Tiếp đó, từ trong bóng tối lại có tiếng của mấy cô gái kêu thét lên và cuối cùng lại nghe tiếng quát to như sấm rằng:
- Đốt đèn lên mau!
Số nhân vật võ lâm phần lớn đều mang trong người hoa? tập nên chỉ “xoạc xoạc” mấy cái là hai ngọn lửa hồng đã sáng lên, họ nhanh nhẹn thắp lại những ngọn nến mới tắt.
Dưới ánh sáng tỏ rõ của bao nhiêu ngọn đèn trong phòng, mọi người kinh hoàng thấy Phụng Hoàng Tiêu Trương Bình đã nằm sóng xoài trong vũng máu chết từ lúc nào.
Dưới nách của y bị đâm một lỗ to, máu từ đó vẫn trào ra không ngớt.
Gã đàn ông mặc áo xanh vẫn còn đang siết chặt thanh trường kiếm khi nãy, đôi mắt y ngó xòng xọc về một nơi, đầu mũi kiếm vẫn còn nhỏ máu.
Trong khi đó thì sắc diện người áo đỏ đầy vẻ giận dữ.
Liền đó lại nghe tiếng la hoảng hốt của đám nữ nhân phục thị trong quán. Họ bụm miệng chạy thẳng ra ngoài.
Tiêu Tông Kiệt cau mày, tằng hắng hai tiếng rồi nói:
- Tại sao lại có việc đáng tiếc như thế này? Tức thì bên cạnh đấy, có một cao thủ phái Hoa Sơn là Cầu Long Bổng Hoa Trường Xuân nhanh nhẹn lướt ra, đưa mắt nhìn thẳng vào gã đàn ông áo xanh cười nhạt nói:
- Vị Trương hiền đệ của tôi không hề có thù oán gì với các hạ, sao các hạ lại ra tay độ ác như thế? Có phải các hạ muốn dương danh võ lâm nên không từ thủ đoạn nào để gây sự với anh em trong giang hồ?
Gã đàn ông áo xanh nhướng cao đôi mày một lượt nhưng thuỷ chung vẫn không đáp lại lời nào.
Người áo đỏ lên tiếng:
- Tôn giả chớ nên hiểu lầm, vì ông bạn của tôi đây không hề ra tay sát hại đối phương bao giờ!
Hoa Tường Xuân cười nhạt nói:
- Hừ, mũi kiếm của hắn còn nhỏ máu từng giọt, ngươi còn chối cãi vào đâu!
Người áo đỏ cất tiếng than dài:
- Tôn giả hiểu lầm rồi, nếu việc mình làm thì mình chịu, chúng tôi đâu bao giờ hèn nhát chối tội. Nhưng trường hợp này quả thật có nhiều nội tình khó hiểu.
Sắc mặt Hoa Trường Xuân liền sa sầm, gằn giọng nói:
- Tại hạ không chỉ trích các hạ, các hạ không cần phải nhiều lời Người áo đỏ nghe thế không khỏi cứng họng!
Trong đám người đứng xung quanh có người lên tiếng:
- Hai vị khách ấy đều có hành tung bí hiểm. Họ không hề được Tiêu công tử mời tới, cũng chẳng đi cùng với ai. Rõ ràng là cố tình trà trộn vào đây gây sự. Không cần dài dòng nữa, bắt hết bọn họ lên quan xét xử là được rồi.
Gã đàn ông mặc áo xanh nghe thế thì sắc mặt lộ sát khí, cất tiếng cười cuồng ngạo nói:
- Nếu quả đúng tôi có tâm địa độc ác như thế thì đã sao nào?
Hoa Tường Xuân gằn giọng:
- Chẳng sao cả, giết người đền mang, nợ máu trả máu, có thế thôi!
Người áo đỏ vội vàng nói:
- Châu huynh, trong trường hợp này đâu thể hành động tùy hứng được, mình làm thế chẳng khác nào để cho lũ chuột hèn nhát mượn dao giết người kia càng đắc chí hay sao?
Nói đoạn y bèn đưa mắt nhìn về phía Hoa Tường Xuân:
- Sao các hạ không bình tĩnh để chúng tôi tìm hiểu ai đã gây ra việc này mà chỉ một mực ngậm máu phun người, thử hỏi như thế có ích lợi gì cho các hạ chứ?
Hoa Tường Xuân quát to:
- Đây là việc trăm người đều thấy, sao lại bảo là ngậm máu phun người? Không nói nhiều nữa, nhị vị có tài cán gì mau thi thố ra đi kẻo tại hạ cam thất lễ đó.
Gã đàn ông áo xanh cất tiếng cười cuồng ngạo nói:
- Ông bạn quyết chí trả thù, Châu mỗ xin tiếp nhận, nhưng ở đây không tiện lắm, vậy chúng ta hẹn một nơi khác được không?
Hoa Tường Xuân cười nhạt nói:
- Ngươi thật giảo hoạt, làm vậy khác nào thả hổ về rừng. Không mau xưng danh tính ra, ta không khách sáo đâu.
Gã đàn ông áo xanh cười nhạt:
- Chưa hẳn thế đâu!
Đôi mắt của người áo đỏ tràn đầy vẻ cuống quýt, chứng tỏ y không muốn bị lộ tung tích nơi đây, và cũng không muốn gây thù oán với số người chúng quanh.
Tất cả tân khách trông thấy không khí căng thẳng, đều sợ hoa. lây, nên hối hả rút lui êm ra bên ngoài. Vì vậy trong gian đại sảnh chỉ còn lại những nhân vật giang hồ. Tiêu Tông Kiệt cùng lão già họ Hứa sắc mặt lộ đầy vẻ kinh hoàng!
Bùi Thiên Tín bỗng cất giọng cười nhạt nói:
- Châu bằng hữu, nếu nói chẳng phải ông bạn giết Trương Bỉnh thì chẳng ai tin đâu.
Việc này xảy ra trước mặt mọi người, ông còn chối đâu cho được, sao không thẳng thắn thừa nhận cho rồi?
Người mặc áo đỏ trông thấy tình hình trước mặt hoàn toàn bất lợi cho hai người bọn y nên đôi tròng mắt liếc quanh một lượt rồi nhanh như chớp quay người lại đưa song chưởng lên, nhắm ngay hướng cửa sổ xông thẳng tới.. Qua một tiếng ầm thực to, cánh cửa bị luồng kình lực kinh hồn đánh vỡ tan thành từng mảnh vụn. Tức thì người áo đỏ ấy nhún mình lao thẳng ra ngoài nhanh như điện chớp!
Bùi Thiên Tín liền quát to:
- Ngươi chạy đâu cho thoát!
Trong khi y định lao người đuổi theo thì bỗng nghe một tiếng “hự” khô khan, rồi trông thấy người áo đỏ đã hốt hoảng bay trở vào gian đại sảnh, nhào lăn quay một vòng trên mặt đấy, thân hình lảo đảo một lúc mới gắng gượng đứng yên trở lại được. Sắc mặt của y đã trở thành tái nhợt, lồng ngực không ngớt phập phồng theo hơi thở hổn hển, máu huyết trong người nhộn nhạo hẳn lên!
Ngay lúc đó bỗng nghe bên ngoài cửa sổ có một tiếng cười nhạt vọng đến rằng:
- Giết người đền mạng, đâu có bỏ chạy dễ dàng như vậy được?
Giọng nói tuy không lớn lắm, nhưng đã làm rung chuyển màng tai của tất cả mọi người một cách dữ dội!
Gã đàn ông mặc áo dài xanh không khỏi biến sắc mặt nhưng kế đó hắn lại cất tiếng cười như cuồng dại. Đôi mắt của hắn ta tràn đầy sát khí, mặt xanh trông như màu chàm!
Ngạc Phục Sanh bỗng bất thần giương nhanh hai ngón tay ra, điểm chớp nhoáng vào “Tinh thúc huyệt” của người áo đỏ một lượt!
Người mặc áo đỏ vì máu huyết đang rối loạn, chưa bình phục hẳn nên không làm sao tránh được đòn tấn công bất thần ấy. Bởi vậy hắn liền “hự” một tiếng khô khan rồi té lăn ra đất bất tỉnh hẳn!
Gã đàn ông họ Châu mặc chiếc áo dài xanh, trông thấy thế thì hết sức tức giận, vung trường kiếm công thẳng ra, tạo thành ba đoá sao bạc lạnh ngắt, nhắm đâm thẳng vào những đại huyệt phía trước ngực của Bùi Thiên Tín.
Thế kiếm của y hết sức nhanh nhẹn, chỉ trong chớp mắt là đã đâm đến nơi!
Bỗng ngay lúc đó, từ bên ngoài sảnh đường có tiếng quát to rằng:
- Châu hiền đệ, chớ nên ra tay một cách lỗ mãng như thế!
Gã đàn ông họ Châu vừa nghe qua thì hối hả thu lưỡi kiếm trở về. Trong khi ấy từ bên ngoài gian đại sảnh lướt thẳng vào một lão già mày rậm râu đỏ, khí sắc vô cùng oai vệ.
Tiêu Tông Kiệt vừa trông thấy lão già thì mặt lộ sắc mừng rỡ nói:
- Trầm trang chủ đến thực là đúng lúc, tại hạ đang hết sức luống cuống đây!
Ngạc Phục Sanh nhìn kỹ lão già thì thấy đúng là Trầm Ưng Thái, trang chủ Thê Hà Sơn Trang mà bọn họ vừa đi đến viếng thăm nhưng không được gặp, nên trong lòng thầm cười nhạt nói rằng:
“ Ngươi cố ý lánh mặt chúng ta, vậy Ngạc mỗ sẽ cho ngươi biết tay!” Lúc ấy Trầm Ưng Thái đang quay mặt về phía Tiêu Tông Kiệt vòng tay nói:
- Lão phu mới từ Tô Châu về hồi khuya này thì tiếp được thiệp của Tiêu công tử.
Nhưng vì hành trang của lão phu chưa sắp xếp xong nên lão mới sai hai vị hiền đệ là Châu Lam và Bành Ảnh đến đây ra mắt trước. Lão phu có bảo chúng nó nói rõ cho công tử biết là lão phu không thể đến dự tiệc đúng giờ. Lão phu vừa mới đến đây thì mới biết có việc rắc rối như vầy. Chắc là sự hiểu lầm mà thôi!
Bùi Thiên Tín cười nhạt nói:
- Việc này trăm mắt đều thấy, sao có thể hiểu lầm được!
Trầm Ưng Thái nghe qua, không khỏi sửng sốt, sắc mặt có vẻ tức giận nói:
- Châu hiền đệ chính là môn đồ kế nghiệp của Tuyền Cơ lão tiền bối tại Thiên Sơn, kiếm thuật đã đến mức xuất thần nhập hoá, nếu đã ra tay sát hại đối phương thì tuyệt đối không bao giờ chạy trốn. Vậy xin các vị hãy dằn cơn thịnh nộ, lão phu xin hứa sẽ tìm hiểu và phơi bày trước ánh sáng chuyện này!
Hoa Tường Xuân nói:
- Trầm Trang chủ có thể thực hiện đúng như lời nói không?
Đôi mắt của Trầm Ưng Thái liền trợn to, ánh sáng chiếu ngời nói:
- Lão phu đã nói ra rồi thì không khi nào lại có sự sai lệch cả!
Hoa Tường Xuân cười nhạt nói:
- Nếu vậy thì chúng tôi tạm giao Châu bằng hữu lại cho Trầm trang chủ. Trước khi mọi việc được phoi ra ánh sáng, thì không thể thả cho y tự do, nếu trái lại thì Trầm trang chủ sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm!
Trầm Ưng Thái bỗng đỏ bừng sắc mặt nói:
- Đó là lẽ tất nhiên!
Tất cả quần hùng có mặt trong đại sảnh đường, vừa rồi nghe nói đến gã đàn ông họ Châu kia chính là môn đồ kế nghiệp của Tuyền Cơ Tử thì không khỏi thầm kinh ngạc.
Tuyền Cơ Tử suốt mấy chục năm qua không hề lộ mặt trong võ lâm. Nhưng trước kia lão ta đã dựa vào “Tuyền cơ nhị thập thất thủ kiếm pháp” tung hoành một cõi ở phía ngoài quan ải. Lão ta là một người độc ác, hung dữ. Các cao thủ hai phe hắc bạch chết dưới tay lão không biết bao nhiêu mà kể. Những nhân vật giang hồ ở Trung Nguyên cũng bị mất mạng dưới tay lão cũng không ít, tên tuổi lão ta đã rung chuyển cả võ lâm. Bởi thế lão ta nghiễm nhiên trở thành một vị minh chủ ở ngoài quan ngoại.
Hoa Tường Xuân đã thầm nghĩ trong lòng, biết rằng nếu gây chuyện đánh nhau bây giờ thì không thể nào đối địch nổi với đối phương, nên đành tạm thời nhẫn nhịn, đồng thời phái người về bẩm báo lại với chưởng môn, xin thêm các cao thủ ra lo việc trả thù cho Trương Bỉnh.
Gã đàn ông họ Châu cất giọng lạnh lùng sâu hiểm nói:
- Tấm thịnh tình của Trầm trang chủ, tại hạ xin luôn luôn ghi nhớ, nhưng Châu Nhân Ký tôi, không cần đến sự bảo vệ của trang chủ. Tôi xin hứa trong vòng một tháng sẽ tìm ra hung thủ đã giết người giá họa cho tôi hôm nay!
Trầm Ưng Thái tươi cười đáp:
- Chẳng phải già đây có ý lên mặt đứng ra bảo lãnh hiền đệ, nhưng vì đứng trước sự phẫn uất của số đông, e rằng hiền đệ mất bình tĩnh mà hành động không khéo đó thôi!
Châu Nhân Ký cất giọng sâu hiểm cười:
- Tôi nghĩ rằng, không có ai ở đây dám to gan ngăn cản việc làm của tôi cả!
Ngạc Phục Sanh nghe qua không khỏi tức giận, gằn giọng nói:
- Chỉ mấy đường “tuyền cơ kiếm pháp” là lên mặt xấc láo. Ngạc mỗ xin lãnh giáo vơi ngươi, thử xem ngươi làm chi được Ngạc mỗ cho biết!
Nói đoạn, ông ta vén gọn vạt áo lại, rồi tuốt ra một thanh “nhuyễn can thương” to bản nghe một tiếng rẻng, rồi vung lên, đưa thẳng lên trước mặt, ánh thép chiếu ngời lạnh ngắt!
Trên mũi thương của y lại có một chiếc đầu rắn hình lục lăng màu xanh ngắt, chứng tỏ có một chất độc vô cùng nguy hiểm!
Trầm Ưng Thái nhìn qua ngọn thương thì nhớ mang máng như mình đã thấy ở đâu rồi, nhưng nhất thời không làm sao nhớ ra được, bởi vậy đôi mắt y liền nheo lại có moi óc để cố nhớ ra lai lịch ngọn thương này!
Châu Nhân Ký trông thấy Ngạc Phục Sanh rút binh khí ra thì cất tiếng cười nhạt, đưa chân bước tới, vung kiếm lên đánh ra một thế “thiên phong tảo nguyệt” về phía đối phương!
Tức thì cả gian sảnh đường liền đắm chìm trong ánh hàn kiếm kinh người. Đồng thời một đoá kiếm hoa to như lòng bàn tay, cuốn thẳng tới, công thẳng vào người của Ngạc Phục Sanh!
Thế kiếm của y hết sức ác liệt và kỳ diệu, lại nhanh nhẹn không thua ánh chớp giật.
Ngạc Phục Sanh liền lách qua phía trái, vung cánh tay mặt lên, sử ngay ba thế nhuyễn can thương. Tuy y đánh sau đối phương, nhưng thế công của y lại tới trước, nhằm thẳng vào mười ba huyệt đạo quan trọng nhất trong người của Châu Nhân Ký giáng xuống!
Một điều làm cho mọi người kinh hãi nhất là ngọn thương của y có thể tự uốn khúc, trông chẳng khác nào một con rắn độc đang ngoi tới, khiến thế công của y không ai có thể đoán được. Trong khi đó, thì chiếc đầu rắn ở trên đầu ngọn thương lại loé lên vô số ánh sao bạc lạnh ngắt!
Qua một tiếng “xoảng” tức thì hai món binh khí bằng thép đã chạm thẳng vào nhau. Lưỡi kiếm của Châu Nhân Ký đã giáng thẳng vào ngay chiếc đầu rắn trên ngọn thương của Ngạc Phục Sanh!
Túc thì Châu Nhân Ký cảm thấy cả cánh tay mặt ít nhiều bị tê buốt, thế kiếm cũng bị hất bay trở ra xa ba tấc, nên thầm nghĩ rằng:
- Võ công của tên này không phải kém, nếu không để cho hắn biết lợi hại của ta thì Châu Nhân Ký này đâu còn chỗ đứng trên võ lâm Trung Nguyên này nữa!
Nghĩ thế, y bèn cất tiếng cười nhạt, rồi sử dụng ngay kiếm pháp tuyệt luân của “tuyền cơ nhị thất thức” khiến thế kiếm bay ra ào ạt như thuỷ triều dâng tràn, làm cho cả gian sảnh tràn đầy ánh sao bạc chiếu ngời, gió rít vèo vèo trong không gian liên hồi không dứt!
Ngạc Phục Sanh sau khi dùn một đường thương hất lui được thế kiếm của Châu Nhân Kiệt thì tràn tới tấn công ồ ạt, bóng thương chập chờn, vì y đã sử dụng toàn những thế võ kỳ tuyệt!
Trong khi đó, trong đầu của Trầm Ưng Thái bỗng sực nhớ ra một người, nên thầm nói rằng:
- Té ra là hắn! Vì đã xa nhau lâu năm, nay mới thấy võ công của hắn tiến bộ phi thường, không còn là một tên tiểu tốt thưở xưa nữa. Nhưng sao hắn không đến chào hỏi mình?
Nhưng lúc ấy lão ta không còn cách nào lên tiếng ngăn cản cuộc xô sát giữa hai bên được. Nếu cứ để vậy thì chắc chắn sẽ có một kẻ bị bại dưới tay đối phương. Chừng ấy mới là khó xử. Nghĩ thế nên lão hết sức lo lắng trong lòng!
Tiêu Tông Kiệt và những nhân vật giang hồ đứng quanh đó ai cũng biến sắc, mắt trợn miệng há hốc,ùn ùn thối lui vào các góc tường để tránh né!
Bỗng nhiên Châu Nhân Ký nhy lui nhẹ nhàng ra sau ba bước, hoành thẳng lưỡi kiếm lên cao tới đầu, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị, rồi chậm rãi từ trên chém xuống.
Trước sự thay đổi của thế kiếm nọ, tuy xem ra bề ngoài hết sức tầm thường, nhưng kỳ thực thì uy lực của nó mạnh mẽ khó lường được!
Quả nhiên, trong khi thế kiếm của Châu Nhân Ký chưa chém xuống thì Ngạc Phục Sanh đã cảm thấy có một luồng kình lực vô hình, từ trên đè xuống hết sức mãnh liệt, khiến cho đường thương nhanh nhẹn ác liệt của y cũng phải mất thăng bằng, chậm chạp trở lại.
Đồng thời y cũng cảm thấy cả cánh tay mặt tê buốt, mất hết cả sức mạnh!
Ngạc Phục Sanh không khỏi kinh hãi, đưa mắt nhìn lưỡi kiếm của Châu Nhân Ký từ trên chậm rãi chém xuống, nhưng chẳng làm thế nào lách tránh cho khỏi, vì lưỡi kiếm lạnh ngắt kia, lúc nào cũng bám sát theo y như hình với bóng, khiến y cảm thấy hồn phi phách tán, thầm nghĩ rằng:
- Thế là mạng ta đã hết rồi!
Số quần hùng có mặt chung quanh trông thấy vậy, ai nấy đều lộ vẻ kinh hãi!
Lưỡi trường kiếm của Châu Nhân Ký, khi giáng xuống còn cách đỉnh đầu của Ngạc Phục Sanh độ nửa thước thì đột nhiên y bỗng cảm thấy từ ngoài cửa sổ có một luồng kình lực bay vút vào, chạm thẳng vào thanh kiếm của ỵ. Thế là qua một tiếng “xoảng” ngân dài, thanh trường kiếm của y đã bị hất văng bắn ra xa!
Tức thì, từ bên ngoài cửa sổ có một tiếng cười nhạt vọng đến rằng:
- Thằng bé kia, chẳng biết ngươi từ đâu học được một thế “Thiên khu cửu khúc” đầy thiếu sót như vậy? Thế mà cũng mang ra khoe khoang trước mặt mọi người, quả da mặt của ngươi qúa dày nên không biết chi là xấu hổ!
Sắc mặt của Châu Nhân Ký trở thành tái nhợt, đôi mắt lộ đầy vẻ sợ hãi!
Trầm Ứng Thái nghe thế cũng không khỏi giật bắn mình.
Tiêu Tông Kiệt cũng cau chặt đôi mày lại!
Trầm Ứng Thái tằng hắng một tiếng nói:
- Vị cao nhân nào ở bên ngoài cửa sổ, sao không để cho mọi người ở đây được bái kiến?
Nói đoạn lão nhún mình lao vút ra ngoài cửa sổ!
Ngạc Phục Sanh vừa thoát khỏi cơn nguy hiểm, tâm thần cũng dần dần bình tĩnh trở lại, đưa đôi mắt nhìn chòng chọc vào mặt Châu Nhân Ký.
Chau Nhân Ký cũng đưa mắt nhìn sững sờ về phía cửa sổ, như đang moi óc nghĩ ngợi điều gì, hoàn toàn không hề để ý chi đến cái nhìn của Ngạc Phục Sanh!
Chẳng mấy chốc sau, Trầm Ứng Thái từ ngoài cửa sổ lao thoắt trở vào gian đại sảnh, khoé miệng hiện lên một nụ cười gượng nói:
- Vị cao nhân ấy chẳng khác nào con thần long, chỉ thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, có lẽ là không muốn cho chúng ta được diện kiến!
Nói đến đây lão bèn đưa mắt nhìn về phía Ngạc Phục Sanh mỉm cười nói:
- Ngạc hiền đệ, hai ta xa cách đã nhiều năm qua, ngu huynh đã nhiều lần cho người đi tìm kiếm hiền đệ khắp nơi nhưng vẫn bặt vô âm tín. Nếu chẳng phải vừa rối đệ đã sử dụng đến món binh khí nổi danh của mình thì thực ngu huynh chẳng dám tin là hiền đệ vẫn còn sống. Ôi! Hiền đệ đến đây, thế tại sao chẳng đến chơi tệ xá vậy?
Ngạc Phục Sanh cười nhạt nói:
- Thói đời hễ giàu sang phú quý là quên cả bằng hữu, nhưng nay được Trầm trang chủ nhớ đến thì quả là tôi lấy làm quí hoá thay!
Trầm Ứng Thái nghe qua, không khỏi giật mình.
Bùi Thiên Tín vội vàng nói:
- Thưa trang chủ, cũng không trách được tại sao Ngạc lão sư lại bực tức như vậy, đấy là vì ông ấy đã đến tận quí trang để xin yết kiến, song viên thụ hạ của quí trang đã tứ chối khéo không cho vào!
Trầm Ứng Thái biến sắc, giận dữ nói:
- Lại có chuyện đó nữa sao? Ngạc hiền đệ, không nên chấp nhất kẻ tiểu nhân, ngu huynh sẽ trừng phạt chúng thật nặng chuyện này!
Chẳng đợi Ngạc Phục Sanh trả lời, Trầm Ứng Thái bèn quay lại Tiêu Tông Kiệt vòng tay cười nói:
- Cái lỗi đêm nay là do bổn lão phu hết, vậy trưa mai lão già này sẽ thiết tiệc tại trang trại, hầu có dịp xin lỗi quí vị. Sớm mai lão phu sẽ cho đánh xe đến quí phủ nghênh đón Tiêu công tử!
Tiêu Tông Kiệt nói:
- Trầm trang chủ, bất tất phải.. Trầm Ứng Thái ngắt lời:
- Nếu Tiêu công tử từ khườc thì đó là xem nhẹ lão phu rồi đấy!
Nói đến đây lão ta bèn đưa mắt nhìn về phía người áo đỏ đang nằm hôn mê trên mặt đất.
Ngạc Phục Sanh bèn gằn giọng nói:
- Chính Ngạc mỗ đã đánh hắn ngất lịm đi đấy!
Trầm Ứng Thái tằng hắng một tiếng nói:
- Đây chẳng qua là sự hiểu nhầm thôi mà! Giữa ngu huynh và hiền đệ nào phải có chuyện chi gay cấn không giải quyết nổi!
Bỗng khi ấy lão già họ Hứa cất tiếng cười to:
- Trầm trang chủ, cái chi gọi là “Thiên khu cửu thức”?
Câu hỏi vừa thốt ra thì quần hùng có mặt tại sảnh đường không khỏi giật mình!
Trầm Ứng Thái tằng hắng liên tiếp mấy cái, cốt để che dấu suy nghĩ trong lòng, rồi cười đáp:
- Việc ấy nói ra rất dài dòng, không thể biết được rõ ràng, hơn nữa..Có lẽ Châu hiền đệ biết.. Thốt nhiên Châu Nhân Ký nhún mình lao thoắt ra ngoài cửa sổ, bỏ đi mất hút!
Trầm Ứng Thái vội vàng nói:
- Châu hiền đệ bụng dạ quá hẹp hòi, nếu Trầm mỗ không đuổi theo thì không biết hắn ta còn làm gì nữa đây? Này Ngạc hiền đệ, ngày mai ngu huynh sẽ chờ đón hiền đệ tại tệ trang nhé.
Nói đoạn lão ta liền vọt người bay thẳng ra ngoài cửa đuổi theo Châu Nhân Ký!
oo Việc rắc rối xảy ra tại Phẩm Hương viện và đường kiếm “Thiên khu cửu thức” chỉ nội trong ngày đã lan truyền ra khắp chốn giang hồ.
Trời mới bình minh, đã thấy một cỗ xe ngựa cũ kỹ, chở người áo đỏ mà trong đêm vừa qua đã bị đánh ngất lịm tại Phẩm Hương Viện chạy bay về phía Thê Hà Sơn trang!
Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ sau, thì trên đoạn đường từ Kim Lăng tới Thê Hà Sơn Trang đã thấy ngựa xe dập dìu. Hôm nay là ngày Trầm Ứng Thái mở đại tiệc, nên tất cả những nhân vật thân hào nhân sĩ ở vùng Giang Hoài này, cũng như những nhân vật có tiếng tăm trong võ lâm, không ai là không được mời đến dự.
Nhưng những nhân vật võ lâm không được mời, mà chỉ nghe phong thanh tự động kéo đến cũng không ít.
Mục đích của họ là muốn tìm hiểu chân tướng về “Thiên khu cửu thức”!
Tuy vừa rồi Châu Nhân Ký đã sử dụng một thế chưa hoàn toàn đúng hẳn, mà cũng chưa chắc là một thế kiếm trong “Thiên khu cửu thức”, ấy vậy mà nó đã có một uy lực vô song, không ai tưởng tưởng nổi. Do đó ai nấy đều muốn nhìn thấy tận mặt Châu Nhân Ký, hoặc giả muốn đến để nghe Trầm Ưng Thái nói chuyện, hầu phăng ra một vài manh mối chung quanh việc này chăng!
The Hà Sơn Trang hôm nay có rất nhiều người lo việc tiếp đón tân khách. Người nào người nấy đều ăn mặc sang trọng, miệng lúc nào cũng tươi cười, tới lui tấp nập, lo đón tiếp tân khách thực là chu đáo!
Riêng Trầm Ưng Thái thì không ngớt cất tiếng cười ha hả, bước tới săn đón từng người, nhưng trên nét mặt lại thoáng hiện một vẻ lo âu nặng nề!
Sắp đến giờ ngọ thì Trầm Ứng Thái được đệ tử vào phi báo là có vợ chồng của Tiêu công tử đến, nên lão ta hối hả bước ra ngoài cửa trang trại để nghênh đón.
Trong số những tân khách có một người lên tiếng hỏi rằng:
- Vị công tử họ Tiêu ấy, mới đến Kim Lăng ở chưa đầy một tháng, thế mà tên tuổi đã vang dội như cồng, chẳng hiểu gốc gác ở đâu đến đây?
Có một người lên tiếng trả lời rằng:
- Nghe đâu Tiêu công tử này có bà con rất gần với Túc Thân Vương tại kinh thành, là con nhà thế phiệt, tất cả những tay lái muối có máu mặt ở thành Dương Châu này đều ở dưới tay cậu ta cả. Thử hỏi như thế làm sao không vang danh cho được.
Ngay lúc đó Trầm Ưng Thái từ ngoài đưa vào một cặp vợ chồng sang trọng đi vào một cách nhẹ nhàng. Người đàn ông mặt mũi tuấn tú, đầy vẻ hào hoa, người đàn bà thì thân hình yểu điệu, xinh đẹp phi thường!
Tiêu Tông Kiệt mỉm cười nói:
- Tại hạ định dẫn tiểu thiếp đến du ngoạn tại Thiên Phật Nham trên Thê Hà Sơn, tiện đường đưa nàng đến đây dự tiệc luôn. Việc tiểu thiếp đến đây thật mạo muội, xin trang chủ hãy rộng lòng tha thứ cho.
Trầm Ưng Thái cười lớn rồi đáp:
- Được hai vợ chồng công tử không chê đến viếng, lão phu lấy làm vinh hạnh, sao lại nói là mạo muội được!
Liền đó, lão ta bảo gia nhân chạy vào nội thất gọi vợ và con gái ra để tiếp đãi vợ chồng Tiêu Tông Kiệt.
Đến đúng giờ ngọ, Trầm Ưng Thái bày đại yến tại hoa sảnh, thưc ăn toàn là những món cao lương mỹ vị cực phẩm.
Suốt buổi tiệc, lão không hề đề cập đến câu chuyện xảy ra tại Phẩm Hương Viện đêm vừa rồi. Số nhân vật võ lâm cũng vì thế mà cảm thấy rất cụt hứng!
Bỗng nhiên ngay lúc ấy có một tên gia đinh, ăn mặc rất tươm tất từ bê ngoài chạy vào. Hắn đến trước bàn nơi Trầm Ưng Thái ngồi bẩm rằng:
- Có Nhất Bút Chấn Thiên La Tiềm, lãnh tụ của ba mươi sáu trại ở Sào Hồ đến!
Trầm Ưng Thái không khỏi ít nhiều đổi sắc mặt, nhanh nhẹn đứng lên nói:
- Ngươi mau chạy ra bảo là ta sẽ ra nghênh đón!
Ngay lúc ấy, từ phía ngoài hoa sảnh có một chuỗi cười to rung chuyển cả gian nhà vọng đến rằng:
- Không cần Trầm trang chủ nhọc công, La mỗ đã tự đi vào đây, xin trang chủ chớ trách La mỗ là vô lễ nhé!
Tiếng cười vừa dứt, thì La Tiềm đã bước thẳng vào gian hoa sảnh.
Trầm Ứng Thái và mấy người nữa nhanh nhẹn bước ra cất tiếng cười to:
- Không dám! Không hay La đương gia cao giá đến tệ xá nên Trầm mỗ không kịp nghênh tiếp, thật là thất lễ.
La Tiềm chiếu đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mặt Trầm Ứng Thái cất giọng lạnh lùng:
- Trầm trang chủ chẳng biết đại hoa. sắp đến đây rồi sao?
Trầm Ứng Thái không khỏi kinh ngạc nói:
- Từ lâu Trầm mỗ đã không còn nhúng tay vào thi phi ân oán giang hồ, sao lại có đại hoa. sắp đến với Trầm mỗ được?
La Tiềm đáp:
- Về việc Châu Nhân Ký quả có đúng như thế không? Xin trang chủ chớ hiểu lầm La mỗ đến đây gây sự, mà chỉ là đến báo tin thôi. Nội nhậ trong đêm nay, nếu Bắc Quốc Song Ma không đến thì sáng mai tất bọn họ sẽ tìm tới thôi. Việc này La mỗ không nói ra thì chắc Trầm trang chủ cũng hiểu rõ rồi!
Trầm Ứng Thái nhướng cao đôi mày cười to:
- Lão phu rất cảm tạ việc La đương gia đến báo tin. Châu Nhân Ký chính là môn đồ một người bạn của ân sư. Việc hắn ta biết được một chiêu “Thiên khu cửu thức” ấy từ đâu, hoàn toàn Trầm mỗ không biết. Hơn nữa ngay sau đó hắn đã bỏ đi đâu Trầm mỗ cũng không hề biết!
Nói đoạn lão ta ngừng lại trong giây lát rồi hạ giọng:
- Trầm mỗ hoàn toàn không dính dáng gì đến pho “Hàn Thiết Quan Âm”. Bình thời mỗ cũng rầt ngại chuyện rắc rối, nhưng khi đã xảy ra rồi thì củng chẳng hề sợ phải đối mặt với nó. Bắc Quốc Song Ma chẳng qua cũng chỉ là đám người hữu danh vô thực, nếu bọn họ kéo đến đây Trầm mỗ cũng sẵn sàng nghênh tiếp họ. Thôi, mời đương gia hãy ngồi vào bàn tiệc, Trầm mỗ xin kính ông ba chung rượu gọi là tỏ lòng biết ơn.
La Tiềm gật đầu, mỉm cười nói:
- Trầm trang chủ hào khí vẫn ngút trời, quả thật khiến cho La mỗ xấu hổ!
Nói đoạn, bọn họ cùng ngồi vào bàn tiệc, Trầm Ứng Thái đích thân rót rượu cho la Tiềm.
Bắc Quốc Song Ma là những nhân vật hắc đạo có tên tuổi trong hàng Vũ Nội Bát Kỳ, có tiếng là khó trêu chọc. Bởi thế số tân khách trong gian hoa sảnh không ngớt bàn tán huyên náo.. Buổi tiệc chưa được phân nửa thì Tiêu Tông Kiệt và người tiểu thiếp bỗng đứng lên cáo lui để đi ngoạn cảnh Thê Hà Sơn. Trầm Ưng Thái cố giữ nhưng mà không được nên đành cung kính tiễn chân hai người ra khỏi sơn trang.
Trên đường đi, người thiếu phụ xinh đẹp ấy mỉm cười nói rằng:
- Tướng công, dường như đối với việc của Châu Nhân Ký, chàng không hề để ý chi cả. Ngay chính tiện thiếp cũng cảm thấy chàng là người xâu xa khó hiểu!
Tiêu Tông Kiệt hạ giọng nói nhỏ:
- Xảo Yến, nàng phải đề phòng người ta nghe thấy đấy. Đó là việc trọng đại, nên huynh phải cố tỏ ra như thế. Suốt một tháng nay, mọi hành động của huynh đều cốt để mọi người tưởng rằng huynh không biết võ công, mà chỉ là kẻ chỉ biết văn chương thi sách, quanh năm suốt tháng chỉ vùi đầu vào tửu sắc, ăn chơi trác táng nơi chốn lầu xanh.
Chuyến đi Thê Hà Sơn này là một việc rất quan trọng, nên cần phải thật thận trọng trong lời ăn tiếng nói cũng như mọi hành động đều cần phải hết sức nghiêm ngặt. Đối với việc của Châu Nhân Ký, huynh rất nghi ngờ nên đã bố trí tai mắt khắp nơi, nhưng thời cơ chưa chín muồi nên không thể hành động bừa bãi được!
Hai người kề vai nhau cùng đi, rỉ tai nói nhỏ nên không sợ kẻ khác nghe trộm.
Bỗng lúc đó, Tiêu Tông Kiệt thoáng thấy bóng người từ bên trong cánh rừng bên vệ đường bay thoắt qua nên gã bèn lớn tiếng nói:
- Muội có biết tại sao ngọn núi này mang tên Thê Hà không?
Xảo Yến nũng nịu nói:
- Tiện thiếp đâu có đọc nhiều kinh sách, chàng hỏi vậy chẳng khác hỏi đường kẻ mù!
Tiêu Tông Kiệt cười lớn đáp:
- Thời Nam Đường có một ẩn sĩ tên Thê Hà đến tu tại núi này, về sau người ta lấy tên ngôi chùa của vị ẩn sĩ ấy để đặt tên cho ngọn núi!
Đề cập đến lĩnh vực này, Tiêu Tông Kiệt vô cùng hứng thú, đem bao nhiêu kinh điển, thao thao bất tuyệt cho người tiểu thiếp nghe. Tại vách đá Thiên Phật Nham trên Thê Hà Sơn này, đâu đâu cũng đầy rẫy những pho tượng Phật sơn sơn son thiếp vàng, đầu có lửa cháy đỏ rực, mình đeo tràng hạt. Nhưng theo thời gian,phần lớn các pho tượng đều bị mưa gió đục khoét, trông rất xơ xác. Những pho tượng ấy lớn thì cao hằng mấy trượng. Nhỏ cũng phải đến ngoài một thước. Đứng từ xa nhìn vào vách đá ấy, chẳng khác nào một cái tổ ong, đường đi rất nhiều, lên đấy chẳng khó chút nào cả.
Tiêu Tông Kiệt chẳng ai khác hơn chính là Đào Gia Kỳ đã cải trang. Trước khi chàng cưới Xảo Yến làm thiếp, thì đã đến Kim Lăng để tìm kiếm pho bí kiếp ghi chép võ công tuyệt học của một bậc tiền bối võ lâm là Lý Trọng Hoa. Chàng đã bí mật dò xét suốt hai tháng trời.
Nhờ thế,chàng đã biết Lý Trọng Hoa có ẩn cư tại núi Thê Hà một thời gian khá dài.
Vậy chắc chắn ông đã cất giấu bí phổ của mình tại ngọn núi này chứ không đâu xa. Nhưng vì Trầm Ứng Thái đã bố trí các trạm gác bí mật khắp trong dãy núi, nên nhất cử nhất động của ai đều khó mà qua được tai mắt của lão ta. Do đó, chàng mới sắp đặt kế hoạch này hầu che mắt mọi người, để có thể ung dung tiến vào Thê Hà Sơn tìm hiểu.
Hai người đã thong thả bước tới Thiên Phật Nham, trông thấy ai bên đường cây cối um tùm rậm rạp, khắp nơi tượng Phật bằng đá to nhỏ đứng san sát nhau, tất cả đều được chạm chổ rất khéo léo, một sợi tóc cũng có thể nhận ra rất rõ ràng.
Du khách đi đến đây du ngoạn rất đông, chỉ chỏ nói cười không ngớt.
Tiêu Tông Kiệt bước đến quan sát từng pho tượng một, chàng không hề bỏ qua dù bất cứ một điểm khả nghi nào. Vừa quan sát, chàng vừa nói cười với Xảo Yến xem ra rất tự nhiên.
Độ nửa tiếng sau thì đôi mắt của Tiêu Tông Kiệt bông tràn đầy vẻ vui sướng, chứng tỏ chàng đã hiểu ra được vấn đề gì rồi!
Sau khi quan sát tất cả các pho tượng, Gia Kỳ nhận thấy nơi lòng bàn tay của mỗi pho tượng đều có khắc một chữ Phạn, chỉ nhỏ li ti như một con kiến, nếu không có đôi mắt thật tốt thì hẳn là không thể phát hiện ra chuyện đó.
Nhưng có một điều khó khăn to lớn là Lý Trọng Hoa đã đem môn võ công cái thế Di hoa tiếp ngọc của ông ta ghi chép rải rác trên khắp pho tượng Phật ấy. Toàn bộ có đến bốn năm ngàn chữ, hơn nữa cũng không biết là chúng bắt đầu từ đâu. Do đó, chàng buộc phải cố ghi nhớ hết vào trong trí óc, rồi sau đó về nhà mới ghi chép chỉnh đốn lại thì mới có thể gia công nghiên cứu được.
Việc làm đó nếu chẳng phải một bậc tài hoa quán thế, thông minh tuyệt đỉnh, lại phải có một trí nhớ siêu hạng, thì không thể nào đạt được ý nguyện. Hơn nữa còn đòi hỏi ở con người ta một nghị lực phi thường, và một một lòng thiết tha cầu học.
Bóng tịch dương đã lặn về Tây, chim rừng đã lần lượt bay về tổ ấm. Đào Gia Kỳ đầy sắc hân hoan, cùng Xảo Yến bước trở xuống núi, lên xe đi thẳng về Kim Lăng.
Tiếng bánh xe lăn lọc cọc trên đường, cuốn lên những đám bụi vàng mù mịt, chỉ trong chốc lát cỗ xe đã lẩn khuất vào bóng hoàng hôn đang nhạt dần...
oo Trong khi đó tại Thê Hà sơn trang, người đến dự tiệc vẫn chưa tan. Trầm Ứng Thái đã đoán biết trước chuyện này, nên sắc mặt vẫn điềm nhiên, không ngớt nói cười vui vẻ với mọi người, chẳng hề để tâm đến việc Bắc Quốc Song Ma sắp tìm đến gây sự.
Vầng trăng sáng đã lên tới mái hiên, gió núi thổi vi vu không ngừng.. Bỗng nhiên, từ giữa khoảng mờ mịt, có hai tiếng hú dài vọng đến. Hai tiếng hú ấy bay lâng lâng theo gió, nghe qua rất rùng rợn.
Hai bóng người to lớn bay nhanh đến như hai con ó, đáp xuống Thê Hà Sơn Trang!
Tức thì có một giọng cười to nói rằng:
- Té ra là Kỳ đại hiệp và Mộ đại hiệp giá lâm. Từ lâu đã ngưỡng mộ thanh danh hai vị, hôm nay mới có dịp hạnh ngộ, cửu ngưỡng, cửu ngưỡng!
Vừa nói, Trầm Ưng Thái vừa bước ra khỏi gian hoa sảnh, vòng tay tươi cười thi lễ với hai bóng đen mới tới.
Kỳ HỒng Phi chiếu đôi mắt lạnh lùng thẳng vào mặt Trầm Ưng Thái nói:
- Các hạ là Trầm lão sư, trang chủ Thê Hà Sơn Trang phải không?
Trầm Ứng Thái đáp:
- Đúng, chính là tại hạ!
Kỳ HỒng Phi nói tiếp:
- Hai huynh đệ chúng tôi mạo muội tới đây mà không báo trước, là có y muốn tìm gặp Châu Nhân Ký để hỏi thăm về một nghi án trong võ lâm!
Trầm Ứng Thái tươi cười nói:
- Lời đồn đãi trong giang hồ quả thật mau lẹ. Nhị vị đại hiệp chắc đã nghe được câu chuyện vừa xảy ra phải không? Châu Nhân Ký quả đúng là có ở tại tệ trang, nhưng đêm hôm qua, sau khi xảy ra câu chuyện thì hắn đã bỏ đi, không hề nhắn lại, đến giờ cũng vẫn chưa hề thấy tung tích gì!
Ký Hồng Phi cười nhạt nói:
- Trầm trang chủ, ông thật khéo giả vờ, Châu Nhân Ký đi đâu lẽ nào ông lại không biết!
Trầm Ứng Thái lộ vẻ tức giận, khẽ cười nói:
- Nhị vị nói vậy chẳng phải ép người quá sao? Tại hạ tuy quy ẩn giang hồ đã lâu, nhưng những bằng hữy giang hồ tới thăm thì có lẽ nào lại không đón tiếp họ? Châu Nhân Ký đến đây, tự xưng là đồ đệ của Tuyền Cơ Tử lão nhân, cũng là chỗ quen biết cũ của sư phụ tại hạ. Tại hạ cũng chỉ biết như vậy thôi, ngoài ra hắn làm gì tại hạ không thấy cần phải có trách nhiệm chi cả!
Kỳ Hồng Phi giận dữ quát to:
- Đừng nhiều lời! Lão phu tới đây không phải để gây sự với ngươi!
Bỗng nhiên ngay lúc ấy có một giọng nói âm u bay theo chiều gió vọng đến rằng:
- Chẳng tìm đến cửa hiếp đáp người thì còn là gì nữa? Châu Nhân Ký ta ở đây này!
Nói dứt lời, liền thấy một bóng người bay nhanh tới như một cơn gió.
Không ai khác hơn chính là gã đàn ông mặc áo xanh đêm hôm qua, tức Châu Nhân Ký!
Châu Nhân Ký nói:
- Nhị vị muốn hỏi ta chuyện gì?
- Thiên khu cửu thức!
- Nếu thế thì nhị vị là người đã hoàn toàn biết được Thiên khu cửu thức rồi?
Kỳ Hồng Phi không khỏi sửng sốt giận dữ nói:
- Nếu ta đã biết thì cần gì tìm đến các hạ nữa.
Đôi mắt Châu Nhân Ký bỗng chiếu ánh sáng lạnh lùng trông thật đáng sợ. Từ trong cổ họng của y lại bất thần phát ra những tiếng cười khanh khách đầy ngạo nghễ, nghe rất chướng tai. Tiếng cười ấy làm cho Bắc Quốc Song Ma không khỏi kinh hoàng, biến hẳn sắc mặt!
Qua một lúc lâu, Châu Nhân Ký mới im lặng nói:
- Các người hỏi ta, rồi ta biết hỏi ai?
Mộ Phùng Trường gằn giọng quát rằng:
- Tại Phẩm Hương Viện tô giả đã để lộ đường kiếm tuyệt vời đó, đấy có khác nào đã tự nhận là mình am hiểu “Thiên khu cửu thức”! Thế sao hôm nay tôn giả lại chối, thái độ ấy chứng tỏ tôn giả nào phải người quân tử!
Châu Nhân Ký cười lạnh lùng nói:
- Tại hạ thừa nhận mình biết “Thiên khu cửu thức” bao giờ? Ai đã nói ra câu ấy? Và ai nghe được câu nói ấy?
Bắc Quốc Song Ma không khỏi cứng họng, đứng trơ ra như cây gỗ!
Châu Nhân Ký lại cười nhạt nói:
- Vũ Nội Bát Kỳ dưới mắt Châu mỗ chẳng qua cũng chỉ là hạng tầm thường mà thôi.
Trận thảm bại tại Ngũ Hành Cốc chưa mất hết uy danh hay sao mà lần này còn dám muối mặt tới đây gây sự hiếp đáp người khác? Châu mỗ không thể bỏ qua chuyện này được!
Đêm nay nhị vị muốn rời khỏi đây không phải dễ đâu!
Thế rồi sau một tiếng “ rẻng” ngân dài, thanh trường kiếm đeo lủng lẳng bên hông Châu Nhân Ký đã tuốt ra khỏi vỏ, ánh chớp chói loà lạnh lẽo, khiến mọi người đứng quanh đều hoa mày chóng mặt.
Bắc Quốc Song Ma nghe Châu Nhân Ký nhắc lại chuyện nhục nhã lần trước, chẳng khác nào sát muối vào vết thương chưa lành, nên vừa thẹn vừa căm tức khôn cùng. Cả hai mặt đỏ gay, đôi mằt phát ánh quang chiếu ngời hung tợn, đồng loạt vung song thủ đánh tới một luồng chưởng lực kinh người cuốn thẳng tới đối phương!
Hai luồng kình lực của Song Ma cùng đánh ra một lượt thì thật vô cùng mạnh mẽ, cuốn tới ào ạt như ngọn sóng kình đang dâng, tiếng gào rú ầm ầm như sấm động giữa trời.
Châu Nhân Ký tuy rút trường kiếm ra khỏi vỏ, nhưng vẫn đứng im nhìn chòng chọc vào đối phương, thân hình không hề lay động.
Mãi đến khi hai luồng kình lực đã cuốn gần sát dến người y thì y mới tung người lao tới, vung mạnh lưỡi kiếm lên, tức thì sao bạc lập loè một đường trên không gian, trông rất kinh khiếp.
Liền đó, bỗng có hai tiếng “hư” giận dữ, rồi thấy Song Ma bỗng nhảy vọt lên trời rồi cùng lướt đi mất dạng.
Không khí căng thẳng đã chấm dứt. Khắp trong hoa viên,cây cỏ bị hai luồng kình lực nội gia quét gãy tơi bời một khoảng rất lớn. Ngay đến những gốc cây lớn cỡ miệng chén cũng bị kình phong xô ngã la liệt.
Có một điều đáng ghê sợ là gốc cây cổ thụ to một người ôm không hết đã bị đánh tét một đường từ trên chạy dài thẳng xuống dưới. Không ai nói nhưng mọi người đều biết đó là do đường kiếm của Châu Nhân Ký gây ra.
Trên mặt đất chỉ còn lại hai vạt áo to và một vài vệt máu kéo dài trên đất. Bắc Quốc Song Ma bị thương chắc chắn không hề nhẹ chút nào, và đã sớm bỏ cuộc.
Châu Nhân Ký cũng đứng thở dốc, lồng ngực không ngớt phập phồng theo hơi thở dồn dập. Tay chống kiếm xuống đất. Sắc mặt y tái nhợt, thân hình cũng xuất hạn ướt đẫm.
Rồi bất ngờ y ụa lên một tiếng, há miệng nhổ ra một búng máu bầm đen!
Trầm Ứng Thái kinh hãi, nhanh nhẹn chạy ra đỡ lấy y, tỏ vẻ lo lắng hỏi rằng:
- Châu hiền đệ, ngươi thương thế có nặng không?
Châu Nhân Ký lắc đầu cười nhạt:
- Chẳng sao cả, bọn Song Ma còn trúng thương nặng hơn đệ nhiều. Nếu chúng không ngồi yên vận công điều hoà chân nguyên liên tiếp mấy tháng thì không thể nào bình phục được.
Nói đoạn y thò tay vào trong áo lấy ra ba viên hoàn dược nhỏ, bỏ vào miệng nuốt gọn.
Trong lúc ấy quần hùng đều ùn ùn kéo ra hành lang quan chiến, và khi thấy Bắc Quốc Song Ma bại trận bỏ đi thì tranh nhau bước ra sân để nhìn tận mắt Châu Nhân Ký.
Châu Nhân Ký thấy vậy vẫn điềm nhiên không chú ý tới, y ngửa mặt nhìn vầng trăng lơ lửng trên đầu, im lặng một hồi lâu không lên tiếng gì cả.
Trầm Ứng Thái cảm thấy rất ngượng nghịu, sắc mặt hiện rõ vẻ luống cuống.
Quần hùng cũng không biết nói gì, chỉ có Nhất Bút Chấn Thiên La Tiềm khẽ may động vành môi hai ba lượt như muốn nói điều gì nhưng lại thôi.
Trầm Ứng Thái cũng cất tiếng than dài hai ba lượt.
Châu Nhân Ký đến lúc ấy mới từ từ cúi mặt nhìn xuống, thở ra một hơi dài, đưa mắt nhìn thẳng vào Trầm Ưng Thái cười rồi nói:
- Vầng trăng vẫn là vầng trăng cũ, người không còn là người xưa! Tiểu đệ quyết định sẽ siết chặt thanh gươm, dấn bước giang hồ, quyết cùng so tài với các môn phái lớn để phân định võ công, đồng thời cũng thề sẽ rửa.. Nói đến đây y bỗng nhưng lại rồi chuyển sang đầu đề khác:
- Tiểu đệ trong đêm vừa qua, sau khi rời khỏi Phẩm Hương Viện bèn tìm một nơi vắng vẻ, khổ tâm suy nghĩ, thì thấy lời nói của người ngoài cửa sổ quả chẳng sai. Tức là đường kiếm của tiểu đệ còn nhiều chỗ sơ hở, do đó, tiểu đệ lại tiếp tục nghiên cứu suốt một ngày một đêm, và cuối cùng đã thông suốt được vấn đề nan giải này.
Trầm Ưng Thái nhận thấy trong lời nói của Châu Nhân Ký còn có ngụ ý sâu xa, nên khẽ giật mình nói:
- Hiền đệ, chẳng lẽ trước đây hiền đệ có thù oán với các đại môn phái trong võ lâm?
Châu Nhân Ký cười lạnh một tiếng rồi đáp:
- Việc gì tới khắc tới!
La Tiềm khẽ tằng hắng một tiếng rồi nói:
- Kiếm thuật của các hạ quả là đã đến mức xuất thần nhập chúng. Chỉ một trận vừa rồi cũng đã khiến tên tuổi của các hạ rung chuyển cả võ lâm, danh chấn thiên hạ. Nhưng chẳng rõ vừa rồi có phải các hạ đã sử dụng một chiêu trong Thiên khu cửa thức chăng?
Châu Nhân Ký lạnh lùng nói:
- Việc đó có can hệ gì đến ông?
Đôi mắt của La Tiềm chớp qua một lượt rồi lão hạ giọng nói:
- Tôi chẳng qua là có ý tốt mà thôi, vì việc ấy quả là có quan hệ rất lớn chứ chẳng chơi đâu!
Châu Nhân Ký buột miệng hỏi:
- Tại sao thế?
La Tiềm cất tiếng trả lời:
- Trước kia pho Hàn Thiết Quan Âm bị mất đi đã làm rung chuyển cả thiên hạ. Những năm gần đây, nhiều biến cố khủng khiếp lại không ngớt nối tiếp nhau xảy ra, như việc Hắc Long Đàm, Vi Sơn Hồ, Ngũ Hành Cốc và Thất Tinh Bảo chẳng hạn, đã làm cho người trong võ lâm kho nhắc đến, hết thẩy đều biến sắc mặt. Tại sao thế? Đấy hoàn toàn là do ba bảo vật gồm Hàn Thiết Quan Âm, Giáng Long Kinh và Ngô Câu Kiếm gây ra.
Ba vật ấy đến nay không một ai biết chính xác tung tích. Chỉ có lời đồn rằng Hàn Thiết Quan Âm nằm trong tay Đào Như Hải, còn Giáng Long Kinh và Ngô Câu Kiếm thì do Lệ Sơn Lão Yêu cướp được.
Nhưng hiện giờ Đào Như Hải và Lệ Sơn Lão Yêu ở đâu thì không ai biết cả. Có lẽ họ đã ẩn lánh ở một nơi nào rồi.
Lão ta nói thao thao bất tuyệt khiến cho Châu Nhân Ký nghe đến bực mình, nên cất giọng lạnh lùng cắt ngang:
- Những việc đó thì có liên can gì đến tại hạ?
La Tiềm mỉm cười nói:
- Bên trong Hàn Thiết Quan Âm chẳng phải cất giấu môn tuyệt học “Thiên khu cửu thức” đó sao? Đường kiếm ấy kỳ tuyệt vo song, ai nắm được trong tay thì tung hoành thiên hạ chẳng có ai là đối thủ. Riêng Giáng Long Kinh thì chính là bí kiếp của Đạt Ma Sư Tổ truyền lại, bên trong ghi chép võ học Huyền Môn, uy lực vô song.. Còn thanh Ngô Câu Kiếm là một thanh bửu kiếm vô cùng sắc bén, có thể chặt sắt thép như bùn!
Suốt mấy năm nay, các môn phái lớn ở Trung Nguyên đều đứng ngoài vòng tranh đoạt những bảo vật ấy, nhưng không hề có ai để tâm chú ý là tại sao?
Thực ra thì các đại môn phái đều đang âm thầm đào tạo một thế hệ tương lai. Nghe đâu họ đua nhau tìm những trang thiếu niên có thiên bẩm võ học, xương cốt phát triển để truyền dạy cho những thế võ tuyệt học của các môn phái hầu đối phó với những đe doa. sau này. Vậy nếu các hạ đã sử dụng “Thiên Khu Cửu Thức”, thì vô hình trung các hạ đã trở thành địch nhân của cả võ lâm. Tức là rơi vào tình trạng nguy hiểm khôn lường.
Châu Nhân Ký vẫn giữ sắc mặt bình thản cười nhạt:
- Tại hạ đang có ý định tìm đến các cao nhân có tên tuổi trong các đại môn đại phái để cùng tranh tài, vậy thì việc ấy đâu còn đáng sợ!
La Tiềm mỉm cười nói:
- Nếu các hạ thực sự không biết “Thiên Khu Cửu Thức” thì trong trường hợp gặp phải Đào Như Hải hoặc môn hạ của lão ta thì sẽ làm như thế nào?
Châu Nhân Ký cất tiếng cười lớn rồi nói:
- Tại hạ không tin “Thiên Khu Cửu Thức” thật sự không ai đối địch nổi như thiên hạ vẫn truyền tụng lâu nay.
La Tiềm thấy đối phương quá kiêu căng tự phụ nên cũng không nói gì nữa mà chỉ cười ha hả nói:
- Các hạ quả là người có nhiều hào khí, vậy xin chúc cho các hạ mau thành công!
Châu Nhân Ký cất tiếng cười ngạo nghễ rồi quay về phía Trầm Ứng Thái chấp tay nói:
- Thôi tiểu đệ xin cáo lui vậy!
Trầm Ứng Thái vội vàng nói:
- Hiền đệ định đi đâu?
Nhưng Châu Nhân Ký đã nhún người lao thẳng lên không, xẹt đi như một luồng điện chớp, chỉ trong chớp mắt hình bóng của y đã mất hút giữa bóng trăng vằng vặc.
La Tiềm cất tiếng than dài:
- Câu ấy bỏ đi thì cũng chẳng sao, chỉ có điều từ nay cục diện võ lâm mỗi ngày thêm rối, nhất là Thê Hà Sơn Trang của Trầm huynh sẽ trở thành tâm điểm của nhiều việc rắc rối!
Trầm Ứng Thái vội vàng nói:
- Lời tục thường bảo, nếu tai họa đến thì không ai tránh được. Trong chốn võ lâm thì đâu bao giờ có lẽ phải. Xem ra cái tâm nguyện tìm về với núi rừng cây cỏ, vui thú với trăng với gió, gác bỏ việc giang hồ của lão phu đành tan thành mây khói.
Hoa Tường Xuân đứng lẫn trong đám quần hùng cười nhạt nói:
- Nào phải như thế mà nói đâu! Theo Hoa mỗ thì Thê Hà Sơn Trang này sẽ hoá thành tro bụi, máu nhuộm thành sông, thây chất thành núi nữa kia!
Nói đoạn y liền cùng sáu bảy người nữa chạy ra khỏi sơn trang.
Trầm Ứng Thái cũng im lặng không nói chi cả.
Những người khác cũng lục tục kéo nhau về, trong trại chỉ còn ngoài mươi người mà thôi.
Ngạc Phục Sanh lúc đó mới nói:
- Trầm huynh, Châu Nhân Ký có đúng là môn hạ của Tuyền Cơ Tử hay không?
Trầm Ứng Thái cau mày nói:
- Người cha già của hắn là bạn cố tri của lão huynh. Việc tầm sư học đạo của hắn cũng chính là ta thân hành dẫn lên Trường Bạch Sơn, có lẽ nào lại là giả được!
Ngạc Phục Sanh sững sờ một lúc rồi nói:
- Nếu vậy thì lạ thực! Tuyền Cơ Tử bấy lâu nổi danh trong giang hồ nhờ “Tuyền cơ kiếm pháp”, chớ không hề nghe Tuyền Cơ Tử lại biết “Thiên Khu Cửu Thức” bao giờ!
Trầm Ứng Thái cười nhạt nói:
- Hiền đệ, em có thực biết đấy là “Thiên khu cửu thức” không?
Ngạc Phục Sanh không khỏi giật mình, thầm nghĩ rằng:
- Phải đấy! Từ trước đến nay đã ai trông thấy “Thiên khu cửu thức” bao giờ đâu, vậy thử hỏi ai dám quả quyết là phải hay không Vì thế y bèn gật đầu nói:
- Tiểu đệ chẳng qua là hỏi như thế thôi, chứ nào biết rõ. Còn người mặc áo đỏ kia, có phải là thủ hạ của Trầm huynh không?
Trầm Ứng Thái biến sắc mặt nói:
- Người áo đỏ ấy hoàn toàn không quen biết chi với ngu huynh cả. Người ấy là người đã đi chung với Châu Nhân Ký đến đây chơi mà thôi!
Ngạc Phục Sanh cười nhạt nói:
- Trầm huynh quả thật đã mất đi khí phách thuở xưa rồi, vì lời lẽ ấy khó mà tin được.
Tiêu công tử thiết tiệc tại Phẩm Hương Viện, người khách chính trong buổi tiệc ấy là Trầm huynh, nếu không quen biết chi cả, hoặc không có tương quan với nhau thì bọn họ tại sao lại đến dự tiệc?
Sắc mặt của Trầm Ứng Thái có vẻ bực tức nói:
- Bọn họ từ bấy lâu nay đã ngưỡng mộ phong cảnh ở cùng Tần Hoài này, nên muốn đến đó thưởng ngoạn. Hơn nữa chính ngu huynh đã bảo bọn họ đến đó trước, có ý là nhân cơ hội đó giới thiệu cho họ hai cô gái lầu xanh nổi tiếng. Không ngờ sự việc lại ra như thế. Đấy là việc mà ngu huynh không thể nào đoán trước được.. Nói đến đây, lão ta ngừng trong giây lát rồi nói tiếp rằng:
- Hiền đệ, lời nói của em có vẻ hơi ép người quá đáng rồi đó!
Ngạc Phục Sanh cười nhạt nói:
- Ngạc mỗ chẳng qua vì nghĩ đến tình quen biết giữa hai ta thuở xưa, nên mới lo lắng đến sự an nguy của anh đó thôi. Hừ, còn nếu anh không muốn thì tình bằng hữu của ta từ đây xem như chấm dứt.
Nói đoạn y bèn quát to một tiếng:
- Đi!
Tức thì y cùng Bùi Thiên Tín, Du Triệu Khôi vọt người bay thẳng lên không, lướt nhanh đi một cơn gió!
Trầm Ứng Thái đưa mắt nhìn theo ba bóng người đã bỏ đi mất dạng, sắc mặt không khỏi hiện lên nét buồn bã vô cùng!
Những người còn lại cũng nối gót nhau về nốt, bước ra khỏi Thê Hà Sơn Trang.
Trầm Ứng Thái đứng sững ở trước sân, chấp tay ra sau đưa mắt nhìn bầu trời đêm, nói lẩm bẩm rằng:
- Có ai lại biết trước được tình hình lại chuyển biến đến nước này?
Lúc ấy ta thực.. Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt của lão bỗng hiện lên vẻ kinh hoàng, trong đầu lão bắt đầu suy tính:
“Việc gì thì cũng phải hành động cho nhanh, cứ chờ đợi mãi thì sẽ hỏng hết chuyện lớn” Tức thì lão liền vung hai cánh tay, tung người bay thẳng lên không, nhắm hướng Thiên Phật Nham thẳng tới!
Ánh trăng vằng vặc soi sáng cả bầu trời, gió thổi lá reo rì rào không ngớt.
Trầm Ứng Thái không đi theo đường cái mà chỉ lần theo những đường mòn lẩn khuất trong rừng, nhảy theo mõm đá vượt lên đỉnh núi cao.
Lão ta tuy đang chạy nhanh nhưng tai và mắt đều rất thính nhạy. Trong khi đang chạy tới thì lão ta nghe có tiếng chéo áo giũ phần phật ở phía sau, liền giật mình biết ngay là có người dăng âm thầm theo dõi mình. Bởi thế lão xoay nhanh người lại rồi lao thẳng trở về sau, vung cánh tay trái lên phóng ra một nắm “liên phong tiêu” trong khi tay phải vẫn đưa ngang ngực xô thẳng ra, miệng quát rằng:
- Kẻ nào theo dõi lão phu thế?
Liền đó luồng chưởng lực cuốn tới mạnh mẽ như núi đồi sụp đổ khiền cành là gãy bay tung toé như mưa!
Thân hình của Trầm Ứng Thái từ trên cao rơi xuống đất, khi đã định vị vững vàng vẫn không thấy có động tịnh gì, nên lão thầm nghĩ:
- Không lẽ ta nghe nhầm chăng?
Vì mấy hôm nay tâm trạng không ổn định, nên Trầm Ứng Thái nghi ngờ đôi tai của chính mình, hoặc giả cũng có thể là chim muông, thú rừng đã giật mình chạy trốn, nên gây ra tiếng động.
Lão ta đưa đôi mắt sáng quắc và lạnh lẽo từ từ quét qua khắp bốn bên, thấy rõ là chẳng có ai theo dõi mình, nên mới lại nhanh nhẹn chạy lên đỉnh Thê Hà Sơn!
Sau khi Trầm Ứng Thái lướt đ ngoài mấy mươi trượng, thì trong cánh rừng bỗng có ba bóng đen nhô ra, lao mình đuổi theo sau như bóng với hình.
Ba bóng người ấy chính là bọn Ngạc Phục Sanh ba người. Bọn họ đoán biết Trầm Ứng Thái đang có một điều bí mật chưa thể nói ra được, nên âm thầm bám theo.
Bởi thế họ vờ bỏ đi, nhưng kỳ thực là lại quay trở vào khu vườn cạnh đấy, theo dõi mọi cử động của Trầm Ứng Thái. Khi họ trông thấy Trầm Ứng Thái phi thân lên ngọn núi thì bèn nhanh nhẹn bám sát theo phía sau, vì họ thầm đoán có lẽ Trầm Ứng Thái còn có một sào huyệt bí mật đặt tại Thiên Phật Nham.
Bùi Thiên Tín khẽ nói rằng:
- Thiên Phật Nham là nơi danh lam thắng cảnh, du khách tới lui tấp nập, làm sao mà có thể thiết lập tổng đàn hay phân đà tại đấy?
Ngạc Phục Sanh nói:
- Tiểu đệ cũng có ý nghĩ như thế.
Ba người tuy bám sát Trầm Ứng Thái nhưng lúc nào cũng ẩn thân kín đáo. Dưới ánh trăng, họ trông thấy lão sau khi lên đến Thiên Phật Nham thì chu miệng hú lên một tiếng thật khẽ. Tiếng hú âm u như tiếng tru của lũ sói đói mồi, nghe qua không khỏi rùng mình.
Tức thì có ngoài mười bóng đen nhanh nhẹn bay về phía Trầm Ứng Thái.
Trầm Ứng Thái cất tiếng:
- Các ngươi xem xét quanh đây có nhân vật võ lâm nào đang ẩn nấp hay không, nếu có thì cứ thẳng tay..
Thế là bọn chúng liền tản ra khắp bốn bên để lục soát. Trong số đó có hai người nhanh nhẹn chạy ngược về hướng lúc nãy Trầm Ứng Thái đi lên với ý định xem có ai theo dõi lão ta hay không!
Bọn Ngạc Phục Sanh ba người thấy vậy liền vội vàng ẩn thân kín đáo! Họ trông thấy hai bóng người ấy đang tiếp tục chạy tới, săm soi từng bụi cây một!
Riêng Trầm Ứng Thái sau khi dặn dò bọn thủ hạ xong thì liền nhanh nhẹn nhắm ngay hướng vách đá có chạm trổ những pho tượng Phật nhảy vút tới.
Đã mấy năm nay, lão nhận thấy ở trên lòng bàn tay hoặc trên lưng của mỗi pho tượng đều có khắc những dòng chữ Phạn li ti rất kỳ lạ. Lão ta đã hao tốn suốt một năm ròng, mới sưu tập được hoàn toàn số chữ ấy, và đoán biết đấy là một pho kinh sách võ xông hi hữu trên đời.
Nhưng khổ nỗi lão lại biết quá ít chữ, nên lão đã không ngần ngại bỏ tiền ra rước một vị túc nho về dạy cho lão kinh sách và Phạn văn. Cứ đúng nửa đêm, lão lại mò lên núi để cố tìm ra chữ bắt đầu của pho sách ấy là chữ nào, nằm trên pho tượng nào, cũng như chữ cuối là ở đâu! Song lão ta vẫn cảm thấy rối như tơ vò, không thể nào tim ra được manh mối.
Tuy nhiên lão cũng là một con người có nhiều ý chí và nghị lực, nên dù gặp khó khăn cũng không nản lòng, vẫn cố gắng nghiên cứu cho bằng được.
Bỗng ngay lúc ấy, Trầm Ứng Thái đưa đôi mắt nhìn chăm chú vào lòng bàn tay của một pho tượng Phật thật lâu, rồi lại liếc mắt nhìn sang những pho tượng khác.. Tức thì sắc mặt của lão ta trông rất khó coi, thân hình lảo đảo nhổ ra một bãi máu tươi lớn, rồi té khụy xuống đất.
Dưới ánh trăng, đôi mắt của Trầm Ứng Thái đầy căm tức, lão nghiến răng kèn kẹt nghe rất ghê rợn!
- Đốt đèn lên mau!
Số nhân vật võ lâm phần lớn đều mang trong người hoa? tập nên chỉ “xoạc xoạc” mấy cái là hai ngọn lửa hồng đã sáng lên, họ nhanh nhẹn thắp lại những ngọn nến mới tắt.
Dưới ánh sáng tỏ rõ của bao nhiêu ngọn đèn trong phòng, mọi người kinh hoàng thấy Phụng Hoàng Tiêu Trương Bình đã nằm sóng xoài trong vũng máu chết từ lúc nào.
Dưới nách của y bị đâm một lỗ to, máu từ đó vẫn trào ra không ngớt.
Gã đàn ông mặc áo xanh vẫn còn đang siết chặt thanh trường kiếm khi nãy, đôi mắt y ngó xòng xọc về một nơi, đầu mũi kiếm vẫn còn nhỏ máu.
Trong khi đó thì sắc diện người áo đỏ đầy vẻ giận dữ.
Liền đó lại nghe tiếng la hoảng hốt của đám nữ nhân phục thị trong quán. Họ bụm miệng chạy thẳng ra ngoài.
Tiêu Tông Kiệt cau mày, tằng hắng hai tiếng rồi nói:
- Tại sao lại có việc đáng tiếc như thế này? Tức thì bên cạnh đấy, có một cao thủ phái Hoa Sơn là Cầu Long Bổng Hoa Trường Xuân nhanh nhẹn lướt ra, đưa mắt nhìn thẳng vào gã đàn ông áo xanh cười nhạt nói:
- Vị Trương hiền đệ của tôi không hề có thù oán gì với các hạ, sao các hạ lại ra tay độ ác như thế? Có phải các hạ muốn dương danh võ lâm nên không từ thủ đoạn nào để gây sự với anh em trong giang hồ?
Gã đàn ông áo xanh nhướng cao đôi mày một lượt nhưng thuỷ chung vẫn không đáp lại lời nào.
Người áo đỏ lên tiếng:
- Tôn giả chớ nên hiểu lầm, vì ông bạn của tôi đây không hề ra tay sát hại đối phương bao giờ!
Hoa Tường Xuân cười nhạt nói:
- Hừ, mũi kiếm của hắn còn nhỏ máu từng giọt, ngươi còn chối cãi vào đâu!
Người áo đỏ cất tiếng than dài:
- Tôn giả hiểu lầm rồi, nếu việc mình làm thì mình chịu, chúng tôi đâu bao giờ hèn nhát chối tội. Nhưng trường hợp này quả thật có nhiều nội tình khó hiểu.
Sắc mặt Hoa Trường Xuân liền sa sầm, gằn giọng nói:
- Tại hạ không chỉ trích các hạ, các hạ không cần phải nhiều lời Người áo đỏ nghe thế không khỏi cứng họng!
Trong đám người đứng xung quanh có người lên tiếng:
- Hai vị khách ấy đều có hành tung bí hiểm. Họ không hề được Tiêu công tử mời tới, cũng chẳng đi cùng với ai. Rõ ràng là cố tình trà trộn vào đây gây sự. Không cần dài dòng nữa, bắt hết bọn họ lên quan xét xử là được rồi.
Gã đàn ông mặc áo xanh nghe thế thì sắc mặt lộ sát khí, cất tiếng cười cuồng ngạo nói:
- Nếu quả đúng tôi có tâm địa độc ác như thế thì đã sao nào?
Hoa Tường Xuân gằn giọng:
- Chẳng sao cả, giết người đền mang, nợ máu trả máu, có thế thôi!
Người áo đỏ vội vàng nói:
- Châu huynh, trong trường hợp này đâu thể hành động tùy hứng được, mình làm thế chẳng khác nào để cho lũ chuột hèn nhát mượn dao giết người kia càng đắc chí hay sao?
Nói đoạn y bèn đưa mắt nhìn về phía Hoa Tường Xuân:
- Sao các hạ không bình tĩnh để chúng tôi tìm hiểu ai đã gây ra việc này mà chỉ một mực ngậm máu phun người, thử hỏi như thế có ích lợi gì cho các hạ chứ?
Hoa Tường Xuân quát to:
- Đây là việc trăm người đều thấy, sao lại bảo là ngậm máu phun người? Không nói nhiều nữa, nhị vị có tài cán gì mau thi thố ra đi kẻo tại hạ cam thất lễ đó.
Gã đàn ông áo xanh cất tiếng cười cuồng ngạo nói:
- Ông bạn quyết chí trả thù, Châu mỗ xin tiếp nhận, nhưng ở đây không tiện lắm, vậy chúng ta hẹn một nơi khác được không?
Hoa Tường Xuân cười nhạt nói:
- Ngươi thật giảo hoạt, làm vậy khác nào thả hổ về rừng. Không mau xưng danh tính ra, ta không khách sáo đâu.
Gã đàn ông áo xanh cười nhạt:
- Chưa hẳn thế đâu!
Đôi mắt của người áo đỏ tràn đầy vẻ cuống quýt, chứng tỏ y không muốn bị lộ tung tích nơi đây, và cũng không muốn gây thù oán với số người chúng quanh.
Tất cả tân khách trông thấy không khí căng thẳng, đều sợ hoa. lây, nên hối hả rút lui êm ra bên ngoài. Vì vậy trong gian đại sảnh chỉ còn lại những nhân vật giang hồ. Tiêu Tông Kiệt cùng lão già họ Hứa sắc mặt lộ đầy vẻ kinh hoàng!
Bùi Thiên Tín bỗng cất giọng cười nhạt nói:
- Châu bằng hữu, nếu nói chẳng phải ông bạn giết Trương Bỉnh thì chẳng ai tin đâu.
Việc này xảy ra trước mặt mọi người, ông còn chối đâu cho được, sao không thẳng thắn thừa nhận cho rồi?
Người mặc áo đỏ trông thấy tình hình trước mặt hoàn toàn bất lợi cho hai người bọn y nên đôi tròng mắt liếc quanh một lượt rồi nhanh như chớp quay người lại đưa song chưởng lên, nhắm ngay hướng cửa sổ xông thẳng tới.. Qua một tiếng ầm thực to, cánh cửa bị luồng kình lực kinh hồn đánh vỡ tan thành từng mảnh vụn. Tức thì người áo đỏ ấy nhún mình lao thẳng ra ngoài nhanh như điện chớp!
Bùi Thiên Tín liền quát to:
- Ngươi chạy đâu cho thoát!
Trong khi y định lao người đuổi theo thì bỗng nghe một tiếng “hự” khô khan, rồi trông thấy người áo đỏ đã hốt hoảng bay trở vào gian đại sảnh, nhào lăn quay một vòng trên mặt đấy, thân hình lảo đảo một lúc mới gắng gượng đứng yên trở lại được. Sắc mặt của y đã trở thành tái nhợt, lồng ngực không ngớt phập phồng theo hơi thở hổn hển, máu huyết trong người nhộn nhạo hẳn lên!
Ngay lúc đó bỗng nghe bên ngoài cửa sổ có một tiếng cười nhạt vọng đến rằng:
- Giết người đền mạng, đâu có bỏ chạy dễ dàng như vậy được?
Giọng nói tuy không lớn lắm, nhưng đã làm rung chuyển màng tai của tất cả mọi người một cách dữ dội!
Gã đàn ông mặc áo dài xanh không khỏi biến sắc mặt nhưng kế đó hắn lại cất tiếng cười như cuồng dại. Đôi mắt của hắn ta tràn đầy sát khí, mặt xanh trông như màu chàm!
Ngạc Phục Sanh bỗng bất thần giương nhanh hai ngón tay ra, điểm chớp nhoáng vào “Tinh thúc huyệt” của người áo đỏ một lượt!
Người mặc áo đỏ vì máu huyết đang rối loạn, chưa bình phục hẳn nên không làm sao tránh được đòn tấn công bất thần ấy. Bởi vậy hắn liền “hự” một tiếng khô khan rồi té lăn ra đất bất tỉnh hẳn!
Gã đàn ông họ Châu mặc chiếc áo dài xanh, trông thấy thế thì hết sức tức giận, vung trường kiếm công thẳng ra, tạo thành ba đoá sao bạc lạnh ngắt, nhắm đâm thẳng vào những đại huyệt phía trước ngực của Bùi Thiên Tín.
Thế kiếm của y hết sức nhanh nhẹn, chỉ trong chớp mắt là đã đâm đến nơi!
Bỗng ngay lúc đó, từ bên ngoài sảnh đường có tiếng quát to rằng:
- Châu hiền đệ, chớ nên ra tay một cách lỗ mãng như thế!
Gã đàn ông họ Châu vừa nghe qua thì hối hả thu lưỡi kiếm trở về. Trong khi ấy từ bên ngoài gian đại sảnh lướt thẳng vào một lão già mày rậm râu đỏ, khí sắc vô cùng oai vệ.
Tiêu Tông Kiệt vừa trông thấy lão già thì mặt lộ sắc mừng rỡ nói:
- Trầm trang chủ đến thực là đúng lúc, tại hạ đang hết sức luống cuống đây!
Ngạc Phục Sanh nhìn kỹ lão già thì thấy đúng là Trầm Ưng Thái, trang chủ Thê Hà Sơn Trang mà bọn họ vừa đi đến viếng thăm nhưng không được gặp, nên trong lòng thầm cười nhạt nói rằng:
“ Ngươi cố ý lánh mặt chúng ta, vậy Ngạc mỗ sẽ cho ngươi biết tay!” Lúc ấy Trầm Ưng Thái đang quay mặt về phía Tiêu Tông Kiệt vòng tay nói:
- Lão phu mới từ Tô Châu về hồi khuya này thì tiếp được thiệp của Tiêu công tử.
Nhưng vì hành trang của lão phu chưa sắp xếp xong nên lão mới sai hai vị hiền đệ là Châu Lam và Bành Ảnh đến đây ra mắt trước. Lão phu có bảo chúng nó nói rõ cho công tử biết là lão phu không thể đến dự tiệc đúng giờ. Lão phu vừa mới đến đây thì mới biết có việc rắc rối như vầy. Chắc là sự hiểu lầm mà thôi!
Bùi Thiên Tín cười nhạt nói:
- Việc này trăm mắt đều thấy, sao có thể hiểu lầm được!
Trầm Ưng Thái nghe qua, không khỏi sửng sốt, sắc mặt có vẻ tức giận nói:
- Châu hiền đệ chính là môn đồ kế nghiệp của Tuyền Cơ lão tiền bối tại Thiên Sơn, kiếm thuật đã đến mức xuất thần nhập hoá, nếu đã ra tay sát hại đối phương thì tuyệt đối không bao giờ chạy trốn. Vậy xin các vị hãy dằn cơn thịnh nộ, lão phu xin hứa sẽ tìm hiểu và phơi bày trước ánh sáng chuyện này!
Hoa Tường Xuân nói:
- Trầm Trang chủ có thể thực hiện đúng như lời nói không?
Đôi mắt của Trầm Ưng Thái liền trợn to, ánh sáng chiếu ngời nói:
- Lão phu đã nói ra rồi thì không khi nào lại có sự sai lệch cả!
Hoa Tường Xuân cười nhạt nói:
- Nếu vậy thì chúng tôi tạm giao Châu bằng hữu lại cho Trầm trang chủ. Trước khi mọi việc được phoi ra ánh sáng, thì không thể thả cho y tự do, nếu trái lại thì Trầm trang chủ sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm!
Trầm Ưng Thái bỗng đỏ bừng sắc mặt nói:
- Đó là lẽ tất nhiên!
Tất cả quần hùng có mặt trong đại sảnh đường, vừa rồi nghe nói đến gã đàn ông họ Châu kia chính là môn đồ kế nghiệp của Tuyền Cơ Tử thì không khỏi thầm kinh ngạc.
Tuyền Cơ Tử suốt mấy chục năm qua không hề lộ mặt trong võ lâm. Nhưng trước kia lão ta đã dựa vào “Tuyền cơ nhị thập thất thủ kiếm pháp” tung hoành một cõi ở phía ngoài quan ải. Lão ta là một người độc ác, hung dữ. Các cao thủ hai phe hắc bạch chết dưới tay lão không biết bao nhiêu mà kể. Những nhân vật giang hồ ở Trung Nguyên cũng bị mất mạng dưới tay lão cũng không ít, tên tuổi lão ta đã rung chuyển cả võ lâm. Bởi thế lão ta nghiễm nhiên trở thành một vị minh chủ ở ngoài quan ngoại.
Hoa Tường Xuân đã thầm nghĩ trong lòng, biết rằng nếu gây chuyện đánh nhau bây giờ thì không thể nào đối địch nổi với đối phương, nên đành tạm thời nhẫn nhịn, đồng thời phái người về bẩm báo lại với chưởng môn, xin thêm các cao thủ ra lo việc trả thù cho Trương Bỉnh.
Gã đàn ông họ Châu cất giọng lạnh lùng sâu hiểm nói:
- Tấm thịnh tình của Trầm trang chủ, tại hạ xin luôn luôn ghi nhớ, nhưng Châu Nhân Ký tôi, không cần đến sự bảo vệ của trang chủ. Tôi xin hứa trong vòng một tháng sẽ tìm ra hung thủ đã giết người giá họa cho tôi hôm nay!
Trầm Ưng Thái tươi cười đáp:
- Chẳng phải già đây có ý lên mặt đứng ra bảo lãnh hiền đệ, nhưng vì đứng trước sự phẫn uất của số đông, e rằng hiền đệ mất bình tĩnh mà hành động không khéo đó thôi!
Châu Nhân Ký cất giọng sâu hiểm cười:
- Tôi nghĩ rằng, không có ai ở đây dám to gan ngăn cản việc làm của tôi cả!
Ngạc Phục Sanh nghe qua không khỏi tức giận, gằn giọng nói:
- Chỉ mấy đường “tuyền cơ kiếm pháp” là lên mặt xấc láo. Ngạc mỗ xin lãnh giáo vơi ngươi, thử xem ngươi làm chi được Ngạc mỗ cho biết!
Nói đoạn, ông ta vén gọn vạt áo lại, rồi tuốt ra một thanh “nhuyễn can thương” to bản nghe một tiếng rẻng, rồi vung lên, đưa thẳng lên trước mặt, ánh thép chiếu ngời lạnh ngắt!
Trên mũi thương của y lại có một chiếc đầu rắn hình lục lăng màu xanh ngắt, chứng tỏ có một chất độc vô cùng nguy hiểm!
Trầm Ưng Thái nhìn qua ngọn thương thì nhớ mang máng như mình đã thấy ở đâu rồi, nhưng nhất thời không làm sao nhớ ra được, bởi vậy đôi mắt y liền nheo lại có moi óc để cố nhớ ra lai lịch ngọn thương này!
Châu Nhân Ký trông thấy Ngạc Phục Sanh rút binh khí ra thì cất tiếng cười nhạt, đưa chân bước tới, vung kiếm lên đánh ra một thế “thiên phong tảo nguyệt” về phía đối phương!
Tức thì cả gian sảnh đường liền đắm chìm trong ánh hàn kiếm kinh người. Đồng thời một đoá kiếm hoa to như lòng bàn tay, cuốn thẳng tới, công thẳng vào người của Ngạc Phục Sanh!
Thế kiếm của y hết sức ác liệt và kỳ diệu, lại nhanh nhẹn không thua ánh chớp giật.
Ngạc Phục Sanh liền lách qua phía trái, vung cánh tay mặt lên, sử ngay ba thế nhuyễn can thương. Tuy y đánh sau đối phương, nhưng thế công của y lại tới trước, nhằm thẳng vào mười ba huyệt đạo quan trọng nhất trong người của Châu Nhân Ký giáng xuống!
Một điều làm cho mọi người kinh hãi nhất là ngọn thương của y có thể tự uốn khúc, trông chẳng khác nào một con rắn độc đang ngoi tới, khiến thế công của y không ai có thể đoán được. Trong khi đó, thì chiếc đầu rắn ở trên đầu ngọn thương lại loé lên vô số ánh sao bạc lạnh ngắt!
Qua một tiếng “xoảng” tức thì hai món binh khí bằng thép đã chạm thẳng vào nhau. Lưỡi kiếm của Châu Nhân Ký đã giáng thẳng vào ngay chiếc đầu rắn trên ngọn thương của Ngạc Phục Sanh!
Túc thì Châu Nhân Ký cảm thấy cả cánh tay mặt ít nhiều bị tê buốt, thế kiếm cũng bị hất bay trở ra xa ba tấc, nên thầm nghĩ rằng:
- Võ công của tên này không phải kém, nếu không để cho hắn biết lợi hại của ta thì Châu Nhân Ký này đâu còn chỗ đứng trên võ lâm Trung Nguyên này nữa!
Nghĩ thế, y bèn cất tiếng cười nhạt, rồi sử dụng ngay kiếm pháp tuyệt luân của “tuyền cơ nhị thất thức” khiến thế kiếm bay ra ào ạt như thuỷ triều dâng tràn, làm cho cả gian sảnh tràn đầy ánh sao bạc chiếu ngời, gió rít vèo vèo trong không gian liên hồi không dứt!
Ngạc Phục Sanh sau khi dùn một đường thương hất lui được thế kiếm của Châu Nhân Kiệt thì tràn tới tấn công ồ ạt, bóng thương chập chờn, vì y đã sử dụng toàn những thế võ kỳ tuyệt!
Trong khi đó, trong đầu của Trầm Ưng Thái bỗng sực nhớ ra một người, nên thầm nói rằng:
- Té ra là hắn! Vì đã xa nhau lâu năm, nay mới thấy võ công của hắn tiến bộ phi thường, không còn là một tên tiểu tốt thưở xưa nữa. Nhưng sao hắn không đến chào hỏi mình?
Nhưng lúc ấy lão ta không còn cách nào lên tiếng ngăn cản cuộc xô sát giữa hai bên được. Nếu cứ để vậy thì chắc chắn sẽ có một kẻ bị bại dưới tay đối phương. Chừng ấy mới là khó xử. Nghĩ thế nên lão hết sức lo lắng trong lòng!
Tiêu Tông Kiệt và những nhân vật giang hồ đứng quanh đó ai cũng biến sắc, mắt trợn miệng há hốc,ùn ùn thối lui vào các góc tường để tránh né!
Bỗng nhiên Châu Nhân Ký nhy lui nhẹ nhàng ra sau ba bước, hoành thẳng lưỡi kiếm lên cao tới đầu, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị, rồi chậm rãi từ trên chém xuống.
Trước sự thay đổi của thế kiếm nọ, tuy xem ra bề ngoài hết sức tầm thường, nhưng kỳ thực thì uy lực của nó mạnh mẽ khó lường được!
Quả nhiên, trong khi thế kiếm của Châu Nhân Ký chưa chém xuống thì Ngạc Phục Sanh đã cảm thấy có một luồng kình lực vô hình, từ trên đè xuống hết sức mãnh liệt, khiến cho đường thương nhanh nhẹn ác liệt của y cũng phải mất thăng bằng, chậm chạp trở lại.
Đồng thời y cũng cảm thấy cả cánh tay mặt tê buốt, mất hết cả sức mạnh!
Ngạc Phục Sanh không khỏi kinh hãi, đưa mắt nhìn lưỡi kiếm của Châu Nhân Ký từ trên chậm rãi chém xuống, nhưng chẳng làm thế nào lách tránh cho khỏi, vì lưỡi kiếm lạnh ngắt kia, lúc nào cũng bám sát theo y như hình với bóng, khiến y cảm thấy hồn phi phách tán, thầm nghĩ rằng:
- Thế là mạng ta đã hết rồi!
Số quần hùng có mặt chung quanh trông thấy vậy, ai nấy đều lộ vẻ kinh hãi!
Lưỡi trường kiếm của Châu Nhân Ký, khi giáng xuống còn cách đỉnh đầu của Ngạc Phục Sanh độ nửa thước thì đột nhiên y bỗng cảm thấy từ ngoài cửa sổ có một luồng kình lực bay vút vào, chạm thẳng vào thanh kiếm của ỵ. Thế là qua một tiếng “xoảng” ngân dài, thanh trường kiếm của y đã bị hất văng bắn ra xa!
Tức thì, từ bên ngoài cửa sổ có một tiếng cười nhạt vọng đến rằng:
- Thằng bé kia, chẳng biết ngươi từ đâu học được một thế “Thiên khu cửu khúc” đầy thiếu sót như vậy? Thế mà cũng mang ra khoe khoang trước mặt mọi người, quả da mặt của ngươi qúa dày nên không biết chi là xấu hổ!
Sắc mặt của Châu Nhân Ký trở thành tái nhợt, đôi mắt lộ đầy vẻ sợ hãi!
Trầm Ứng Thái nghe thế cũng không khỏi giật bắn mình.
Tiêu Tông Kiệt cũng cau chặt đôi mày lại!
Trầm Ứng Thái tằng hắng một tiếng nói:
- Vị cao nhân nào ở bên ngoài cửa sổ, sao không để cho mọi người ở đây được bái kiến?
Nói đoạn lão nhún mình lao vút ra ngoài cửa sổ!
Ngạc Phục Sanh vừa thoát khỏi cơn nguy hiểm, tâm thần cũng dần dần bình tĩnh trở lại, đưa đôi mắt nhìn chòng chọc vào mặt Châu Nhân Ký.
Chau Nhân Ký cũng đưa mắt nhìn sững sờ về phía cửa sổ, như đang moi óc nghĩ ngợi điều gì, hoàn toàn không hề để ý chi đến cái nhìn của Ngạc Phục Sanh!
Chẳng mấy chốc sau, Trầm Ứng Thái từ ngoài cửa sổ lao thoắt trở vào gian đại sảnh, khoé miệng hiện lên một nụ cười gượng nói:
- Vị cao nhân ấy chẳng khác nào con thần long, chỉ thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, có lẽ là không muốn cho chúng ta được diện kiến!
Nói đến đây lão bèn đưa mắt nhìn về phía Ngạc Phục Sanh mỉm cười nói:
- Ngạc hiền đệ, hai ta xa cách đã nhiều năm qua, ngu huynh đã nhiều lần cho người đi tìm kiếm hiền đệ khắp nơi nhưng vẫn bặt vô âm tín. Nếu chẳng phải vừa rối đệ đã sử dụng đến món binh khí nổi danh của mình thì thực ngu huynh chẳng dám tin là hiền đệ vẫn còn sống. Ôi! Hiền đệ đến đây, thế tại sao chẳng đến chơi tệ xá vậy?
Ngạc Phục Sanh cười nhạt nói:
- Thói đời hễ giàu sang phú quý là quên cả bằng hữu, nhưng nay được Trầm trang chủ nhớ đến thì quả là tôi lấy làm quí hoá thay!
Trầm Ứng Thái nghe qua, không khỏi giật mình.
Bùi Thiên Tín vội vàng nói:
- Thưa trang chủ, cũng không trách được tại sao Ngạc lão sư lại bực tức như vậy, đấy là vì ông ấy đã đến tận quí trang để xin yết kiến, song viên thụ hạ của quí trang đã tứ chối khéo không cho vào!
Trầm Ứng Thái biến sắc, giận dữ nói:
- Lại có chuyện đó nữa sao? Ngạc hiền đệ, không nên chấp nhất kẻ tiểu nhân, ngu huynh sẽ trừng phạt chúng thật nặng chuyện này!
Chẳng đợi Ngạc Phục Sanh trả lời, Trầm Ứng Thái bèn quay lại Tiêu Tông Kiệt vòng tay cười nói:
- Cái lỗi đêm nay là do bổn lão phu hết, vậy trưa mai lão già này sẽ thiết tiệc tại trang trại, hầu có dịp xin lỗi quí vị. Sớm mai lão phu sẽ cho đánh xe đến quí phủ nghênh đón Tiêu công tử!
Tiêu Tông Kiệt nói:
- Trầm trang chủ, bất tất phải.. Trầm Ứng Thái ngắt lời:
- Nếu Tiêu công tử từ khườc thì đó là xem nhẹ lão phu rồi đấy!
Nói đến đây lão ta bèn đưa mắt nhìn về phía người áo đỏ đang nằm hôn mê trên mặt đất.
Ngạc Phục Sanh bèn gằn giọng nói:
- Chính Ngạc mỗ đã đánh hắn ngất lịm đi đấy!
Trầm Ứng Thái tằng hắng một tiếng nói:
- Đây chẳng qua là sự hiểu nhầm thôi mà! Giữa ngu huynh và hiền đệ nào phải có chuyện chi gay cấn không giải quyết nổi!
Bỗng khi ấy lão già họ Hứa cất tiếng cười to:
- Trầm trang chủ, cái chi gọi là “Thiên khu cửu thức”?
Câu hỏi vừa thốt ra thì quần hùng có mặt tại sảnh đường không khỏi giật mình!
Trầm Ứng Thái tằng hắng liên tiếp mấy cái, cốt để che dấu suy nghĩ trong lòng, rồi cười đáp:
- Việc ấy nói ra rất dài dòng, không thể biết được rõ ràng, hơn nữa..Có lẽ Châu hiền đệ biết.. Thốt nhiên Châu Nhân Ký nhún mình lao thoắt ra ngoài cửa sổ, bỏ đi mất hút!
Trầm Ứng Thái vội vàng nói:
- Châu hiền đệ bụng dạ quá hẹp hòi, nếu Trầm mỗ không đuổi theo thì không biết hắn ta còn làm gì nữa đây? Này Ngạc hiền đệ, ngày mai ngu huynh sẽ chờ đón hiền đệ tại tệ trang nhé.
Nói đoạn lão ta liền vọt người bay thẳng ra ngoài cửa đuổi theo Châu Nhân Ký!
oo Việc rắc rối xảy ra tại Phẩm Hương viện và đường kiếm “Thiên khu cửu thức” chỉ nội trong ngày đã lan truyền ra khắp chốn giang hồ.
Trời mới bình minh, đã thấy một cỗ xe ngựa cũ kỹ, chở người áo đỏ mà trong đêm vừa qua đã bị đánh ngất lịm tại Phẩm Hương Viện chạy bay về phía Thê Hà Sơn trang!
Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ sau, thì trên đoạn đường từ Kim Lăng tới Thê Hà Sơn Trang đã thấy ngựa xe dập dìu. Hôm nay là ngày Trầm Ứng Thái mở đại tiệc, nên tất cả những nhân vật thân hào nhân sĩ ở vùng Giang Hoài này, cũng như những nhân vật có tiếng tăm trong võ lâm, không ai là không được mời đến dự.
Nhưng những nhân vật võ lâm không được mời, mà chỉ nghe phong thanh tự động kéo đến cũng không ít.
Mục đích của họ là muốn tìm hiểu chân tướng về “Thiên khu cửu thức”!
Tuy vừa rồi Châu Nhân Ký đã sử dụng một thế chưa hoàn toàn đúng hẳn, mà cũng chưa chắc là một thế kiếm trong “Thiên khu cửu thức”, ấy vậy mà nó đã có một uy lực vô song, không ai tưởng tưởng nổi. Do đó ai nấy đều muốn nhìn thấy tận mặt Châu Nhân Ký, hoặc giả muốn đến để nghe Trầm Ưng Thái nói chuyện, hầu phăng ra một vài manh mối chung quanh việc này chăng!
The Hà Sơn Trang hôm nay có rất nhiều người lo việc tiếp đón tân khách. Người nào người nấy đều ăn mặc sang trọng, miệng lúc nào cũng tươi cười, tới lui tấp nập, lo đón tiếp tân khách thực là chu đáo!
Riêng Trầm Ưng Thái thì không ngớt cất tiếng cười ha hả, bước tới săn đón từng người, nhưng trên nét mặt lại thoáng hiện một vẻ lo âu nặng nề!
Sắp đến giờ ngọ thì Trầm Ứng Thái được đệ tử vào phi báo là có vợ chồng của Tiêu công tử đến, nên lão ta hối hả bước ra ngoài cửa trang trại để nghênh đón.
Trong số những tân khách có một người lên tiếng hỏi rằng:
- Vị công tử họ Tiêu ấy, mới đến Kim Lăng ở chưa đầy một tháng, thế mà tên tuổi đã vang dội như cồng, chẳng hiểu gốc gác ở đâu đến đây?
Có một người lên tiếng trả lời rằng:
- Nghe đâu Tiêu công tử này có bà con rất gần với Túc Thân Vương tại kinh thành, là con nhà thế phiệt, tất cả những tay lái muối có máu mặt ở thành Dương Châu này đều ở dưới tay cậu ta cả. Thử hỏi như thế làm sao không vang danh cho được.
Ngay lúc đó Trầm Ưng Thái từ ngoài đưa vào một cặp vợ chồng sang trọng đi vào một cách nhẹ nhàng. Người đàn ông mặt mũi tuấn tú, đầy vẻ hào hoa, người đàn bà thì thân hình yểu điệu, xinh đẹp phi thường!
Tiêu Tông Kiệt mỉm cười nói:
- Tại hạ định dẫn tiểu thiếp đến du ngoạn tại Thiên Phật Nham trên Thê Hà Sơn, tiện đường đưa nàng đến đây dự tiệc luôn. Việc tiểu thiếp đến đây thật mạo muội, xin trang chủ hãy rộng lòng tha thứ cho.
Trầm Ưng Thái cười lớn rồi đáp:
- Được hai vợ chồng công tử không chê đến viếng, lão phu lấy làm vinh hạnh, sao lại nói là mạo muội được!
Liền đó, lão ta bảo gia nhân chạy vào nội thất gọi vợ và con gái ra để tiếp đãi vợ chồng Tiêu Tông Kiệt.
Đến đúng giờ ngọ, Trầm Ưng Thái bày đại yến tại hoa sảnh, thưc ăn toàn là những món cao lương mỹ vị cực phẩm.
Suốt buổi tiệc, lão không hề đề cập đến câu chuyện xảy ra tại Phẩm Hương Viện đêm vừa rồi. Số nhân vật võ lâm cũng vì thế mà cảm thấy rất cụt hứng!
Bỗng nhiên ngay lúc ấy có một tên gia đinh, ăn mặc rất tươm tất từ bê ngoài chạy vào. Hắn đến trước bàn nơi Trầm Ưng Thái ngồi bẩm rằng:
- Có Nhất Bút Chấn Thiên La Tiềm, lãnh tụ của ba mươi sáu trại ở Sào Hồ đến!
Trầm Ưng Thái không khỏi ít nhiều đổi sắc mặt, nhanh nhẹn đứng lên nói:
- Ngươi mau chạy ra bảo là ta sẽ ra nghênh đón!
Ngay lúc ấy, từ phía ngoài hoa sảnh có một chuỗi cười to rung chuyển cả gian nhà vọng đến rằng:
- Không cần Trầm trang chủ nhọc công, La mỗ đã tự đi vào đây, xin trang chủ chớ trách La mỗ là vô lễ nhé!
Tiếng cười vừa dứt, thì La Tiềm đã bước thẳng vào gian hoa sảnh.
Trầm Ứng Thái và mấy người nữa nhanh nhẹn bước ra cất tiếng cười to:
- Không dám! Không hay La đương gia cao giá đến tệ xá nên Trầm mỗ không kịp nghênh tiếp, thật là thất lễ.
La Tiềm chiếu đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mặt Trầm Ứng Thái cất giọng lạnh lùng:
- Trầm trang chủ chẳng biết đại hoa. sắp đến đây rồi sao?
Trầm Ứng Thái không khỏi kinh ngạc nói:
- Từ lâu Trầm mỗ đã không còn nhúng tay vào thi phi ân oán giang hồ, sao lại có đại hoa. sắp đến với Trầm mỗ được?
La Tiềm đáp:
- Về việc Châu Nhân Ký quả có đúng như thế không? Xin trang chủ chớ hiểu lầm La mỗ đến đây gây sự, mà chỉ là đến báo tin thôi. Nội nhậ trong đêm nay, nếu Bắc Quốc Song Ma không đến thì sáng mai tất bọn họ sẽ tìm tới thôi. Việc này La mỗ không nói ra thì chắc Trầm trang chủ cũng hiểu rõ rồi!
Trầm Ứng Thái nhướng cao đôi mày cười to:
- Lão phu rất cảm tạ việc La đương gia đến báo tin. Châu Nhân Ký chính là môn đồ một người bạn của ân sư. Việc hắn ta biết được một chiêu “Thiên khu cửu thức” ấy từ đâu, hoàn toàn Trầm mỗ không biết. Hơn nữa ngay sau đó hắn đã bỏ đi đâu Trầm mỗ cũng không hề biết!
Nói đoạn lão ta ngừng lại trong giây lát rồi hạ giọng:
- Trầm mỗ hoàn toàn không dính dáng gì đến pho “Hàn Thiết Quan Âm”. Bình thời mỗ cũng rầt ngại chuyện rắc rối, nhưng khi đã xảy ra rồi thì củng chẳng hề sợ phải đối mặt với nó. Bắc Quốc Song Ma chẳng qua cũng chỉ là đám người hữu danh vô thực, nếu bọn họ kéo đến đây Trầm mỗ cũng sẵn sàng nghênh tiếp họ. Thôi, mời đương gia hãy ngồi vào bàn tiệc, Trầm mỗ xin kính ông ba chung rượu gọi là tỏ lòng biết ơn.
La Tiềm gật đầu, mỉm cười nói:
- Trầm trang chủ hào khí vẫn ngút trời, quả thật khiến cho La mỗ xấu hổ!
Nói đoạn, bọn họ cùng ngồi vào bàn tiệc, Trầm Ứng Thái đích thân rót rượu cho la Tiềm.
Bắc Quốc Song Ma là những nhân vật hắc đạo có tên tuổi trong hàng Vũ Nội Bát Kỳ, có tiếng là khó trêu chọc. Bởi thế số tân khách trong gian hoa sảnh không ngớt bàn tán huyên náo.. Buổi tiệc chưa được phân nửa thì Tiêu Tông Kiệt và người tiểu thiếp bỗng đứng lên cáo lui để đi ngoạn cảnh Thê Hà Sơn. Trầm Ưng Thái cố giữ nhưng mà không được nên đành cung kính tiễn chân hai người ra khỏi sơn trang.
Trên đường đi, người thiếu phụ xinh đẹp ấy mỉm cười nói rằng:
- Tướng công, dường như đối với việc của Châu Nhân Ký, chàng không hề để ý chi cả. Ngay chính tiện thiếp cũng cảm thấy chàng là người xâu xa khó hiểu!
Tiêu Tông Kiệt hạ giọng nói nhỏ:
- Xảo Yến, nàng phải đề phòng người ta nghe thấy đấy. Đó là việc trọng đại, nên huynh phải cố tỏ ra như thế. Suốt một tháng nay, mọi hành động của huynh đều cốt để mọi người tưởng rằng huynh không biết võ công, mà chỉ là kẻ chỉ biết văn chương thi sách, quanh năm suốt tháng chỉ vùi đầu vào tửu sắc, ăn chơi trác táng nơi chốn lầu xanh.
Chuyến đi Thê Hà Sơn này là một việc rất quan trọng, nên cần phải thật thận trọng trong lời ăn tiếng nói cũng như mọi hành động đều cần phải hết sức nghiêm ngặt. Đối với việc của Châu Nhân Ký, huynh rất nghi ngờ nên đã bố trí tai mắt khắp nơi, nhưng thời cơ chưa chín muồi nên không thể hành động bừa bãi được!
Hai người kề vai nhau cùng đi, rỉ tai nói nhỏ nên không sợ kẻ khác nghe trộm.
Bỗng lúc đó, Tiêu Tông Kiệt thoáng thấy bóng người từ bên trong cánh rừng bên vệ đường bay thoắt qua nên gã bèn lớn tiếng nói:
- Muội có biết tại sao ngọn núi này mang tên Thê Hà không?
Xảo Yến nũng nịu nói:
- Tiện thiếp đâu có đọc nhiều kinh sách, chàng hỏi vậy chẳng khác hỏi đường kẻ mù!
Tiêu Tông Kiệt cười lớn đáp:
- Thời Nam Đường có một ẩn sĩ tên Thê Hà đến tu tại núi này, về sau người ta lấy tên ngôi chùa của vị ẩn sĩ ấy để đặt tên cho ngọn núi!
Đề cập đến lĩnh vực này, Tiêu Tông Kiệt vô cùng hứng thú, đem bao nhiêu kinh điển, thao thao bất tuyệt cho người tiểu thiếp nghe. Tại vách đá Thiên Phật Nham trên Thê Hà Sơn này, đâu đâu cũng đầy rẫy những pho tượng Phật sơn sơn son thiếp vàng, đầu có lửa cháy đỏ rực, mình đeo tràng hạt. Nhưng theo thời gian,phần lớn các pho tượng đều bị mưa gió đục khoét, trông rất xơ xác. Những pho tượng ấy lớn thì cao hằng mấy trượng. Nhỏ cũng phải đến ngoài một thước. Đứng từ xa nhìn vào vách đá ấy, chẳng khác nào một cái tổ ong, đường đi rất nhiều, lên đấy chẳng khó chút nào cả.
Tiêu Tông Kiệt chẳng ai khác hơn chính là Đào Gia Kỳ đã cải trang. Trước khi chàng cưới Xảo Yến làm thiếp, thì đã đến Kim Lăng để tìm kiếm pho bí kiếp ghi chép võ công tuyệt học của một bậc tiền bối võ lâm là Lý Trọng Hoa. Chàng đã bí mật dò xét suốt hai tháng trời.
Nhờ thế,chàng đã biết Lý Trọng Hoa có ẩn cư tại núi Thê Hà một thời gian khá dài.
Vậy chắc chắn ông đã cất giấu bí phổ của mình tại ngọn núi này chứ không đâu xa. Nhưng vì Trầm Ứng Thái đã bố trí các trạm gác bí mật khắp trong dãy núi, nên nhất cử nhất động của ai đều khó mà qua được tai mắt của lão ta. Do đó, chàng mới sắp đặt kế hoạch này hầu che mắt mọi người, để có thể ung dung tiến vào Thê Hà Sơn tìm hiểu.
Hai người đã thong thả bước tới Thiên Phật Nham, trông thấy ai bên đường cây cối um tùm rậm rạp, khắp nơi tượng Phật bằng đá to nhỏ đứng san sát nhau, tất cả đều được chạm chổ rất khéo léo, một sợi tóc cũng có thể nhận ra rất rõ ràng.
Du khách đi đến đây du ngoạn rất đông, chỉ chỏ nói cười không ngớt.
Tiêu Tông Kiệt bước đến quan sát từng pho tượng một, chàng không hề bỏ qua dù bất cứ một điểm khả nghi nào. Vừa quan sát, chàng vừa nói cười với Xảo Yến xem ra rất tự nhiên.
Độ nửa tiếng sau thì đôi mắt của Tiêu Tông Kiệt bông tràn đầy vẻ vui sướng, chứng tỏ chàng đã hiểu ra được vấn đề gì rồi!
Sau khi quan sát tất cả các pho tượng, Gia Kỳ nhận thấy nơi lòng bàn tay của mỗi pho tượng đều có khắc một chữ Phạn, chỉ nhỏ li ti như một con kiến, nếu không có đôi mắt thật tốt thì hẳn là không thể phát hiện ra chuyện đó.
Nhưng có một điều khó khăn to lớn là Lý Trọng Hoa đã đem môn võ công cái thế Di hoa tiếp ngọc của ông ta ghi chép rải rác trên khắp pho tượng Phật ấy. Toàn bộ có đến bốn năm ngàn chữ, hơn nữa cũng không biết là chúng bắt đầu từ đâu. Do đó, chàng buộc phải cố ghi nhớ hết vào trong trí óc, rồi sau đó về nhà mới ghi chép chỉnh đốn lại thì mới có thể gia công nghiên cứu được.
Việc làm đó nếu chẳng phải một bậc tài hoa quán thế, thông minh tuyệt đỉnh, lại phải có một trí nhớ siêu hạng, thì không thể nào đạt được ý nguyện. Hơn nữa còn đòi hỏi ở con người ta một nghị lực phi thường, và một một lòng thiết tha cầu học.
Bóng tịch dương đã lặn về Tây, chim rừng đã lần lượt bay về tổ ấm. Đào Gia Kỳ đầy sắc hân hoan, cùng Xảo Yến bước trở xuống núi, lên xe đi thẳng về Kim Lăng.
Tiếng bánh xe lăn lọc cọc trên đường, cuốn lên những đám bụi vàng mù mịt, chỉ trong chốc lát cỗ xe đã lẩn khuất vào bóng hoàng hôn đang nhạt dần...
oo Trong khi đó tại Thê Hà sơn trang, người đến dự tiệc vẫn chưa tan. Trầm Ứng Thái đã đoán biết trước chuyện này, nên sắc mặt vẫn điềm nhiên, không ngớt nói cười vui vẻ với mọi người, chẳng hề để tâm đến việc Bắc Quốc Song Ma sắp tìm đến gây sự.
Vầng trăng sáng đã lên tới mái hiên, gió núi thổi vi vu không ngừng.. Bỗng nhiên, từ giữa khoảng mờ mịt, có hai tiếng hú dài vọng đến. Hai tiếng hú ấy bay lâng lâng theo gió, nghe qua rất rùng rợn.
Hai bóng người to lớn bay nhanh đến như hai con ó, đáp xuống Thê Hà Sơn Trang!
Tức thì có một giọng cười to nói rằng:
- Té ra là Kỳ đại hiệp và Mộ đại hiệp giá lâm. Từ lâu đã ngưỡng mộ thanh danh hai vị, hôm nay mới có dịp hạnh ngộ, cửu ngưỡng, cửu ngưỡng!
Vừa nói, Trầm Ưng Thái vừa bước ra khỏi gian hoa sảnh, vòng tay tươi cười thi lễ với hai bóng đen mới tới.
Kỳ HỒng Phi chiếu đôi mắt lạnh lùng thẳng vào mặt Trầm Ưng Thái nói:
- Các hạ là Trầm lão sư, trang chủ Thê Hà Sơn Trang phải không?
Trầm Ứng Thái đáp:
- Đúng, chính là tại hạ!
Kỳ HỒng Phi nói tiếp:
- Hai huynh đệ chúng tôi mạo muội tới đây mà không báo trước, là có y muốn tìm gặp Châu Nhân Ký để hỏi thăm về một nghi án trong võ lâm!
Trầm Ứng Thái tươi cười nói:
- Lời đồn đãi trong giang hồ quả thật mau lẹ. Nhị vị đại hiệp chắc đã nghe được câu chuyện vừa xảy ra phải không? Châu Nhân Ký quả đúng là có ở tại tệ trang, nhưng đêm hôm qua, sau khi xảy ra câu chuyện thì hắn đã bỏ đi, không hề nhắn lại, đến giờ cũng vẫn chưa hề thấy tung tích gì!
Ký Hồng Phi cười nhạt nói:
- Trầm trang chủ, ông thật khéo giả vờ, Châu Nhân Ký đi đâu lẽ nào ông lại không biết!
Trầm Ứng Thái lộ vẻ tức giận, khẽ cười nói:
- Nhị vị nói vậy chẳng phải ép người quá sao? Tại hạ tuy quy ẩn giang hồ đã lâu, nhưng những bằng hữy giang hồ tới thăm thì có lẽ nào lại không đón tiếp họ? Châu Nhân Ký đến đây, tự xưng là đồ đệ của Tuyền Cơ Tử lão nhân, cũng là chỗ quen biết cũ của sư phụ tại hạ. Tại hạ cũng chỉ biết như vậy thôi, ngoài ra hắn làm gì tại hạ không thấy cần phải có trách nhiệm chi cả!
Kỳ Hồng Phi giận dữ quát to:
- Đừng nhiều lời! Lão phu tới đây không phải để gây sự với ngươi!
Bỗng nhiên ngay lúc ấy có một giọng nói âm u bay theo chiều gió vọng đến rằng:
- Chẳng tìm đến cửa hiếp đáp người thì còn là gì nữa? Châu Nhân Ký ta ở đây này!
Nói dứt lời, liền thấy một bóng người bay nhanh tới như một cơn gió.
Không ai khác hơn chính là gã đàn ông mặc áo xanh đêm hôm qua, tức Châu Nhân Ký!
Châu Nhân Ký nói:
- Nhị vị muốn hỏi ta chuyện gì?
- Thiên khu cửu thức!
- Nếu thế thì nhị vị là người đã hoàn toàn biết được Thiên khu cửu thức rồi?
Kỳ Hồng Phi không khỏi sửng sốt giận dữ nói:
- Nếu ta đã biết thì cần gì tìm đến các hạ nữa.
Đôi mắt Châu Nhân Ký bỗng chiếu ánh sáng lạnh lùng trông thật đáng sợ. Từ trong cổ họng của y lại bất thần phát ra những tiếng cười khanh khách đầy ngạo nghễ, nghe rất chướng tai. Tiếng cười ấy làm cho Bắc Quốc Song Ma không khỏi kinh hoàng, biến hẳn sắc mặt!
Qua một lúc lâu, Châu Nhân Ký mới im lặng nói:
- Các người hỏi ta, rồi ta biết hỏi ai?
Mộ Phùng Trường gằn giọng quát rằng:
- Tại Phẩm Hương Viện tô giả đã để lộ đường kiếm tuyệt vời đó, đấy có khác nào đã tự nhận là mình am hiểu “Thiên khu cửu thức”! Thế sao hôm nay tôn giả lại chối, thái độ ấy chứng tỏ tôn giả nào phải người quân tử!
Châu Nhân Ký cười lạnh lùng nói:
- Tại hạ thừa nhận mình biết “Thiên khu cửu thức” bao giờ? Ai đã nói ra câu ấy? Và ai nghe được câu nói ấy?
Bắc Quốc Song Ma không khỏi cứng họng, đứng trơ ra như cây gỗ!
Châu Nhân Ký lại cười nhạt nói:
- Vũ Nội Bát Kỳ dưới mắt Châu mỗ chẳng qua cũng chỉ là hạng tầm thường mà thôi.
Trận thảm bại tại Ngũ Hành Cốc chưa mất hết uy danh hay sao mà lần này còn dám muối mặt tới đây gây sự hiếp đáp người khác? Châu mỗ không thể bỏ qua chuyện này được!
Đêm nay nhị vị muốn rời khỏi đây không phải dễ đâu!
Thế rồi sau một tiếng “ rẻng” ngân dài, thanh trường kiếm đeo lủng lẳng bên hông Châu Nhân Ký đã tuốt ra khỏi vỏ, ánh chớp chói loà lạnh lẽo, khiến mọi người đứng quanh đều hoa mày chóng mặt.
Bắc Quốc Song Ma nghe Châu Nhân Ký nhắc lại chuyện nhục nhã lần trước, chẳng khác nào sát muối vào vết thương chưa lành, nên vừa thẹn vừa căm tức khôn cùng. Cả hai mặt đỏ gay, đôi mằt phát ánh quang chiếu ngời hung tợn, đồng loạt vung song thủ đánh tới một luồng chưởng lực kinh người cuốn thẳng tới đối phương!
Hai luồng kình lực của Song Ma cùng đánh ra một lượt thì thật vô cùng mạnh mẽ, cuốn tới ào ạt như ngọn sóng kình đang dâng, tiếng gào rú ầm ầm như sấm động giữa trời.
Châu Nhân Ký tuy rút trường kiếm ra khỏi vỏ, nhưng vẫn đứng im nhìn chòng chọc vào đối phương, thân hình không hề lay động.
Mãi đến khi hai luồng kình lực đã cuốn gần sát dến người y thì y mới tung người lao tới, vung mạnh lưỡi kiếm lên, tức thì sao bạc lập loè một đường trên không gian, trông rất kinh khiếp.
Liền đó, bỗng có hai tiếng “hư” giận dữ, rồi thấy Song Ma bỗng nhảy vọt lên trời rồi cùng lướt đi mất dạng.
Không khí căng thẳng đã chấm dứt. Khắp trong hoa viên,cây cỏ bị hai luồng kình lực nội gia quét gãy tơi bời một khoảng rất lớn. Ngay đến những gốc cây lớn cỡ miệng chén cũng bị kình phong xô ngã la liệt.
Có một điều đáng ghê sợ là gốc cây cổ thụ to một người ôm không hết đã bị đánh tét một đường từ trên chạy dài thẳng xuống dưới. Không ai nói nhưng mọi người đều biết đó là do đường kiếm của Châu Nhân Ký gây ra.
Trên mặt đất chỉ còn lại hai vạt áo to và một vài vệt máu kéo dài trên đất. Bắc Quốc Song Ma bị thương chắc chắn không hề nhẹ chút nào, và đã sớm bỏ cuộc.
Châu Nhân Ký cũng đứng thở dốc, lồng ngực không ngớt phập phồng theo hơi thở dồn dập. Tay chống kiếm xuống đất. Sắc mặt y tái nhợt, thân hình cũng xuất hạn ướt đẫm.
Rồi bất ngờ y ụa lên một tiếng, há miệng nhổ ra một búng máu bầm đen!
Trầm Ứng Thái kinh hãi, nhanh nhẹn chạy ra đỡ lấy y, tỏ vẻ lo lắng hỏi rằng:
- Châu hiền đệ, ngươi thương thế có nặng không?
Châu Nhân Ký lắc đầu cười nhạt:
- Chẳng sao cả, bọn Song Ma còn trúng thương nặng hơn đệ nhiều. Nếu chúng không ngồi yên vận công điều hoà chân nguyên liên tiếp mấy tháng thì không thể nào bình phục được.
Nói đoạn y thò tay vào trong áo lấy ra ba viên hoàn dược nhỏ, bỏ vào miệng nuốt gọn.
Trong lúc ấy quần hùng đều ùn ùn kéo ra hành lang quan chiến, và khi thấy Bắc Quốc Song Ma bại trận bỏ đi thì tranh nhau bước ra sân để nhìn tận mắt Châu Nhân Ký.
Châu Nhân Ký thấy vậy vẫn điềm nhiên không chú ý tới, y ngửa mặt nhìn vầng trăng lơ lửng trên đầu, im lặng một hồi lâu không lên tiếng gì cả.
Trầm Ứng Thái cảm thấy rất ngượng nghịu, sắc mặt hiện rõ vẻ luống cuống.
Quần hùng cũng không biết nói gì, chỉ có Nhất Bút Chấn Thiên La Tiềm khẽ may động vành môi hai ba lượt như muốn nói điều gì nhưng lại thôi.
Trầm Ứng Thái cũng cất tiếng than dài hai ba lượt.
Châu Nhân Ký đến lúc ấy mới từ từ cúi mặt nhìn xuống, thở ra một hơi dài, đưa mắt nhìn thẳng vào Trầm Ưng Thái cười rồi nói:
- Vầng trăng vẫn là vầng trăng cũ, người không còn là người xưa! Tiểu đệ quyết định sẽ siết chặt thanh gươm, dấn bước giang hồ, quyết cùng so tài với các môn phái lớn để phân định võ công, đồng thời cũng thề sẽ rửa.. Nói đến đây y bỗng nhưng lại rồi chuyển sang đầu đề khác:
- Tiểu đệ trong đêm vừa qua, sau khi rời khỏi Phẩm Hương Viện bèn tìm một nơi vắng vẻ, khổ tâm suy nghĩ, thì thấy lời nói của người ngoài cửa sổ quả chẳng sai. Tức là đường kiếm của tiểu đệ còn nhiều chỗ sơ hở, do đó, tiểu đệ lại tiếp tục nghiên cứu suốt một ngày một đêm, và cuối cùng đã thông suốt được vấn đề nan giải này.
Trầm Ưng Thái nhận thấy trong lời nói của Châu Nhân Ký còn có ngụ ý sâu xa, nên khẽ giật mình nói:
- Hiền đệ, chẳng lẽ trước đây hiền đệ có thù oán với các đại môn phái trong võ lâm?
Châu Nhân Ký cười lạnh một tiếng rồi đáp:
- Việc gì tới khắc tới!
La Tiềm khẽ tằng hắng một tiếng rồi nói:
- Kiếm thuật của các hạ quả là đã đến mức xuất thần nhập chúng. Chỉ một trận vừa rồi cũng đã khiến tên tuổi của các hạ rung chuyển cả võ lâm, danh chấn thiên hạ. Nhưng chẳng rõ vừa rồi có phải các hạ đã sử dụng một chiêu trong Thiên khu cửa thức chăng?
Châu Nhân Ký lạnh lùng nói:
- Việc đó có can hệ gì đến ông?
Đôi mắt của La Tiềm chớp qua một lượt rồi lão hạ giọng nói:
- Tôi chẳng qua là có ý tốt mà thôi, vì việc ấy quả là có quan hệ rất lớn chứ chẳng chơi đâu!
Châu Nhân Ký buột miệng hỏi:
- Tại sao thế?
La Tiềm cất tiếng trả lời:
- Trước kia pho Hàn Thiết Quan Âm bị mất đi đã làm rung chuyển cả thiên hạ. Những năm gần đây, nhiều biến cố khủng khiếp lại không ngớt nối tiếp nhau xảy ra, như việc Hắc Long Đàm, Vi Sơn Hồ, Ngũ Hành Cốc và Thất Tinh Bảo chẳng hạn, đã làm cho người trong võ lâm kho nhắc đến, hết thẩy đều biến sắc mặt. Tại sao thế? Đấy hoàn toàn là do ba bảo vật gồm Hàn Thiết Quan Âm, Giáng Long Kinh và Ngô Câu Kiếm gây ra.
Ba vật ấy đến nay không một ai biết chính xác tung tích. Chỉ có lời đồn rằng Hàn Thiết Quan Âm nằm trong tay Đào Như Hải, còn Giáng Long Kinh và Ngô Câu Kiếm thì do Lệ Sơn Lão Yêu cướp được.
Nhưng hiện giờ Đào Như Hải và Lệ Sơn Lão Yêu ở đâu thì không ai biết cả. Có lẽ họ đã ẩn lánh ở một nơi nào rồi.
Lão ta nói thao thao bất tuyệt khiến cho Châu Nhân Ký nghe đến bực mình, nên cất giọng lạnh lùng cắt ngang:
- Những việc đó thì có liên can gì đến tại hạ?
La Tiềm mỉm cười nói:
- Bên trong Hàn Thiết Quan Âm chẳng phải cất giấu môn tuyệt học “Thiên khu cửu thức” đó sao? Đường kiếm ấy kỳ tuyệt vo song, ai nắm được trong tay thì tung hoành thiên hạ chẳng có ai là đối thủ. Riêng Giáng Long Kinh thì chính là bí kiếp của Đạt Ma Sư Tổ truyền lại, bên trong ghi chép võ học Huyền Môn, uy lực vô song.. Còn thanh Ngô Câu Kiếm là một thanh bửu kiếm vô cùng sắc bén, có thể chặt sắt thép như bùn!
Suốt mấy năm nay, các môn phái lớn ở Trung Nguyên đều đứng ngoài vòng tranh đoạt những bảo vật ấy, nhưng không hề có ai để tâm chú ý là tại sao?
Thực ra thì các đại môn phái đều đang âm thầm đào tạo một thế hệ tương lai. Nghe đâu họ đua nhau tìm những trang thiếu niên có thiên bẩm võ học, xương cốt phát triển để truyền dạy cho những thế võ tuyệt học của các môn phái hầu đối phó với những đe doa. sau này. Vậy nếu các hạ đã sử dụng “Thiên Khu Cửu Thức”, thì vô hình trung các hạ đã trở thành địch nhân của cả võ lâm. Tức là rơi vào tình trạng nguy hiểm khôn lường.
Châu Nhân Ký vẫn giữ sắc mặt bình thản cười nhạt:
- Tại hạ đang có ý định tìm đến các cao nhân có tên tuổi trong các đại môn đại phái để cùng tranh tài, vậy thì việc ấy đâu còn đáng sợ!
La Tiềm mỉm cười nói:
- Nếu các hạ thực sự không biết “Thiên Khu Cửu Thức” thì trong trường hợp gặp phải Đào Như Hải hoặc môn hạ của lão ta thì sẽ làm như thế nào?
Châu Nhân Ký cất tiếng cười lớn rồi nói:
- Tại hạ không tin “Thiên Khu Cửu Thức” thật sự không ai đối địch nổi như thiên hạ vẫn truyền tụng lâu nay.
La Tiềm thấy đối phương quá kiêu căng tự phụ nên cũng không nói gì nữa mà chỉ cười ha hả nói:
- Các hạ quả là người có nhiều hào khí, vậy xin chúc cho các hạ mau thành công!
Châu Nhân Ký cất tiếng cười ngạo nghễ rồi quay về phía Trầm Ứng Thái chấp tay nói:
- Thôi tiểu đệ xin cáo lui vậy!
Trầm Ứng Thái vội vàng nói:
- Hiền đệ định đi đâu?
Nhưng Châu Nhân Ký đã nhún người lao thẳng lên không, xẹt đi như một luồng điện chớp, chỉ trong chớp mắt hình bóng của y đã mất hút giữa bóng trăng vằng vặc.
La Tiềm cất tiếng than dài:
- Câu ấy bỏ đi thì cũng chẳng sao, chỉ có điều từ nay cục diện võ lâm mỗi ngày thêm rối, nhất là Thê Hà Sơn Trang của Trầm huynh sẽ trở thành tâm điểm của nhiều việc rắc rối!
Trầm Ứng Thái vội vàng nói:
- Lời tục thường bảo, nếu tai họa đến thì không ai tránh được. Trong chốn võ lâm thì đâu bao giờ có lẽ phải. Xem ra cái tâm nguyện tìm về với núi rừng cây cỏ, vui thú với trăng với gió, gác bỏ việc giang hồ của lão phu đành tan thành mây khói.
Hoa Tường Xuân đứng lẫn trong đám quần hùng cười nhạt nói:
- Nào phải như thế mà nói đâu! Theo Hoa mỗ thì Thê Hà Sơn Trang này sẽ hoá thành tro bụi, máu nhuộm thành sông, thây chất thành núi nữa kia!
Nói đoạn y liền cùng sáu bảy người nữa chạy ra khỏi sơn trang.
Trầm Ứng Thái cũng im lặng không nói chi cả.
Những người khác cũng lục tục kéo nhau về, trong trại chỉ còn ngoài mươi người mà thôi.
Ngạc Phục Sanh lúc đó mới nói:
- Trầm huynh, Châu Nhân Ký có đúng là môn hạ của Tuyền Cơ Tử hay không?
Trầm Ứng Thái cau mày nói:
- Người cha già của hắn là bạn cố tri của lão huynh. Việc tầm sư học đạo của hắn cũng chính là ta thân hành dẫn lên Trường Bạch Sơn, có lẽ nào lại là giả được!
Ngạc Phục Sanh sững sờ một lúc rồi nói:
- Nếu vậy thì lạ thực! Tuyền Cơ Tử bấy lâu nổi danh trong giang hồ nhờ “Tuyền cơ kiếm pháp”, chớ không hề nghe Tuyền Cơ Tử lại biết “Thiên Khu Cửu Thức” bao giờ!
Trầm Ứng Thái cười nhạt nói:
- Hiền đệ, em có thực biết đấy là “Thiên khu cửu thức” không?
Ngạc Phục Sanh không khỏi giật mình, thầm nghĩ rằng:
- Phải đấy! Từ trước đến nay đã ai trông thấy “Thiên khu cửu thức” bao giờ đâu, vậy thử hỏi ai dám quả quyết là phải hay không Vì thế y bèn gật đầu nói:
- Tiểu đệ chẳng qua là hỏi như thế thôi, chứ nào biết rõ. Còn người mặc áo đỏ kia, có phải là thủ hạ của Trầm huynh không?
Trầm Ứng Thái biến sắc mặt nói:
- Người áo đỏ ấy hoàn toàn không quen biết chi với ngu huynh cả. Người ấy là người đã đi chung với Châu Nhân Ký đến đây chơi mà thôi!
Ngạc Phục Sanh cười nhạt nói:
- Trầm huynh quả thật đã mất đi khí phách thuở xưa rồi, vì lời lẽ ấy khó mà tin được.
Tiêu công tử thiết tiệc tại Phẩm Hương Viện, người khách chính trong buổi tiệc ấy là Trầm huynh, nếu không quen biết chi cả, hoặc không có tương quan với nhau thì bọn họ tại sao lại đến dự tiệc?
Sắc mặt của Trầm Ứng Thái có vẻ bực tức nói:
- Bọn họ từ bấy lâu nay đã ngưỡng mộ phong cảnh ở cùng Tần Hoài này, nên muốn đến đó thưởng ngoạn. Hơn nữa chính ngu huynh đã bảo bọn họ đến đó trước, có ý là nhân cơ hội đó giới thiệu cho họ hai cô gái lầu xanh nổi tiếng. Không ngờ sự việc lại ra như thế. Đấy là việc mà ngu huynh không thể nào đoán trước được.. Nói đến đây, lão ta ngừng trong giây lát rồi nói tiếp rằng:
- Hiền đệ, lời nói của em có vẻ hơi ép người quá đáng rồi đó!
Ngạc Phục Sanh cười nhạt nói:
- Ngạc mỗ chẳng qua vì nghĩ đến tình quen biết giữa hai ta thuở xưa, nên mới lo lắng đến sự an nguy của anh đó thôi. Hừ, còn nếu anh không muốn thì tình bằng hữu của ta từ đây xem như chấm dứt.
Nói đoạn y bèn quát to một tiếng:
- Đi!
Tức thì y cùng Bùi Thiên Tín, Du Triệu Khôi vọt người bay thẳng lên không, lướt nhanh đi một cơn gió!
Trầm Ứng Thái đưa mắt nhìn theo ba bóng người đã bỏ đi mất dạng, sắc mặt không khỏi hiện lên nét buồn bã vô cùng!
Những người còn lại cũng nối gót nhau về nốt, bước ra khỏi Thê Hà Sơn Trang.
Trầm Ứng Thái đứng sững ở trước sân, chấp tay ra sau đưa mắt nhìn bầu trời đêm, nói lẩm bẩm rằng:
- Có ai lại biết trước được tình hình lại chuyển biến đến nước này?
Lúc ấy ta thực.. Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt của lão bỗng hiện lên vẻ kinh hoàng, trong đầu lão bắt đầu suy tính:
“Việc gì thì cũng phải hành động cho nhanh, cứ chờ đợi mãi thì sẽ hỏng hết chuyện lớn” Tức thì lão liền vung hai cánh tay, tung người bay thẳng lên không, nhắm hướng Thiên Phật Nham thẳng tới!
Ánh trăng vằng vặc soi sáng cả bầu trời, gió thổi lá reo rì rào không ngớt.
Trầm Ứng Thái không đi theo đường cái mà chỉ lần theo những đường mòn lẩn khuất trong rừng, nhảy theo mõm đá vượt lên đỉnh núi cao.
Lão ta tuy đang chạy nhanh nhưng tai và mắt đều rất thính nhạy. Trong khi đang chạy tới thì lão ta nghe có tiếng chéo áo giũ phần phật ở phía sau, liền giật mình biết ngay là có người dăng âm thầm theo dõi mình. Bởi thế lão xoay nhanh người lại rồi lao thẳng trở về sau, vung cánh tay trái lên phóng ra một nắm “liên phong tiêu” trong khi tay phải vẫn đưa ngang ngực xô thẳng ra, miệng quát rằng:
- Kẻ nào theo dõi lão phu thế?
Liền đó luồng chưởng lực cuốn tới mạnh mẽ như núi đồi sụp đổ khiền cành là gãy bay tung toé như mưa!
Thân hình của Trầm Ứng Thái từ trên cao rơi xuống đất, khi đã định vị vững vàng vẫn không thấy có động tịnh gì, nên lão thầm nghĩ:
- Không lẽ ta nghe nhầm chăng?
Vì mấy hôm nay tâm trạng không ổn định, nên Trầm Ứng Thái nghi ngờ đôi tai của chính mình, hoặc giả cũng có thể là chim muông, thú rừng đã giật mình chạy trốn, nên gây ra tiếng động.
Lão ta đưa đôi mắt sáng quắc và lạnh lẽo từ từ quét qua khắp bốn bên, thấy rõ là chẳng có ai theo dõi mình, nên mới lại nhanh nhẹn chạy lên đỉnh Thê Hà Sơn!
Sau khi Trầm Ứng Thái lướt đ ngoài mấy mươi trượng, thì trong cánh rừng bỗng có ba bóng đen nhô ra, lao mình đuổi theo sau như bóng với hình.
Ba bóng người ấy chính là bọn Ngạc Phục Sanh ba người. Bọn họ đoán biết Trầm Ứng Thái đang có một điều bí mật chưa thể nói ra được, nên âm thầm bám theo.
Bởi thế họ vờ bỏ đi, nhưng kỳ thực là lại quay trở vào khu vườn cạnh đấy, theo dõi mọi cử động của Trầm Ứng Thái. Khi họ trông thấy Trầm Ứng Thái phi thân lên ngọn núi thì bèn nhanh nhẹn bám sát theo phía sau, vì họ thầm đoán có lẽ Trầm Ứng Thái còn có một sào huyệt bí mật đặt tại Thiên Phật Nham.
Bùi Thiên Tín khẽ nói rằng:
- Thiên Phật Nham là nơi danh lam thắng cảnh, du khách tới lui tấp nập, làm sao mà có thể thiết lập tổng đàn hay phân đà tại đấy?
Ngạc Phục Sanh nói:
- Tiểu đệ cũng có ý nghĩ như thế.
Ba người tuy bám sát Trầm Ứng Thái nhưng lúc nào cũng ẩn thân kín đáo. Dưới ánh trăng, họ trông thấy lão sau khi lên đến Thiên Phật Nham thì chu miệng hú lên một tiếng thật khẽ. Tiếng hú âm u như tiếng tru của lũ sói đói mồi, nghe qua không khỏi rùng mình.
Tức thì có ngoài mười bóng đen nhanh nhẹn bay về phía Trầm Ứng Thái.
Trầm Ứng Thái cất tiếng:
- Các ngươi xem xét quanh đây có nhân vật võ lâm nào đang ẩn nấp hay không, nếu có thì cứ thẳng tay..
Thế là bọn chúng liền tản ra khắp bốn bên để lục soát. Trong số đó có hai người nhanh nhẹn chạy ngược về hướng lúc nãy Trầm Ứng Thái đi lên với ý định xem có ai theo dõi lão ta hay không!
Bọn Ngạc Phục Sanh ba người thấy vậy liền vội vàng ẩn thân kín đáo! Họ trông thấy hai bóng người ấy đang tiếp tục chạy tới, săm soi từng bụi cây một!
Riêng Trầm Ứng Thái sau khi dặn dò bọn thủ hạ xong thì liền nhanh nhẹn nhắm ngay hướng vách đá có chạm trổ những pho tượng Phật nhảy vút tới.
Đã mấy năm nay, lão nhận thấy ở trên lòng bàn tay hoặc trên lưng của mỗi pho tượng đều có khắc những dòng chữ Phạn li ti rất kỳ lạ. Lão ta đã hao tốn suốt một năm ròng, mới sưu tập được hoàn toàn số chữ ấy, và đoán biết đấy là một pho kinh sách võ xông hi hữu trên đời.
Nhưng khổ nỗi lão lại biết quá ít chữ, nên lão đã không ngần ngại bỏ tiền ra rước một vị túc nho về dạy cho lão kinh sách và Phạn văn. Cứ đúng nửa đêm, lão lại mò lên núi để cố tìm ra chữ bắt đầu của pho sách ấy là chữ nào, nằm trên pho tượng nào, cũng như chữ cuối là ở đâu! Song lão ta vẫn cảm thấy rối như tơ vò, không thể nào tim ra được manh mối.
Tuy nhiên lão cũng là một con người có nhiều ý chí và nghị lực, nên dù gặp khó khăn cũng không nản lòng, vẫn cố gắng nghiên cứu cho bằng được.
Bỗng ngay lúc ấy, Trầm Ứng Thái đưa đôi mắt nhìn chăm chú vào lòng bàn tay của một pho tượng Phật thật lâu, rồi lại liếc mắt nhìn sang những pho tượng khác.. Tức thì sắc mặt của lão ta trông rất khó coi, thân hình lảo đảo nhổ ra một bãi máu tươi lớn, rồi té khụy xuống đất.
Dưới ánh trăng, đôi mắt của Trầm Ứng Thái đầy căm tức, lão nghiến răng kèn kẹt nghe rất ghê rợn!
Danh sách chương