Lưu Ly Trú Nhan Đan là đan dược có thể để dành để đưa cho chúng nữ, chắc các nàng sẽ rất vui.
Đan dược này khi ăn vào thì thân thể sẽ được bảo lưu về trạng thái xinh đẹp nhất, không bao giờ nhan sắc úa tàn theo thời gian.
Tuy nhiên chỉ có nữ nhân trên ba mươi tuổi mới có thể dùng, nếu không sẽ phản tác dụng.
Thanh Ngọc dự định khi chúng nữ vượt qua tầng một Cửu Đỉnh Tháp sẽ đưa cho các nàng ăn.…Sáng sớm ngày hôm sau.Đây là một tông môn vô cùng to lớn, bao quanh một trăm lẻ tám ngọn sơn phong, khí thế ngút ngàn, linh vân bao phủ, phi hạc bay lượn, vô cùng có phong thái đạo gia.Trên bầu trời Bắc Thái Tông, một chiếc Hoàng khí phi hành hình chiếc thuyền lớn màu trắng che lấp cả ánh sáng mặt trời bỗng dưng xuất hiện.Từ trong thuyền bước ra là Đàm Bách Hương, Trương Phù Hoa, Thanh Ngọc và toàn bộ các Trưởng lão cao tầng của Vạn Hoa cốc.Đứng từ ngoài trận pháp, Đàm Bách Hương nhỏ nhẹ nói mà làm tất cả đệ tử và cao tầng bên trong Bắc Thái Tông đều nghe được:- Đàm Bách Hương Vạn Hoa cốc tới bái phỏng.Một lát sau, một lão đạo già nua, râu tóc trắng xóa, trông có vẻ tiên phong đạo cốt dẫn theo một đám trung niên đạo nhân bước ra ngoài trận pháp.
Lão đạo già nua kia có tu vi Luyện Hư trung kỳ, chắp tay với Đàm Bách Hương nói:- Phí Nam Trung gặp qua Đàm trưởng lão, không biết hôm nay Vạn Hoa cốc đại giá quang lâm là có chuyện gì?Đàm Bách Hương tỏ vẻ khinh miệt nói:- Bắc Thái Tông dạy ra cao đồ, trong bí cảnh ở Đông Hải lại dám dẫn đệ tử vây công đệ tử bản cốc, đây là muốn coi thường Vạn Hoa cốc không có người hay sao?Phí lão đạo lập tức nghiêm mặt:- Tên tiểu tử Tống Chinh đó sử dụng ma binh, thọ nguyên mất hết, đã bị đuổi ra khỏi sư môn từ lâu, hắn chỉ là mạo danh Bắc Thái Tông ta làm càn mà thôi.
Đàm trưởng lão đừng tin lời hắn nói nhảm!Thanh Ngọc đứng đằng sau cũng hiểu được cái tính thích nói đạo lý của Tống Chinh là ở đâu ra rồi.
Hắn truyền âm cho Đàm Bách Hương:- Nơi này không có nội ứng của các đại gia tộc Trung đô, đòi một chút tiền rồi chúng ta về.Sau một hồi đàm luận, cũng không hẳn là đàm luận mà phải gọi là mặc cả, chúng nhân Vạn Hoa cốc ra về trong sự chiêu đãi nhiệt thành của Bắc Thái Tông.
Không ai nói gì, cũng không ai đề cập đến vấn đề trong bí cảnh nữa.Năm ngày sau, một thông tin truyền ra làm chấn động tu sĩ Thiên Long Vực, Mai Dương tông hoàn toàn bị diệt môn chỉ sau một đêm, không biết là ai làm, cũng không ai dám điều tra, đề tài này được vô số tu sĩ đàm luận khi trà dư tửu hậu.Mười ngày tiếp đó, Vạn Hoa cốc tại Minh Hồ thành tiếp tục khai trương Vạn Hoa Khí Các, ở một mảnh đất đối diện với Vạn Hoa Đan Các.
Nơi đây có bán đầy đủ các loại vật liệu luyện khí và các loại pháp khí từ thấp đến cao, chỉ sợ ngươi không có tiền, chứ nghe nói đến Đế bảo cũng có thể mang ra bán.Tu sĩ sau khi nghe ở đây có một lượng lớn mai và càng Lôi Cương Giải, thì cũng ồn ào náo nhiệt mà đến, khiến cho sinh ý vô cùng thịnh vượng.Qua thương nghị một hồi, cuối cùng Đàm Bách Hương giao cho Thanh Ngọc làm Uyển chủ kiêm quyền cốc chủ Vạn Hoa cốc, lại quản lý toàn bộ tất cả thu chi và tài vật của sư môn.
Thanh Ngọc ra điều lệ mới, mở rộng việc tiếp nhận đệ tử, đồng thời chiêu thu các nữ tán tu có tu vi trên Kim Đan kỳ trong thiên hạ, chỉ cần vượt qua được bài khảo nghiệm của A Phong, đều có thể tự do gia nhập Vạn Hoa cốc.Đệ tử ngoại môn một tháng được hai mươi viên linh thạch hạ phẩm, nội môn được năm mươi viên, còn đệ tử chân truyền một tháng được tận một trăm viên, làm cho trong toàn bộ Vạn Hoa cốc dấy lên phòng trào điên cuồng tu luyện.Thanh Ngọc còn mở thêm Bách Nghệ đường, làm nơi giao lưu truyền đạt kiến thức và kinh nghiệm lục nghệ cho môn nhân Vạn Hoa cốc, rất được các đệ tử và trưởng lão hưởng ứng.Về phần Tàng Kinh điện, hắn sao lưu ra hai ngọc giản của phần đầu cuốn sách “Vật” và “Nghệ”, để chúng đệ tử trong môn có cái tham khảo.Vạn Hoa cốc vẫn giữ nguyên quy định không để cho nam nhân ra vào, nên đã nhanh chóng thành lập một Đường khẩu ở dưới Vạn Hoa bình nguyên, làm nơi cư trú cho đệ tử Hồng Trần đường.
Phủ đệ Quách Phủ cũng bị bán đi, xung công quỹ.
Ngoài những đệ tử làm nhiệm vụ thu thập tin tức ra, còn lại toàn bộ thành viên Hồng Trần đường đều ở tập trung ở Đường khẩu, rút khỏi Minh Hồ thành.Trong Vạn Hoa cốc chỉ có hai trường hợp đặc biệt là nam nhân được ở trong mà thôi, đó chính là Nguyễn Uyển chủ và Lạp Phó Uyển chủ.Lạp Hinh cũng đã bái Đàm Bách Hương làm sư phụ, tiểu cô nương vô cùng thông minh, lại ngoan ngoãn, rất được lòng mọi người.Sau khi sắp xếp tất cả các công việc xong xuôi, Thanh Ngọc mới là từ từ thở ra một hơi, cũng không cần ở lại Mai Phủ nữa, trực tiếp trở về Đế Quân Uyển bên trong Vạn Hoa cốc.Hóa ra Đế Quân Uyển chính là khu rừng trúc mà trước đây khi mới nhập môn Thanh Ngọc đã từng ở, chỉ có điều bây giờ nơi đây đã được tân trang lại vô cùng hài hòa.
Từ xa Thanh Ngọc đã thấy một tòa đình viện bằng gỗ rộng rãi, trông đơn sơ giản dị, bên ngoài còn có tường rào phủ một loại linh hoa, tỏa ra mùi thơm vô cùng dễ chịu.
Bên cạnh tòa đình viện chính là ghềnh thác ngày xưa mà Thanh Ngọc vẫn thường đứng lên để luyện tập Lực Đỉnh mỗi sáng sớm.Bao nhiêu kỷ niệm lại ùa về, chỉ mới chừng đó thôi mà đã bao nhiêu năm qua rồi.Ân ái, cừu hận, chém giết…Thanh Ngọc thở dài một hơi, chắc bây giờ không thể nào quay đầu lại được nữa.Đạo lộ một đường, đã bước lên thì không thể ngừng được.Cảm thán một chút, nhìn qua đằng xa thì đã thấy con gấu mập của Lạp Ma đang đứng bằng hai chân nhìn mình, Thanh Ngọc lắc đầu cười cười, lấy từ trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ ra rất nhiều xương đưa cho nó.Gấu mập thấy vậy, cũng phì phì hơi từ mũi, tỏ vẻ biết ơn, sau đó ôm đống xương chạy về đình viện của Lạp Ma.Nơi ở của Lạp Ma và Thanh Ngọc cũng rất gần nhau, chỉ cách một bờ suối mà thôi.Thanh Ngọc kêu chúng nữ ra ngoài chuyển đồ vào đình viện ở, để Lý Mỵ Nương được thư thả tâm tình một chút.
Tô Hân không biết Trương Phù Hoa đã dạy nàng cái gì mà vô cùng nhu thuận, một câu chủ nhân hai câu chủ nhân, khiến Thanh Ngọc rất hài lòng.Hắn chưa có thời gian để nói chuyện với Tô Hân về Tô Thượng Khiêm, hơn nữa Thanh Ngọc muốn thử xem con người nàng thế nào, có xứng đáng để hắn thu nàng hay không.Thanh Ngọc rảo bước về mộ phần của phu thê lão Dược đế Phí Thiên Sầu, sau đó ở bên cạnh lại đào ra một địa huyệt khác, bỏ di cốt của Trọng Khải lão tiền bối vào đó, lập nên tấm bia “Thái thượng Chính Tu Trọng Khải chi mộ” rồi cung kính lễ bái.Cường giả đã xá thân mình mà bảo vệ tinh cầu này, xứng đáng được Thanh Ngọc nể trọng.Thanh Ngọc tiếp tục công việc tu luyện hàng ngày của mình, không phút nào ngơi.Buổi sáng hắn vẫn chăm chỉ đứng dưới ghềnh thác, cùng Lạp Ma luyện tập Lực Đỉnh.
Con gấu mập kia thì Thanh Ngọc thu vào trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ chơi với một cá một rồng ở trong đó, dù gì tu vi Tiểu Bàn cũng cao hơn nó nhiều, có thể chỉ dạy được.Sau khi Tiểu Hôi vào trong bờ biển của Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, thấy có vô số xương xẩu nên nằm ăn vạ không chịu ra, Thanh Ngọc và Lạp Ma không có cách nào, đành để nó ở đó tu luyện.
Dưới biển còn một con cá mập ngốc nghếch và một con rồng lười biếng, nên không có chuyện gì.Lạp Ma cũng được Thanh Ngọc đưa cho một viên Linh Âm đan, bắt đầu chuyên tu cả Tinh, Khí và Thần.Thời gian này Dạ Tố Mai rất hay tiến vào khu rừng trúc thăm hỏi Thanh Ngọc, nhưng hắn chỉ coi nàng như sư muội đồng môn mà thôi, nhân ma hữu biệt, không muốn làm lỡ dở nàng.Thanh Ngọc vô cùng bất ngờ, bởi vì hắn đã là Ma thể, hiện tại lại có thể hấp thu cả linh ma song khí.
Ly Ly nói đó là do thể chất của Thanh Ngọc cường đại, hiện giờ hắn chỉ nên biết tới đó thôi.Sau khi tiến nhập Ma thể, Thanh Ngọc cảm thấy mình thay đổi rất nhiều so với trước.
Cường độ thân thể cũng cứng rắn hơn, tốc độ cũng nhanh nhẹn dứt khoát hơn trước kia rất nhiều.
Ly Ly nói mỗi hình xăm trên người Thanh Ngọc đều mang ý nghĩa và tác dụng riêng, nhưng bây giờ thì hắn chưa được biết.…Một năm sau, tất cả chúng nữ trong Cửu Đỉnh Tháp đều đã vượt qua quan ải, được Thanh Ngọc đưa ra.
Mọi người đều được nghe Trương Phù Hoa kể lại những việc gần đây xảy ra, các nàng ai cũng lại gần ôm lấy an ủi Mỵ Nương, tỷ muội vô cùng thuận hòa.Qua thời gian khảo nghiệm trong Cửu Đỉnh Tháp, thể nghiệm sinh tử chi chiến, các nàng ai cũng tiến bộ và thành thục hơn rất nhiều, nhất là Hạ Tuyết.Tô Hân nhìn thấy rất nhiều nữ nhân xinh đẹp không kém gì nàng đều vây quanh Thanh Ngọc thì vô cùng bất ngờ.
Tử Nhược và Hạ Tuyết biết ý, thấy nàng trơ trọi đứng một mình cũng kéo nàng lại nhập hội làm quen.
Ai cũng đối xử với Tô Hân như tỷ muội, làm nàng rất ấm lòng.Một nữ nhân đáng thương bị chịu cảnh diệt môn, mất đi tất cả, bây giờ có được người khác quan tâm, nàng tự nhiên rơi nước mắt từ lúc nào không biết.Trương Phù Hoa lại nhẹ nhàng tiến đến ôm nàng vào trong ngực, vuốt ve an ủi.Tất cả những biểu hiện của Tô Hân Thanh Ngọc đều thu vào trong mắt, nhưng hắn không nói gì.Thanh Ngọc ngồi xuống ghế, kéo Mai Sương Sương lại ngồi trong lòng mình mà nói:- Làm sao, giờ ta đã hoàn thành giao kèo với nàng rồi, nàng tính thế nào?Chúng nữ vây quanh bắt đầu cười khúc khích, thi nhau đùa giỡn Mai Sương Sương, làm Tô Hân cũng mất đi vẻ ưu sầu thương cảm, khóe môi khẽ nở nụ cười.Mai Sương Sương đánh bộp bộp vào vai Thanh Ngọc:- Chàng xấu lắm, ta không chơi với chàng, chàng đi ra đi!Chúng nữ lại cười ha ha.Thanh Ngọc ra dáng nam nhân tề gia trị quốc bình thiên hạ nói:- Tất cả nữ nhân của ta đều bình đẳng như nhau, ai cũng như ai, đừng vì thân phận khác biệt mà không yêu thương nhau, nếu ta biết được, ta sẽ không để ý tới người đó nữa..
Đan dược này khi ăn vào thì thân thể sẽ được bảo lưu về trạng thái xinh đẹp nhất, không bao giờ nhan sắc úa tàn theo thời gian.
Tuy nhiên chỉ có nữ nhân trên ba mươi tuổi mới có thể dùng, nếu không sẽ phản tác dụng.
Thanh Ngọc dự định khi chúng nữ vượt qua tầng một Cửu Đỉnh Tháp sẽ đưa cho các nàng ăn.…Sáng sớm ngày hôm sau.Đây là một tông môn vô cùng to lớn, bao quanh một trăm lẻ tám ngọn sơn phong, khí thế ngút ngàn, linh vân bao phủ, phi hạc bay lượn, vô cùng có phong thái đạo gia.Trên bầu trời Bắc Thái Tông, một chiếc Hoàng khí phi hành hình chiếc thuyền lớn màu trắng che lấp cả ánh sáng mặt trời bỗng dưng xuất hiện.Từ trong thuyền bước ra là Đàm Bách Hương, Trương Phù Hoa, Thanh Ngọc và toàn bộ các Trưởng lão cao tầng của Vạn Hoa cốc.Đứng từ ngoài trận pháp, Đàm Bách Hương nhỏ nhẹ nói mà làm tất cả đệ tử và cao tầng bên trong Bắc Thái Tông đều nghe được:- Đàm Bách Hương Vạn Hoa cốc tới bái phỏng.Một lát sau, một lão đạo già nua, râu tóc trắng xóa, trông có vẻ tiên phong đạo cốt dẫn theo một đám trung niên đạo nhân bước ra ngoài trận pháp.
Lão đạo già nua kia có tu vi Luyện Hư trung kỳ, chắp tay với Đàm Bách Hương nói:- Phí Nam Trung gặp qua Đàm trưởng lão, không biết hôm nay Vạn Hoa cốc đại giá quang lâm là có chuyện gì?Đàm Bách Hương tỏ vẻ khinh miệt nói:- Bắc Thái Tông dạy ra cao đồ, trong bí cảnh ở Đông Hải lại dám dẫn đệ tử vây công đệ tử bản cốc, đây là muốn coi thường Vạn Hoa cốc không có người hay sao?Phí lão đạo lập tức nghiêm mặt:- Tên tiểu tử Tống Chinh đó sử dụng ma binh, thọ nguyên mất hết, đã bị đuổi ra khỏi sư môn từ lâu, hắn chỉ là mạo danh Bắc Thái Tông ta làm càn mà thôi.
Đàm trưởng lão đừng tin lời hắn nói nhảm!Thanh Ngọc đứng đằng sau cũng hiểu được cái tính thích nói đạo lý của Tống Chinh là ở đâu ra rồi.
Hắn truyền âm cho Đàm Bách Hương:- Nơi này không có nội ứng của các đại gia tộc Trung đô, đòi một chút tiền rồi chúng ta về.Sau một hồi đàm luận, cũng không hẳn là đàm luận mà phải gọi là mặc cả, chúng nhân Vạn Hoa cốc ra về trong sự chiêu đãi nhiệt thành của Bắc Thái Tông.
Không ai nói gì, cũng không ai đề cập đến vấn đề trong bí cảnh nữa.Năm ngày sau, một thông tin truyền ra làm chấn động tu sĩ Thiên Long Vực, Mai Dương tông hoàn toàn bị diệt môn chỉ sau một đêm, không biết là ai làm, cũng không ai dám điều tra, đề tài này được vô số tu sĩ đàm luận khi trà dư tửu hậu.Mười ngày tiếp đó, Vạn Hoa cốc tại Minh Hồ thành tiếp tục khai trương Vạn Hoa Khí Các, ở một mảnh đất đối diện với Vạn Hoa Đan Các.
Nơi đây có bán đầy đủ các loại vật liệu luyện khí và các loại pháp khí từ thấp đến cao, chỉ sợ ngươi không có tiền, chứ nghe nói đến Đế bảo cũng có thể mang ra bán.Tu sĩ sau khi nghe ở đây có một lượng lớn mai và càng Lôi Cương Giải, thì cũng ồn ào náo nhiệt mà đến, khiến cho sinh ý vô cùng thịnh vượng.Qua thương nghị một hồi, cuối cùng Đàm Bách Hương giao cho Thanh Ngọc làm Uyển chủ kiêm quyền cốc chủ Vạn Hoa cốc, lại quản lý toàn bộ tất cả thu chi và tài vật của sư môn.
Thanh Ngọc ra điều lệ mới, mở rộng việc tiếp nhận đệ tử, đồng thời chiêu thu các nữ tán tu có tu vi trên Kim Đan kỳ trong thiên hạ, chỉ cần vượt qua được bài khảo nghiệm của A Phong, đều có thể tự do gia nhập Vạn Hoa cốc.Đệ tử ngoại môn một tháng được hai mươi viên linh thạch hạ phẩm, nội môn được năm mươi viên, còn đệ tử chân truyền một tháng được tận một trăm viên, làm cho trong toàn bộ Vạn Hoa cốc dấy lên phòng trào điên cuồng tu luyện.Thanh Ngọc còn mở thêm Bách Nghệ đường, làm nơi giao lưu truyền đạt kiến thức và kinh nghiệm lục nghệ cho môn nhân Vạn Hoa cốc, rất được các đệ tử và trưởng lão hưởng ứng.Về phần Tàng Kinh điện, hắn sao lưu ra hai ngọc giản của phần đầu cuốn sách “Vật” và “Nghệ”, để chúng đệ tử trong môn có cái tham khảo.Vạn Hoa cốc vẫn giữ nguyên quy định không để cho nam nhân ra vào, nên đã nhanh chóng thành lập một Đường khẩu ở dưới Vạn Hoa bình nguyên, làm nơi cư trú cho đệ tử Hồng Trần đường.
Phủ đệ Quách Phủ cũng bị bán đi, xung công quỹ.
Ngoài những đệ tử làm nhiệm vụ thu thập tin tức ra, còn lại toàn bộ thành viên Hồng Trần đường đều ở tập trung ở Đường khẩu, rút khỏi Minh Hồ thành.Trong Vạn Hoa cốc chỉ có hai trường hợp đặc biệt là nam nhân được ở trong mà thôi, đó chính là Nguyễn Uyển chủ và Lạp Phó Uyển chủ.Lạp Hinh cũng đã bái Đàm Bách Hương làm sư phụ, tiểu cô nương vô cùng thông minh, lại ngoan ngoãn, rất được lòng mọi người.Sau khi sắp xếp tất cả các công việc xong xuôi, Thanh Ngọc mới là từ từ thở ra một hơi, cũng không cần ở lại Mai Phủ nữa, trực tiếp trở về Đế Quân Uyển bên trong Vạn Hoa cốc.Hóa ra Đế Quân Uyển chính là khu rừng trúc mà trước đây khi mới nhập môn Thanh Ngọc đã từng ở, chỉ có điều bây giờ nơi đây đã được tân trang lại vô cùng hài hòa.
Từ xa Thanh Ngọc đã thấy một tòa đình viện bằng gỗ rộng rãi, trông đơn sơ giản dị, bên ngoài còn có tường rào phủ một loại linh hoa, tỏa ra mùi thơm vô cùng dễ chịu.
Bên cạnh tòa đình viện chính là ghềnh thác ngày xưa mà Thanh Ngọc vẫn thường đứng lên để luyện tập Lực Đỉnh mỗi sáng sớm.Bao nhiêu kỷ niệm lại ùa về, chỉ mới chừng đó thôi mà đã bao nhiêu năm qua rồi.Ân ái, cừu hận, chém giết…Thanh Ngọc thở dài một hơi, chắc bây giờ không thể nào quay đầu lại được nữa.Đạo lộ một đường, đã bước lên thì không thể ngừng được.Cảm thán một chút, nhìn qua đằng xa thì đã thấy con gấu mập của Lạp Ma đang đứng bằng hai chân nhìn mình, Thanh Ngọc lắc đầu cười cười, lấy từ trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ ra rất nhiều xương đưa cho nó.Gấu mập thấy vậy, cũng phì phì hơi từ mũi, tỏ vẻ biết ơn, sau đó ôm đống xương chạy về đình viện của Lạp Ma.Nơi ở của Lạp Ma và Thanh Ngọc cũng rất gần nhau, chỉ cách một bờ suối mà thôi.Thanh Ngọc kêu chúng nữ ra ngoài chuyển đồ vào đình viện ở, để Lý Mỵ Nương được thư thả tâm tình một chút.
Tô Hân không biết Trương Phù Hoa đã dạy nàng cái gì mà vô cùng nhu thuận, một câu chủ nhân hai câu chủ nhân, khiến Thanh Ngọc rất hài lòng.Hắn chưa có thời gian để nói chuyện với Tô Hân về Tô Thượng Khiêm, hơn nữa Thanh Ngọc muốn thử xem con người nàng thế nào, có xứng đáng để hắn thu nàng hay không.Thanh Ngọc rảo bước về mộ phần của phu thê lão Dược đế Phí Thiên Sầu, sau đó ở bên cạnh lại đào ra một địa huyệt khác, bỏ di cốt của Trọng Khải lão tiền bối vào đó, lập nên tấm bia “Thái thượng Chính Tu Trọng Khải chi mộ” rồi cung kính lễ bái.Cường giả đã xá thân mình mà bảo vệ tinh cầu này, xứng đáng được Thanh Ngọc nể trọng.Thanh Ngọc tiếp tục công việc tu luyện hàng ngày của mình, không phút nào ngơi.Buổi sáng hắn vẫn chăm chỉ đứng dưới ghềnh thác, cùng Lạp Ma luyện tập Lực Đỉnh.
Con gấu mập kia thì Thanh Ngọc thu vào trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ chơi với một cá một rồng ở trong đó, dù gì tu vi Tiểu Bàn cũng cao hơn nó nhiều, có thể chỉ dạy được.Sau khi Tiểu Hôi vào trong bờ biển của Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, thấy có vô số xương xẩu nên nằm ăn vạ không chịu ra, Thanh Ngọc và Lạp Ma không có cách nào, đành để nó ở đó tu luyện.
Dưới biển còn một con cá mập ngốc nghếch và một con rồng lười biếng, nên không có chuyện gì.Lạp Ma cũng được Thanh Ngọc đưa cho một viên Linh Âm đan, bắt đầu chuyên tu cả Tinh, Khí và Thần.Thời gian này Dạ Tố Mai rất hay tiến vào khu rừng trúc thăm hỏi Thanh Ngọc, nhưng hắn chỉ coi nàng như sư muội đồng môn mà thôi, nhân ma hữu biệt, không muốn làm lỡ dở nàng.Thanh Ngọc vô cùng bất ngờ, bởi vì hắn đã là Ma thể, hiện tại lại có thể hấp thu cả linh ma song khí.
Ly Ly nói đó là do thể chất của Thanh Ngọc cường đại, hiện giờ hắn chỉ nên biết tới đó thôi.Sau khi tiến nhập Ma thể, Thanh Ngọc cảm thấy mình thay đổi rất nhiều so với trước.
Cường độ thân thể cũng cứng rắn hơn, tốc độ cũng nhanh nhẹn dứt khoát hơn trước kia rất nhiều.
Ly Ly nói mỗi hình xăm trên người Thanh Ngọc đều mang ý nghĩa và tác dụng riêng, nhưng bây giờ thì hắn chưa được biết.…Một năm sau, tất cả chúng nữ trong Cửu Đỉnh Tháp đều đã vượt qua quan ải, được Thanh Ngọc đưa ra.
Mọi người đều được nghe Trương Phù Hoa kể lại những việc gần đây xảy ra, các nàng ai cũng lại gần ôm lấy an ủi Mỵ Nương, tỷ muội vô cùng thuận hòa.Qua thời gian khảo nghiệm trong Cửu Đỉnh Tháp, thể nghiệm sinh tử chi chiến, các nàng ai cũng tiến bộ và thành thục hơn rất nhiều, nhất là Hạ Tuyết.Tô Hân nhìn thấy rất nhiều nữ nhân xinh đẹp không kém gì nàng đều vây quanh Thanh Ngọc thì vô cùng bất ngờ.
Tử Nhược và Hạ Tuyết biết ý, thấy nàng trơ trọi đứng một mình cũng kéo nàng lại nhập hội làm quen.
Ai cũng đối xử với Tô Hân như tỷ muội, làm nàng rất ấm lòng.Một nữ nhân đáng thương bị chịu cảnh diệt môn, mất đi tất cả, bây giờ có được người khác quan tâm, nàng tự nhiên rơi nước mắt từ lúc nào không biết.Trương Phù Hoa lại nhẹ nhàng tiến đến ôm nàng vào trong ngực, vuốt ve an ủi.Tất cả những biểu hiện của Tô Hân Thanh Ngọc đều thu vào trong mắt, nhưng hắn không nói gì.Thanh Ngọc ngồi xuống ghế, kéo Mai Sương Sương lại ngồi trong lòng mình mà nói:- Làm sao, giờ ta đã hoàn thành giao kèo với nàng rồi, nàng tính thế nào?Chúng nữ vây quanh bắt đầu cười khúc khích, thi nhau đùa giỡn Mai Sương Sương, làm Tô Hân cũng mất đi vẻ ưu sầu thương cảm, khóe môi khẽ nở nụ cười.Mai Sương Sương đánh bộp bộp vào vai Thanh Ngọc:- Chàng xấu lắm, ta không chơi với chàng, chàng đi ra đi!Chúng nữ lại cười ha ha.Thanh Ngọc ra dáng nam nhân tề gia trị quốc bình thiên hạ nói:- Tất cả nữ nhân của ta đều bình đẳng như nhau, ai cũng như ai, đừng vì thân phận khác biệt mà không yêu thương nhau, nếu ta biết được, ta sẽ không để ý tới người đó nữa..
Danh sách chương