"Ra ngoài!"
Đêm khuya, Trác Phàm miễn cường ngừng máu đang chảy trước ngực, sắc mặt tái nhợt ngồi trên giường. Lạc Vân Thường muốn chăm sóc vết thương cho hắn cũng bị hắn gầm lên giận dữ đuổi ra ngoài.
Hôm nay cùng U Tuyền đánh một trận, tuy rằng cuối cùng xem như hắn thắng, nhưng chiến thắng này lại khiến hắn buồn bực.
Không phải bởi vì dựa vào đánh lén, cảm thấy thắng không bằng thực lực, chuyện này ở ma đạo vốn đã nhìn quen, cùng lắm cũng chẳng có gì. Chỉ là trong trận chiến này, hắn cảm thấy vô cùng bất lực.
Tuy rằng bọn họ trong lúc đó thực lực chênh lệch cách nhau đến tứ trọng, nhưng hắn vẫn cho rằng theo tầm nhìn của Ma Hoàng hắn, sử dụng tất cả thực lực, nhất định có thể hạ được tiểu tử chưa dứt sữa này.
Nhưng thực tế, hắn chẳng những không thắng được, hơn nữa căn bản không chiếm được chút tiện nghi. Cuối cùng vẫn là dựa vào tính toán ban đầu, dụ người Tiềm Long Các hiện thân, bất ngờ xuất thủ giết chết người nọ, khơi mào rắc rối giữa hai nhà, giúp Lạc gia thoát ra bên ngoài.
Hết thảy đều giống như kế hoạch của hắn, nhưng hắn lại không cảm thấy vui sướng khi thành công.
"Quá yếu.."
Trác Phàm chậm rãi nhắm mắt lại, bất đắc dĩ xoa đầu.
Hiện giờ vì thoát khỏi dây dưa của Thái gia cùng Tôn gia, bọn họ đã gần như bị cuốn vào tranh chấp nội bộ của Thất Thế Gia, chẳng khác nào uống rượu độc giải khát. Tuy rằng hiện tại bọn họ có thời gian để bình tĩnh, nhưng sau đó địch nhân mà bọn họ phải đối mặt, chính là Ngự Hạ Thất Thế Gia.
Chỉ là, lấy thực lực trước mắt của hắn, đừng nói là bảo hộ Lạc gia, ngay cả việc tự bảo vệ mình còn không thể.
"Trở nên cường đại, phải trong khoảng thời gian ngắn trở nên cường đại!"
Trác Phàm cắn chặt răng, trong tay kết xuất một thủ quyết kỳ quái, hai mắt đột nhiên dần hiện ra ánh đỏ quỷ dị. Mà ngay tại giờ khắc này, bên trong Thái phủ, Thái Hiếu Đình đang ngồi trong phòng luyện công, bỗng nhiên trong bụng đau xót, cả mặt đều trở nên vặn vẹo. Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống từ trên trán hắn, chỉ chốc lát sau liền hôn mê bất tỉnh, hoàn tàn mất đi tri giác.
Tiếp theo, một đạo quang mang đỏ như máu trong bụng hắn thoắt ẩn thoát hiện, một đứa trẻ nhỏ như bàn tay chậm rãi nhẹ nhàng đi ra.
Huyết anh, đây đúng là bổn mệnh huyết anh mà Trác Phàm tu luyện.
Lúc trước khi ở Thái Phủ, vì kiềm chế uy hiếp của Thái Vinh, Trác Phàm vừa ra tay liền đem huyết anh đánh nhốt vào trong cơ thể Thái Hiếu Đình, chỉ là tốc độ quá nhanh, tất cả mọi người đều không ai thấy được. Lúc sau coi đây là áp chế, buộc Thái Vinh không đám động thủ với bốn người Lạc gia.
Đồng thời, huyết anh ở bên trong cơ thể Thái Hiếu đình, cũng có thể giúp Trác Phàm giám thị Thái gia, bọn họ nếu có chút hành động gì, Trác Phàm đều có thể biết trước hết.
Chẳng qua hiện tại, hành động của Thái gia đã không còn quan trọng.
Huyết anh chậm rãi quay đầu, nhìn thoáng qua Thái Hiếu Đình hôn mê bất tỉnh, nở một nụ cười lạnh lẽo, truyền ra thanh âm của Trác Phàm: "Hừ, lão tử trước hết không lấy tính mệnh của ngươi, cho ngươi chính mắt thấy Thái gia bị diệt tộc như thế nào."
Vừa dứt lời, huyết anh hóa thành một đạo hồng quang bay ra khỏi phòng của Thái Hiếu đình, giấy lát lướt qua.
"Ách.."
Trong hoa viên u ám, một tên hộ vệ Thái gia tuần tra ban đêm đi ngang qua, đột nhiên một hồng quang chui vào trong cơ thể. Hộ vệ kia còn chưa kịp phát ra tiếng gì, liền cảm giác toàn thân tê rần, cuối cùng không thể động đậy được nữa. Ngay sau đó, toàn thân nhanh chóng khô quắt, gió thổi qua, biến thành một đống bột mịn, mà hồng quang kia lại bay đến nơi khác.
Cứ như vậy, trong một khắc ngắn ngủi, đã có hơn ba mươi tên hộ vệ của Thái gia biến mất không lời giải thích.
Trác Phàm trong khách điếm nhắm hai mắt, tà dị cười, tiếp tục dẫn đường huyết anh đi tìm con mồi mới.
Giờ khắc này, huyết anh kia cùng hắn tâm thần hợp nhất, huyết anh chính là Trác Phàm, Trác Phàm chính là huyết anh. Huyết anh sau khi tiến vào cơ thể tu giả, vận dụng Thiên Ma Đại Hóa Quyết, đem tất cả máu huyết cùng nguyên lực toàn bộ hút đi, sau đó mang về cho bản thể Trác Phàm luyện hóa.
Nguyên bản, Trác Phàm cũng không cần vội vã triệu hồi huyết anh như vậy, chẳng qua bởi vì khi hắn tự bạo tâm mạch trong lúc chiến đấu với U Tuyền, cần huyết anh lấy huyết khí chữa khỏi, vừa đúng lúc lấy Thái gia khai đao.
Huyết anh lúc này đã là tu vi tụ khí cảnh, cho dù là cao thủ đoán cốt cảnh đối phó với nó cũng cực kỳ phiền toái, về phần tu giả tụ khí cảnh kia, hoàn toàn có thể trực tiếp giết trong giây lát.
Nếu lúc đánh với U Tuyền có huyết anh trong người, Trác Phàm căn bản không cần sử dụng mưu kế gì cũng có thể xử lý hắn.
Nghĩ đến đây, Trác Phàm không thể không cảm thán Thiên Ma Đại Hóa Quyết cùng huyết anh đúng là tuyệt phối.
Nguyên bản bồi dưỡng huyết anh đề cao tu vi so với lên trời còn khó hơn, lúc trước Huyết Ma Lão Tổ cũng chẳng qua bồi dưỡng thành thánh cấp huyết anh. Nhưng hiện tại lợi dụng Thiên Ma Đại Hóa Quyết, Trác Phàm lúc trước ở khách điếm chỉ dùng mười ngày đã đem tu vi của nó nâng đến tụ khí cảnh thượng.
Đúng vậy, chính là mười ngày bế quan kia, Trác Phàm dùng một ngày luyện thành bổn mệnh huyết anh, mặt khác mười ngày còn lại là phóng xuất huyết anh đi ra ngoài hút máu. Vừa nâng cao tu vi của nó, cũng vừa có thể mang về bổ sung huyết khí cho chính mình.
Mà ở gia tộc như Thái gia, cao thủ hơn đoán cốt cảnh quả thực hi hữu, Trác Phàm cũng không sợ huyết anh của hắn bị bọn họ thương tổn. Cho nên càng không kiêng nể gì chạy khắp nơi, chỉ chốc lát đã hút được tinh hoa sinh mệnh của hơn năm mươi người.
Tuy nhiên, đang lúc Trác Phàm vui vẻ quét sạch gia nhân Thái gia, một cỗ hơi thở quỷ dị đã hấp dẫn lực chú ý của hắn.
"Ma đạo cao thủ?"
Tràm Phàm có chút sửng sốt, dẫn đường huyết anh theo phương hướng của hơi thở kia bay tới.
Rất nhanh, huyết anh đi tới trước một căn phòng nhỏ, bên trong với ngọn đèn mờ, cách mười thước có hơn hai mươi cao thủ tụ khí cảnh đỉnh canh gác.
Điều này không khỏi khiến cho Trác Phàm thêm tò mò, dẫn đường huyết anh chậm rãi bay đến trước cửa sổ xem trộm. Đối với những kẻ đang canh gác, chỉ cần không nhìn trực tiếp trước mặt huyết anh, bọn họ căn bản không thể phát hiện.
Chỉ có một ngọn đèn dầu được đặt ở trong phòng, ba lão giả ngồi ở ba vị trí khách và chủ.
Ngồi trên chủ vị hiển nhiên là Thái gia gia chủ Thái Vinh. Vị trí đầu tiên bên tay trái là một lão giả đầu trọc, đôi mắt già nua vẩn đục nửa khép nửa mở, toàn thân tản mát ra một cỗ hơi thở quỷ dị.
Trác Phàm liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là hơi thở của ma đạo cao thủ.
Vị trí đầu bên tay phải Thái Vinh, mặc Hoa phục, trên người cũng mang một tia hơi thở ma đạo, nhưng mập mờ không rõ, có lẽ là giữa chừng thay đổi tu luyện công pháp ma đạo.
Mà Thái Vinh cũng mặc Hoa phục trên người, lại đối với lão giả trọc đầu kia cung kính dị thường.
Chẳng lẽ..
Trác Phàm dường như đã đoán ra được điều gì, quả nhiên, Thái Vinh hướng lão trọc đầu kia thi lễ, cung kính nói: "Giản trưởng lão, không biết ngài cùng Tôn gia chủ hôm nay đại giá quang lâm là có chuyện gì?"
Lão nhãn đục ngầu nhẹ liếc Thái Vinh một cái, khiến hắn thấy thân mình run lên, Giản trưởng lão kia cười nhạt một tiếng nói: "Nói vậy hẳn Thái gia chủ đã biết, chuyện hôm nay đệ tử U Minh Cốc U Tuyền bị Tiềm Long Các giết chết."
"Ách, đó không phải do Lạc gia làm sao." Thái Vinh nhếch miệng, cười gượng nói.
"Ngươi cho rằng Lạc gia có lá gan đó không?" Giản trưởng lão cười khanh khách, trong ánh mắt vẩn đục đột nhiên phóng xuất tinh quang lóa mắt, "U Minh Cốc ta cùng Tiềm Long Các sớm kết thù, chỉ là hai bên không ai dám động thủ trước, đánh vỡ cân bằng của Thất Thế Gia. Lần này Tiềm Long Các mượn danh nghĩa Lạc gia giết đệ tử của ta, không biết ý ngươi như thế nào?"
Nghe được lời ấy, Trác Phàm không khỏi cười thầm.
Quả nhiên giống như hắn nghĩ, Thất Thế Gia này xưng vương xưng bá nhiều năm, tuyệt không thể nghĩ đến có người dám khiêu chiến đến uy nghiêm của bọn họ. Liền bởi vì phần tự đại này, làm cho bọn họ tình nguyện tin tưởng chuyện này sau lưng có âm mưu, cũng không nguyện tin chuyện thật sự tận mắt nhìn thấy.
Mà Tiềm Long Các cũng giống như vậy, tình nguyện nhận oan ức, cũng tuyệt không chịu yếu thế.
"Vậy, ý ngài khi tới tìm ta là.." Thái Vinh do dự một chút, không yên nói.
"Ha ha.. Cũng không có gì, ngươi giúp chúng ta đi thử Tiềm Long Các, xem bọn họ rốt cuốc có ý tứ gì. Nếu chuyện này tự chúng ta ra mặt, hai nhà ắt phải đánh nhau một trận."
"Ách.. Giản trưởng lão, kia là Tiềm Long Các đó, Thái gia ta làm sao có thể dám đắc tội?" Thái Vinh nghe được lời lão nói, lấp tức luống cuống.
Chuyện của Ngự Hạ Thất Thế Gia các ngươi, lôi tiểu gia tộc bọn ta vào làm gì?
Chậm rãi lắc đầu, Giản trưởng lão thản nhiên nói: "Thái gia chủ đừng hiểu lầm, bằng Thái gia làm sao xứng cùng Tiềm Long Các đối mặt. Thử mà ta nói ở đây là cho ngươi đi đối phó Lạc gia, xem phản ứng của Tiềm Long Các."
"Cái gì, Lạc gia?"
Thái Vinh cả kinh, do dự đứng lên.
Từ sau trận chiến của Trác Phàm cùng U Tuyền hôm nay, Phong Lâm Thanh ai không biết, ai không hiểu, chỗ dựa vững chắc sau lưng Lạc gia chính là Tiềm Long Các. Ngươi hiện tại kêu ta đi tìm Lạc gia gây phiền phiền toái, chẳng phải cũng giống như đắc tội Tiềm Long Các sao.
Nghĩ thế, Thái Vinh quay đầu nhìn gia chủ Tôn gia một cái, chỉ thấy hắn đầy mặt tươi cười nhìn mình, thậm chí còn có ý tứ vui sướng khi người gặp họa.
Dựa vào Tôn gia ngươi cùng U Minh Cốc quan hệ gần như vậy, sao ngươi lại không đi tìm Lạc gia gây phiền toái đi, hôm nay khuê nữ của ngươi không phải huyên náo sôi nổi lắm sao. Vừa thấy người ta cùng Tiềm Long Các có quan hệ, liền không dám đi?
Thái Vinh hận nghiến đến ngứa cả răng, nhưng rồi lại không dám đắc tội U Minh Cốc, đành phải thở dài nói: "Ai, nói đến tên Trác Phàm kia là kẻ lão phu hận nhất. Trước đây hắn đến Thái phủ của ta quấy rối, không biết dùng tà thuật gì, lại làm cho con ta nôn ra máu mấy ngày không ngừng, hiện tại khuyển tử còn đang bệnh nguy kịch. Ta nếu lại đi khiêu khích hắn, chỉ sợ hắn lại dùng tà pháp, lấy mạng con ta.."
Phốc..
Thái Vinh nói còn chưa dứt lời, Trác Phàm đã nhịn không được cười ra tiếng.
Hắn ngày đó đem huyết anh nhốt vào trong cơ thể Thái Hiếu Đình, cũng chẳng qua là cho Thái gia một cái giáo huấn thôi, nhưng hắn chưa từng lợi dụng huyết anh tra tấn con của ông ta. Không nghĩ tới ông ta vì thoát khỏi khổ sai, lại tìm ra lý do kém bản lĩnh như thế.
Giản trưởng lão kia tựa hồ cũng không tin hoa ngôn xảo ngữ của lão nhân này, sắc mặt dần dần lãnh đạm xuống.
Thấy tình cảnh như thế, Thái Vinh vội vàng dẫn họa thủy sang chỗ khác: "Giản trưởng lão, Tôn gia chủ luôn khôn khéo, lại cùng U Minh Cốc quan hệ thân cận. Đem chuyện này giao cho hắn, ắt sẽ không phụ nhờ vả của ngài."
"Hả, Thái Vinh, ngươi như vậy là có ý gì?"
Tôn gia chủ nghe xong không khỏi quýnh lên, đứng dậy. Hiện tại Lạc gia chính là củ khoai lang phỏng tay, ai biết quan hệ của họ cùng Tiềm Long Các có bao nhiêu thân cận. Vạn nhất đối phó Lạc gia, thật sự dẫn đến sự trả thù của Tiềm Long Các, chuyện này sẽ chẳng còn là chuyện giỡn chơi nữa.
Tuy rằng Tôn gia bọn họ cùng U Minh cốc có quan hệ thân thích, nhưng dù sao cũng không phải Ngự Hạ Thất Thế Gia. Đắc tội Tiềm Long Các mà không đối phó được. Đến lúc đó U Minh Cốc không ra mặt, chẳng phải xong sao.
Hiện tại chuyện đi đối phó Lạc gia, căn bản cùng nhiệm vụ của đội cảm tử chẳng khác là bao.
Nhìn thấy những kẻ ngày thường hô hào nguyện trung thành với U Minh Cốc, thời khắc mấu chốt ai cũng không nguyện ra mặt, Giản trưởng lão rốt cục nhịn không nổi nữa, hét lớn: "Tốt lắm, phế vật vô dụng, lần này không dựa vào các ngươi, lão phu tìm kẻ khác làm thay."
"Còn có Thái Vinh, linh giai vũ kỹ Đoạn Phong Thối ngươi trình lên đã chuẩn bị tốt chưa?"
"Tốt rồi, tốt rồi, thỉnh Giản trưởng lão xem qua." Thái Vinh vội vàng đem ngọc giản đã chuẩn bị tốt trước đó đệ lên, chỉ là trong mắt vẫn còn tiếc nuối, "Giản trưởng lão, đây là linh giai vũ kỹ nhất môn tổ truyền của Thái gia ta."
"Tốt lắm, sẽ không lấy không của ngươi." Hừ lạnh một tiếng, Giản trưởng lão thuận tay ném một khối ngọc giản qua: "Đây là linh giai trung cấp vũ kỹ Liệt Diễm Chỉ, so với linh giai vũ kỹ cấp thấp kia của ngươi mạnh hơn nhiều."
Tiếp nhận ngọc giản, Thái Vinh không khỏi vui mừng khôn xiết, liên tục cảm tạ. Mà Trác Phàm ngoài cửa vẻ mặt lại đầy nghi hoặc, dùng linh giai trung cấp đổi cấp thấp, U Minh Cốc này rốt cuộc muốn làm gì?
"Giản trưởng lão, không biết chuyện đối phó Lạc gia, ngài muốn tìm người nào ra tay?"
Không để ý chuyện Thái Vinh được U Minh Cốc ban tặng, Tôn gia chủ cẩn thận dò hỏi, mà Thái Vinh lúc này cũng buông ngọc giản trong tay xuống, vảnh tai cẩn thận nghe.
Lạnh lùng cười, Giản trưởng lão trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, cười khẩy nói: "Hai tên cẩu nô tài, sợ người khác thay thế các ngươi sao? Hừ, yên tâm, người nọ là người của U Minh Cốc chúng ta."
"U Minh Cốc không phải không muốn trực tiếp ra mặt sao, như thế nào.." Thái Vinh cùng Tôn gia chủ không để ý đến việc Giản trưởng lão khinh thường bọn họ, chỉ ngạc nhiên nói.
Trong mắt hiện lên một đạo kỳ quang, Giản trưởng lão thản nhiên nói: "Hắn là nội gián mà bọn ta đã sớm an bày, hắn ở Hắc Phong Sơn.."
"Hắc Phong Sơn!"
Trác Phàm cả kinh, trong lòng bất giác khẽ động, một tia hơi thở cũng không che dấu.
"Người nào?"
Giản trưởng lão vừa xoay đầu, một chưởng đánh ra phía ngoài. Oanh một tiếng, cả cửa lớn vỡ thành từng mảnh nhỏ, Trác Phàm chỉ huy huyết anh hóa thành một đạo hồng quang hướng phía ngoài bay đi.
Mà lúc này, Giản trưởng lão cũng đuổi theo.
"Nhanh quá!"
Trác Phàm kinh hãi trong lòng, vừa lúc hộ vệ phía trước tất cả đều xông tới. Trác Phàm khóe miệng nhếch lên, dẫn huyết anh nháy mắt chui vào cơ thể của hộ vệ.
"Huyết bạo!"
Thấy cảnh này, nhân lúc tất cả mọi người chấn động, Trác Phàm hét lớn, tên hộ vệ kia liền ầm vang một tiếng nổ mạnh. Hộ vệ chung quanh chưa kịp né tránh, trong âm thanh vụ nổ đều chết hết.
Giản trưởng lão bị vụ nổ chặn lại, huyết anh thanh công đào thoát.
Thái Vinh cùng Tôn gia chủ đuổi theo, nhìn thấy thảm cảnh trên mặt đất, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi: "Vừa nãy, đó là cái gì vậy."
Giản trưởng lão lắc đầu, sắc mặt càng ngưng trọng: "Ta không biết, nhưng khẳng định là vật của ma đạo."
Đêm khuya, Trác Phàm miễn cường ngừng máu đang chảy trước ngực, sắc mặt tái nhợt ngồi trên giường. Lạc Vân Thường muốn chăm sóc vết thương cho hắn cũng bị hắn gầm lên giận dữ đuổi ra ngoài.
Hôm nay cùng U Tuyền đánh một trận, tuy rằng cuối cùng xem như hắn thắng, nhưng chiến thắng này lại khiến hắn buồn bực.
Không phải bởi vì dựa vào đánh lén, cảm thấy thắng không bằng thực lực, chuyện này ở ma đạo vốn đã nhìn quen, cùng lắm cũng chẳng có gì. Chỉ là trong trận chiến này, hắn cảm thấy vô cùng bất lực.
Tuy rằng bọn họ trong lúc đó thực lực chênh lệch cách nhau đến tứ trọng, nhưng hắn vẫn cho rằng theo tầm nhìn của Ma Hoàng hắn, sử dụng tất cả thực lực, nhất định có thể hạ được tiểu tử chưa dứt sữa này.
Nhưng thực tế, hắn chẳng những không thắng được, hơn nữa căn bản không chiếm được chút tiện nghi. Cuối cùng vẫn là dựa vào tính toán ban đầu, dụ người Tiềm Long Các hiện thân, bất ngờ xuất thủ giết chết người nọ, khơi mào rắc rối giữa hai nhà, giúp Lạc gia thoát ra bên ngoài.
Hết thảy đều giống như kế hoạch của hắn, nhưng hắn lại không cảm thấy vui sướng khi thành công.
"Quá yếu.."
Trác Phàm chậm rãi nhắm mắt lại, bất đắc dĩ xoa đầu.
Hiện giờ vì thoát khỏi dây dưa của Thái gia cùng Tôn gia, bọn họ đã gần như bị cuốn vào tranh chấp nội bộ của Thất Thế Gia, chẳng khác nào uống rượu độc giải khát. Tuy rằng hiện tại bọn họ có thời gian để bình tĩnh, nhưng sau đó địch nhân mà bọn họ phải đối mặt, chính là Ngự Hạ Thất Thế Gia.
Chỉ là, lấy thực lực trước mắt của hắn, đừng nói là bảo hộ Lạc gia, ngay cả việc tự bảo vệ mình còn không thể.
"Trở nên cường đại, phải trong khoảng thời gian ngắn trở nên cường đại!"
Trác Phàm cắn chặt răng, trong tay kết xuất một thủ quyết kỳ quái, hai mắt đột nhiên dần hiện ra ánh đỏ quỷ dị. Mà ngay tại giờ khắc này, bên trong Thái phủ, Thái Hiếu Đình đang ngồi trong phòng luyện công, bỗng nhiên trong bụng đau xót, cả mặt đều trở nên vặn vẹo. Từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống từ trên trán hắn, chỉ chốc lát sau liền hôn mê bất tỉnh, hoàn tàn mất đi tri giác.
Tiếp theo, một đạo quang mang đỏ như máu trong bụng hắn thoắt ẩn thoát hiện, một đứa trẻ nhỏ như bàn tay chậm rãi nhẹ nhàng đi ra.
Huyết anh, đây đúng là bổn mệnh huyết anh mà Trác Phàm tu luyện.
Lúc trước khi ở Thái Phủ, vì kiềm chế uy hiếp của Thái Vinh, Trác Phàm vừa ra tay liền đem huyết anh đánh nhốt vào trong cơ thể Thái Hiếu Đình, chỉ là tốc độ quá nhanh, tất cả mọi người đều không ai thấy được. Lúc sau coi đây là áp chế, buộc Thái Vinh không đám động thủ với bốn người Lạc gia.
Đồng thời, huyết anh ở bên trong cơ thể Thái Hiếu đình, cũng có thể giúp Trác Phàm giám thị Thái gia, bọn họ nếu có chút hành động gì, Trác Phàm đều có thể biết trước hết.
Chẳng qua hiện tại, hành động của Thái gia đã không còn quan trọng.
Huyết anh chậm rãi quay đầu, nhìn thoáng qua Thái Hiếu Đình hôn mê bất tỉnh, nở một nụ cười lạnh lẽo, truyền ra thanh âm của Trác Phàm: "Hừ, lão tử trước hết không lấy tính mệnh của ngươi, cho ngươi chính mắt thấy Thái gia bị diệt tộc như thế nào."
Vừa dứt lời, huyết anh hóa thành một đạo hồng quang bay ra khỏi phòng của Thái Hiếu đình, giấy lát lướt qua.
"Ách.."
Trong hoa viên u ám, một tên hộ vệ Thái gia tuần tra ban đêm đi ngang qua, đột nhiên một hồng quang chui vào trong cơ thể. Hộ vệ kia còn chưa kịp phát ra tiếng gì, liền cảm giác toàn thân tê rần, cuối cùng không thể động đậy được nữa. Ngay sau đó, toàn thân nhanh chóng khô quắt, gió thổi qua, biến thành một đống bột mịn, mà hồng quang kia lại bay đến nơi khác.
Cứ như vậy, trong một khắc ngắn ngủi, đã có hơn ba mươi tên hộ vệ của Thái gia biến mất không lời giải thích.
Trác Phàm trong khách điếm nhắm hai mắt, tà dị cười, tiếp tục dẫn đường huyết anh đi tìm con mồi mới.
Giờ khắc này, huyết anh kia cùng hắn tâm thần hợp nhất, huyết anh chính là Trác Phàm, Trác Phàm chính là huyết anh. Huyết anh sau khi tiến vào cơ thể tu giả, vận dụng Thiên Ma Đại Hóa Quyết, đem tất cả máu huyết cùng nguyên lực toàn bộ hút đi, sau đó mang về cho bản thể Trác Phàm luyện hóa.
Nguyên bản, Trác Phàm cũng không cần vội vã triệu hồi huyết anh như vậy, chẳng qua bởi vì khi hắn tự bạo tâm mạch trong lúc chiến đấu với U Tuyền, cần huyết anh lấy huyết khí chữa khỏi, vừa đúng lúc lấy Thái gia khai đao.
Huyết anh lúc này đã là tu vi tụ khí cảnh, cho dù là cao thủ đoán cốt cảnh đối phó với nó cũng cực kỳ phiền toái, về phần tu giả tụ khí cảnh kia, hoàn toàn có thể trực tiếp giết trong giây lát.
Nếu lúc đánh với U Tuyền có huyết anh trong người, Trác Phàm căn bản không cần sử dụng mưu kế gì cũng có thể xử lý hắn.
Nghĩ đến đây, Trác Phàm không thể không cảm thán Thiên Ma Đại Hóa Quyết cùng huyết anh đúng là tuyệt phối.
Nguyên bản bồi dưỡng huyết anh đề cao tu vi so với lên trời còn khó hơn, lúc trước Huyết Ma Lão Tổ cũng chẳng qua bồi dưỡng thành thánh cấp huyết anh. Nhưng hiện tại lợi dụng Thiên Ma Đại Hóa Quyết, Trác Phàm lúc trước ở khách điếm chỉ dùng mười ngày đã đem tu vi của nó nâng đến tụ khí cảnh thượng.
Đúng vậy, chính là mười ngày bế quan kia, Trác Phàm dùng một ngày luyện thành bổn mệnh huyết anh, mặt khác mười ngày còn lại là phóng xuất huyết anh đi ra ngoài hút máu. Vừa nâng cao tu vi của nó, cũng vừa có thể mang về bổ sung huyết khí cho chính mình.
Mà ở gia tộc như Thái gia, cao thủ hơn đoán cốt cảnh quả thực hi hữu, Trác Phàm cũng không sợ huyết anh của hắn bị bọn họ thương tổn. Cho nên càng không kiêng nể gì chạy khắp nơi, chỉ chốc lát đã hút được tinh hoa sinh mệnh của hơn năm mươi người.
Tuy nhiên, đang lúc Trác Phàm vui vẻ quét sạch gia nhân Thái gia, một cỗ hơi thở quỷ dị đã hấp dẫn lực chú ý của hắn.
"Ma đạo cao thủ?"
Tràm Phàm có chút sửng sốt, dẫn đường huyết anh theo phương hướng của hơi thở kia bay tới.
Rất nhanh, huyết anh đi tới trước một căn phòng nhỏ, bên trong với ngọn đèn mờ, cách mười thước có hơn hai mươi cao thủ tụ khí cảnh đỉnh canh gác.
Điều này không khỏi khiến cho Trác Phàm thêm tò mò, dẫn đường huyết anh chậm rãi bay đến trước cửa sổ xem trộm. Đối với những kẻ đang canh gác, chỉ cần không nhìn trực tiếp trước mặt huyết anh, bọn họ căn bản không thể phát hiện.
Chỉ có một ngọn đèn dầu được đặt ở trong phòng, ba lão giả ngồi ở ba vị trí khách và chủ.
Ngồi trên chủ vị hiển nhiên là Thái gia gia chủ Thái Vinh. Vị trí đầu tiên bên tay trái là một lão giả đầu trọc, đôi mắt già nua vẩn đục nửa khép nửa mở, toàn thân tản mát ra một cỗ hơi thở quỷ dị.
Trác Phàm liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là hơi thở của ma đạo cao thủ.
Vị trí đầu bên tay phải Thái Vinh, mặc Hoa phục, trên người cũng mang một tia hơi thở ma đạo, nhưng mập mờ không rõ, có lẽ là giữa chừng thay đổi tu luyện công pháp ma đạo.
Mà Thái Vinh cũng mặc Hoa phục trên người, lại đối với lão giả trọc đầu kia cung kính dị thường.
Chẳng lẽ..
Trác Phàm dường như đã đoán ra được điều gì, quả nhiên, Thái Vinh hướng lão trọc đầu kia thi lễ, cung kính nói: "Giản trưởng lão, không biết ngài cùng Tôn gia chủ hôm nay đại giá quang lâm là có chuyện gì?"
Lão nhãn đục ngầu nhẹ liếc Thái Vinh một cái, khiến hắn thấy thân mình run lên, Giản trưởng lão kia cười nhạt một tiếng nói: "Nói vậy hẳn Thái gia chủ đã biết, chuyện hôm nay đệ tử U Minh Cốc U Tuyền bị Tiềm Long Các giết chết."
"Ách, đó không phải do Lạc gia làm sao." Thái Vinh nhếch miệng, cười gượng nói.
"Ngươi cho rằng Lạc gia có lá gan đó không?" Giản trưởng lão cười khanh khách, trong ánh mắt vẩn đục đột nhiên phóng xuất tinh quang lóa mắt, "U Minh Cốc ta cùng Tiềm Long Các sớm kết thù, chỉ là hai bên không ai dám động thủ trước, đánh vỡ cân bằng của Thất Thế Gia. Lần này Tiềm Long Các mượn danh nghĩa Lạc gia giết đệ tử của ta, không biết ý ngươi như thế nào?"
Nghe được lời ấy, Trác Phàm không khỏi cười thầm.
Quả nhiên giống như hắn nghĩ, Thất Thế Gia này xưng vương xưng bá nhiều năm, tuyệt không thể nghĩ đến có người dám khiêu chiến đến uy nghiêm của bọn họ. Liền bởi vì phần tự đại này, làm cho bọn họ tình nguyện tin tưởng chuyện này sau lưng có âm mưu, cũng không nguyện tin chuyện thật sự tận mắt nhìn thấy.
Mà Tiềm Long Các cũng giống như vậy, tình nguyện nhận oan ức, cũng tuyệt không chịu yếu thế.
"Vậy, ý ngài khi tới tìm ta là.." Thái Vinh do dự một chút, không yên nói.
"Ha ha.. Cũng không có gì, ngươi giúp chúng ta đi thử Tiềm Long Các, xem bọn họ rốt cuốc có ý tứ gì. Nếu chuyện này tự chúng ta ra mặt, hai nhà ắt phải đánh nhau một trận."
"Ách.. Giản trưởng lão, kia là Tiềm Long Các đó, Thái gia ta làm sao có thể dám đắc tội?" Thái Vinh nghe được lời lão nói, lấp tức luống cuống.
Chuyện của Ngự Hạ Thất Thế Gia các ngươi, lôi tiểu gia tộc bọn ta vào làm gì?
Chậm rãi lắc đầu, Giản trưởng lão thản nhiên nói: "Thái gia chủ đừng hiểu lầm, bằng Thái gia làm sao xứng cùng Tiềm Long Các đối mặt. Thử mà ta nói ở đây là cho ngươi đi đối phó Lạc gia, xem phản ứng của Tiềm Long Các."
"Cái gì, Lạc gia?"
Thái Vinh cả kinh, do dự đứng lên.
Từ sau trận chiến của Trác Phàm cùng U Tuyền hôm nay, Phong Lâm Thanh ai không biết, ai không hiểu, chỗ dựa vững chắc sau lưng Lạc gia chính là Tiềm Long Các. Ngươi hiện tại kêu ta đi tìm Lạc gia gây phiền phiền toái, chẳng phải cũng giống như đắc tội Tiềm Long Các sao.
Nghĩ thế, Thái Vinh quay đầu nhìn gia chủ Tôn gia một cái, chỉ thấy hắn đầy mặt tươi cười nhìn mình, thậm chí còn có ý tứ vui sướng khi người gặp họa.
Dựa vào Tôn gia ngươi cùng U Minh Cốc quan hệ gần như vậy, sao ngươi lại không đi tìm Lạc gia gây phiền toái đi, hôm nay khuê nữ của ngươi không phải huyên náo sôi nổi lắm sao. Vừa thấy người ta cùng Tiềm Long Các có quan hệ, liền không dám đi?
Thái Vinh hận nghiến đến ngứa cả răng, nhưng rồi lại không dám đắc tội U Minh Cốc, đành phải thở dài nói: "Ai, nói đến tên Trác Phàm kia là kẻ lão phu hận nhất. Trước đây hắn đến Thái phủ của ta quấy rối, không biết dùng tà thuật gì, lại làm cho con ta nôn ra máu mấy ngày không ngừng, hiện tại khuyển tử còn đang bệnh nguy kịch. Ta nếu lại đi khiêu khích hắn, chỉ sợ hắn lại dùng tà pháp, lấy mạng con ta.."
Phốc..
Thái Vinh nói còn chưa dứt lời, Trác Phàm đã nhịn không được cười ra tiếng.
Hắn ngày đó đem huyết anh nhốt vào trong cơ thể Thái Hiếu Đình, cũng chẳng qua là cho Thái gia một cái giáo huấn thôi, nhưng hắn chưa từng lợi dụng huyết anh tra tấn con của ông ta. Không nghĩ tới ông ta vì thoát khỏi khổ sai, lại tìm ra lý do kém bản lĩnh như thế.
Giản trưởng lão kia tựa hồ cũng không tin hoa ngôn xảo ngữ của lão nhân này, sắc mặt dần dần lãnh đạm xuống.
Thấy tình cảnh như thế, Thái Vinh vội vàng dẫn họa thủy sang chỗ khác: "Giản trưởng lão, Tôn gia chủ luôn khôn khéo, lại cùng U Minh Cốc quan hệ thân cận. Đem chuyện này giao cho hắn, ắt sẽ không phụ nhờ vả của ngài."
"Hả, Thái Vinh, ngươi như vậy là có ý gì?"
Tôn gia chủ nghe xong không khỏi quýnh lên, đứng dậy. Hiện tại Lạc gia chính là củ khoai lang phỏng tay, ai biết quan hệ của họ cùng Tiềm Long Các có bao nhiêu thân cận. Vạn nhất đối phó Lạc gia, thật sự dẫn đến sự trả thù của Tiềm Long Các, chuyện này sẽ chẳng còn là chuyện giỡn chơi nữa.
Tuy rằng Tôn gia bọn họ cùng U Minh cốc có quan hệ thân thích, nhưng dù sao cũng không phải Ngự Hạ Thất Thế Gia. Đắc tội Tiềm Long Các mà không đối phó được. Đến lúc đó U Minh Cốc không ra mặt, chẳng phải xong sao.
Hiện tại chuyện đi đối phó Lạc gia, căn bản cùng nhiệm vụ của đội cảm tử chẳng khác là bao.
Nhìn thấy những kẻ ngày thường hô hào nguyện trung thành với U Minh Cốc, thời khắc mấu chốt ai cũng không nguyện ra mặt, Giản trưởng lão rốt cục nhịn không nổi nữa, hét lớn: "Tốt lắm, phế vật vô dụng, lần này không dựa vào các ngươi, lão phu tìm kẻ khác làm thay."
"Còn có Thái Vinh, linh giai vũ kỹ Đoạn Phong Thối ngươi trình lên đã chuẩn bị tốt chưa?"
"Tốt rồi, tốt rồi, thỉnh Giản trưởng lão xem qua." Thái Vinh vội vàng đem ngọc giản đã chuẩn bị tốt trước đó đệ lên, chỉ là trong mắt vẫn còn tiếc nuối, "Giản trưởng lão, đây là linh giai vũ kỹ nhất môn tổ truyền của Thái gia ta."
"Tốt lắm, sẽ không lấy không của ngươi." Hừ lạnh một tiếng, Giản trưởng lão thuận tay ném một khối ngọc giản qua: "Đây là linh giai trung cấp vũ kỹ Liệt Diễm Chỉ, so với linh giai vũ kỹ cấp thấp kia của ngươi mạnh hơn nhiều."
Tiếp nhận ngọc giản, Thái Vinh không khỏi vui mừng khôn xiết, liên tục cảm tạ. Mà Trác Phàm ngoài cửa vẻ mặt lại đầy nghi hoặc, dùng linh giai trung cấp đổi cấp thấp, U Minh Cốc này rốt cuộc muốn làm gì?
"Giản trưởng lão, không biết chuyện đối phó Lạc gia, ngài muốn tìm người nào ra tay?"
Không để ý chuyện Thái Vinh được U Minh Cốc ban tặng, Tôn gia chủ cẩn thận dò hỏi, mà Thái Vinh lúc này cũng buông ngọc giản trong tay xuống, vảnh tai cẩn thận nghe.
Lạnh lùng cười, Giản trưởng lão trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, cười khẩy nói: "Hai tên cẩu nô tài, sợ người khác thay thế các ngươi sao? Hừ, yên tâm, người nọ là người của U Minh Cốc chúng ta."
"U Minh Cốc không phải không muốn trực tiếp ra mặt sao, như thế nào.." Thái Vinh cùng Tôn gia chủ không để ý đến việc Giản trưởng lão khinh thường bọn họ, chỉ ngạc nhiên nói.
Trong mắt hiện lên một đạo kỳ quang, Giản trưởng lão thản nhiên nói: "Hắn là nội gián mà bọn ta đã sớm an bày, hắn ở Hắc Phong Sơn.."
"Hắc Phong Sơn!"
Trác Phàm cả kinh, trong lòng bất giác khẽ động, một tia hơi thở cũng không che dấu.
"Người nào?"
Giản trưởng lão vừa xoay đầu, một chưởng đánh ra phía ngoài. Oanh một tiếng, cả cửa lớn vỡ thành từng mảnh nhỏ, Trác Phàm chỉ huy huyết anh hóa thành một đạo hồng quang hướng phía ngoài bay đi.
Mà lúc này, Giản trưởng lão cũng đuổi theo.
"Nhanh quá!"
Trác Phàm kinh hãi trong lòng, vừa lúc hộ vệ phía trước tất cả đều xông tới. Trác Phàm khóe miệng nhếch lên, dẫn huyết anh nháy mắt chui vào cơ thể của hộ vệ.
"Huyết bạo!"
Thấy cảnh này, nhân lúc tất cả mọi người chấn động, Trác Phàm hét lớn, tên hộ vệ kia liền ầm vang một tiếng nổ mạnh. Hộ vệ chung quanh chưa kịp né tránh, trong âm thanh vụ nổ đều chết hết.
Giản trưởng lão bị vụ nổ chặn lại, huyết anh thanh công đào thoát.
Thái Vinh cùng Tôn gia chủ đuổi theo, nhìn thấy thảm cảnh trên mặt đất, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi: "Vừa nãy, đó là cái gì vậy."
Giản trưởng lão lắc đầu, sắc mặt càng ngưng trọng: "Ta không biết, nhưng khẳng định là vật của ma đạo."
Danh sách chương