Sau khi hà hội tan thì không chỉ có một mình Đỗ Uyển hỏi thăm tin tức của Lục Khí mà còn có vài thiên kim phú hộ tràn đầy hứng thú với nam nhân tuấn lãng thần bí, đột ngột xuất hiện này.



Dưới sự quan tâm của đông đảo mọi người, dù cho Lục phủ có giấu diếm ra sao thì thân thế của hắn cũng dần bại lộ.

Một ít thiên kim phú hộ nghe xong thân thế của Lục Khí thì thút thít không thôi, từ trong mộng đã tự vẽ ra mối quan hệ lãng mạn giữa một tiểu thư quyền quý và một nho sinh nghèo khổ. Sau đó, chàng sẽ thi triển tài nghệ, đạt công danh cao và kết thúc của cả hai thật viên mãn hạnh phúc.

Hiển nhiên, chìm đắm trong chuyện tình hoàn hảo này không chỉ có các thiên kim không đầu óc mà ngay cả Đỗ Uyển, một tài nữ danh xưng vang dội cũng không thoát khỏi mộng mơ ái tình. Sau khi biết được thân phận của Lục Khí, nàng liền năn nỉ phụ thân mang hắn về phủ mà tài bồi, cam đoan rằng sau này hắn sẽ trở nên hữu ích, có thể tương trợ phụ thân nàng.

Từ sau khi thiếp mời đòi người của quan tri phủ được đưa đến Lục phủ thì Lục phu nhân, Lục đại thiếu gia, Lục nhị thiếu gia đều lâm vào tức tối. Thái độ của Lục lão gia thì không rõ thực hư, cũng không dám nhiều lời trước mặt phu nhân mình. Cũng từ sau hôm thưởng thức vẻ đẹp của hoa sen, Lục tiểu thư đâm ra kì hoặc, không rõ suy nghĩ cái gì. Hai ngày trước, nàng bỗng nhiên mệnh nha hoàn bên người mang cây quạt đến tặng cho Lục Khí. Nha hoàn kia cũng không hiểu được tính tình của tiểu thư, đến khi nhận lại cây quạt chỉ nghe nàng thì thào nói: cũng khó trách hắn, trước đây ta đối hắn…

Mà Lục Khí lại không quan tâm đến những chuyện này. Hắn vẫn như cũ đãi ở tiểu viện, tập trung luyện võ, học văn, buổi tối thì ăn cơm cùng Mã Phu, tâm sự với nhau và bàn chuyện tương lai. Hắn nói chờ Mã Phu hoàn thành khế ước năm năm, sau đó cả hai sẽ cùng nhau lên kinh thành, nhưng trước đó hai năm hắn sẽ thi hương, đỗ tú tài, được một cấp rồi mới tiến lên thi đỗ. Sau khi kim bảng đề danh, hắn sẽ trở về đón Lưu Thẩm ra ngoài. Nếu sau này không sung sướng, hắn liền từ quan, cùng Mã Phu lưu lạc thiên nhai, trở thành hiệp đạo như trong ước mơ từ bé của mình, cướp của người giàu chia cho người nghèo, mà người đầu tiên hắn cướp chính là Lục phủ.

Mã Phu nghe xong thì cười ngất, nhìn đóa thanh liên nhỏ đang lắc lư trong thủy bồn mà trong lòng cảm thấy thật ấm áp, ôn nhu. Nghe Lục Khí khăng khăng sau này sẽ cùng y lưu lạc thiên nhai mà không tránh khỏi niềm vui khó hiểu.

Hắn nguyện ý cùng ta một chỗ, hắn nguyện ý cả đời cùng ta một chỗ…

—————

“Ngươi nói, hạ nhân nào ở trong phủ dám ra ngoài khua môi múa mép, để cho ta bắt được kẻ dám làm bại hoại thanh danh của Lục phủ, ta nhất định xé rách miệng kẻ đó.” Lục phu nhân hướng hai đứa con trai phát hỏa, cảm thấy Lục phủ lần này thật sự đã mất hết mặt mũi.

“Nương, chúng ta trước hết nên mặc kệ là ai đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, điều cốt yếu hiện tại chính là làm sao xử trí tên tạp chủng kia. Chúng ta không thể để hắn sống khá giả, không công mà phá hoại thanh danh từ lâu của Lục phủ được.” Lục Hoài Ngọc bị Lục Khí đoạt đi sự chú ý của người trong mộng thì tràn đầy tức giận.

“Tìm người đến đánh chết hắn không phải là không được. Nếu không phải tại cha ngươi, lúc trước ta liền không để cho hắn… !” Lục phu nhân nhắc tới chuyện cũ năm xưa mà nghiến răng nghiến lợi.

“Nương, bây giờ chúng ta không thể hành động như vậy được nữa, chẳng những không thể giết, mà lộng thương hắn cũng nhất nhất không hay ho.” Lục Hoài Tú rất có tầm mắt phán xét sự tình nên lúc này bình tĩnh nói.

“Tại sao?”

“Bởi vì nhất cử nhất động của tên tạp chủng đó đều bị mọi người chú ý, nếu chúng ta cẩn thận tra xét một chút, liền phát hiện ngay nha hoàn trong phủ, hết tám chín phần đều bị hắn mê hoặc mà quay đầu chuyển hướng. Nếu hắn xảy ra cớ sự gì, cho dù chúng ta có giữ kín đến đâu cũng sẽ bị ngoại nhân biết được. Mà nếu Đỗ gia đến đòi người, chúng ta không cấp ra, đến lúc đó cha cùng đại ca sinh ý, có thể sẽ có chút phiền phức.”

“Hừ! Cái kia Đỗ Uyển! Thật là tức chết ta mà!” Lục Hoài Ngọc chụp bàn mắng to.

“Đại ca, phải biết rằng dân không cùng quan đấu.” Lục Hoài Tú chậm rãi bưng chung trà lên.

“Vậy ngươi nói phải tính sao? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn tên tạp chủng đó tiến vào Đỗ gia? Ngươi nếu chịu đựng được thì cứ chịu đựng, nhưng ta dứt khoát không chịu được.”

“Hoài Tú, ngươi là người thông minh nhất trong ba huynh muội. Lần này ngươi cần phải nghĩ một biện pháp thật tốt, một mặt không đắt tội Đỗ gia, mặt khác cũng không kinh động đến bất cứ ai.” Xem ra, Lục phu nhân đối với mẫu tử quả phụ nọ thật sự đã hận đến cùng cực.

Lục Hoài Tú thổi thổi lớp nước trên bề mặt chén trà “Nương, không cần người nói, ta cũng hiểu được. Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại chỉ có một biện pháp có thể thủ tiêu tiểu tử kia, vừa không đắc tội Đỗ gia, vừa cho chúng ta một lý do quang minh chính đại phế đi hắn.”

“Đó là biện pháp gì?” Mắt hai mẹ con đột nhiên sáng rực lên.

“Chuyện này khả ngàn vạn lần không thể cho bất cứ người nào biết. Ngay cả nha đầu Hoài Trân cũng không được! Khụ khụ, nương, biện pháp này có điểm…”

“Biện pháp gì cũng được. Chỉ cần làm cho hài tử của tiện nhân kia trở nên khốn cùng, bất kể ngươi sử dụng biện pháp gì, nương cũng đều chấp nhận.”

“Hảo! Nếu nương đã nói vậy, ta cũng an tâm. Nếu lúc đó cha trách tội, ta cũng không đảm đương nổi. Nhưng nếu việc này không bị ai phát hiện, cha cũng sẽ không phạt ta. Hắc hắc, ta nghĩ … đến một biện pháp rất xưa, nhưng tối hữu dụng. Đại ca, dược lần trước ngươi được bọn người giang hồ tặng, đến nay còn không?” Dừng một chút, Hoài Tú cười âm hiểm nhìn về phía ca ca hắn.

“Ngươi nói rất đúng…” Lục Hoài Ngọc bừng tỉnh đại ngộ.

“Hai huynh đệ các ngươi rốt cục là đang nói cái gì?” Lục phu nhân có điểm không tường tận.

“Nương, ta biết Hoài Tú muốn dùng phương pháp gì rồi.” Lục Hoài Ngọc cũng gian hiểm cười rộ lên.

“Nói mau! Không cần khơi dậy trí tò mò của ta!”

Hai huynh đệ bọn họ khẽ liếc nhau một cái, vẫn là Hoài Tú mở miệng nói “Ta sẽ chuẩn bị tốt màn kịch tạp chủng mạnh mẽ cường bạo nha hoàn hay một nữ tử nghèo khó nào đó, tốt nhất là khiến nàng ta đi đời nhà ma, như vậy, chúng ta liền có lý do giáo huấn tiểu tử kia. Khi ấy, tiểu tử kia sống hay chết đều nằm trong tay của chúng ta. Việc này nếu truyền ra ngoài, thanh danh Lục phủ tuy có điểm tổn hại, bất quá tên kia sẽ mang tiếng là kẻ có lòng dạ lang sói. Sau đó, chúng ta lại đến Đỗ phủ gièm pha, tất nhiên họ sẽ không dám đến đòi người nữa. Bọn họ là quan lại, đương nhiên phải giữ gìn mặt mũi thế gia.”

“Hảo! Ý kiến hay!” Lục phu nhân do dự trong chốc lát, sau vỗ tay đồng ý. “Bất quá, ngươi làm sao để hắn sập bẫy…?”

“Hắc hắc, kia phải nhờ dược của đại ca. Hơn nữa thời điểm làm việc này, chúng ta cũng không thể ở trong phủ, phải làm bộ ra vẻ vô cùng đau đớn mới được.” Lục Hoài Tú *** ô cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện