Chúng nữ nhìn hắn mang theo sự khinh bỉ nhàn nhạt, Lý Mỵ Nương nói:- Với tốc độ thu nữ nhân của chàng thì chả bao nhiêu lâu nữa chúng ta sẽ không được để ý tới nữa rồi, còn cần chàng phải nói sao?Thanh Ngọc vỗ tay lên trán!Bắt đầu đến cái giai đoạn này rồi, mấy lão bà hùa nhau vào bắt nạt chồng.Tối hôm đó, Thanh Ngọc đang ngồi xếp bằng trong phòng, thì nghe thấy âm thanh lạ, hình như có ai đang khóc.
Hắn đi ra khỏi đình viện, đi thật sâu vào trong rừng trúc, thì thấy ở sau một tảng đá Tô Hân đang ngồi cúi mặt xuống gối mà khóc.- Hu hu, cha ơi, người ở đâu, con nhớ người quá, huhu…Thanh Ngọc nhìn tới đây cũng là thấy nhói trong lòng một trận.
Qua một năm quan sát, thực sự hắn thấy nữ nhân này còn ôn nhu yếu đuối hơn cả Hạ Tuyết nữa.
Nói gì nàng cũng chịu, không dám phản kháng bất cứ việc gì.
Đầu tiên Thanh Ngọc còn tưởng nàng giả bộ, nhưng về sau này mới biết rằng tâm hồn Tô Hân vô cùng yếu đuối.
Nghĩ đến đây, Thanh Ngọc tiến lại gần, dang tay ôm lấy Tô Hân vào lòng, làm nàng hốt hoảng:- Chủ nhân, em…Thanh Ngọc nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tô Hân, rồi bế xốc nàng lên, đem về đình viện.
Tô Hân cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng chỉ biết ôm lấy cổ hắn, không dám làm gì.Một năm qua nàng rất cố gắng tu luyện, bây giờ cũng đã là Luyện Khí tầng ba rồi.
Cảnh giới Tô Hân vẫn còn, trước đây nàng là Thừa Đỉnh hậu kỳ, bây giờ chỉ cần có đủ tài nguyên, nàng sẽ khôi phục tu vi mà không có bình cảnh.
Tô Hân là Mỹ Nhân Ngư, nhưng lúc nàng bị đánh tan thân xác thì đang trong diện mạo nhân loại, nên bây giờ không thể trở về bản thể nữa, Tịnh Linh Tâm Quả cũng tạo hình nàng trở thành con người.Sau khí bế Tô Hân về phòng của mình, thì Thanh Ngọc đã thấy bên trong Mai Sương Sương đang ngồi ở đó, còn Hạ Tuyết thì đã mặc mỗi một chiếc yếm mỏng manh, cùng chiếc quần lụa ngắn đang quỳ trên giường từ lúc nào.Mặt hai nàng vẫn còn hơi ửng đỏ, càng tôn lên vẻ mị hoặc của nữ nhân.Thanh Ngọc cũng không nói gì, chỉ hạ Tô Hân xuống, rồi đóng cửa phòng lại, bày ra một đạo cấm chế cách âm.
Nhẹ nhàng tới giường ngồi xuống, Hạ Tuyết lập tức tới quỳ sau lưng hắn mà dịu dàng xoa bóp bả vai cho Thanh Ngọc.Sau khi đặt hai chiếc bồ đoàn dưới chân mình, Thanh Ngọc nói:- Cởi y phục ra.Mai Sương Sương thì không ngại, bởi vì nàng đã cho Thanh Ngọc xem qua thân thể nàng rất nhiều lần rồi.
Nhưng còn Tô Hân trên mi lại rơi xuống hai hàng lệ, không biết làm gì cũng chỉ đành thoát y.Thân thể của Mai Sương Sương cực kỳ mị hoặc, hai bầu ngực sữa dù không lớn bằng Trương Phù Hoa và Ly Ly, nhưng lại vô cùng căng mịn, cảm giác như hai trái táo màu trắng, không có chút chảy xệ nào.
Eo thon tinh xảo, cái hõm ở phía tam giác kia có thể khiến bất cứ tên nam nhân nào quỳ gối trước mặt nàng.
Vùng cỏ xanh trước cấm huyệt cũng được cắt tỉa vô cùng gọn gàng, lún phún trông rất có mỹ quan.
Chân dài thẳng tắp, hai đầu gối cũng trắng ngần.
Nhất là bàn chân, phải nói là gót sen như ngọc cũng không ngoa.Thanh Ngọc ngắm nhìn Mai Sương Sương một chút, rồi nàng cũng biết ý, tự mình tới trước bồ đoàn quỳ xuống.
Còn Tô Hân thì bây giờ mới vừa thoát y xong.
Nàng mang theo nét đẹp như một cánh hoa lan mỏng manh dễ vỡ, thân hình mềm yếu, như thể chỉ cần có một ngọn gió lay thôi thì sẽ cuốn nàng đi mất.
Gương mặt Tô Hân có mang theo chút gì đó ưu sầu, ngũ quan vô cùng tinh xảo, nhất là đôi mắt.
Thanh Ngọc nhìn vào trong cửa sổ tâm hồn của Tô Hân mà bỗng dưng cảm thấy mình đang đi lạc ở trong xứ sở thần tiên, xung quanh có muôn vàn mỹ nhân ăn mặc hở hang đang vây quanh hắn.Quả không hổ danh là Mị Đồng Thể.Đắm chìm trong ảo cảnh tươi đẹp một chút, Thanh Ngọc lại tiếp tục ngắm nhìn Tô Hân.
Mũi cao, môi mỏng, gương mặt nàng mang theo nét đẹp trời sinh, cũng chẳng cần son phấn.
Xương quai xanh lộ rõ, khuôn ngực hơi nhỏ một chút nhưng cũng rất vừa, trắng mịn cao vút, hai điểm hồng vô cùng xinh xắn.
Đặc biệt là mông của Tô Hân vô cùng đẹp, căng mịn trắng hồng, khiến người ta vừa nhìn vào đã muốn nhào tới mà giày vò.
Vùng cấm huyệt kia của nàng không có chút cỏ xanh nào, cũng rất tinh mỹ.Thanh Ngọc thầm than kiệt tác của chúng sinh, tất cả nữ nhân bên cạnh hắn đều mỗi người mỗi vẻ, mười phân vẹn mười.Tô Hân đứng ngượng ngùng một lát, rồi cũng đến bên cạnh Sương Sương, quỳ xuống.
Ở đằng sau Thanh Ngọc, Hạ Tuyết cũng đã thoát y từ lúc nào, bây giờ đang dùng đôi gò bồng đảo căng mịn chà xát vào lưng hắn, miệng nàng thì đang hôn lấy cổ Thanh Ngọc.Thanh Ngọc đứng dậy, Hạ Tuyết lập tức giúp hắn thoát y.
Tam nữ nhìn thấy hình xăm huyết long sau thân thể Thanh Ngọc mà cũng vô cùng giật mình.
Huyết Long to lớn, đang há cái mồm đầy máu ra, giương nanh múa vuốt, vô cùng dữ tợn.Đến khi trên người Thanh Ngọc cũng không còn chút y phục nào, hắn lại ngồi xuống giường, để cái vật ngạo nghễ của nam nhân kia phô bày ra trước mắt tam nữ.
Sương Sương và Tuyết Nhi còn không sao, chứ Tô Hân thì cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng, bộ dáng vô cùng sợ hãi.Thanh Ngọc kéo Sương Sương đến quỳ trước mặt mình, nâng cằm nàng dậy, hôn lên một cái thật sâu.
Một lúc sau, hắn mới một tay ôm ngang eo nàng, hỏi:- Nói, trước đây tại sao phái người giết ta?Sương Sương vừa bị hôn xong cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, không biết phải trả lời ra sao.Đốp!Một bàn tay thon dài trực tiếp phát thật mạnh lên cái mông yêu kiều mị nhân kia, làm Sương Sương phải rên lên một tiếng kêu đầy mị hoặc.- Aa…Nàng cũng không giải thích gì, chỉ mở đôi mắt to tròn mê đắm nhìn Thanh Ngọc.
Nốt ruồi son trên mi càng tô điểm thêm nét thiên kiều bách mị trên một khuôn mặt điên đảo chúng sinh.
Phía trên bờ mông căng mịn đã xuất hiện một dấu tay màu đỏ lờ mờ.Đốp! Đốp!Lại tiếp tục hai tiếng vang nữa làm Tô Hân vô cùng sợ hãi.
Nam nhân này thật đáng sợ, có phải lát nữa hắn cũng sẽ đánh nàng như vậy không? Từ nhỏ tới giờ cha Tô Hân cũng chưa mắng nàng lần nào đâu, chứ đừng nói tới chuyện khác.Thanh Ngọc hỏi Sương Sương:- Có biết tội không?Mai Sương Sương lập tức vòng tay ôm lấy Thanh Ngọc thật chặt, sau đó mở miệng nói:- Thiếp biết tội, thiếp biết tội rồi, thiếp xin lỗi chàng, nếu chàng giận thì cứ đánh thiếp đi…- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Trừng phạt tiểu phu nhân”, nhận được phần thưởng một bình Tạo Hóa Linh Nhũ, một viên Tịnh Căn đan và 5000 điểm tích lũy!Thanh Ngọc đưa tay phải ra xoa bóp mông tròn của Mai Sương Sương, mắt lại nhìn về phía Tô Hân, rồi hắn nói:- Hân Nhi, lại đây.Tô Hân run rẩy, vô cùng hoảng sợ, ngẩng đầu lên thì thấy Thanh Ngọc đang nhìn mình, nàng thực sự không muốn bị đánh như vừa rồi, trên mắt không biết lúc nào đã trào ra hai giọt lệ.
Thanh Ngọc thấy vậy mà cũng không kìm nổi sự thương xót, nhỏ nhẹ nói:- Hân Nhi không sợ, ta sẽ không đánh nàng.Nghe thấy vậy, Tô Hân mới dám lết lết một chút đến trước mặt hắn.
Thanh Ngọc để Mai Sương Sương ngồi lên giường, rồi lại cúi đầu cướp đi nụ hôn trinh nguyên thuần khiết của Tô Hân.
Tô Hân không biết làm gì cho phải, chỉ đành mặc cho hắn quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh của mình, dâng lên ôn nhu vô hạn.- Đinh! Chúc mừng thiếu gia nhận được danh hiệu ẩn “Nụ hôn của tình thánh”, nhận được 200 điểm tích lũy!Thanh Ngọc mặc kệ thanh âm của hệ thống, hỏi Tô Hân:- Hân Nhi, có nguyện ý làm nữ nhân của ta không?Tô Hân mắt vẫn còn vương hai dòng lệ nhòa, ngẩng đầu lên nhìn Thanh Ngọc, mặt đỏ bừng, rồi mới chậm rãi gật nhẹ.Thanh Ngọc lại tiếp tục ôn nhu ôm lấy nàng, hôn Tô Hân thêm một cái nữa.
Hắn đặt Tô Hân lên giường, rồi đẩy ngã cả Mai Sương Sương xuống, Hạ Tuyết thì cũng biết ý, quỳ ở bên cạnh Mai Sương Sương.Thanh Ngọc nói:- Tuyết Nhi, hành hạ Sương Sương một chút đi, ta muốn Hân Nhi trước.Hạ Tuyết nghe vậy, liền nhào lên người Sương Sương, nắm lấy hai tay nàng giương cao sang hai bên, rồi đặt xuống một nụ hôn nồng nhiệt.
Mai Sương Sương không biết phải làm sao, cũng chỉ đành thuận theo, mở đôi môi hồng chín mọng đón nhận lấy vị muội muội xinh đẹp này.Hai chân của Hạ Tuyết kẹp chặt hạ thân Sương Sương, làm nàng không thể di dộng được, bàn tay thì đã nghịch ngợm mà xoa nắn bầu vú căng bóng kia, làm thi thoảng có những tiếng kêu rên vô cùng dâm mỵ.
Lúc sau, tay Hạ Tuyết trực tiếp vuốt ve cửa âm huyệt của Sương Sương làm nàng phải rùng mình xin tha.- Aa, Tuyết Nhi, aa, đừng, đừng…Thanh Ngọc ở một bên, thấy hai nữ đang vờn nhau mà hung tính bạo phát, nhưng cũng cố kiềm chế, vì hắn biết Tô Hân đang vô cùng hoảng sợ.
Hắn để Tô Hân gối lên tay mình, nhìn chằm chằm vào mắt nàng mà nói:- Hân Nhi ngoan, ta đã hứa với Khiêm thúc là đời này kiếp này sẽ bảo vệ nàng, yên tâm đi, thả lỏng người ra, đừng sợ.Tô Hân nghe đến Thanh Ngọc nhắc đến cha mình thì cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng nàng biết lúc này không nên nhiều chuyện, nên cũng chỉ biết nhẹ nhàng lấy tay ôm cổ hắn, nhu thuận gật đầu.Tới đây, Thanh Ngọc cúi xuống hôn lên trán Tô Hân, rồi lại tham lam bá chiếm đôi môi hồng nhỏ xinh.
Toàn thân Tô Hân mềm nhũn, không có sức phản kháng, chỉ đành thuận theo.
Ban đầu nàng không biết đáp trả, nhưng dần dần cũng quen, chiếc lưỡi ngại ngùng phản hồi lại Thanh Ngọc.Bàn tay Thanh Ngọc bắt đầu du tẩu, xoa bóp nhẹ nhàng một chú tiểu bạch thỏ của Tô Hân, làm miệng nàng đang bị hôn mà cũng phải phát ra tiếng ư ư nhè nhẹ.
Khi bàn tay ấy vuốt ve tới bờ eo thon tinh xảo, rồi trực tiếp kéo tới khe hẹp nhỏ xinh kia, Tô Hân trực tiếp oằn mình lên, thở dốc, từ trong thân thể nàng đã tiết ra quỳnh tương ngọc lộ..
Hắn đi ra khỏi đình viện, đi thật sâu vào trong rừng trúc, thì thấy ở sau một tảng đá Tô Hân đang ngồi cúi mặt xuống gối mà khóc.- Hu hu, cha ơi, người ở đâu, con nhớ người quá, huhu…Thanh Ngọc nhìn tới đây cũng là thấy nhói trong lòng một trận.
Qua một năm quan sát, thực sự hắn thấy nữ nhân này còn ôn nhu yếu đuối hơn cả Hạ Tuyết nữa.
Nói gì nàng cũng chịu, không dám phản kháng bất cứ việc gì.
Đầu tiên Thanh Ngọc còn tưởng nàng giả bộ, nhưng về sau này mới biết rằng tâm hồn Tô Hân vô cùng yếu đuối.
Nghĩ đến đây, Thanh Ngọc tiến lại gần, dang tay ôm lấy Tô Hân vào lòng, làm nàng hốt hoảng:- Chủ nhân, em…Thanh Ngọc nhẹ nhàng lau nước mắt cho Tô Hân, rồi bế xốc nàng lên, đem về đình viện.
Tô Hân cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng chỉ biết ôm lấy cổ hắn, không dám làm gì.Một năm qua nàng rất cố gắng tu luyện, bây giờ cũng đã là Luyện Khí tầng ba rồi.
Cảnh giới Tô Hân vẫn còn, trước đây nàng là Thừa Đỉnh hậu kỳ, bây giờ chỉ cần có đủ tài nguyên, nàng sẽ khôi phục tu vi mà không có bình cảnh.
Tô Hân là Mỹ Nhân Ngư, nhưng lúc nàng bị đánh tan thân xác thì đang trong diện mạo nhân loại, nên bây giờ không thể trở về bản thể nữa, Tịnh Linh Tâm Quả cũng tạo hình nàng trở thành con người.Sau khí bế Tô Hân về phòng của mình, thì Thanh Ngọc đã thấy bên trong Mai Sương Sương đang ngồi ở đó, còn Hạ Tuyết thì đã mặc mỗi một chiếc yếm mỏng manh, cùng chiếc quần lụa ngắn đang quỳ trên giường từ lúc nào.Mặt hai nàng vẫn còn hơi ửng đỏ, càng tôn lên vẻ mị hoặc của nữ nhân.Thanh Ngọc cũng không nói gì, chỉ hạ Tô Hân xuống, rồi đóng cửa phòng lại, bày ra một đạo cấm chế cách âm.
Nhẹ nhàng tới giường ngồi xuống, Hạ Tuyết lập tức tới quỳ sau lưng hắn mà dịu dàng xoa bóp bả vai cho Thanh Ngọc.Sau khi đặt hai chiếc bồ đoàn dưới chân mình, Thanh Ngọc nói:- Cởi y phục ra.Mai Sương Sương thì không ngại, bởi vì nàng đã cho Thanh Ngọc xem qua thân thể nàng rất nhiều lần rồi.
Nhưng còn Tô Hân trên mi lại rơi xuống hai hàng lệ, không biết làm gì cũng chỉ đành thoát y.Thân thể của Mai Sương Sương cực kỳ mị hoặc, hai bầu ngực sữa dù không lớn bằng Trương Phù Hoa và Ly Ly, nhưng lại vô cùng căng mịn, cảm giác như hai trái táo màu trắng, không có chút chảy xệ nào.
Eo thon tinh xảo, cái hõm ở phía tam giác kia có thể khiến bất cứ tên nam nhân nào quỳ gối trước mặt nàng.
Vùng cỏ xanh trước cấm huyệt cũng được cắt tỉa vô cùng gọn gàng, lún phún trông rất có mỹ quan.
Chân dài thẳng tắp, hai đầu gối cũng trắng ngần.
Nhất là bàn chân, phải nói là gót sen như ngọc cũng không ngoa.Thanh Ngọc ngắm nhìn Mai Sương Sương một chút, rồi nàng cũng biết ý, tự mình tới trước bồ đoàn quỳ xuống.
Còn Tô Hân thì bây giờ mới vừa thoát y xong.
Nàng mang theo nét đẹp như một cánh hoa lan mỏng manh dễ vỡ, thân hình mềm yếu, như thể chỉ cần có một ngọn gió lay thôi thì sẽ cuốn nàng đi mất.
Gương mặt Tô Hân có mang theo chút gì đó ưu sầu, ngũ quan vô cùng tinh xảo, nhất là đôi mắt.
Thanh Ngọc nhìn vào trong cửa sổ tâm hồn của Tô Hân mà bỗng dưng cảm thấy mình đang đi lạc ở trong xứ sở thần tiên, xung quanh có muôn vàn mỹ nhân ăn mặc hở hang đang vây quanh hắn.Quả không hổ danh là Mị Đồng Thể.Đắm chìm trong ảo cảnh tươi đẹp một chút, Thanh Ngọc lại tiếp tục ngắm nhìn Tô Hân.
Mũi cao, môi mỏng, gương mặt nàng mang theo nét đẹp trời sinh, cũng chẳng cần son phấn.
Xương quai xanh lộ rõ, khuôn ngực hơi nhỏ một chút nhưng cũng rất vừa, trắng mịn cao vút, hai điểm hồng vô cùng xinh xắn.
Đặc biệt là mông của Tô Hân vô cùng đẹp, căng mịn trắng hồng, khiến người ta vừa nhìn vào đã muốn nhào tới mà giày vò.
Vùng cấm huyệt kia của nàng không có chút cỏ xanh nào, cũng rất tinh mỹ.Thanh Ngọc thầm than kiệt tác của chúng sinh, tất cả nữ nhân bên cạnh hắn đều mỗi người mỗi vẻ, mười phân vẹn mười.Tô Hân đứng ngượng ngùng một lát, rồi cũng đến bên cạnh Sương Sương, quỳ xuống.
Ở đằng sau Thanh Ngọc, Hạ Tuyết cũng đã thoát y từ lúc nào, bây giờ đang dùng đôi gò bồng đảo căng mịn chà xát vào lưng hắn, miệng nàng thì đang hôn lấy cổ Thanh Ngọc.Thanh Ngọc đứng dậy, Hạ Tuyết lập tức giúp hắn thoát y.
Tam nữ nhìn thấy hình xăm huyết long sau thân thể Thanh Ngọc mà cũng vô cùng giật mình.
Huyết Long to lớn, đang há cái mồm đầy máu ra, giương nanh múa vuốt, vô cùng dữ tợn.Đến khi trên người Thanh Ngọc cũng không còn chút y phục nào, hắn lại ngồi xuống giường, để cái vật ngạo nghễ của nam nhân kia phô bày ra trước mắt tam nữ.
Sương Sương và Tuyết Nhi còn không sao, chứ Tô Hân thì cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng, bộ dáng vô cùng sợ hãi.Thanh Ngọc kéo Sương Sương đến quỳ trước mặt mình, nâng cằm nàng dậy, hôn lên một cái thật sâu.
Một lúc sau, hắn mới một tay ôm ngang eo nàng, hỏi:- Nói, trước đây tại sao phái người giết ta?Sương Sương vừa bị hôn xong cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, không biết phải trả lời ra sao.Đốp!Một bàn tay thon dài trực tiếp phát thật mạnh lên cái mông yêu kiều mị nhân kia, làm Sương Sương phải rên lên một tiếng kêu đầy mị hoặc.- Aa…Nàng cũng không giải thích gì, chỉ mở đôi mắt to tròn mê đắm nhìn Thanh Ngọc.
Nốt ruồi son trên mi càng tô điểm thêm nét thiên kiều bách mị trên một khuôn mặt điên đảo chúng sinh.
Phía trên bờ mông căng mịn đã xuất hiện một dấu tay màu đỏ lờ mờ.Đốp! Đốp!Lại tiếp tục hai tiếng vang nữa làm Tô Hân vô cùng sợ hãi.
Nam nhân này thật đáng sợ, có phải lát nữa hắn cũng sẽ đánh nàng như vậy không? Từ nhỏ tới giờ cha Tô Hân cũng chưa mắng nàng lần nào đâu, chứ đừng nói tới chuyện khác.Thanh Ngọc hỏi Sương Sương:- Có biết tội không?Mai Sương Sương lập tức vòng tay ôm lấy Thanh Ngọc thật chặt, sau đó mở miệng nói:- Thiếp biết tội, thiếp biết tội rồi, thiếp xin lỗi chàng, nếu chàng giận thì cứ đánh thiếp đi…- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Trừng phạt tiểu phu nhân”, nhận được phần thưởng một bình Tạo Hóa Linh Nhũ, một viên Tịnh Căn đan và 5000 điểm tích lũy!Thanh Ngọc đưa tay phải ra xoa bóp mông tròn của Mai Sương Sương, mắt lại nhìn về phía Tô Hân, rồi hắn nói:- Hân Nhi, lại đây.Tô Hân run rẩy, vô cùng hoảng sợ, ngẩng đầu lên thì thấy Thanh Ngọc đang nhìn mình, nàng thực sự không muốn bị đánh như vừa rồi, trên mắt không biết lúc nào đã trào ra hai giọt lệ.
Thanh Ngọc thấy vậy mà cũng không kìm nổi sự thương xót, nhỏ nhẹ nói:- Hân Nhi không sợ, ta sẽ không đánh nàng.Nghe thấy vậy, Tô Hân mới dám lết lết một chút đến trước mặt hắn.
Thanh Ngọc để Mai Sương Sương ngồi lên giường, rồi lại cúi đầu cướp đi nụ hôn trinh nguyên thuần khiết của Tô Hân.
Tô Hân không biết làm gì cho phải, chỉ đành mặc cho hắn quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh của mình, dâng lên ôn nhu vô hạn.- Đinh! Chúc mừng thiếu gia nhận được danh hiệu ẩn “Nụ hôn của tình thánh”, nhận được 200 điểm tích lũy!Thanh Ngọc mặc kệ thanh âm của hệ thống, hỏi Tô Hân:- Hân Nhi, có nguyện ý làm nữ nhân của ta không?Tô Hân mắt vẫn còn vương hai dòng lệ nhòa, ngẩng đầu lên nhìn Thanh Ngọc, mặt đỏ bừng, rồi mới chậm rãi gật nhẹ.Thanh Ngọc lại tiếp tục ôn nhu ôm lấy nàng, hôn Tô Hân thêm một cái nữa.
Hắn đặt Tô Hân lên giường, rồi đẩy ngã cả Mai Sương Sương xuống, Hạ Tuyết thì cũng biết ý, quỳ ở bên cạnh Mai Sương Sương.Thanh Ngọc nói:- Tuyết Nhi, hành hạ Sương Sương một chút đi, ta muốn Hân Nhi trước.Hạ Tuyết nghe vậy, liền nhào lên người Sương Sương, nắm lấy hai tay nàng giương cao sang hai bên, rồi đặt xuống một nụ hôn nồng nhiệt.
Mai Sương Sương không biết phải làm sao, cũng chỉ đành thuận theo, mở đôi môi hồng chín mọng đón nhận lấy vị muội muội xinh đẹp này.Hai chân của Hạ Tuyết kẹp chặt hạ thân Sương Sương, làm nàng không thể di dộng được, bàn tay thì đã nghịch ngợm mà xoa nắn bầu vú căng bóng kia, làm thi thoảng có những tiếng kêu rên vô cùng dâm mỵ.
Lúc sau, tay Hạ Tuyết trực tiếp vuốt ve cửa âm huyệt của Sương Sương làm nàng phải rùng mình xin tha.- Aa, Tuyết Nhi, aa, đừng, đừng…Thanh Ngọc ở một bên, thấy hai nữ đang vờn nhau mà hung tính bạo phát, nhưng cũng cố kiềm chế, vì hắn biết Tô Hân đang vô cùng hoảng sợ.
Hắn để Tô Hân gối lên tay mình, nhìn chằm chằm vào mắt nàng mà nói:- Hân Nhi ngoan, ta đã hứa với Khiêm thúc là đời này kiếp này sẽ bảo vệ nàng, yên tâm đi, thả lỏng người ra, đừng sợ.Tô Hân nghe đến Thanh Ngọc nhắc đến cha mình thì cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng nàng biết lúc này không nên nhiều chuyện, nên cũng chỉ biết nhẹ nhàng lấy tay ôm cổ hắn, nhu thuận gật đầu.Tới đây, Thanh Ngọc cúi xuống hôn lên trán Tô Hân, rồi lại tham lam bá chiếm đôi môi hồng nhỏ xinh.
Toàn thân Tô Hân mềm nhũn, không có sức phản kháng, chỉ đành thuận theo.
Ban đầu nàng không biết đáp trả, nhưng dần dần cũng quen, chiếc lưỡi ngại ngùng phản hồi lại Thanh Ngọc.Bàn tay Thanh Ngọc bắt đầu du tẩu, xoa bóp nhẹ nhàng một chú tiểu bạch thỏ của Tô Hân, làm miệng nàng đang bị hôn mà cũng phải phát ra tiếng ư ư nhè nhẹ.
Khi bàn tay ấy vuốt ve tới bờ eo thon tinh xảo, rồi trực tiếp kéo tới khe hẹp nhỏ xinh kia, Tô Hân trực tiếp oằn mình lên, thở dốc, từ trong thân thể nàng đã tiết ra quỳnh tương ngọc lộ..
Danh sách chương