Huyên náo.
Dưới bóng tối của màn đêm, một đạo hồng quang hiện lên, băng qua những con đường, tiến nhập vào phòng trọ của Trác Phàm, nháy mắt chui vào trong thân thể hắn.
Phun ra một ngụm trọc khí thật dài, Trác Phàm mở hai mắt, thầm cảm thấy may mắn. May mắn huyết anh chạy trốn mau, băng không đã bị lão già trọc đầu kia phá hủy rồi.
Hắn vạn vạn không nghĩ tới, ở Thái gia lại có thể gặp được cường giả như thế. Tuy rằng hắn nhìn không ra tu vi của lão già kia, nhưng người nọ cho hắn cảm giác không giống với Thần Nhãn Long Cửu, hiển nhiên thực lực không dưới Long Cửu.
Mà một khi huyết anh bị hủy, hắn cùng huyết anh bản mạng song tu, tất nhiên cũng sẽ bỏ mình. Nhưng ngược lại chính là, huyết anh tồn tại, cho dù hắn tự bạo tâm mạch, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Bởi vì bắt đầu từ thời khắc luyện thành huyết anh, huyết anh chính là tâm mạch của hắn.
"Xem ra cần phải gia tăng tu luyện, tăng cường thực lực."
Giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn cảm nhận được nguy hiểm tới gần. Tuy rằng trước mắt hai nhà U Minh Cốc cùng Tiềm Long Các còn tạm thời bảo trì vững vàng, nhưng nếu Hắc Phong Sơn tham gia có lẽ sẽ trở thành một ngòi nổ, đến lúc đó Lạc gia liền nguy hiểm.
Cho nên điều quan trọng nhất trước mắt chính lại trước khi trận đại chiến đến, đem huyết anh nâng đến đoán cốt cảnh. Khi đó cho dù gặp được cường giả như Long Cửu, hắn cũng có đủ sức mạnh để chiến đấu.
Nghĩ đến đây, Trác Phàm vội vàng nhắm mắt vận công, luyện hóa nguyên lực cùng huyết khí mà huyết anh mang về.
Chỉ một thoáng đã thấy hồng quang của huyết sắc ở trong bụng hắn lấp lóe, dòng khí màu đỏ dọc theo gân mạch chảy đến ngực hắn. Mà theo nơi dòng khí tụ lại, cái lỗ lớn trước ngực hắn đại động, bắt đầu khép lại như kỳ tích. Nhịp đập mỏng manh của tim cũng bắt đầu chậm rãi đập mạnh hơn.
Không quá nửa canh giờ, thương thế trên ngực hắn đã gần như lành lặn. Nếu không có người tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ không ai tin rằng hắn lúc ban ngày vừa tự bạo tâm mạch.
Chữa khỏi thương thế, Trác Phàm gia tăng vận công, đem từng nguyên lực huyết anh mang về luyện hóa, hình thành luồng khí hắc sắc. Một phần chảy đến đan điền, một phần trả lại cho huyết anh để nâng tu vi cho nó.
Ước chừng nguyên lực của hơn năm mươi tụ khí cảnh cao thủ, từng cái một bị luyện hóa, Trác Phàm rất nhanh liền đột phá bình cảnh tụ khí tam trọng, tiếp theo đi thẳng đến tụ khí tứ trọng.
Phốc!
Lại một âm thanh giòn giã vang lên, Trác Phàm cùng huyết anh song song đột phá tới tụ khí cảnh tứ trọng.
Trác Phàm không khỏi cảm thấy mừng rỡ, bước nhảy vọt thực lực này cũng quá dễ dàng, hắn khi trước đột phá tụ khí nhị trọng cần không đến mười ngày, nhưng hiện tại hắn đã liên tục đột phá nhị trọng.
Chỉ là tiếp theo khi hắn muốn đột phá đến tụ khí ngũ trọng, nguyên lựuc huyết anh mang về cũng đã kiệt quệ.
Hít một hơi thật sâu, Trác Phàm mặc dù cảm thấy chưa hài lòng, nhưng một mạch liên tục đột phá nhị trọng, dĩ nhiên làm cho hắn cảm thấy mỹ mãn.
Giương mắt nhìn về phía cửa sổ, sắc trời đã có chút hửng sáng, hắn đứng dậy làm giãn gân cốt một chút rồi đi ra cửa. Người của Hắc Phong Sơn muốn tới, hắn phải tìm một nơi trú ẩn an toàn mới cho Lạc gia mới được.
Két!
Trác Phàm mở cửa phòng, nhưng còn chưa chờ hắn cất bước, "Bịch" một tiếng, một vật lớn không rõ từ đâu ra ngã mạnh lên chân hắn. Đợi hắn nhìn kỹ lại, chỉ thấy Lạc Vân Thường đang dụi đôi mắt hãy còn buồn ngủ xấu hổ đứng lên.
"Cô ở trước cửa phòng ta làm gì?" Trác Phàm nhướn mày, nghi hoặc nói.
Hôm qua tâm thần hắn vẫn cùng huyết anh tương liên, lực chú ý đều đặt ở bên Thái gia, huyết anh sau khi trở về cũng tập trung luyện công, căn bản không chú ý đến động tĩnh bên ngoài phòng, đến nỗi bên ngoài phòng có người hắn cũng không biết.
"Đáng chết, lão tử từ khi nào trở nên bất cẩn như vậy? Nếu vừa rồi bên ngoài phòng là địch nhân, ta đã chết từ lâu rồi." Trác Phàm thầm trách trong lòng.
Lạc Vân Thường nhìn thấy bộ dáng tức giận của Trác Phàm, trên mặt hiện lên vẻ áy náy, lẩm bẩm nói: "Ta sợ ngươi thương thế nặng thêm, có gì ngoài ý muốn xảy ra, cho nên vẫn luôn trong coi ở bên ngoài. Nếu hiện tại ngươi không sao nữa, ta sẽ đi ngay."
"Khoan đã, cô nói cô trông coi ở bên ngoài cả một đêm?" Trong tâm Trác Phàm không khỏi rung động, lờ mờ hỏi.
Hai má Lạc Vân Thường ửng đỏ, cái gì cũng chưa nói, xoay người rời khỏi, bước chân dồn dập dị thường.
Lúc này, Bàng thống lĩnh lại đến, nhìn thấy Trác Phàm bình yên vô sự, không khỏi mừng rỡ: "Trác huynh đệ, ngươi không sao, thật sự quá tốt. Ngươi có biết thương thế của ngươi hôm qua thật sự trông rất kinh khủng, dọa chúng ta sợ muốn chết. Đại tiểu thư một mực trông coi trước cửa phòng ngươi, sợ ngươi xảy ra chuyện gì. À, người đâu?
" Đi rồi. "
Trác Phàm sờ sờ mũi, nhàn nhạt nói, nhưng trong nội tâm lại phát lên một cỗ ấm áp trước nay chưa từng có.
" Chết tiệt tâm ma! "
Trác Phàm lại thầm mắng một tiếng, hắn đường đường là Ma Hoàng, như thế nào lại có thể vì một hành động của nữ nhân đó liền cảm động? Khẳng định lại là tâm ma của Lạc gia tiểu gia nô kia quấy phá.
" Đúng rồi lão Bàng, ngươi tới vừa đúng lúc, theo ta đi đến Tiềm Long Các. "
" Nhưng đại tiểu thư bọn họ.. "
" Yên tâm đi, trải qua sự kiện ngày hôm qua, hiện tại không ai dám động đến hai tỷ đệ họ đâu, nếu không muốn đắc tội Tiềm Long Các.. "Khóe miệng Trác Phàm khẽ nhếch lên, tà dị cười nói.
Bàng thống lĩnh sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng, không khỏi dựng thẳng ngón cái lên, nhìn về phía Trác Phàm với ánh mắt tràn ngập vẻ sùng kính. Tuy rằng hắn không rõ cả kế hoạch của Trác Phàm, nhưng rất rõ ràng, khiến cho người ngoài hiểu lầm thanh thế Lạc gia có chỗ dựa là Tiềm Long Các, là do một tay Trác Phàm làm ra.
" Trác quản gia, lão Bàng lần này tật sự tâm phục ngươi. Lạc gia không phải ngươi làm quản gia, ai còn có thể đảm đương được trách nhiệm lớn này, trước kia để ngươi quét sân thật đúng là uổng phí nhân tài. "
Cười lớn một tiếng, Trác Phàm vỗ vai Bàng thống lĩnh, bất đắc dĩ lắc đầu.
Người trước kia, thực sự cũng không phải là ta..
Một khắc sau, hai người đi tới trước cổng Tiềm Long Các, hai tên thủ vệ đứng ở cửa vẫn là hai người trước đây họ thấy. Chỉ là lúc này đây, hai người kia vừa thấy bọn Trác Phàm, liền lập tức cung kính khom lưng hành lễ.
" Khách quý, mời vào trong. "
" Sao vậy, không cần thông báo à? "Trác Phàm gian tà cười nói.
Cười ngây ngô hai tiếng, một tên thủ vệ biết Trác Phàm còn mang thù, vội vàng nhận lỗi nói:" Lúc trước là chúng ta có mắt như mù, không biết ngài là đại khách hàng, có thể mua bán thành giao một trăm vạn. Khách quý giống như ngài, chúng ta nào có tư cách ngăn đón ạ. "
" Hừ, mắt chó nhìn người thấp! "Trác Phàm cười nhạo một tiếng, mang theo Bàng thống lĩnh vênh váo tự đắc đi vào, chỉ để lại hai tên thủ vệ nịnh nọt khom người đến thắt lưng, rõ ràng trong lòng hận muốn chết, nhưng vẫn phải lộ vẻ mặt giả tạo tươi cười.
Đi vào cửa lớn, hai người Trác Phàm liền đụng phải Long Quỳ. Nhưng nàng ta lại không lịch sự lấy lễ tiếp đãi như lần trước, lần này Long Quỳ thấy bọn họ, chỉ tức giận hừ một tiếng rồi quay sang chỗ khác.
Trác Phàm cười nhạt, trong lòng tự nhiên rõ ràng.
" Long Quỳ tiểu thư, Tiềm Long Các tiếp khách như thế sao? "
" Hừ, các ngươi mà là khách nhân? "Mày khẽ nhíu, Long Quỳ trợn mắt nhìn" Tính kế bọn ta, còn xứng là khách nhân của bọn ta sao? "
Sờ sờ cằm, Trác Phàm nở nụ cười tươi rói, lẩm bẩm nói:" Quả thật là tiểu cô nương, vẫn còn quá non! "
Thanh âm của Trác Phàm rất nhẹ, nhưng cũng rất rõ ràng, nhất là cái loại ý tức hàm xúc khinh thường này, Long Quỳ hoàn toàn cảm nhận được. Nàng ở trong tộc luôn được coi là một viên minh châu, chưa từng bị người khinh thị như thế, hơn nữa còn là kẻ cùng lứa tuổi.
" Trác Phàm, ngươi nói ai quá non? "
" Chính là cô, Long Quỳ tiểu thư! "Trác Phàm mỉm cười, thản nhiên nói," Vô luận là trong lĩnh vực kinh doanh hay là quan hệ của Thất Thế Gia, đều dựa vào tính kế lợi ích. Nếu bị tính kế liền thẹn quá hóa giận, như vậy làm sao sinh tồn trên thế giới này? Nếu đem so sánh, bằng hữu tên Long Kiệt của cô so với cô còn thành thục hơn nhiều. Sau khi hắn biết bị ta tính kế, không nói thêm gì mà đi. Theo ta, nhận thua cũng là một loại thực lực. Ít nhất lần sau ta còn muốn tính kế hắn sẽ không dễ dàng như vậy. "
Không khỏi sửng sốt, luận điệu này của Trác Phàm Long Quỳ cho tới bây giờ chưa từng nghe qua.
Nàng là từ nhà chính điều đến đi theo Long Cửu để học tập, ở nhà chính, các trưởng lão đều nói nàng thiên phú dị bẩm, nhưng không đủ để ủy thác trọng trách. Đi đến nơi này, Long Cửu cũng nói tương tự, mà Long Kiệt thiên phú không bằng nàng lại được Long Cửu tín nhiệm.
Nàng vẫn luôn không rõ vì sao, nhưng hiện tại xem ra, nàng dường như đã hiểu ra được điều gì đó..
" Ái hận tình cừu không giúp được cô, lợi ích mới là điều quan trọng nhất. "Trác Phàm nhìn thấy ánh mắt Long Quỳ có chút mơ màng, cười cười nói," Chúng ta buông bỏ thù oán cá nhân, bàn lại chuyện buôn bán thế nào? Thuận tiện chứng minh thiên phú của cô một chút. "
Long Quỳ suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, kèm theo một tiếng ho nhẹ, một thanh âm già cỗi vang lên:" Trác Phàm tiên sinh, vẫn là để lão phu bàn chuyện với ngươi đi. "
Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Long Cửu cùng Long Kiệt chậm rãi đi đến chỗ bọn họ. Mà Long Kiệt nhìn Trác Phàm, trong mắt không hỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hôm qua hắn rõ ràng nhìn thấy Trác Phàm tự bạo tâm mạch, nhưng hiện tại lại giống như không có việc gì, thậm chí ngay cả một chút thương thế cũng không có, hô hấp đều đặn, khí thế sung túc.
Chẳng lẽ, hắn trong một đêm liền trị liệu hết thương thế sao, làm thế nào có thể?
" Cửu gia, không để cho người trẻ tuổi một cơ hội sao? "Không để ý đến ánh mắt sửng sốt của Long Kiệt, Trác Phàm cười cười.
Chậm rãi lắc đầu, Long Cửu khẽ cười một tiếng nói:" Ha ha.. Lão phu với ngươi đàm đạo còn bị ngươi tính kế, làm sao dám cho đứa nhóc này luyện tay với ngươi. Nếu không phải lão phu sớm thăm dò thân thế của ngươi, biết ngươi chỉ là một đứa trẻ chưa đến hai mươi tuổi, nếu không sẽ tưởng rằng ngươi là một lão yêu quái ngàn năm lánh đời giấu mình ở Lạc gia. "
Thiếu chút nữa bị đoán trúng!
Trác Phàm cười khanh khách, khoát tay nói:" Cửu gia quá khen, ta sao có thể so sánh với Cửu gia? "
" Bớt xàm ngôn đi! "Đột nhiên, Long Cửu sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trang, lạnh lùng hỏi," Hôm nay ngươi đến đây làm gì? "
" Ta muốn tìm một tìm một ngôi nhà làm chỗ an thân cho Lạc gia, không biết Cửu gia có nơi nào tốt để đề cử không? "
Vuốt râu, Long Cửu nhàn nhạt hỏi:" Lão phu vì sao phải giúp ngươi? "
" Rất đơn giản, đây là do Tiềm Long Các nợ chúng ta! Huống hồ.. "Trác Phàm nở một nụ cười cười kỳ lạ, xa xăm nói," Việc này cũng tiện cho các người giám thị bọn ta không phải sao?"
Đồng tử không khỏi co rụt lại, Long Cửu cảm thấy kinh hãi.
Tiểu tử này thật sự nhìn thấu tâm tư của mọi người, từ sau chuyện ngày hôm qua U Tuyền bị giết, Tiềm Long Các liền lâm vào thế bị động. Quan hệ với U Minh Cốc cũng cực kỳ tế nhị, không biết khi nào sẽ khai chiến.
Mà Lạc gia lại là một nhân tố bất ổn định, bởi có quan hệ với Tiềm Long Các, hiện tại không ai dám động đến Lạc gia, nhưng cũng làm cho Lạc gia có thể tùy ý đi gây chuyện thị phi. Chỉ cần một kẻ có ý đồ không tốt, chắc chắn sẽ khơi mào đại chiến của hai đại thế gia.
Cho nên Long Cửu sớm tính toán giám thị toàn bộ Lạc gia, chẳng ngờ vào lúc này, Trác Phàm đột nhiên xuất hiện nói ra tính toán của lão. Chuyện này không khỏi làm trong lòng Long Cửu lại nổi lên ngờ vực.
Trong bụng tiểu tử này rốt cuộc là có chủ ý gì?
Lão vạn vạn không nghĩ tới, lão là lão gia hỏa ở giang hồ thân kinh bách chiến gần trăm năm, lại bị một tiểu hỏa trẻ tuổi đùa bỡn trong lòng bàn tay, hơn nữa lão còn nhìn không thấu được thế cục này, điều này khiến lão cực kỳ khó chịu..
Dưới bóng tối của màn đêm, một đạo hồng quang hiện lên, băng qua những con đường, tiến nhập vào phòng trọ của Trác Phàm, nháy mắt chui vào trong thân thể hắn.
Phun ra một ngụm trọc khí thật dài, Trác Phàm mở hai mắt, thầm cảm thấy may mắn. May mắn huyết anh chạy trốn mau, băng không đã bị lão già trọc đầu kia phá hủy rồi.
Hắn vạn vạn không nghĩ tới, ở Thái gia lại có thể gặp được cường giả như thế. Tuy rằng hắn nhìn không ra tu vi của lão già kia, nhưng người nọ cho hắn cảm giác không giống với Thần Nhãn Long Cửu, hiển nhiên thực lực không dưới Long Cửu.
Mà một khi huyết anh bị hủy, hắn cùng huyết anh bản mạng song tu, tất nhiên cũng sẽ bỏ mình. Nhưng ngược lại chính là, huyết anh tồn tại, cho dù hắn tự bạo tâm mạch, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Bởi vì bắt đầu từ thời khắc luyện thành huyết anh, huyết anh chính là tâm mạch của hắn.
"Xem ra cần phải gia tăng tu luyện, tăng cường thực lực."
Giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn cảm nhận được nguy hiểm tới gần. Tuy rằng trước mắt hai nhà U Minh Cốc cùng Tiềm Long Các còn tạm thời bảo trì vững vàng, nhưng nếu Hắc Phong Sơn tham gia có lẽ sẽ trở thành một ngòi nổ, đến lúc đó Lạc gia liền nguy hiểm.
Cho nên điều quan trọng nhất trước mắt chính lại trước khi trận đại chiến đến, đem huyết anh nâng đến đoán cốt cảnh. Khi đó cho dù gặp được cường giả như Long Cửu, hắn cũng có đủ sức mạnh để chiến đấu.
Nghĩ đến đây, Trác Phàm vội vàng nhắm mắt vận công, luyện hóa nguyên lực cùng huyết khí mà huyết anh mang về.
Chỉ một thoáng đã thấy hồng quang của huyết sắc ở trong bụng hắn lấp lóe, dòng khí màu đỏ dọc theo gân mạch chảy đến ngực hắn. Mà theo nơi dòng khí tụ lại, cái lỗ lớn trước ngực hắn đại động, bắt đầu khép lại như kỳ tích. Nhịp đập mỏng manh của tim cũng bắt đầu chậm rãi đập mạnh hơn.
Không quá nửa canh giờ, thương thế trên ngực hắn đã gần như lành lặn. Nếu không có người tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ không ai tin rằng hắn lúc ban ngày vừa tự bạo tâm mạch.
Chữa khỏi thương thế, Trác Phàm gia tăng vận công, đem từng nguyên lực huyết anh mang về luyện hóa, hình thành luồng khí hắc sắc. Một phần chảy đến đan điền, một phần trả lại cho huyết anh để nâng tu vi cho nó.
Ước chừng nguyên lực của hơn năm mươi tụ khí cảnh cao thủ, từng cái một bị luyện hóa, Trác Phàm rất nhanh liền đột phá bình cảnh tụ khí tam trọng, tiếp theo đi thẳng đến tụ khí tứ trọng.
Phốc!
Lại một âm thanh giòn giã vang lên, Trác Phàm cùng huyết anh song song đột phá tới tụ khí cảnh tứ trọng.
Trác Phàm không khỏi cảm thấy mừng rỡ, bước nhảy vọt thực lực này cũng quá dễ dàng, hắn khi trước đột phá tụ khí nhị trọng cần không đến mười ngày, nhưng hiện tại hắn đã liên tục đột phá nhị trọng.
Chỉ là tiếp theo khi hắn muốn đột phá đến tụ khí ngũ trọng, nguyên lựuc huyết anh mang về cũng đã kiệt quệ.
Hít một hơi thật sâu, Trác Phàm mặc dù cảm thấy chưa hài lòng, nhưng một mạch liên tục đột phá nhị trọng, dĩ nhiên làm cho hắn cảm thấy mỹ mãn.
Giương mắt nhìn về phía cửa sổ, sắc trời đã có chút hửng sáng, hắn đứng dậy làm giãn gân cốt một chút rồi đi ra cửa. Người của Hắc Phong Sơn muốn tới, hắn phải tìm một nơi trú ẩn an toàn mới cho Lạc gia mới được.
Két!
Trác Phàm mở cửa phòng, nhưng còn chưa chờ hắn cất bước, "Bịch" một tiếng, một vật lớn không rõ từ đâu ra ngã mạnh lên chân hắn. Đợi hắn nhìn kỹ lại, chỉ thấy Lạc Vân Thường đang dụi đôi mắt hãy còn buồn ngủ xấu hổ đứng lên.
"Cô ở trước cửa phòng ta làm gì?" Trác Phàm nhướn mày, nghi hoặc nói.
Hôm qua tâm thần hắn vẫn cùng huyết anh tương liên, lực chú ý đều đặt ở bên Thái gia, huyết anh sau khi trở về cũng tập trung luyện công, căn bản không chú ý đến động tĩnh bên ngoài phòng, đến nỗi bên ngoài phòng có người hắn cũng không biết.
"Đáng chết, lão tử từ khi nào trở nên bất cẩn như vậy? Nếu vừa rồi bên ngoài phòng là địch nhân, ta đã chết từ lâu rồi." Trác Phàm thầm trách trong lòng.
Lạc Vân Thường nhìn thấy bộ dáng tức giận của Trác Phàm, trên mặt hiện lên vẻ áy náy, lẩm bẩm nói: "Ta sợ ngươi thương thế nặng thêm, có gì ngoài ý muốn xảy ra, cho nên vẫn luôn trong coi ở bên ngoài. Nếu hiện tại ngươi không sao nữa, ta sẽ đi ngay."
"Khoan đã, cô nói cô trông coi ở bên ngoài cả một đêm?" Trong tâm Trác Phàm không khỏi rung động, lờ mờ hỏi.
Hai má Lạc Vân Thường ửng đỏ, cái gì cũng chưa nói, xoay người rời khỏi, bước chân dồn dập dị thường.
Lúc này, Bàng thống lĩnh lại đến, nhìn thấy Trác Phàm bình yên vô sự, không khỏi mừng rỡ: "Trác huynh đệ, ngươi không sao, thật sự quá tốt. Ngươi có biết thương thế của ngươi hôm qua thật sự trông rất kinh khủng, dọa chúng ta sợ muốn chết. Đại tiểu thư một mực trông coi trước cửa phòng ngươi, sợ ngươi xảy ra chuyện gì. À, người đâu?
" Đi rồi. "
Trác Phàm sờ sờ mũi, nhàn nhạt nói, nhưng trong nội tâm lại phát lên một cỗ ấm áp trước nay chưa từng có.
" Chết tiệt tâm ma! "
Trác Phàm lại thầm mắng một tiếng, hắn đường đường là Ma Hoàng, như thế nào lại có thể vì một hành động của nữ nhân đó liền cảm động? Khẳng định lại là tâm ma của Lạc gia tiểu gia nô kia quấy phá.
" Đúng rồi lão Bàng, ngươi tới vừa đúng lúc, theo ta đi đến Tiềm Long Các. "
" Nhưng đại tiểu thư bọn họ.. "
" Yên tâm đi, trải qua sự kiện ngày hôm qua, hiện tại không ai dám động đến hai tỷ đệ họ đâu, nếu không muốn đắc tội Tiềm Long Các.. "Khóe miệng Trác Phàm khẽ nhếch lên, tà dị cười nói.
Bàng thống lĩnh sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng, không khỏi dựng thẳng ngón cái lên, nhìn về phía Trác Phàm với ánh mắt tràn ngập vẻ sùng kính. Tuy rằng hắn không rõ cả kế hoạch của Trác Phàm, nhưng rất rõ ràng, khiến cho người ngoài hiểu lầm thanh thế Lạc gia có chỗ dựa là Tiềm Long Các, là do một tay Trác Phàm làm ra.
" Trác quản gia, lão Bàng lần này tật sự tâm phục ngươi. Lạc gia không phải ngươi làm quản gia, ai còn có thể đảm đương được trách nhiệm lớn này, trước kia để ngươi quét sân thật đúng là uổng phí nhân tài. "
Cười lớn một tiếng, Trác Phàm vỗ vai Bàng thống lĩnh, bất đắc dĩ lắc đầu.
Người trước kia, thực sự cũng không phải là ta..
Một khắc sau, hai người đi tới trước cổng Tiềm Long Các, hai tên thủ vệ đứng ở cửa vẫn là hai người trước đây họ thấy. Chỉ là lúc này đây, hai người kia vừa thấy bọn Trác Phàm, liền lập tức cung kính khom lưng hành lễ.
" Khách quý, mời vào trong. "
" Sao vậy, không cần thông báo à? "Trác Phàm gian tà cười nói.
Cười ngây ngô hai tiếng, một tên thủ vệ biết Trác Phàm còn mang thù, vội vàng nhận lỗi nói:" Lúc trước là chúng ta có mắt như mù, không biết ngài là đại khách hàng, có thể mua bán thành giao một trăm vạn. Khách quý giống như ngài, chúng ta nào có tư cách ngăn đón ạ. "
" Hừ, mắt chó nhìn người thấp! "Trác Phàm cười nhạo một tiếng, mang theo Bàng thống lĩnh vênh váo tự đắc đi vào, chỉ để lại hai tên thủ vệ nịnh nọt khom người đến thắt lưng, rõ ràng trong lòng hận muốn chết, nhưng vẫn phải lộ vẻ mặt giả tạo tươi cười.
Đi vào cửa lớn, hai người Trác Phàm liền đụng phải Long Quỳ. Nhưng nàng ta lại không lịch sự lấy lễ tiếp đãi như lần trước, lần này Long Quỳ thấy bọn họ, chỉ tức giận hừ một tiếng rồi quay sang chỗ khác.
Trác Phàm cười nhạt, trong lòng tự nhiên rõ ràng.
" Long Quỳ tiểu thư, Tiềm Long Các tiếp khách như thế sao? "
" Hừ, các ngươi mà là khách nhân? "Mày khẽ nhíu, Long Quỳ trợn mắt nhìn" Tính kế bọn ta, còn xứng là khách nhân của bọn ta sao? "
Sờ sờ cằm, Trác Phàm nở nụ cười tươi rói, lẩm bẩm nói:" Quả thật là tiểu cô nương, vẫn còn quá non! "
Thanh âm của Trác Phàm rất nhẹ, nhưng cũng rất rõ ràng, nhất là cái loại ý tức hàm xúc khinh thường này, Long Quỳ hoàn toàn cảm nhận được. Nàng ở trong tộc luôn được coi là một viên minh châu, chưa từng bị người khinh thị như thế, hơn nữa còn là kẻ cùng lứa tuổi.
" Trác Phàm, ngươi nói ai quá non? "
" Chính là cô, Long Quỳ tiểu thư! "Trác Phàm mỉm cười, thản nhiên nói," Vô luận là trong lĩnh vực kinh doanh hay là quan hệ của Thất Thế Gia, đều dựa vào tính kế lợi ích. Nếu bị tính kế liền thẹn quá hóa giận, như vậy làm sao sinh tồn trên thế giới này? Nếu đem so sánh, bằng hữu tên Long Kiệt của cô so với cô còn thành thục hơn nhiều. Sau khi hắn biết bị ta tính kế, không nói thêm gì mà đi. Theo ta, nhận thua cũng là một loại thực lực. Ít nhất lần sau ta còn muốn tính kế hắn sẽ không dễ dàng như vậy. "
Không khỏi sửng sốt, luận điệu này của Trác Phàm Long Quỳ cho tới bây giờ chưa từng nghe qua.
Nàng là từ nhà chính điều đến đi theo Long Cửu để học tập, ở nhà chính, các trưởng lão đều nói nàng thiên phú dị bẩm, nhưng không đủ để ủy thác trọng trách. Đi đến nơi này, Long Cửu cũng nói tương tự, mà Long Kiệt thiên phú không bằng nàng lại được Long Cửu tín nhiệm.
Nàng vẫn luôn không rõ vì sao, nhưng hiện tại xem ra, nàng dường như đã hiểu ra được điều gì đó..
" Ái hận tình cừu không giúp được cô, lợi ích mới là điều quan trọng nhất. "Trác Phàm nhìn thấy ánh mắt Long Quỳ có chút mơ màng, cười cười nói," Chúng ta buông bỏ thù oán cá nhân, bàn lại chuyện buôn bán thế nào? Thuận tiện chứng minh thiên phú của cô một chút. "
Long Quỳ suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, kèm theo một tiếng ho nhẹ, một thanh âm già cỗi vang lên:" Trác Phàm tiên sinh, vẫn là để lão phu bàn chuyện với ngươi đi. "
Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Long Cửu cùng Long Kiệt chậm rãi đi đến chỗ bọn họ. Mà Long Kiệt nhìn Trác Phàm, trong mắt không hỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hôm qua hắn rõ ràng nhìn thấy Trác Phàm tự bạo tâm mạch, nhưng hiện tại lại giống như không có việc gì, thậm chí ngay cả một chút thương thế cũng không có, hô hấp đều đặn, khí thế sung túc.
Chẳng lẽ, hắn trong một đêm liền trị liệu hết thương thế sao, làm thế nào có thể?
" Cửu gia, không để cho người trẻ tuổi một cơ hội sao? "Không để ý đến ánh mắt sửng sốt của Long Kiệt, Trác Phàm cười cười.
Chậm rãi lắc đầu, Long Cửu khẽ cười một tiếng nói:" Ha ha.. Lão phu với ngươi đàm đạo còn bị ngươi tính kế, làm sao dám cho đứa nhóc này luyện tay với ngươi. Nếu không phải lão phu sớm thăm dò thân thế của ngươi, biết ngươi chỉ là một đứa trẻ chưa đến hai mươi tuổi, nếu không sẽ tưởng rằng ngươi là một lão yêu quái ngàn năm lánh đời giấu mình ở Lạc gia. "
Thiếu chút nữa bị đoán trúng!
Trác Phàm cười khanh khách, khoát tay nói:" Cửu gia quá khen, ta sao có thể so sánh với Cửu gia? "
" Bớt xàm ngôn đi! "Đột nhiên, Long Cửu sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trang, lạnh lùng hỏi," Hôm nay ngươi đến đây làm gì? "
" Ta muốn tìm một tìm một ngôi nhà làm chỗ an thân cho Lạc gia, không biết Cửu gia có nơi nào tốt để đề cử không? "
Vuốt râu, Long Cửu nhàn nhạt hỏi:" Lão phu vì sao phải giúp ngươi? "
" Rất đơn giản, đây là do Tiềm Long Các nợ chúng ta! Huống hồ.. "Trác Phàm nở một nụ cười cười kỳ lạ, xa xăm nói," Việc này cũng tiện cho các người giám thị bọn ta không phải sao?"
Đồng tử không khỏi co rụt lại, Long Cửu cảm thấy kinh hãi.
Tiểu tử này thật sự nhìn thấu tâm tư của mọi người, từ sau chuyện ngày hôm qua U Tuyền bị giết, Tiềm Long Các liền lâm vào thế bị động. Quan hệ với U Minh Cốc cũng cực kỳ tế nhị, không biết khi nào sẽ khai chiến.
Mà Lạc gia lại là một nhân tố bất ổn định, bởi có quan hệ với Tiềm Long Các, hiện tại không ai dám động đến Lạc gia, nhưng cũng làm cho Lạc gia có thể tùy ý đi gây chuyện thị phi. Chỉ cần một kẻ có ý đồ không tốt, chắc chắn sẽ khơi mào đại chiến của hai đại thế gia.
Cho nên Long Cửu sớm tính toán giám thị toàn bộ Lạc gia, chẳng ngờ vào lúc này, Trác Phàm đột nhiên xuất hiện nói ra tính toán của lão. Chuyện này không khỏi làm trong lòng Long Cửu lại nổi lên ngờ vực.
Trong bụng tiểu tử này rốt cuộc là có chủ ý gì?
Lão vạn vạn không nghĩ tới, lão là lão gia hỏa ở giang hồ thân kinh bách chiến gần trăm năm, lại bị một tiểu hỏa trẻ tuổi đùa bỡn trong lòng bàn tay, hơn nữa lão còn nhìn không thấu được thế cục này, điều này khiến lão cực kỳ khó chịu..
Danh sách chương