Bần tăng đang thừa dinh dưỡng a!Hắn lập tức nhảy lên mép bè, sau đó banh hai chân ra, để lộ rõ vật ngạo nghễ của nam nhân.
Thanh Ngọc nói:- Phù Hoa, nàng tới đi.Trương Phù Hoa đánh yêu vào đùi hắn một cái, rồi bắt đầu đứng dưới nước dùng chiếc miệng nhỏ xinh ngậm mệnh căn của Thanh Ngọc vào, từ từ mút.
Lý Mỵ Nương và Hạ Tuyết cũng không rảnh rỗi, ngồi lên mép bè cạnh Thanh Ngọc, rồi thay nhau hôn hắn.Từ xa, Tử Nhược vừa bế quan xong đã nhìn thấy cảnh này.
Chưa để nàng kịp nghĩ gì, một đại thủ chân khí to lớn đã nắm được nàng, kéo nàng xuống dưới nước.Thanh Ngọc nói:- Đừng làm đau nàng.
Đây là Tử Nhược, cũng là nữ nhân của ta.Phù Hoa lườm hắn rồi nói:- Thiếp biết là nữ nhân của chàng.
Đây là thế giới chân linh của chàng, không phải nữ nhân của chàng mà được vào đây ư?Đứng ở dưới nước, Tử Nhược đỏ mặt xấu hổ.
Trên người nàng chỉ mặc mỗi một cái yếm và một cái quần lụa ngắn cũn cỡn mà thôi.
Vừa rồi khi đại thủ chân khí kia tóm lấy nàng còn cố tình xé hết quần áo của nàng nữa.
Tử Nhược hành lễ với mọi người rồi nói:- Tử Nhược ra mắt các vị tỷ tỷ.Trương Phù Hoa kéo Tử Nhược vào lòng, bàn tay ở dưới suối vỗ mông nàng một cái:- Đều là người một nhà, không cần e ngại.Thanh Ngọc nhìn vậy mỉm cười.
Tam nữ đều nhìn thấy hai mắt Tử Nhược có vấn đề, vô cùng nhường nhịn nàng.
Ở đây chỉ có Hạ Tuyết là nhỏ nhất, phải gọi Tử Nhược là tỷ tỷ.
Thanh Ngọc bỗng dưng tỏa ra chút khí thế:- Từ nay trở đi Phù Hoa sẽ làm đại tỷ tỷ, tất cả các vấn đề khi ta không có ở đây sẽ đều do nàng quyết định, có biết hay không? Ta không quan tâm chuyện thân phận ngoài kia, đã vào trong này rồi thì tất cả đều là tỷ muội.
Đừng khiến ta khó xử.Đúng là bây giờ Thanh Ngọc cũng cảm thấy hơi đau đầu.
Nhà nhiều nữ nhân quá cũng không tốt.
Cũng may hắn có Phù Hoa, bởi vì nàng tu vi cao, lại thông minh hiểu chuyện, nàng nói ai cũng phải nghe.Trương Phù Hoa hỏi:- Tử Nhược, em còn chưa ủy thân cho chàng sao?Tử Nhược lặng lẽ lắc đầu:- Em với chàng có ước hẹn, bây giờ em sẽ không cho chàng nguyên âm của mình.
Nhưng mà… nếu cái đó bằng miệng thì được.Sau đó Thanh Ngọc ngồi trên mép bè, lần lượt để từng mỹ nhân qua hầu hạ một lượt.
Cuối cùng, làn tinh hoa nóng hổi kia vẫn bị Tử Nhược nuốt mất.
Ba luồng khí lưu to lớn màu đỏ lại xuất hiện, bao quanh Phù Hoa, Mỵ Nương và Hạ Tuyết, làm họ bị thất thần trong giây lát.Sau khi mở mắt ra thì tâm trạng của các nàng vô cùng phức tạp, nhất là Trương Phù Hoa.
Bây giờ nàng mới biết công pháp tâm pháp Thanh Ngọc từ bé tu luyện từ đâu ra.
Hơn nữa, Nguyễn gia ở Trung đô có khi cũng chỉ là trạm dừng chân của hắn mà thôi.
Mục đích của hắn là hư không vũ trụ xa vời ngoài kia.“Lúc đó mình còn có thể theo hắn hay không?” Trương Phù Hoa hơi có chút thất thần.Nếu bây giờ để Trương Phù Hoa xa rời Thanh Ngọc chắc chắn nàng không thể làm được.
Tình cảm của Trương Phù Hoa với Thanh Ngọc trước nay vẫn luôn dạt dào yêu thương như thế, chỉ là tối ngày hôm qua bức màng mỏng đó bị xé ra, nên nó chuyển hóa thành tình yêu nam nữ mà thôi.Lý Mỵ Nương và Hạ Tuyết cũng nhìn Thanh Ngọc, không ngờ nam nhân của các nàng lại có bối cảnh như vậy.
Hai nàng muốn phải nhanh chóng tăng thực lực của mình lên, nếu không có ngày hắn sẽ bỏ các nàng mà đi.
Trong lòng hai nàng không hề muốn điều đó xảy ra chút nào.Trương Phù Hoa thu hồi tâm tình, nhéo lấy eo Thanh Ngọc:- Nói, ngoài ở đây ra còn có mấy nữ nhân khác, thành thật khai báo sẽ được hưởng khoan hồng.Thanh Ngọc giơ tay đầu hàng:- Còn Sương Sương, và hai người nữa.
Nhưng các nàng đều là người mệnh khổ, một người thì trúng độc chưa tỉnh lại, một người thì bị phong ấn thần hồn không biết bao nhiêu vạn năm…Thanh Ngọc bình tĩnh kể lại câu chuyện của A Lan và Tô Hân cho chúng nữ nghe……Sau khi để lại tứ nữ ở bên trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ tu luyện, tiếp nhận truyền thừa, Thanh Ngọc ra ngoài.
Bên ngoài bây giờ chăm lo sự vụ chỉ có A Phong thúc, nên Tử Ngọc mới nhờ đệ tử về Vạn Hoa cốc mời Đàm Trưởng lão tới đây.Với tốc độ của Đại Thừa kỳ thì chỉ mất có nửa ngày Đàm Trưởng lão đã tới nơi rồi.Thanh Ngọc nói:- Đàm Trưởng lão, ngài nghĩ sao nếu chúng ta chuyển cả Vạn Hoa cốc tới Trung Vực?Đàm Bách Hương nghe vậy sửng sốt, chẳng lẽ Trương Phù Hoa nói với hắn rồi sao?Chắc không phải, nhưng mà Thanh Ngọc đạt tới tu vi Hóa Thần kỳ thì mới được về Trung đô.
Bây giờ hắn mới Kim Đan kỳ mà thôi.Từ từ đã.Kim Đan kỳ? Ăn gì mà nhanh vậy?Đàm Trưởng lão trợn mắt há mồm nhìn Thanh Ngọc.
Một lúc sau nàng bình tĩnh lại, hỏi:- Làm sao, ngươi muốn đi Trung Vực à? Nhưng mà chúng ta thân cô thế cô, đến Trung Vực lại mang theo cả vạn người như vậy, ngươi thấy ổn sao?Đàm Bách Hương nói câu này chính là muốn dò xét xem Thanh Ngọc đã biết được câu chuyện giữa mình và Trương Phù Hoa hay chưa.
Nàng không thể trực tiếp nói với hắn là ta muốn dựa dẫm Nguyễn gia của ngươi được.
Đúng là người tu luyện đến cảnh giới cao thâm không ai không phải là một con cáo già cả.Thanh Ngọc thì hoàn toàn không biết việc này, hắn chỉ nghĩ muốn đưa cả Vạn Hoa cốc tới Trung đô mà thôi.
Thanh Ngọc nói:- Thiên Long Vực dù cũng lớn, nhưng mà không có tiềm năng phát triển.
Ta nghe Trung đô là nơi địa linh nhân kiệt, thiên tài đầy rẫy, nên có ý muốn cùng Đàm Trưởng lão mưu toan bá nghiệp một phen.Đàm Bách Hương nghe vậy, cũng là âm thầm vừa ý.
Bây giờ thực lực của nàng đã được khôi phục, ở đây linh khí ít ỏi, không thể tiến thêm được.
Đàm Bách Hương hỏi:- Ngươi có dự định gì không?Thanh Ngọc đáp:- Vấn đề là Đàm Trưởng lão có muốn để lại căn cơ ở Thiên Long Vực hay không, hay muốn toàn cốc di dời?- Dĩ nhiên Trung đô thì không phải ai cũng muốn đi.
Ai thích đi thì đi, còn không thì ta định để lại Vạn Hoa cốc cho những người ở lại.
Dù sao có một đường lui vẫn là vẹn toàn đấy.Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một chút, gật đầu:- Thời gian này cả Trương Trưởng lão và Mỵ Nương đang tiếp nhận một truyền thừa, không thể ở đây chăm lo cho Vạn Hoa Đan Các được.
Xin nhờ Đàm Trưởng lão an bài.
Phía Hồng Trần đường thì vẫn do Mai Âm và A Phong thúc của ta lo liệu.Đàm Bách Hương nghe vậy có chút tò mò, nhưng cũng không hỏi thêm điều gì.
Cơ duyên của mỗi người là do tự mình có được.
Thanh Ngọc nói tiếp:- Đàm Trưởng lão về Định Nam thành ở Hoa quốc mở một chi nhánh Vạn Hoa Đan Các nữa đi, nơi đó gần sư môn, dễ bề kiểm soát.
Chúng ta muốn đi Trung đô thì cần rất nhiều tiền.Đàm Bách Hương gật đầu:- Được rồi, chuyện này giao cho ta.
Nghe nói ngươi bây giờ cũng là Uyển chủ một Uyển rồi.
Hôm qua nhận được tin tức ta đã sắp xếp cho ngươi một khu vườn kế bên Mẫu Đơn Phong rồi đấy, ai ngờ sắp tới lại chuyển đi Trung đô.
Thôi, nói tới đây thôi, ta đi xem cửa hàng một chút.Thanh Ngọc cáo từ Đàm Bách Hương, rồi về Mai Phủ tìm Mai Sương Sương.
Hắn nói với nàng:- Ta có một nơi muốn đưa nàng đi, nhưng nàng phải giao linh hồn bản nguyên cho ta, đồng thời không để một kẻ nào khác biết.
Tùy nàng lựa chọn, ta không bắt ép nàng.Không để Thanh Ngọc thất vọng, một lúc sau Mai Sương Sương cũng dứt khoát giao ra linh hồn bản nguyên của mình.
Đến đây thì có bao nhiêu nữ nhân, Thanh Ngọc đã dồn hết vào ở bên cạnh hắn.Thanh Ngọc trực tiếp để Mai Sương Sương đến bên thác nước nhỏ kia, rồi nói nàng chờ ở đó một chút.
Sau khi lấy được cơ duyên rồi, thì đi theo con đường mòn trước mặt trở lại căn nhà gỗ, có bọn Trương Phù Hoa đang ở đó.Mai Sương Sương mặc dù tò mò, không biết đây là đâu nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo lời Thanh Ngọc.
Bây giờ trong cuộc đời nàng chỉ còn mỗi hai người thân là Mai Âm và Thanh Ngọc mà thôi, hắn sẽ không hại nàng, nàng có niềm tin như vậy.Sau khi bàn giao lại công việc ở Hồng Trần đường cho A Phong, Thanh Ngọc mở tấm địa đồ mà Tô Thượng Khiêm cho ra, sau đó tiến thẳng một đường về Tử Yên sơn mạch.…Hai tháng sau.Hiện giờ Thanh Ngọc đang một mình quỳ ở trước cửa một tòa đạo quan.
Tòa đạo quan này giản dị đơn sơ, cũng không có gì đặc biệt.Nơi đây hạ lạc giữa núi rừng xanh thẳm, hai bên là dốc đá cheo leo, địa thế hiểm trở.
Ở bên cạnh đạo quan còn có một dòng suối róc rách chảy quanh.Trong đạo quan chỉ có ba gian phòng lớn, nhưng lại vô cùng gọn gàng ngăn nắp, không có chút bụi bặm nào.Chủ nhân đạo quan này là Hồng Vân Chân Nhân, một lão giả mặc đạo bào tồi tàn cũ nát, râu tóc bạc phơ, nếu không phải Ly Ly không giám định được tu vi của lão thì Thanh Ngọc còn tưởng đây là một lão đạo nhân nát rượu.Mấy ngày trước, Thanh Ngọc có tới, rất lễ phép xin được chỉ điểm, nhưng Hồng Vân Chân Nhân chẳng nói câu nào với hắn cả.
Bí nước, Thanh Ngọc trực tiếp quỳ xuống trước cửa đạo quan, chơi chiến thuật mặt dày.Đẹp trai không bằng chai mặt a!Nhân lúc đang quỳ, Thanh Ngọc đổi mới Đế quân thương hành.
Bây giờ hắn có những 2722 điểm tích lũy, phải thoải mái mua sắm một phen!.
Thanh Ngọc nói:- Phù Hoa, nàng tới đi.Trương Phù Hoa đánh yêu vào đùi hắn một cái, rồi bắt đầu đứng dưới nước dùng chiếc miệng nhỏ xinh ngậm mệnh căn của Thanh Ngọc vào, từ từ mút.
Lý Mỵ Nương và Hạ Tuyết cũng không rảnh rỗi, ngồi lên mép bè cạnh Thanh Ngọc, rồi thay nhau hôn hắn.Từ xa, Tử Nhược vừa bế quan xong đã nhìn thấy cảnh này.
Chưa để nàng kịp nghĩ gì, một đại thủ chân khí to lớn đã nắm được nàng, kéo nàng xuống dưới nước.Thanh Ngọc nói:- Đừng làm đau nàng.
Đây là Tử Nhược, cũng là nữ nhân của ta.Phù Hoa lườm hắn rồi nói:- Thiếp biết là nữ nhân của chàng.
Đây là thế giới chân linh của chàng, không phải nữ nhân của chàng mà được vào đây ư?Đứng ở dưới nước, Tử Nhược đỏ mặt xấu hổ.
Trên người nàng chỉ mặc mỗi một cái yếm và một cái quần lụa ngắn cũn cỡn mà thôi.
Vừa rồi khi đại thủ chân khí kia tóm lấy nàng còn cố tình xé hết quần áo của nàng nữa.
Tử Nhược hành lễ với mọi người rồi nói:- Tử Nhược ra mắt các vị tỷ tỷ.Trương Phù Hoa kéo Tử Nhược vào lòng, bàn tay ở dưới suối vỗ mông nàng một cái:- Đều là người một nhà, không cần e ngại.Thanh Ngọc nhìn vậy mỉm cười.
Tam nữ đều nhìn thấy hai mắt Tử Nhược có vấn đề, vô cùng nhường nhịn nàng.
Ở đây chỉ có Hạ Tuyết là nhỏ nhất, phải gọi Tử Nhược là tỷ tỷ.
Thanh Ngọc bỗng dưng tỏa ra chút khí thế:- Từ nay trở đi Phù Hoa sẽ làm đại tỷ tỷ, tất cả các vấn đề khi ta không có ở đây sẽ đều do nàng quyết định, có biết hay không? Ta không quan tâm chuyện thân phận ngoài kia, đã vào trong này rồi thì tất cả đều là tỷ muội.
Đừng khiến ta khó xử.Đúng là bây giờ Thanh Ngọc cũng cảm thấy hơi đau đầu.
Nhà nhiều nữ nhân quá cũng không tốt.
Cũng may hắn có Phù Hoa, bởi vì nàng tu vi cao, lại thông minh hiểu chuyện, nàng nói ai cũng phải nghe.Trương Phù Hoa hỏi:- Tử Nhược, em còn chưa ủy thân cho chàng sao?Tử Nhược lặng lẽ lắc đầu:- Em với chàng có ước hẹn, bây giờ em sẽ không cho chàng nguyên âm của mình.
Nhưng mà… nếu cái đó bằng miệng thì được.Sau đó Thanh Ngọc ngồi trên mép bè, lần lượt để từng mỹ nhân qua hầu hạ một lượt.
Cuối cùng, làn tinh hoa nóng hổi kia vẫn bị Tử Nhược nuốt mất.
Ba luồng khí lưu to lớn màu đỏ lại xuất hiện, bao quanh Phù Hoa, Mỵ Nương và Hạ Tuyết, làm họ bị thất thần trong giây lát.Sau khi mở mắt ra thì tâm trạng của các nàng vô cùng phức tạp, nhất là Trương Phù Hoa.
Bây giờ nàng mới biết công pháp tâm pháp Thanh Ngọc từ bé tu luyện từ đâu ra.
Hơn nữa, Nguyễn gia ở Trung đô có khi cũng chỉ là trạm dừng chân của hắn mà thôi.
Mục đích của hắn là hư không vũ trụ xa vời ngoài kia.“Lúc đó mình còn có thể theo hắn hay không?” Trương Phù Hoa hơi có chút thất thần.Nếu bây giờ để Trương Phù Hoa xa rời Thanh Ngọc chắc chắn nàng không thể làm được.
Tình cảm của Trương Phù Hoa với Thanh Ngọc trước nay vẫn luôn dạt dào yêu thương như thế, chỉ là tối ngày hôm qua bức màng mỏng đó bị xé ra, nên nó chuyển hóa thành tình yêu nam nữ mà thôi.Lý Mỵ Nương và Hạ Tuyết cũng nhìn Thanh Ngọc, không ngờ nam nhân của các nàng lại có bối cảnh như vậy.
Hai nàng muốn phải nhanh chóng tăng thực lực của mình lên, nếu không có ngày hắn sẽ bỏ các nàng mà đi.
Trong lòng hai nàng không hề muốn điều đó xảy ra chút nào.Trương Phù Hoa thu hồi tâm tình, nhéo lấy eo Thanh Ngọc:- Nói, ngoài ở đây ra còn có mấy nữ nhân khác, thành thật khai báo sẽ được hưởng khoan hồng.Thanh Ngọc giơ tay đầu hàng:- Còn Sương Sương, và hai người nữa.
Nhưng các nàng đều là người mệnh khổ, một người thì trúng độc chưa tỉnh lại, một người thì bị phong ấn thần hồn không biết bao nhiêu vạn năm…Thanh Ngọc bình tĩnh kể lại câu chuyện của A Lan và Tô Hân cho chúng nữ nghe……Sau khi để lại tứ nữ ở bên trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ tu luyện, tiếp nhận truyền thừa, Thanh Ngọc ra ngoài.
Bên ngoài bây giờ chăm lo sự vụ chỉ có A Phong thúc, nên Tử Ngọc mới nhờ đệ tử về Vạn Hoa cốc mời Đàm Trưởng lão tới đây.Với tốc độ của Đại Thừa kỳ thì chỉ mất có nửa ngày Đàm Trưởng lão đã tới nơi rồi.Thanh Ngọc nói:- Đàm Trưởng lão, ngài nghĩ sao nếu chúng ta chuyển cả Vạn Hoa cốc tới Trung Vực?Đàm Bách Hương nghe vậy sửng sốt, chẳng lẽ Trương Phù Hoa nói với hắn rồi sao?Chắc không phải, nhưng mà Thanh Ngọc đạt tới tu vi Hóa Thần kỳ thì mới được về Trung đô.
Bây giờ hắn mới Kim Đan kỳ mà thôi.Từ từ đã.Kim Đan kỳ? Ăn gì mà nhanh vậy?Đàm Trưởng lão trợn mắt há mồm nhìn Thanh Ngọc.
Một lúc sau nàng bình tĩnh lại, hỏi:- Làm sao, ngươi muốn đi Trung Vực à? Nhưng mà chúng ta thân cô thế cô, đến Trung Vực lại mang theo cả vạn người như vậy, ngươi thấy ổn sao?Đàm Bách Hương nói câu này chính là muốn dò xét xem Thanh Ngọc đã biết được câu chuyện giữa mình và Trương Phù Hoa hay chưa.
Nàng không thể trực tiếp nói với hắn là ta muốn dựa dẫm Nguyễn gia của ngươi được.
Đúng là người tu luyện đến cảnh giới cao thâm không ai không phải là một con cáo già cả.Thanh Ngọc thì hoàn toàn không biết việc này, hắn chỉ nghĩ muốn đưa cả Vạn Hoa cốc tới Trung đô mà thôi.
Thanh Ngọc nói:- Thiên Long Vực dù cũng lớn, nhưng mà không có tiềm năng phát triển.
Ta nghe Trung đô là nơi địa linh nhân kiệt, thiên tài đầy rẫy, nên có ý muốn cùng Đàm Trưởng lão mưu toan bá nghiệp một phen.Đàm Bách Hương nghe vậy, cũng là âm thầm vừa ý.
Bây giờ thực lực của nàng đã được khôi phục, ở đây linh khí ít ỏi, không thể tiến thêm được.
Đàm Bách Hương hỏi:- Ngươi có dự định gì không?Thanh Ngọc đáp:- Vấn đề là Đàm Trưởng lão có muốn để lại căn cơ ở Thiên Long Vực hay không, hay muốn toàn cốc di dời?- Dĩ nhiên Trung đô thì không phải ai cũng muốn đi.
Ai thích đi thì đi, còn không thì ta định để lại Vạn Hoa cốc cho những người ở lại.
Dù sao có một đường lui vẫn là vẹn toàn đấy.Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một chút, gật đầu:- Thời gian này cả Trương Trưởng lão và Mỵ Nương đang tiếp nhận một truyền thừa, không thể ở đây chăm lo cho Vạn Hoa Đan Các được.
Xin nhờ Đàm Trưởng lão an bài.
Phía Hồng Trần đường thì vẫn do Mai Âm và A Phong thúc của ta lo liệu.Đàm Bách Hương nghe vậy có chút tò mò, nhưng cũng không hỏi thêm điều gì.
Cơ duyên của mỗi người là do tự mình có được.
Thanh Ngọc nói tiếp:- Đàm Trưởng lão về Định Nam thành ở Hoa quốc mở một chi nhánh Vạn Hoa Đan Các nữa đi, nơi đó gần sư môn, dễ bề kiểm soát.
Chúng ta muốn đi Trung đô thì cần rất nhiều tiền.Đàm Bách Hương gật đầu:- Được rồi, chuyện này giao cho ta.
Nghe nói ngươi bây giờ cũng là Uyển chủ một Uyển rồi.
Hôm qua nhận được tin tức ta đã sắp xếp cho ngươi một khu vườn kế bên Mẫu Đơn Phong rồi đấy, ai ngờ sắp tới lại chuyển đi Trung đô.
Thôi, nói tới đây thôi, ta đi xem cửa hàng một chút.Thanh Ngọc cáo từ Đàm Bách Hương, rồi về Mai Phủ tìm Mai Sương Sương.
Hắn nói với nàng:- Ta có một nơi muốn đưa nàng đi, nhưng nàng phải giao linh hồn bản nguyên cho ta, đồng thời không để một kẻ nào khác biết.
Tùy nàng lựa chọn, ta không bắt ép nàng.Không để Thanh Ngọc thất vọng, một lúc sau Mai Sương Sương cũng dứt khoát giao ra linh hồn bản nguyên của mình.
Đến đây thì có bao nhiêu nữ nhân, Thanh Ngọc đã dồn hết vào ở bên cạnh hắn.Thanh Ngọc trực tiếp để Mai Sương Sương đến bên thác nước nhỏ kia, rồi nói nàng chờ ở đó một chút.
Sau khi lấy được cơ duyên rồi, thì đi theo con đường mòn trước mặt trở lại căn nhà gỗ, có bọn Trương Phù Hoa đang ở đó.Mai Sương Sương mặc dù tò mò, không biết đây là đâu nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo lời Thanh Ngọc.
Bây giờ trong cuộc đời nàng chỉ còn mỗi hai người thân là Mai Âm và Thanh Ngọc mà thôi, hắn sẽ không hại nàng, nàng có niềm tin như vậy.Sau khi bàn giao lại công việc ở Hồng Trần đường cho A Phong, Thanh Ngọc mở tấm địa đồ mà Tô Thượng Khiêm cho ra, sau đó tiến thẳng một đường về Tử Yên sơn mạch.…Hai tháng sau.Hiện giờ Thanh Ngọc đang một mình quỳ ở trước cửa một tòa đạo quan.
Tòa đạo quan này giản dị đơn sơ, cũng không có gì đặc biệt.Nơi đây hạ lạc giữa núi rừng xanh thẳm, hai bên là dốc đá cheo leo, địa thế hiểm trở.
Ở bên cạnh đạo quan còn có một dòng suối róc rách chảy quanh.Trong đạo quan chỉ có ba gian phòng lớn, nhưng lại vô cùng gọn gàng ngăn nắp, không có chút bụi bặm nào.Chủ nhân đạo quan này là Hồng Vân Chân Nhân, một lão giả mặc đạo bào tồi tàn cũ nát, râu tóc bạc phơ, nếu không phải Ly Ly không giám định được tu vi của lão thì Thanh Ngọc còn tưởng đây là một lão đạo nhân nát rượu.Mấy ngày trước, Thanh Ngọc có tới, rất lễ phép xin được chỉ điểm, nhưng Hồng Vân Chân Nhân chẳng nói câu nào với hắn cả.
Bí nước, Thanh Ngọc trực tiếp quỳ xuống trước cửa đạo quan, chơi chiến thuật mặt dày.Đẹp trai không bằng chai mặt a!Nhân lúc đang quỳ, Thanh Ngọc đổi mới Đế quân thương hành.
Bây giờ hắn có những 2722 điểm tích lũy, phải thoải mái mua sắm một phen!.
Danh sách chương