ăn. Thịt bính hôm nay là làm từ bột đậu hỗn hợp, ta nghĩ ngươi không thích nên không có lưu lại.” Lục Khí ngồi không yên, còn muốn hướng tới cái giếng tưới thêm chút nước.
“Ha hả, cũng là Tiểu Tứ Tử của chúng ta hội đau nhân, còn nhớ lưu lại một phần cho Mã đại ca.” Mã Phu cười vui vẻ mà trêu ghẹo Lục Khí.
“Tiểu thiếu gia nhất tri ân không quên báo, Mã huynh đệ không cần lo lắng tương lai tiểu thiếu gia hội quên ngươi, không lâu nữa, tiếu thiếu gia sẽ công thành danh toại thôi.” Lưu Thẩm trong mắt toát ra vẻ kiêu ngạo cùng một chút đắc ý.
Mã Phu nghe lời này thì trong lòng vừa động. Lưu Thẩm hàng ngày đều ở trong phòng, rất ít khi lui tới cùng người khác, vậy thì nàng làm sao biết được những chuyện bên ngoài, là nàng thuận miệng hay là biết chút gì đó?
Mã Phu cảm giác Lưu Thẩm nhất định không phải là loại người đơn giản, thậm chí còn có chút kì quái. Theo lý thuyết, nàng là bà vú của Tiểu Tứ Tử, thấy hắn bị khi dễ từ nhỏ thì hẳn phải sớm muốn dẫn hắn đi mới đúng. Nếu nàng e ngại mình là thân nữ tắc, không biết đi hướng nào thì ngay thời điểm y ngỏ ý giúp họ rời đi, nàng tại sao lại không đáp ứng? Nếu như nói nàng vì tranh khẩu khí, ở bên ngoài không phải cũng có thể giúp Lục Khí đọc sách sao? Nàng nhất quyết không rời đi Lục phủ, nhất định là có một chút ân tình, vậy ân tình đó là từ đâu và do thứ gì mang tới? Kỳ quái nhất chính là, lúc trước, nàng không hề quen biết quả phụ Hoa Tượng, vậy tại sao lại nguyện ý làm bà vú của Tiểu Tứ Tử chứ? Trước khi y đến vài năm, nàng cùng Tiểu Tứ Tử ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, chẳng lẽ nàng chưa bao giờ cảm thấy phiền phức sao? Và tại sao nàng vẫn luôn mồm bảo hắn là tiểu thiếu gia? Tất cả những thứ này đều hoàn toàn mờ mịt, nếu chính đương sự không chịu nói ra thì đại khái không ai có thể hiểu được.
“A! Chịu không nổi! Ta muốn lấy nước giếng tưới mát!” Lục Khí bỗng nhiên nhảy dựng, phi nhanh như một mũi tên đến bên giếng nước, nhanh nhẹn múc một gáo tưới lên người.
Lục Khí đáng thương, sống mười bảy năm trời vậy mà vẫn không biết đến tư vị ***, cũng bởi vì chẳng có ai dạy hắn, vả lại cũng không có hoàn cảnh đẩy đưa. Hiện giờ dục hỏa trong người hắn đang dâng lên ngùn ngụt, làm cho nhiệt huyết của hắn sôi trào, nhưng hắn không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, căn bản không biết xử sự thế nào cho phải. Nếu hắn đã từng hưởng qua cá nước thân mật thì trong tình cảnh này, khi mà bộ phận kia từng đợt co giật, hắn nhất định sẽ tìm ra giải pháp, nhưng cái chính là hắn không hiểu, hơn nữa cũng nhờ nội công nhất đẳng nhất trong cuốn bí tịch kia nên hắn mới có thể chịu đựng đến tận bây giờ.
Mã Phu so với hắn sống lâu hơn vài năm, lăn lộn bên ngoài cũng không ít nên vừa nhìn thấy bộ dáng của hắn liền bắt đầu cảm thấy nghi ngờ. Y buông bát cơm, đi đến bên giếng rồi cẩn thận quan sát Lục Khí.
“Mã. . . đại ca, ta thấy khó chịu quá…” Lục Khí tiếp tục giội nước như cũ nhưng cũng không thể thoải mái thêm một chút nào.
—————
Chú thích:
(*) câu này có ý là hổ không cố ý đả thương người, sở dĩ người bị cắn chính là do dã tâm của người đó. Tựa như câu, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng ấy mà.
(**) thịt dong: bó tay, không biết là món gì.