Thân thể Thẩm Huyền luôn rất tốt, nhiều năm như vậy ngay cả bệnh nhỏ đều rất ít khi có càng không cần phải nói nóng lên thành như vậy. Tiêu Trường Ninh biết một người không dễ bị bệnh một khi bệnh lên thì mới thật sự là nguy hiểm.
Hắn còn chưa tỉnh, mặc dù trong lúc ngủ mơ nhưng mày vẫn nhíu chặt giống như không quá an ổn. Tiêu Trường Ninh lệnh cung tì mang nước ấm lên, nàng xốc chăn lên tự mình lau mồ hôi lạnh cho hắn.
Ngực Thẩm Huyền phập phồng, trên cơ bắp xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng hiện ra một loại bệnh trạng tái nhợt, mà dưới vải băng ẩn ẩn chảy ra một chút màu đỏ nhạt hơn nữa màu đỏ này có xu thế tiếp tục khuếch tán.... Không nên, lấy thể chất của Thẩm Huyền miệng vết thương như vậy nên sớm kết vảy mới đúng.
Tiêu Trường Ninh lau tay, trong lòng có chút ngạc nhiên vội mở vải băng trên cánh tay hắn ra, nàng tức khắc ngây ngẩn cả người.
Rõ ràng miệng vết thương nhỏ như sợi tóc nhưng thật lâu vẫn không khép lại, từng giọt máu chảy ra từ chỗ vết thương, sưng đỏ nóng lên phảng phất như vô pháp để máu tự ngừng chảy. Nàng cuống quít mở vải băng ra, miệng vết thương khác cũng chảy máu không ngừng, thương thế hiển nhiên không đơn giản giống như tưởng tượng của nàng!
Một cảm giác không tốt quét đến Tiêu Trường Ninh cũng không lau đi, duỗi tay vỗ gương Thẩm Huyền sốt ruột kêu: "Thẩm Huyền! Thẩm Huyền! Chàng tỉnh tỉnh!"
Thẩm Huyền nhíu mày theo bản năng nắm lấy tay Tiêu Trường Ninh, giọng nói trầm đục giống như mất tiếng, cơ hồ là không có biện pháp phân rõ: "Trường Ninh...." Mi mắt hắn run rẩy tựa hồ muốn mở nhưng lại không được.
Lòng bàn tay của hắn rất nóng, gò má tái nhợt nhưng môi lại đỏ bừng không bình thường, hai mắt nhắm nghiền phảng phất như đang hãm sâu trong ác mộng, vô pháp thoát ra.
Tiêu Trường Ninh luống cuống nắm lấy lòng bàn tay nóng lên của Thẩm Huyền, hướng ra ngoài kêu: "Người tới!"
A Chu cùng Đông Tuệ buông tiểu nhị trong tay vội vàng đi vào, Đông Tuệ hỏi: "Điện hạ có gì phân phó?"
A Chu còn tưởng rằng Tiêu Trường Ninh đang thúc giục thuốc phong hàn cho Thẩm Huyền liền nói: "Thuốc Thẩm Đề đốc bôi còn chưa khô, phải đủ mười lăm phút mới tốt."
"Thuốc đó không cần, hắn không phải bị phong hàn."
"Nhưng mà thái y nói...."
"A Chu, ngươi nghe bổn cung nói, nhanh tới Đông Xưởng mời cữu cữu của ngươi lại đây! Nhanh lên!"
Sắc mặt Tiêu Trường Ninh tái nhợt, giọng nói run rẩy, trên khuôn mặt đều là thần sắc nôn nóng. Đông Tuệ rốt cuộc đã theo Tiêu Trường Ninh rất nhiều năm, vừa thấy dáng vẻ này của nàng liền biết tình thế nghiêm trọng liền đưa mắt ra hiệu cho A Chu: "Điện hạ phân phó ngươi mau đi!"
Đợi A Chu chạy như bay ra khỏi cửa Tiêu Trường Ninh mới vô lực ngồi bên giường, lưng lạnh lẽo bị mồ hôi lạnh làm ướt. Đông Tuệ móc khăn ra lau cho nàng, lo lắng nói: "Điện hạ, người đây là làm sao vậy? Người mới vừa nói Thẩm Đề đốc không phải bị phong hàn, rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Nhắc tới cái này đôi mắt Tiêu Trường Ninh phiếm hồng, duỗi tay nắm lấy bàn tay để trên trán của Thẩm Huyền run giọng: "Máu của hắn.... Không ngăn được."
Lúc trước Đông Tuệ sợ thất lễ vẫn luôn lảng tránh không nhìn thân ảnh Thẩm Huyền trên giường, hiện tại tình hình không đúng, nàng vội vàng nhìn thoáng qua nhất thời sợ hãi đến trừng lớn mắt, môi run rẩy không nói ra lời.
Trên người Thẩm Huyền loang lổ vết máu không ngừng chảy ra, cơ hồ nhiễm đỏ cả vải băng, nhưng môi lại đỏ bừng quỷ dị. Cái này xác thật không giống bị phong hàn mà như là....
Trúng độc.
Lúc Ngô Hữu Phúc lại đây đã mồ hôi đầy đầu, mặt khác tam đại Dịch trường cũng thở hồng hộc đứng bên ngoài hành lễ, hiển nhiên đều vội vàng chạy tới. A Chu một bên lau mồ hôi đứng ngoài cửa thông báo: "Điện hạ, cữu cữu tới!"
"Nhanh, để hắn đi vào!"
Tứ đại Dịch trường đến đông đủ cách một tấm màn lụa nhìn Thẩm Huyền nằm ngủ say trên giường, không khí nhất thời vô cùng nặng nề. Tiêu Trường Ninh có thể cảm nhận được bọn họ lo lắng, càng là loại thời điểm như này nàng càng không thể hoảng loạn, Thẩm Huyền bị bệnh nhất định phải có một người thay thế vị trí của hắn chống đỡ Đông Xưởng.
Nghĩ đến đây nàng lấy lại bình tĩnh, thấp giọng dò hỏi: "Ngô dịch trường, tình huống thế nào?"
Ngô Hữu Phúc nhắm mắt bắt mạch cho Thẩm Huyền rồi lật xem vết thương thấm máu trên người hắn, nghiêm nghị nói: "Đúng thật là dấu hiệu trúng độc."
Trái tim mọi người đều rơi xuống.
"Hắn nói đó là một loại ám khí của Bắc Địch, sợi chỉ bạc cắt được lông, vô cùng sắc bén nhưng lại không nghĩ rằng sợi tơ đó có độc." Nói đến đây cổ họng Tiêu Trường Ninh nghẹn đến hoảng: "Có thể biết được là độc gì không?"
Ngô Hữu Phúc nói: "Cần tìm được ám khí còn sót lại nghiên cứu một chút mới biết là trúng độc gì. Điện hạ đừng hoảng sợ, thuộc hạ đã sai người đi lấy chỉ bạc, việc cấp bách bây giờ là cầm máu giảm nhiệt cho Đề đốc nếu không mất máu quá nhiều không nói, miệng vết thương còn sẽ thối rữa nguy hiểm đến tính mạng."
"Bổn cung từng biết một loại kịch độc, trạng thái độc phát giống như bị phong hàn, mấy ngày liền có thể khiến người bệnh trở nặng chết bất đắc kỳ tử, ngay cả thuốc lẫn kim châm cũng không cứu...."
Mắt Tiêu Trường Ninh đỏ hoe, mười ngón tay nắm chặt: "Bổn cung vốn không muốn nghĩ nhiều nhưng triệu chứng phát độc lúc này của Thẩm Huyền cũng giống như phong hàn, bổn cung thật sự khó thể an tâm."
Độc đó từng do phế Thái hậu ban cho nàng lệnh nàng dùng độc giết Thẩm Huyền. Lúc trước nàng cũng không có dùng đến, hiện giờ thấy bệnh trạng khi trúng độc của Thẩm Huyền tương tự như bình độc phế Thái hậu từng ban cho, mà nữ nhi Tiêu Vạn An của phế Thái hậu lại đi cùng người Bắc Địch.... Đủ loại dấu hiệu, thật sự không thể không để người khác nghĩ nhiều.
Phương Vô Kính nhịn không được, tàn nhẫn nói: "Điện hạ đừng sợ, đợi ta đi lao ngục thẩm vấn một chút nhất định sẽ làm man di Bắc Địch đó mở miệng nói ra chỗ của giải dược!"
Lâm Hoan gật đầu: "Ta cũng đi!"
Thân hình hai người lóe lên rồi mang theo lệ khí cả người lao ra khỏi điện.
Ngô Hữu Phúc không ngăn cản bọn họ mà chỉ an ủi Tiêu Trường Ninh: "Rất nhiều loại độc có bệnh trạng đều như phong hàn, có nhẹ có nặng, không nhất định là loại kịch động theo lời điện hạ. Người yên tâm, dùng độc giải độc là sở trường của thuộc hạ vả lại Đề đốc phúc lớn mạng lớn sẽ tự gặp dữ hóa lành."
Tiêu Trường Ninh gật đầu duỗi tay dịch chăn cho Thẩm Huyền, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, cuối cùng vẫn nhịn không được rơi lệ.
Nàng lau khóe mắt đứng ngồi không yên, nói: "Nơi này làm phiền Ngô dịch trường chăm sóc, bổn cung đi một chuyến đến Dưỡng Tâm Điện."
Lúc trước, sau khi cầm bình độc vừa vặn bị Thẩm Huyền bắt được, dưới tình thế cấp bách nàng đã đưa độc dược đó cho Tiêu Hoàn. Nếu Thẩm Huyền thật sự trúng loại độc này thì chỉ cần lấy được độc dược từ chỗ Tiêu Hoàn tới nghiên cứu, vậy có phải hay không sẽ có thể tìm được phương pháp phá giải? Bước chân nàng vội vàng suýt té ngã vài lần, lúc cầm tay Đông Tuệ đi đến Dưỡng Tâm Điện trên trán đã ướt mồ hôi lạnh, một nửa là vì quá mức lo lắng, một nửa là vì thân dưới thật sự không quá thoải mái.
Trong Dưỡng Tâm Điện, sắc mặt Tiêu Hoàn cũng không tốt lắm.
Hắn hiển nhiên là một đêm chưa ngủ, đáy mắt có một vòng màu xanh nhàn nhạt, gương mặt vốn mượt mà giờ lại thon gầy không ít, lộ ra vài phần u buồn.
Thấy người hầu thông báo hắn nâng mắt từ sau án thư lên, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tiêu Trường Ninh không khỏi cả kinh đứng dậy nói: "Tỷ tỷ, sao sắc mặt của tỷ tái nhợt như vậy?" Không biết là do khóc hay vẫn là do nguyên hắn khác mà giọng nói hắn rất khàn, như là giấy thô bị mài giũa.
Hôm qua Tiêu Hoàn một mình trở về từ hồ Nguyệt Nha, Hoàng hậu Lương Ấu Dung không thấy tung tích. Sau khi hắn trở về vẫn luôn buồn bực không vui cúi đầu điên cuồng phê tấu chương, lăn lộn bản thân đến vô cùng tiều tụy. Có qua viên hỏi hắn tăm tích của Hoàng hậu hắn chỉ nói từ khi đăng cơ tới nay triều đình rối ren có rất nhiều tai họa, Hoàng hậu tâm nghĩ đến nghiệp lớn của trăm họ nên tự nguyện đi đến ngôi chùa ngoài thành ăn chay niệm phật ba năm, cầu phúc cho giang sơn xã tắc.
Đủ loại quan lại lại đều biết cầu phúc có lẽ chỉ là cái cớ, Tiêu Trường Ninh cũng hiểu rõ giữa bọn họ nhất định có ẩn tình khác nhưng hôm nay vội vàng tới đây, nàng không rảnh dò hỏi giữa Tiêu Hoàn cùng Hoàng hậu đã xảy ra cái gì, chỉ trực tiếp hỏi hắn: "Hoàng thượng, bình độc dược năm trước phế Thái hậu Lương thị cho ta.... Chính là cái bình muốn ta dùng để độc chết Thẩm Huyền, còn ở chỗ đệ không?"
Con mắt tràn đầy tơ máu của Tiêu Hoàn chậm chạp trong chớp mắt sau đó mới phản ứng lại, có chút ngạc nhiên vì sao nàng lại đột nhiên hỏi tới chuyện này, hắn suy nghĩ rồi mới nói: "Ngày ấy tỷ tỷ cho trẫm, trẫm liền ném vào trong ao ngó sen sớm đã trôi theo dòng nước rồi."
Trong mắt Tiêu Trường Ninh hiện lên một tia thất vọng: "Ném rồi sao?"
Sắc mặt nàng thật sự quá mức không đúng, ngay cả Tiêu Hoàn thấy cũng nhịn không được sinh lòng trắc ẩn dò hỏi nàng: "Tỷ tỷ đây là làm sao vậy. sao lại hỏi đến chuyện này? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
Tiêu Trường Ninh lắc đầu, nhìn Tiêu Hoàn: "Đệ nên nghỉ một lát, cứ như vậy sớm hay muộn cũng sẽ phá hư thân mình."
Tiêu Hoàn không đáp lại chỉ nhìn nàng, mẫn cảm nhận ra không khí khác thường, giọng nói hơi có chút dò hỏi cùng tính toán: "Tỷ tỷ có việc gạt trẫm thì sao trẫm có thể an tâm nghỉ ngơi? Nghe Thái Y Viện nói thân thể Thẩm Đề đốc không khỏe, đã khá hơn chưa?"
Tiêu Trường Ninh hơi dừng, sau đó nhếch miệng nói: "Khá hơn nhiều rồi, chỉ cần.... ngủ một giấc là có thể rất tốt."
Tiêu Hoàn quan sát sắc mặt nàng, thật lâu sau mưới ra vẻ thoải mái cong đôi mắt: "Vậy là tốt rồi, chờ trẫm thoải mái chút liền đi xem phu thê hai người."
Tiêu Trường Ninh gật đầu, tâm sự nặng nề ra khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Kỳ vọng duy nhất hiện tại là khẩn cầu độc Thẩm Huyền trúng không phải là loại phế Thái hậu cho, khẩn cầu Ngô Hữu Phúc có thể sớm ngày phối ra giải dược....
Trong lúc đầu choáng váng, trong lòng phức tạp thì chợt nghe thấy có người gọi nàng ở phía xa.
Tiêu Trường Ninh tỉnh lại từ trong đống suy nghĩ hỗn loạn giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Việt Dao một đường chạy nhanh lại đây, sắc mặt hoảng loạn nói: "Điện hạ! Thẩm Huyền nhà người còn tốt chứ?"
"Việt tỷ tỷ...."
"Thẩm Huyền cũng bị thương đúng không? Vậy hắn có nóng lên giống phong hàn, có triệu chứng máu chảy ra không ngừng?"
Tiêu Trường Ninh ngẩn ra, ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ tỷ cũng...."
"Không phải ta! Là Ôn Lăng Âm, Ôn đại nhân!"
Việt Dao sốt ruột đánh gãy lời nàng: "Mới vừa rồi tỷ đi Thái Y Viện hỏi dược, người bên Thái Y Viện chẩn ra là triệu chứng của phong hàn còn nói thật là trùng hợp Thẩm Huyền cũng nhiễm phong hàn, nhưng tỷ cảm thấy không thích hợp. Thẩm Huyền cùng Ôn đại nhân đồng thời bị ám khí Bắc Địch gây thương tích, trở về liền đổ máu không ngừng sốt cao không hạ, tuyệt đối không đơn giản là bị phong hàn như vậy!"
Tốc độ nói của Việt Dao rất nhanh, nghe được rằng trạng thái của Ôn Lăng Âm cũng không tốt hơn Thẩm Huyền.
Nếu nói lúc trước chỉ có một mình Tiêu Trường Ninh còn có thể chống đỡ nhưng hiện tại nhiều hơn một Việt Dao đồng bệnh tương liên, chỗ trấn tĩnh căng chặt dưới đáy lòng nàng trong một khoảng khắc liền sụp đổ, một trận rồi lại một trận mũi tên đánh nát, lúc hồi thần lại tầm mắt đã mơ hồ.
"Trên ám khí có độc."
Tiêu Trường Ninh nghẹn ngào, dùng bàn tay che mặt lại mặc cho nước mắt rơi xuống: "Chúng ta nên làm cái gì bây giờ đây Việt tỷ tỷ?"
Hắn còn chưa tỉnh, mặc dù trong lúc ngủ mơ nhưng mày vẫn nhíu chặt giống như không quá an ổn. Tiêu Trường Ninh lệnh cung tì mang nước ấm lên, nàng xốc chăn lên tự mình lau mồ hôi lạnh cho hắn.
Ngực Thẩm Huyền phập phồng, trên cơ bắp xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng hiện ra một loại bệnh trạng tái nhợt, mà dưới vải băng ẩn ẩn chảy ra một chút màu đỏ nhạt hơn nữa màu đỏ này có xu thế tiếp tục khuếch tán.... Không nên, lấy thể chất của Thẩm Huyền miệng vết thương như vậy nên sớm kết vảy mới đúng.
Tiêu Trường Ninh lau tay, trong lòng có chút ngạc nhiên vội mở vải băng trên cánh tay hắn ra, nàng tức khắc ngây ngẩn cả người.
Rõ ràng miệng vết thương nhỏ như sợi tóc nhưng thật lâu vẫn không khép lại, từng giọt máu chảy ra từ chỗ vết thương, sưng đỏ nóng lên phảng phất như vô pháp để máu tự ngừng chảy. Nàng cuống quít mở vải băng ra, miệng vết thương khác cũng chảy máu không ngừng, thương thế hiển nhiên không đơn giản giống như tưởng tượng của nàng!
Một cảm giác không tốt quét đến Tiêu Trường Ninh cũng không lau đi, duỗi tay vỗ gương Thẩm Huyền sốt ruột kêu: "Thẩm Huyền! Thẩm Huyền! Chàng tỉnh tỉnh!"
Thẩm Huyền nhíu mày theo bản năng nắm lấy tay Tiêu Trường Ninh, giọng nói trầm đục giống như mất tiếng, cơ hồ là không có biện pháp phân rõ: "Trường Ninh...." Mi mắt hắn run rẩy tựa hồ muốn mở nhưng lại không được.
Lòng bàn tay của hắn rất nóng, gò má tái nhợt nhưng môi lại đỏ bừng không bình thường, hai mắt nhắm nghiền phảng phất như đang hãm sâu trong ác mộng, vô pháp thoát ra.
Tiêu Trường Ninh luống cuống nắm lấy lòng bàn tay nóng lên của Thẩm Huyền, hướng ra ngoài kêu: "Người tới!"
A Chu cùng Đông Tuệ buông tiểu nhị trong tay vội vàng đi vào, Đông Tuệ hỏi: "Điện hạ có gì phân phó?"
A Chu còn tưởng rằng Tiêu Trường Ninh đang thúc giục thuốc phong hàn cho Thẩm Huyền liền nói: "Thuốc Thẩm Đề đốc bôi còn chưa khô, phải đủ mười lăm phút mới tốt."
"Thuốc đó không cần, hắn không phải bị phong hàn."
"Nhưng mà thái y nói...."
"A Chu, ngươi nghe bổn cung nói, nhanh tới Đông Xưởng mời cữu cữu của ngươi lại đây! Nhanh lên!"
Sắc mặt Tiêu Trường Ninh tái nhợt, giọng nói run rẩy, trên khuôn mặt đều là thần sắc nôn nóng. Đông Tuệ rốt cuộc đã theo Tiêu Trường Ninh rất nhiều năm, vừa thấy dáng vẻ này của nàng liền biết tình thế nghiêm trọng liền đưa mắt ra hiệu cho A Chu: "Điện hạ phân phó ngươi mau đi!"
Đợi A Chu chạy như bay ra khỏi cửa Tiêu Trường Ninh mới vô lực ngồi bên giường, lưng lạnh lẽo bị mồ hôi lạnh làm ướt. Đông Tuệ móc khăn ra lau cho nàng, lo lắng nói: "Điện hạ, người đây là làm sao vậy? Người mới vừa nói Thẩm Đề đốc không phải bị phong hàn, rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Nhắc tới cái này đôi mắt Tiêu Trường Ninh phiếm hồng, duỗi tay nắm lấy bàn tay để trên trán của Thẩm Huyền run giọng: "Máu của hắn.... Không ngăn được."
Lúc trước Đông Tuệ sợ thất lễ vẫn luôn lảng tránh không nhìn thân ảnh Thẩm Huyền trên giường, hiện tại tình hình không đúng, nàng vội vàng nhìn thoáng qua nhất thời sợ hãi đến trừng lớn mắt, môi run rẩy không nói ra lời.
Trên người Thẩm Huyền loang lổ vết máu không ngừng chảy ra, cơ hồ nhiễm đỏ cả vải băng, nhưng môi lại đỏ bừng quỷ dị. Cái này xác thật không giống bị phong hàn mà như là....
Trúng độc.
Lúc Ngô Hữu Phúc lại đây đã mồ hôi đầy đầu, mặt khác tam đại Dịch trường cũng thở hồng hộc đứng bên ngoài hành lễ, hiển nhiên đều vội vàng chạy tới. A Chu một bên lau mồ hôi đứng ngoài cửa thông báo: "Điện hạ, cữu cữu tới!"
"Nhanh, để hắn đi vào!"
Tứ đại Dịch trường đến đông đủ cách một tấm màn lụa nhìn Thẩm Huyền nằm ngủ say trên giường, không khí nhất thời vô cùng nặng nề. Tiêu Trường Ninh có thể cảm nhận được bọn họ lo lắng, càng là loại thời điểm như này nàng càng không thể hoảng loạn, Thẩm Huyền bị bệnh nhất định phải có một người thay thế vị trí của hắn chống đỡ Đông Xưởng.
Nghĩ đến đây nàng lấy lại bình tĩnh, thấp giọng dò hỏi: "Ngô dịch trường, tình huống thế nào?"
Ngô Hữu Phúc nhắm mắt bắt mạch cho Thẩm Huyền rồi lật xem vết thương thấm máu trên người hắn, nghiêm nghị nói: "Đúng thật là dấu hiệu trúng độc."
Trái tim mọi người đều rơi xuống.
"Hắn nói đó là một loại ám khí của Bắc Địch, sợi chỉ bạc cắt được lông, vô cùng sắc bén nhưng lại không nghĩ rằng sợi tơ đó có độc." Nói đến đây cổ họng Tiêu Trường Ninh nghẹn đến hoảng: "Có thể biết được là độc gì không?"
Ngô Hữu Phúc nói: "Cần tìm được ám khí còn sót lại nghiên cứu một chút mới biết là trúng độc gì. Điện hạ đừng hoảng sợ, thuộc hạ đã sai người đi lấy chỉ bạc, việc cấp bách bây giờ là cầm máu giảm nhiệt cho Đề đốc nếu không mất máu quá nhiều không nói, miệng vết thương còn sẽ thối rữa nguy hiểm đến tính mạng."
"Bổn cung từng biết một loại kịch độc, trạng thái độc phát giống như bị phong hàn, mấy ngày liền có thể khiến người bệnh trở nặng chết bất đắc kỳ tử, ngay cả thuốc lẫn kim châm cũng không cứu...."
Mắt Tiêu Trường Ninh đỏ hoe, mười ngón tay nắm chặt: "Bổn cung vốn không muốn nghĩ nhiều nhưng triệu chứng phát độc lúc này của Thẩm Huyền cũng giống như phong hàn, bổn cung thật sự khó thể an tâm."
Độc đó từng do phế Thái hậu ban cho nàng lệnh nàng dùng độc giết Thẩm Huyền. Lúc trước nàng cũng không có dùng đến, hiện giờ thấy bệnh trạng khi trúng độc của Thẩm Huyền tương tự như bình độc phế Thái hậu từng ban cho, mà nữ nhi Tiêu Vạn An của phế Thái hậu lại đi cùng người Bắc Địch.... Đủ loại dấu hiệu, thật sự không thể không để người khác nghĩ nhiều.
Phương Vô Kính nhịn không được, tàn nhẫn nói: "Điện hạ đừng sợ, đợi ta đi lao ngục thẩm vấn một chút nhất định sẽ làm man di Bắc Địch đó mở miệng nói ra chỗ của giải dược!"
Lâm Hoan gật đầu: "Ta cũng đi!"
Thân hình hai người lóe lên rồi mang theo lệ khí cả người lao ra khỏi điện.
Ngô Hữu Phúc không ngăn cản bọn họ mà chỉ an ủi Tiêu Trường Ninh: "Rất nhiều loại độc có bệnh trạng đều như phong hàn, có nhẹ có nặng, không nhất định là loại kịch động theo lời điện hạ. Người yên tâm, dùng độc giải độc là sở trường của thuộc hạ vả lại Đề đốc phúc lớn mạng lớn sẽ tự gặp dữ hóa lành."
Tiêu Trường Ninh gật đầu duỗi tay dịch chăn cho Thẩm Huyền, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, cuối cùng vẫn nhịn không được rơi lệ.
Nàng lau khóe mắt đứng ngồi không yên, nói: "Nơi này làm phiền Ngô dịch trường chăm sóc, bổn cung đi một chuyến đến Dưỡng Tâm Điện."
Lúc trước, sau khi cầm bình độc vừa vặn bị Thẩm Huyền bắt được, dưới tình thế cấp bách nàng đã đưa độc dược đó cho Tiêu Hoàn. Nếu Thẩm Huyền thật sự trúng loại độc này thì chỉ cần lấy được độc dược từ chỗ Tiêu Hoàn tới nghiên cứu, vậy có phải hay không sẽ có thể tìm được phương pháp phá giải? Bước chân nàng vội vàng suýt té ngã vài lần, lúc cầm tay Đông Tuệ đi đến Dưỡng Tâm Điện trên trán đã ướt mồ hôi lạnh, một nửa là vì quá mức lo lắng, một nửa là vì thân dưới thật sự không quá thoải mái.
Trong Dưỡng Tâm Điện, sắc mặt Tiêu Hoàn cũng không tốt lắm.
Hắn hiển nhiên là một đêm chưa ngủ, đáy mắt có một vòng màu xanh nhàn nhạt, gương mặt vốn mượt mà giờ lại thon gầy không ít, lộ ra vài phần u buồn.
Thấy người hầu thông báo hắn nâng mắt từ sau án thư lên, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tiêu Trường Ninh không khỏi cả kinh đứng dậy nói: "Tỷ tỷ, sao sắc mặt của tỷ tái nhợt như vậy?" Không biết là do khóc hay vẫn là do nguyên hắn khác mà giọng nói hắn rất khàn, như là giấy thô bị mài giũa.
Hôm qua Tiêu Hoàn một mình trở về từ hồ Nguyệt Nha, Hoàng hậu Lương Ấu Dung không thấy tung tích. Sau khi hắn trở về vẫn luôn buồn bực không vui cúi đầu điên cuồng phê tấu chương, lăn lộn bản thân đến vô cùng tiều tụy. Có qua viên hỏi hắn tăm tích của Hoàng hậu hắn chỉ nói từ khi đăng cơ tới nay triều đình rối ren có rất nhiều tai họa, Hoàng hậu tâm nghĩ đến nghiệp lớn của trăm họ nên tự nguyện đi đến ngôi chùa ngoài thành ăn chay niệm phật ba năm, cầu phúc cho giang sơn xã tắc.
Đủ loại quan lại lại đều biết cầu phúc có lẽ chỉ là cái cớ, Tiêu Trường Ninh cũng hiểu rõ giữa bọn họ nhất định có ẩn tình khác nhưng hôm nay vội vàng tới đây, nàng không rảnh dò hỏi giữa Tiêu Hoàn cùng Hoàng hậu đã xảy ra cái gì, chỉ trực tiếp hỏi hắn: "Hoàng thượng, bình độc dược năm trước phế Thái hậu Lương thị cho ta.... Chính là cái bình muốn ta dùng để độc chết Thẩm Huyền, còn ở chỗ đệ không?"
Con mắt tràn đầy tơ máu của Tiêu Hoàn chậm chạp trong chớp mắt sau đó mới phản ứng lại, có chút ngạc nhiên vì sao nàng lại đột nhiên hỏi tới chuyện này, hắn suy nghĩ rồi mới nói: "Ngày ấy tỷ tỷ cho trẫm, trẫm liền ném vào trong ao ngó sen sớm đã trôi theo dòng nước rồi."
Trong mắt Tiêu Trường Ninh hiện lên một tia thất vọng: "Ném rồi sao?"
Sắc mặt nàng thật sự quá mức không đúng, ngay cả Tiêu Hoàn thấy cũng nhịn không được sinh lòng trắc ẩn dò hỏi nàng: "Tỷ tỷ đây là làm sao vậy. sao lại hỏi đến chuyện này? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
Tiêu Trường Ninh lắc đầu, nhìn Tiêu Hoàn: "Đệ nên nghỉ một lát, cứ như vậy sớm hay muộn cũng sẽ phá hư thân mình."
Tiêu Hoàn không đáp lại chỉ nhìn nàng, mẫn cảm nhận ra không khí khác thường, giọng nói hơi có chút dò hỏi cùng tính toán: "Tỷ tỷ có việc gạt trẫm thì sao trẫm có thể an tâm nghỉ ngơi? Nghe Thái Y Viện nói thân thể Thẩm Đề đốc không khỏe, đã khá hơn chưa?"
Tiêu Trường Ninh hơi dừng, sau đó nhếch miệng nói: "Khá hơn nhiều rồi, chỉ cần.... ngủ một giấc là có thể rất tốt."
Tiêu Hoàn quan sát sắc mặt nàng, thật lâu sau mưới ra vẻ thoải mái cong đôi mắt: "Vậy là tốt rồi, chờ trẫm thoải mái chút liền đi xem phu thê hai người."
Tiêu Trường Ninh gật đầu, tâm sự nặng nề ra khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Kỳ vọng duy nhất hiện tại là khẩn cầu độc Thẩm Huyền trúng không phải là loại phế Thái hậu cho, khẩn cầu Ngô Hữu Phúc có thể sớm ngày phối ra giải dược....
Trong lúc đầu choáng váng, trong lòng phức tạp thì chợt nghe thấy có người gọi nàng ở phía xa.
Tiêu Trường Ninh tỉnh lại từ trong đống suy nghĩ hỗn loạn giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Việt Dao một đường chạy nhanh lại đây, sắc mặt hoảng loạn nói: "Điện hạ! Thẩm Huyền nhà người còn tốt chứ?"
"Việt tỷ tỷ...."
"Thẩm Huyền cũng bị thương đúng không? Vậy hắn có nóng lên giống phong hàn, có triệu chứng máu chảy ra không ngừng?"
Tiêu Trường Ninh ngẩn ra, ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ tỷ cũng...."
"Không phải ta! Là Ôn Lăng Âm, Ôn đại nhân!"
Việt Dao sốt ruột đánh gãy lời nàng: "Mới vừa rồi tỷ đi Thái Y Viện hỏi dược, người bên Thái Y Viện chẩn ra là triệu chứng của phong hàn còn nói thật là trùng hợp Thẩm Huyền cũng nhiễm phong hàn, nhưng tỷ cảm thấy không thích hợp. Thẩm Huyền cùng Ôn đại nhân đồng thời bị ám khí Bắc Địch gây thương tích, trở về liền đổ máu không ngừng sốt cao không hạ, tuyệt đối không đơn giản là bị phong hàn như vậy!"
Tốc độ nói của Việt Dao rất nhanh, nghe được rằng trạng thái của Ôn Lăng Âm cũng không tốt hơn Thẩm Huyền.
Nếu nói lúc trước chỉ có một mình Tiêu Trường Ninh còn có thể chống đỡ nhưng hiện tại nhiều hơn một Việt Dao đồng bệnh tương liên, chỗ trấn tĩnh căng chặt dưới đáy lòng nàng trong một khoảng khắc liền sụp đổ, một trận rồi lại một trận mũi tên đánh nát, lúc hồi thần lại tầm mắt đã mơ hồ.
"Trên ám khí có độc."
Tiêu Trường Ninh nghẹn ngào, dùng bàn tay che mặt lại mặc cho nước mắt rơi xuống: "Chúng ta nên làm cái gì bây giờ đây Việt tỷ tỷ?"
Danh sách chương